Nguyệt Huy tố giá.
Diệp Âm Trúc nhìn về phía La Lan đang bận rộn, trong lòng đối với gia tộc Tử La Lan gia tộc này không khỏi vô cùng kính nể, lúc này đã báo lên giá một nghìn bốn trăm vạn kim tệ a. Mà Áo Lợi Duy Lạp cùng La Lan ngay cả một cái nhíu mày cũng không có. Giá này thật sự đã ở trên trời rồi. Nhưng thật ra hắn đâu biết rằng, tại Mễ Lan đế quốc thì Tử La Lan là hùng mạnh nhất trong tam đại gia tộc.
Đầu tiên, Tử La Lan gia tộc có Mã Nhĩ Đế Ni nguyên soái cùng Mã Đặc Lạp đại ma đạo sư hiện tại chấn nhiếp đứng tại vị trí đầu của tam đại gia tộc. Đồng thời Tử La Lan gia tộc cũng là gia tộc cổ xưa nhất của Mễ Lan đế quốc, thậm chí ngay cả Mã Nhĩ Đế Ni cũng không thể nắm rõ được sản nghiệp của gia tộc mình thật sự là bao nhiêu. Chỉ riêng Tử la lan dong binh đoàn đã là S cấp siêu cấp dong binh đoàn, hàng năm mang đến cho gia tộc lợi nhuận vượt qua năm ngàn vạn kim tệ. Cho dù nói họ là Long Khi Nỗ Tư đại lục đệ nhất gia tộc thì cũng không có gì quá đáng. Bất kể là thành thiên tài Áo Lợi Duy Lạp hoặc là La Lan, thành viên được sủng ái nhất thì việc sử dụng kim tệ cũng rất ít bị hạn chế, đặc biệt khi cần phải dùng tiền để mua một đồ gì đó quan trọng, bọn họ đều ra tay không chút do dự. So với kim tệ thì khải giáp hoặc ma pháp vật phẩm mới là những thứ họ ưu thích nhất.
Nguyệt Huy có chút bắc đắc dĩ. Một nghìn bốn trăm vạn kim tệ này đã quá cực hạn mà hắn có thể chấp nhận. Hơn tất cả, thực sự hắn cũng không phải là phong hệ ma pháp sư, đấu giá thi thể Cự Phong Mãng Vương chỉ là muốn bán lại cho phó hội trưởng Mã Đặc Lạp Kì để có tiền hỗ trợ cho sản nghiệp lớn của Nguyệt Huy gia tộc, quả là cũng không dễ dàng. Hắn vốn chuyên về nghiên cứu ma pháp, giờ nói về khả năng kiếm tiền đương nhiên là khó mà am hiểu sâu sắc. Vị khách thứ tám mươi tám hiển nhiên không có ý định buông tha, biết rằng nếu tăng giá sẽ chỉ mang đến chút phiền phức cho đối phương mà thôi. Tuy nhiên là ma pháp sư công hội hội trưởng, hắn hiển nhiên không phải là loại người dễ xúc động.
- Một ngàn bốn trăm vạn kim tệ lần ba, chúc mừng ngươi vị khách số tám mươi tám.
Thanh âm Giáng Châu vừa phát ra, kiện đấu giá thứ hai đã trở thành vật của Tử La Lan gia tộc.
- Thắng lợi rồi!
La Lan xuất ra một tư thế đắc ý thắng lợi tựa hồ như một ngàn bốn trăm vạn kim tệ chẳng là gì cả.
Diệp Âm Trúc đếm nhẩm, chín trăm vạn cộng với một ngàn bốn trăm vạn kim tệ. Cho dù giảm đi thủ tục phí, cũng đã có hơn hai ngàn vạn thu vào. Huống chi còn có kiện vật phẩm đấu giá cuối cùng, xem ra Cầm thành trong vài năm nữa kể cũng không cần phải lo về kinh tế. Có thể toàn lực phát triển.
- Diệp Âm Trúc, ngươi cười khúc khích cái gì vậy?
La Lan nhìn một bên thấy Diệp Âm Trúc hồ đồ ngẩn người, không khỏi nhịn được tò mò hỏi.
- A, à không, không có gì.
Diệp Âm Trúc tự nhủ rằng mình mà tự làm đấu giá sẽ không thể được tốt như thế này.
Cũng giống như Phong Mãng Vương, cũng là một thi thể của ma thú, đó chính là Kim Văn Kiếm Xỉ Hổ Vương mà Diệp Âm Trúc đã từng thu được tại băng sâm. Kim Văn Kiếm Xỉ Hổ Vương so với Phong Quyển Mãng Vương còn trân quý hơn. Ngoài thuộc tính toàn thân băng hàn, ngoài ra còn có cả thuộc tính phong hệ. Thêm vào đó là đôi Kiếm Xỉ trân quý của nó vẫn còn nguyên vẹn, có thể nói là nguyên liệu chế tác ma pháp trân quý tốt nhất.
Sau khi Giáng Châu tác động rất nhanh phiên đấu giá đi vào cao trào. Giống như lời Áo Lợi Duy đã nói, mọi người tuy có chút yếu kém hơn Tử La Lan gia tộc, nhưng tuyệt không phải vì vậy mà thiếu cạnh tranh. Phiên đấu giá dần trở về cuộc đua song mã giữa khách nhân thứ tám tám và hai trăm chín sáu.
- Hai ngàn vạn kim tệ, vị khách thứ hai trăm chín sáu tố giá, có ai trả cao hơn không?
Thanh âm Giáng Châu tràn ngập kinh ngạc. Cả đêm đấu giá vượt qua bốn ngàn kim tệ. Cho dù tại những phòng đấu giá tại Mễ Lan cũng quả là hiếm thấy.
- Quên đi.
Áo Lợi Duy Lạp kéo muội muội lại, không cho La Lan tiếp tục tăng giá. Hôm nay bọn họ đã tiêu rất nhiều tiền, cho dù gia tộc có vô số kim tệ, nhưng cũng tựu chung là có giới hạn. Được phong thuộc tính của Phong Quyển Mãng Vương linh thể, lại được một đầu Kim Văn Kiếm Xỉ Hổ Vương cũng chưa chắc đã tốt hơn. Dù sao, thuần phong thuộc tính của Mãng Vương linh thể mới chính hợp với Nhị gia gia Mã Đặc Lạp Kỳ của họ.
- Hai ngàn vạn kim tệ, lần đầu tiên.
- Hai ngàn vạn kim tệ, lần thứ hai.
- Hai ngàn vạn kim tệ, lần thứ ba. Bán. Kim Văn Kiếm Xỉ Hổ Vương linh thể thuộc về khách nhân số hai trăm chín sáu.
Nguyệt Huy sờ trên đầu đầy mô hôi lạnh, bán rồi. Hai ngàn vạn kim tệ, song thuộc tính kim của của Kim Văn Kiếm Xỉ Hổ Vương linh thể được mua ở giá này có thể là nói là quá cao rồi. Tiếc là không có tinh hạch, nếu không chừng, cũng có thể đạt được giá gấp hai thế này. Dù sao thân thể của cửu cấp ma thú chính là vô giá. Cho dù đạt đến tử cấp cường giả cũng có mấy người sử dụng được cửu cấp ma thú thi thể để chế tạo thành ma pháp vật phẩm.
Tại phiên đấu giá, nụ cười Giáng Châu tràn đầy mị hoặc đã kết thúc. Áo Lợi Duy Lạp huynh đệ vì muốn đi thu thập chiến lợi phẩm của họ, chỉ có thể tạm thời cáo từ Diệp Âm Trúc. Mà Diệp Âm Trúc cũng đang chuẩn bị đi thu hoạch thành quả đạt được hôm nay.
- Chào ngài, Diệp tiên sinh xin mời theo ta.
Một phục vụ viên xinh đẹp tiến lên nói với Diệp Âm Trúc, lúc này vừa mới chia tay hai huynh muội Áo Lợi Duy Lạp. Theo sự hướng dẫn của nàng, Diệp Âm Trúc đi tới hậu phòng của phiên đấu giá, và cũng chính là căn phòng đặc biệt.
Diệp Âm Trúc kinh ngạc phát hiện, nơi này dĩ nhiên có bốn gã lam cấp chiên sĩ canh giữ, mà bên trong trang hoàng lại vô cùng đơn giản.
- Diệp tiên sinh xin mời chờ, chúng tôi lập tức đưa kim tệ của phiên đấu giá lên.
Diệp Âm Trúc tịnh không phải ngồi chờ quá lâu, nhưng khi hắn thấy hình dáng người đi vào thì không khỏi có phần kinh hãi. Không phải phục vụ viên, mà là một gương mặt vô cùng quen thuộc, Cũng chính là người một thân mị lực cùng với ngữ ngôn đầy nghệ thuật, đặt lệnh đấu giá, nữ nhân vô cùng xinh đẹp chủ trì Giáng Châu.
Khoảng cách giáp mặt ngày càng gần, nhìn bộ ngực ba đào ngày càng thêm chân thật. Thật may, Diệp Âm Trúc dưới sự hấp lực cường đại của nàng, hắn cũng đã gặp qua rất nhiều người đẹp cùng với giờ lại nghĩ về Tử La Lan gia tộc, cũng không quá chú ý đến mĩ nữ trước mặt.
Giáng Châu thấy Diệp Âm Trúc, cũng đồng dạng kinh hãi, nàng thật không nghĩ đến người sở hữu ba kiện vật phẩm đấu giá lại còn trẻ tuổi anh tuấn như thế này. Trên người Diệp Âm Trúc tỏa ra khi chất rất nhanh hấp dẫn ánh mắt của nàng. Đương nhiên cũng chỉ là thưởng thức cái loại hấp dẫn này. Kể ra nàng cũng đã gặp qua rất nhiều người tuổi trẻ anh tuấn,
- Chào ngài, Diệp tiên sinh.
Giáng Châu đi tới rồi ngồi đối diện với Diệp Âm Trúc, đồng thời đưa ra một kiện bạch sắc tạp phiến.
Diêp Âm Trúc tiếp nhận tạp phiến, đầu tiên cảm thấy vật phẩm này cũng không khác biệt gì lắm so với kim tạp bình thường. Nhưng ngay khi chạm vào tay hắn mới thấy trong đó điểm bất đồng. Bởi vì trong kiện tạp phiến này có lượng ma pháp nguyên tố vô cùng nồng đậm.
- Diệp tiên sinh cung cáp ba kiện vật phẩm đoạt được tổng cộng bốn ngàn ba trăm vạn kim tệ, đã toàn bộ chuyển giao vào nguyên tạp này, vật này có thể sử dụng tại tất cả các quốc gia trên đại lục. Có thể dùng liên hệ với ma pháp tạp tại địa phương để đổi ra tiêu phí hoặc hiện kim. Đương nhiên nếu ngài yêu cầu một lần lấy ra hết hiện kim, có thể phải đến Mễ Lan ngân hàng mới được. Mễ Lan ngân hàng tại các thành thị trung tâm đều có phân hào, điểm này ngài có thể an tâm. Tại bốn ngàn ba trăm vạn kim tệ, chúng ta trích lấy một phần trăm, tổng cộng là bốn mươi ba vạn kim tệ. Còn thừa bốn ngàn hai trăm năm mươi bẩy vạn kim tệ đều đã ở cả trong này. Thẳng thắn mà nói, ta thấy càng ngày đấu giá phòng của chúng ta càng chịu thiệt hơn chút ít đi so với trước.
Một câu nói đùa cuối cùng làm không khí trở nên nhẹ đi rất nhiều , Diệp Âm Trúc trên tay quang mang chợt hiện, ánh mắt chợt lóe lên, nhật nguyệt tạp đã đi vào tu di thần giới. Đối với Giáng Châu vũ mị tươi cười ngay cả một cái liếc mắt cũng không nhìn, thật rõ nhật nguyệt tạp chứa bốn ngàn hai trăm bảy mươi vạn kim tệ có sức hấp dẫn hơn. Hắn dĩ nhiên cũng không nghĩ đến việc Mễ Lan phòng đấu giá giở trò quỷ với khách quý như vậy. Dù sao tại Mễ Lan thành họ cũng còn có danh dự, vẫn còn có thể tin cậy được.
- Đã như vậy, đa tạ Giáng Châu tiểu thư, tái kiến.
Mục đích đã đạt được, Diệp Âm Trúc thân hình đứng dậy, trực tiếp hướng đi ra ngoài.
Giáng Châu sửng sốt một chút, nàng lần đầu tiên thấy một kẻ tiếp cận mình gần như thế, lại trực tiếp đứng dậy rời đi. Trong lòng nàng quả có chút không phục, chẳng lẽ mị lực của ta đã giảm đi rồi sao?
- Diệp tiên sinh, xin dừng bước.
Giáng Châu vô thức cất tiếng gọi Diệp Âm Trúc lại.
Diệp Âm trúc sửng sốt, xoay người lại nói:
- Giáng Châu tiểu thư, còn có chuyện gì chưa nói sao?
Giáng Châu thân hình đứng lên, đi tới trước mặt Diệp Âm Trúc mời ngừng lại, thân hình cao ráo, so với Diệp Âm Trúc chỉ kém có một cái đầu mà thôi.
- Nhìn ba kiện vật phẩm đấu giá, Giáng Châu thật sự rất kinh ngạc, mặc dù ta có chút mạo muội, nhưng nhìn không được muốn hỏi. Diệp tiên sinh làm thế nào có được những vật phẩm bảo bổi này? Tại sao lại nguyện ý muốn bán chúng đi?
Diệp Âm Trúc nói:
- Xin lỗi, ta không thể nói cho nàng được. Đấu giá hội cũng không nên hỏi chuyện cá nhân như vậy. Ta chỉ có thể nói như vậy, vật phẩm đó không phải đồ ăn cắp cũng không phải đồ chộp giật.
Một tên cứng đầu, Giáng Châu không nhịn được có chút tức giận, thế nhưng vẫn cố mỉm cười:
- Ta chỉ hỏi theo danh nghĩa cá nhân thôi. Đã quá tò mò rồi, mong Diệp tiên sinh thứ lỗi.
Diệp Âm Trúc lạnh nhạt nói:
- Giáng Châu tiểu thư không tới xem vị khách thứ tám mươi tám kia, người mặc tinh lam chiến khải giáp không biết là người nào? Về chuyện của ta, thỉnh xin đấu giá hội giữ bí mật, ta nghĩ sau này chúng còn rất nhiều cơ hội hợp tác. Vô cùng kính ngướng thủ pháp đấu giá của tiểu thư, cáo từ.
---------***--------
Nói xong những lời này, Diệp Âm Trúc cũng không quay đầu lại bước đi, bây giờ tâm tình hắn rất tốt, không thể đợi được lập tức lên truyền tống trận trở về để đưa kim tệ cho An Nhã. Trong thời gian ngắn tới hắn cũng không phải lo lắng nhiều về sự phát triển của Cầm Thành. Bốn ngàn vạn kim tệ, đối với Cầm thành mà nói tuyệt đối là có tác dụng rất lớn.
Nhìn bóng Diệp Âm Trúc quay lưng đi, Giáng Châu không khỏi nhịn được dậm dậm chân xuống đất, khuôn mặt tươi cười giờ đây lạnh như băng.
- Đáng ghét, đáng ghét, người đâu, lập tức điều tra lai lịch của hắn cho ta.
- Tiểu thư, người này thật sự không cần phải điều tra.
Một gã lam y nam tử xuất hiện phía sau Giáng Châu, chỉ riêng việc hắn vô thanh vô tức xuất hiện cũng có thể nhìn ra hắn đích thị là một cao thủ.
- Ồ? Thật sự không cần điều tra sao?
- Đúng vậy. Hắn tại Mễ Lan đế quốc vốn là một người rất nổi danh. Tiểu thư còn nhớ...người cách đây hai năm mùa thu đã trung dũng bảo vệ Cầm thành không? Hắn chính là vị Thần âm sư đã đánh bại thú nhân trong cuộc chiến ở Ni Á thành.
Giáng Châu trong lòng cả kinh.
- Cái gì, hắn chính là vị thần âm sư kia? Là vị thần âm sư thiên tài của Mễ Thước Lan ma vũ học viện, người đã lãnh đạo Mễ Thước Lan ma vũ đệ tử đánh bại cả trăm Bỉ Mông Cự Thú của Kiếp lược quân đoàn thú nhân, rồi trở thành tử tước của toàn bộ vùng Khoa Ni Á thành?
- Đúng vậy, chính là hắn.
Giáng Châu trong mắt toát ra một tia suy tư, mở miệng nở ra một nụ cười thần bí.
"Diệp Âm Trúc, người làm cho ta thật sự tò mò đó. Quả ta muốn nhìn ngươi, làm thế nào mà một gã không đến hai mươi tuổi trở thành anh hùng của đế quốc. Muốn xem người làm cách nào chống lại được mị lực của ta. Chẳng lẽ ngươi so với Áo Lợi Duy Lạp còn thiên phú hơn sao?"
Diệp Âm Trúc lúc này cũng không biết Giáng Châu đang suy nghĩ cái gì, ra khỏi đấu giá trường, hắn dùng tốc độ nhanh nhất trở về học viện. Nhưng về đến nơi thì trời cũng đã tối khuya rồi.
- Âm Trúc, ngươi làm gì mà về muộn thế?
Vừa vào cửa, Diệp Âm Trúc vừa vào cửa đã nghe thấy thanh âm của Tô Lạp vang lên.
Tô Lạp hoàn toàn không ngủ, ngồi ở chiếc ghế dài tại đại sảnh. Hiển nhiên là ngồi đợi hắn về.
- Tô Lạp, người còn không nghỉ ngơi? Ta thật sự còn có chút việc cần làm.
Diệp Âm Trúc đóng cửa lại, đi tới bên cạnh Tô Lạp.
Tô Lạp ánh mắt thật sâu liếc nhìn hắn một cái.
- Ngươi không về làm sao ta nỡ nghỉ ngơi. Âm Trúc, ta giờ đi ngủ đây, ngươi nghỉ ở đây nhé. Hay là ngươi cùng ta lên giường ngủ, chúng ta cùng nhau tu luyện là được mà.
Diệp Âm Trúc lắc đầu nói.
- Quên đi, ta không muốn làm mẫu long nổi giận. Ngươi đi ngủ đi, bất quá phải cẩn thận một chút. Mặc dù Ly Sát có ý tứ đối với người, ngươi cũng không nên quá thù địch.
Nói đến đây hắn nhịn không được toát lên một tia cười xấu xa.
Tô Lạp không khỏi tức giận tặng hắn một quyền, nhưng trong lòng lại không khỏi tràn ngập cảm giác chua xót, ngốc a, ngươi còn muốn tiếp tục như vậy đến bao giờ.
Nhìn Tô Lạp trở về phòng, Diệp Âm Trúc không còn quá nóng lòng thông qua truyền tống trận pháp đi Cầm Thành, nằm ở chiếc ghế, hắn lặng yên nghe những động tĩnh trong phòng. Khi hắn nghe được trong phòng ngủ tiếng hít thở trở nên đều đều thì mới xuất thủy tinh cầu, thông qua tinh thần lực thúc đẩy trong nháy mắt truyền tống đi.
Cuộc thi tài học viên năm nhất lại bắt đầu. Học viên các hệ đều lục tục chuẩn bị, ngay cả cao niên cấp đệ tử cũng vì cuộc thi này mà xuất hiện tại các thí luyện tràng. Chờ đợi cuộc thi chính thức bắt đầu.
Diệp Âm Trúc trở về lúc bình minh lên, trong bốn ngàn vạn kim tệ hắn một chút cũng không lưu lại, đưa toàn bộ cho An Nhã. Đối với nàng hắn tuyệt đối tín nhiệm. Hiểu một chút tình huống của Cầm Thành rồi nhanh chóng đi về kí túc xá. Cầm Thành có Ải Nhân tộc cùng Địa Tinh bộ lạc gia nhập nên thực lực tăng nhiều, lại còn có Tử cùng một trăm Bỉ Mông Cự Thú hiệp trợ, tình hình phát triển dù âm thầm nhưng quả là nhanh. Thêm vào bốn ngàn thanh niên trai tráng được An Nhã đích thân huấn luyện, mỗi này đều có tiến bộ đều rất khá, một ngày nào đó họ sẽ là trụ cột của Cầm Thành.
Có tiền trong tay, An Nhã tự nhiên nói Diệp Âm Trúc những vật phẩm và công cụ cần mua để phát triển thành trì. Ngoài các vị nhân tộc đại sư chế tạo ma đại pháo, ái nhân phần lớn tiền hành khai thác quáng thạch. Mặc dù Ải Nhân khi tham gia, liên minh hai bên vẫn chưa rõ ràng, nhưng Địa Tinh bộ lạc cũng phái ra bốn cỗ Địa Tinh khai phá giả hiệp trợ mọi người khai tiến hành khai phá.
Đứng bên cạnh trường luyện thí thứ sáu, nghe tiếng hô xung quanh, Diệp Âm Trúc không nhịn được có chút mệt mỏi, không phải mệt mỏi của cơ thể, mà là tinh thần. Bây giờ hắn mới hiểu làm một gã lĩnh chủ thật không hề dễ dàng, may là có An Nhã hỗ trợ, nếu không Cầm Thành trong tay hắn muốn phát triển thật không dễ. Lúc này hắn hoàn toàn mờ mịt chẳng rõ, vì nguyên nhân gì mà Ải Nhân muốn tiến hành tìm kiếm ở cực bắc hoang nguyên như muốn lật tung từng quả đồi lên như thế?
- Cầm đế đại nhân.
Yên La đứng ở bên người Diệp Âm Trúc, chứng kiến nhiều người như vậy xung quay, nhưng vẫn như trước giữ yên lặng,
- Chúng ta thật sự có thể tham gia trận đấu này được không?
Diệp Âm Trúc mỉm cười vuốt cằm,
- Không quan hệ lắm, buông lỏng một chút đi. Các người không cần quản trận đấu thắng hay bại. Chỉ là thu thập nhạc khí, thể hiện thật tốt sự kiến giải của các ngươi với âm nhạc, chính thức là cơ hội thể nghiệm âm nhạc mị lực. Không cần lo lắng, chỉ cần đem âm nhạc của các ngươi diễn vậy là đủ. Còn lại cứ giao cho ta.
Sợ rằng bọn họ không đủ tự tin, Diệp Âm Trúc và Ny Na nãi nãi còn cùng với bốn Lam tinh linh mĩ nữ cả buổi chiều hôm qua cung thủ nhạc khúc. Trải qua suốt một đêm diễn tấu, miễn cưỡng có thể diễn tấu hoàn thành. Đối với tình huống của các nàng, cũng chỉ có Diệp Âm Trúc mới thật sự hiểu rõ nhất.
Xung quay tràng huấn luyện thứ sáu có thể nói không còn chỗ ngồi, để nhìn một lần nhóm quán quân bảo vệ vương miện, thanh âm hoan hô Thần âm hệ dĩ nhiên cao nhất. Bởi vì Thần âm hệ có nhân vật vô cùng nổi tiếng Diệp Âm Trúc, giờ lại tham gia. Mỗi khi đệ tử năm ngoái hồi tưởng Diệp Âm Trúc dùng sức đấu trọng kị binh một trận hoành tráng, mọi người không hoài nghi năm nay chức quán quân sẽ lại về nguyên chủ. Về phần ai sẽ cùng đấu với Diệp Âm Trúc, giờ đã không còn quan trọng nữa.
Sư phụ chủ trì trận đấu tuyên bố:
- Cuộc thi tân sinh vòng một, Thần âm hệ đấu với Phong hệ, đệ tử hai hệ lên trường.
- Thần âm hệ, tất thắng...
Thanh âm hô cố gắng lên vang lên liên tục, làm Diệp Âm Trúc không khỏi có chút kinh ngạc, thật sự còn không phải chỉ có một Thần âm hệ cổ vũ mà còn rất nhiều hệ khác cũng cổ vũ cho hắn, ngoại trừ Phong hệ là không cổ vũ, đại đa số học viện đệ tử đều hô cố gắng lên. Đặc biệt là các nữ tử, đều hô to tên của hắn.
Trong đại sảnh của Thần âm viện, Hải Dương đang lôi kéo tay của Hương Loan,
- Hương Loan tỉ, tại sao phải đi. Âm Trúc đã có rất nhiều phiền toái rồi, tỉ không thể tha cho hắn được sao?
Hương Loan lạnh lùng hừ một tiếng,
- Buông tha, bỏ qua cho hắn dễ vậy sao? Hắn để ta cô độc trong ngày nghỉ, đáng bị ta khiêu chiến. Như thế nào, ngươi yêu thương hắn rồi àh?
Thì ra nàng đang định lao ra đi tìm Diệp Âm Trúc thì bị Hải Dương phát hiện kịp thời ngăn cản.
Hải Dương đỏ mặt lên,
- Hương Loan tỉ, Âm Trúc hắn không cố ý mà, ngươi trách thì trách ta cũng được rồi.
Hương Loan đưa mắt nhìn tiêu điểm của cả trường thi đấu - Diệp Âm Trúc và bốn Lam tinh linh thiếu nữ rồi nói:
- Được rồi, thấy ngươi lo lắng cho hắn như vậy coi như ta nể mặt ngươi vậy. Nhưng nếu hắn mà không có gì bồi thường cho ta thì ta tuyệt đối không bỏ qua. Ai, Hải Dương, ngươi phải cẩn thận nha. Ta nghe nói khi Diệp Âm Trúc làm Khảo thí quan tựa hồ như có ý chiếu cố cho mười một thiếu nữ tóc màu lam đó thì phải. Mấy thiếu nữ này người nào cũng đều cực kì xinh đẹp. Ngươi đừng có để chúng cướp mất Âm Trúc từ trong tay ngươi đó.
Hải Dương mặt đỏ bừng: "Không phải như vậy! Bọn Yên La mấy nàng nhất định sẽ không gây ra chuyện như vậy."
Mười một Lam tinh linh thiếu nữ đã sớm trở thành bạn tốt của nàng. Trong mắt bọn Yên La thì nàng chính là chủ mẫu của bọn họ. Ngoại trừ Diệp Âm Trúc thì người mà bọn họ cảm kích nhất chính là người đã khai mở con đường âm nhạc cho các nàng - Hải Dương.
Lúc này, nhóm của Diệp Âm Trúc đã đứng đối diện với đối thủ trên sàn thi đấu.
- Không cần giới thiệu nữa. Diệp Âm Trúc, không nghĩ là chúng ta gặp lại nhau nhanh tới vậy.
La Lan không thân thiện nhìn Âm Trúc, trên người Phong nguyên tố đã bắt đầu âm thầm ba động.
Diệp Âm Trúc bất đắc dĩ nói:
- Ta cũng không muốn thi đấu cùng ngươi! Ai mà biết được đối thủ thứ nhất của bọn ta lại là Phong hệ các ngươi.
La Lan lạnh lùng hừ một tiếng:
- Bớt nói nhảm đi, gọi bốn nữ hài kia ra lựa chọn phương pháp thi đấu đi.
Diệp Âm Trúc nói:
- Tốc chiến tốc thắng đi. Quần chiến!
Vị sư phụ trọng tài hô một tiếng, trận mở màn của Tân sanh thi đấu năm nay đã được bắt đầu.
Diệp Âm Trúc đứng ở vị trí đối mặt đầu tiên lập tức khoanh chân ngồi xuống, sau lưng hắn, bốn người bọn Yên La cũng lập tức ngồi theo. Trong lúc này, có vẻ như sức phòng ngự của nhóm đệ tử Thần âm hệ là yếu nhất, ít nhất bề ngoài là thế.
- Yên La, bắt đầu!
Yên La khẽ gật đầu, kéo nhạc khí của nàng đi lên trước. Các nàng đều không có không gian giới chỉ, cho nên nhạc khí Cổ to lớn của nàng phối hợp với vóc dáng nhỏ bé của Lam tinh linh tạo nên một vẻ cực kì hoạt kê. Mặt cổ không biết được làm bằng chất liệu gì nhưng Diệp Âm Trúc dám chắc rằng nó không phải là vật tầm thường. Cùng với Yên La tham gia lần Tân sinh thi đấu này còn có ba Lam tinh linh thiếu nữ nữa, phân biệt sử dụng ba loại nhạc khí tiêu, thụ, cầm và huân.
Cổ chùy (chùy đánh trống) và thân cổ - nhạc khí của Yên La đều có màu giống nhau, màu lam sậm. Theo tiếng hô bắt đầu của Diệp Âm Trúc nàng hít vào một hơi thật sâu, cố áp chế nội tâm đang kích động. Đây cũng là lần đầu tiên diễn tấu của nàng ah! Hai tay cầm cổ chùy giơ lên quá đầu, một trước một sau đánh xuống mặt cổ.
- Đùng... đùngggggggg...
Hai tiếng cổ trầm thấp vang lên, đồng thời hai quầng sáng màu đỏ từ trên thân cổ cũng tỏa ra. Diệp Âm Trúc phát hiện, Lam cổ này có tác dụng tăng cao một phần pháp lực cho Yên La. Dĩ nhiên là nhờ đó mà ma pháp lực của nàng cũng từ Xích cấp sơ giai đạt tới trung giai. Tiếng cổ trầm thấp mà ngưng tụ, quả nhiên là một cỗ nhạc khí rất tốt.
---------***--------
Tiếng cổ vang lên, lúc này ba Tinh linh mĩ nữ cũng đồng thời triển khai diễn tấu. Có thể nói mặc dù động tác còn hơi lúng túng, nhưng Diệp Âm Trúc cũng rất vừa lòng, tiếng nhạc như hòa vào làm một, tứ nữ cũng trong nháy mắt đạt đến trạng thái vô ngã. Lúc này trong lòng họ chỉ tồn tại tiếng nhạc, vẻ mặt chuyên chú của các nàng nói lên rằng họ đã hoàn toàn hòa mình vào diễn tấu.
Đây là một khúc nhạc có mang tính chất buồn bã, tên của nó là "Ai oán". Hiệu quả giống như tên gọi, nó khiến cho địch nhân tiến vào trạng thái bi thương. Tuy không mang một chút gì thương tổn, nhiều nhất cũng chỉ làm đối thủ sĩ khí bị lệch lạc đi một ít mà thôi. Nhạc cụ chính trong khúc nhạc này không phải là cổ của Yên La mà là huân.
Có lẽ điều này cũng là thiên phú của Tinh linh tộc, nhạc khí huân vốn bản thân nó âm thanh đã đầy trời bi thương cùng ai oán. Trong phút chốc phảng phất như tiếng nhạc vừa vang lên, cả đấu trường chung quay vốn nhiệt náo đầy hào khí lại bị ngay một chậu nước lạnh tạt vào.
Cùng lúc bên Diệp Âm Trúc tứ nữ triển khai diễn tấu, bên kia La Lan đã bắt đầu triển khai hành động, từng một lần thi đấu thất bại, kinh nghiệm lần này khiến La La không thể lại có thái độ khinh thường. Kì thật trong nội tâm nàng vẫn luôn nghĩ rằng Diệp Âm Trúc so với thực lực của mình còn kém hơn, lần thượng đài trước là do vận khí trùng hợp mà thôi.
Tại Khoa Ni Á thành mặc dù hắn triển khai tài năng so với người thường bất đồng, thật sự là một Thần Âm sư tài hoa, nhưng lần đó nếu không có sự cộng hưởng sức mạnh tinh thần lực của những pháp sư khác hẳn hắn cũng không có được thành tích như vậy. Cho nên mặc dù khi vào trận, nghe xung quay tiếng hoan hô Thần Âm hệ vang dội, nàng cũng tuyệt đối không chịu nhận sự thua thiệt của Phong hệ. Chưa kể lần thi đấu này Diệp Âm Trúc còn không có sự hỗ trợ của Hải Dương vốn là học sinh tam niên.
- Phì phì.
Diệp Âm Trúc vừa hô lên bắt đầu thì đồng thời La Lan cũng ngay lập tức gọi về ma thú khế ước của mình.
Lục Long Phì Phì xuất hiện ngay cạnh La Lan. So với năm ngoái thân thể nó rõ ràng đã tăng lên một ít, xem ra nó cũng đã là lục cấp rồi, Diệp Âm Trúc đầu tiên nhận định về cấp bậc của con rồng này.
La Lan cấp cho mình một Phiêu phù thuật đằng không bay lên, trực tiếp ngồi lên lưng của Lục Long, có tinh thần lạc ấn liên kết khống chế, Lục Long giang rộng đôi cánh rồi bay lên. Lúc này nó đã nhìn thấy đối thủ, vị cừu nhân năm ngoái làm mắt nó ngay lập tực chuyển sang đỏ rực. Cơ hồ không cần La Lan ra lệnh, Lục Long lập tức hướng Diệp Âm Trúc vọt đi.
La Lan lần này dẫn đầu bốn gã tân sinh, trước tiên an bài chiến thuật...Một đạo Phong hệ pháp thuật sắc bén như đao kiếm hướng năm người Diệp Âm Trúc bắn đến. La Lan dặn dò bọn họ, chính là đả loạn năm người bên Thần Âm hệ diễn tấu, làm cho cầm khúc của họ không cách nào phát huy hiệu quả. Nhưng chánh thức mấu chốt thắng bại chính là nàng và Diệp Âm Trúc.
Nhìn đạo ma pháp sắc bén đang bay tới, Diệp Âm Trúc không hề vội vàng, Hải Nguyệt Thanh Huy cầm xuất hiện trong tay, một bên lắng nghe La Lan ngâm xướng chú ngữ, nhìn nàng trên người phóng thích ma pháp lực tràn ngập màu xanh biếc, hai tay cầm một ma pháp trượng cũng màu xanh tựa như hòa vào làm một, nhưng chính lúc này tiếng đàn nhu hòa đã vang lên.
Cũng không phải là bạo âm. Chỉ là một âm phú tối bình thường, nhưng trong mắt La Lan lại vô cùng hoảng sợ....một âm tấu bình thường lại xảy ra hiệu quả vô cùng kinh khủng.
Vốn Yên La bốn người hợp tấu khúc "Ai oán" xuất hiện quang mang màu đỏ trong ánh mắt và đó cũng là thể hiện thực lực của bốn người. Họ đều chỉ là Xích cấp sơ giai, các nàng mặc dù đang hợp tấu, nhưng Thần Âm hệ ma pháp cũng không có gì gia tăng hiệu quả. Mà chính là Diệp Âm Trúc lúc này cũng gẩy lên tiếng đàn của mình. Tiếng đàn đơn giản nhưng lại làm cho đạo ma pháp đang tiến tới trong nháy mắt chuyển biến.
Tiếng đàn "Ai oán" trong nháy mắt đã dung hợp, khúc ý hoàn toàn phóng thích, vốn là màu đỏ của xích giai. Giờ trực tiếp biến thành màu lam, màu lam, chính là một màu lam nhạt làm kẻ khác kinh sợ.
Bốn đạo ma pháp đang tiến tới còn chưa chạm được người Diệp Âm Trúc thì ngay lập tức bị mất đi khống chế mà biến mất không còn chút dấu vết. Bốn gã Phong hệ tân sinh thấy thế thật muốn khóc không thành tiếng ah.
Toàn trường choáng váng. Lam cấp, lại thấy Lam cấp. Tại Mễ Lan ma võ học viện, ngoại trừ Áo Lợi Duy Lạp đã tốt nghiệp ra, còn lại không một người thứ hai nào có thể học tập ở đây năm năm đạt đến Lam cấp thực lực. Mặc dù Diệp Âm Trúc đang cùng hỗ trợ bốn người tinh linh phụ trợ, hợp xuất ra quang mang màu lam trong ánh mắt. Nhưng đều làm cho mọi người đều thấy được. Bốn người Xích cấp sơ giai của Thần Âm hệ nhiều nhất cũng không có khả năng phụ trợ được cái gì cho Diệp Âm Trúc.
Không chỉ có bọn hắn, ngay cả bên Phong hệ ma pháp đang được ngâm xướng cũng cảm thấy tinh thần bị kiềm hãm, một cỗ bi thương từ trong lòng nổi lên, La Lan làm cách nào cũng không thể khống chế tâm tình của chính mình. Dù đã cắn răng chịu khổ, không muốn nhưng nước mắt cứ từ từ rơi xuống.
Lục Long cũng bị trùng kích, khi Thần Âm hệ ma pháp chuyển biến sang màu lam cũng là lúc nó trở nên thong thả, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể từ không trung rơi xuống.
May là sự xuất hiện của quang mang màu lam chỉ xuất hiện trong nháy mắt rồi lặng yên biến mất, bởi vì Diệp Âm Trúc lúc này xuất ra một đạo âm phù, mặc dù màu lam tiêu mất những tuyệt nhiên cũng không trở thành màu đỏ mà thay vào đó là quang mang chanh cấp.
Tinh linh quả là có thiên phú trong âm nhạc, ngay cả Diệp Âm Trúc cũng không nhịn được than thở, chỉ trong một phút chốc ngắn ngủi mà quá trình dung hợp đã diễn ra, Yên La tứ nữ cũng đã đạt được mấu chốt của khúc nhạc, vì vậy từ Xích cấp sơ giai đã trực tiếp tăng lên tam giai biến hóa thành Lam cấp. Không chỉ có quan chiến đệ tử ngây dại, ngay cả chủ tịch đang ngồi trên đài đang xem trận chiến Ny Na nãi nãi và Cách Sâm viện trưởng cũng đều ngây dại. Âm nhạc ma pháp của Thần âm hệ giờ này cũng đã nghiễm nhiên khoác lên mình một chiếc áo thần bí.
Lục Long rốt cục thân thể cũng ổn đinh, không đạt đến Chanh cấp thực lực dĩ nhiên không làm nó bị ảnh hưởng. Bất quá, khi nó mang theo La Lan bay tới chỗ Diệp Âm Trúc thì suy nghĩ bị cắt đứt, La Lan đến lúc này cũng kịp ra lệnh cho nó tấn công.
Phong nhận sắc bén, nhìn mười đạo ma pháp thật lớn màu vàng từ trong miệng Lục Long thổ ra, dù là trong long tộc, dù đạt đến bát cấp ma thú bình thường cũng không thể so sánh với nó lúc này. Lục cấp ma thú thực lực, không thể khinh mạn.
Diệp Âm Trúc hai tay phủ lên mặt cầm, trải qua lần lịch lãm ở Cực bắc hoang nguyên, lục cấp ma thú thực không còn đáng cho hắn để vào trong mắt. Đây là trận đấu đầu tiên hắn rèn luyện cho Yên La tứ nữ, mục đích cũng đã đạt tới. Hắn đang chuẩn bị gia nhập đạn tấu, lợi dụng cao tần âm nhận giải quyết trận đấu trước mắt, thì ở đấu trường lại có dị biến xảy ra.
- Mễ lạp chi châu, dã phóng quang hoa?
(sỏi đá mà cũng dám tranh sáng cùng châu ngọc)
Âm thanh lạnh như băng vang lên, mỗi ca nhân đang xem cuộc chiến đều nhìn tháy rõ ràng, trên trán Diệp Âm Trúc một đoạn lực lượng quang mang màu bạc mãnh liệt, ngay sau đó, một ma phát trận đột nhiên xuất hiện ngay phía trên đầu của hắn
Các Phong nhận của Lục Long phát ra đều tiêu mất, cứ như vậy pháp trận thật lớn xuất hiện bất ngờ. Trong nháy mắt trong không khí ma pháp nguyên tố dần tụ tập lại thành một vùng ma pháp nguyên tố khổng lồ gây ra áp lực ngày càng lớn. Lục Long cùng La Lan hoảng sợ phát hiện ra, phong nguyên tố trong không khí cũng như vậy tiêu biến mất. Giờ đây không còn nghe bọn họ chỉ huy nữa.
Một thân ảnh khổng lồ, lóng lánh màu bạc cứ như vậy dần hiện ra từ ma pháp trận trên không trung, rồi bay lên trời. Lân phiến hình tròn, đầu ngẩng cao kiêu ngạo, cùng với tử cấp ma pháp lực phát ra, tất cả tạo cho mọi người xem một áp lực vô cùng. Ngoài trừ một số người ra, đại bộ phận đều bị áp chế đến mức không thể động đậy.
Tuyệt đại bộ phận đệ tử, thậm chí Mễ Lan ma võ học viện giảng viên cũng lần đầu tiên chứng kiến một cảnh tượng hoành tráng như vậy. Đến giờ họ mới được nhìn thấy cao ngạo xa hoa Ngân Long. Từ hình thể cũng nhìn thấy đây là một con ngân long đã trưởng thành rồi a.
Ngân Long thân thể dù sao trong Long tộc cũng chỉ coi là trung đẳng, nhưng cửu cấp Ngân Long bay trước mặt một lục cấp Lục Long thật giống như một ngọn núi khổng lồ đứng trước một ngọn núi nhỏ. Thật là chênh lệch.
Diệp Âm Trúc cũng đã ngây dại, phía sau hắn Yên La tứ nữ cũng bị nguyên tố ma pháp ngưng đọng mà dừng đạn tấu. Ly Sát? Nàng như thế nào lại đến đây làm gì? Đúng vậy, kẻ xuất hiện phá hủy trận đấu... chính là ngân long công chúa, chính là kẻ buổi sáng đã từng chiếm giường ngủ của Diệp Âm Trúc.
Ly Sát mở đôi cánh rồng ra, dựa vào phong nguyên tố ngưng đọng trong không khí bay lượn lờ, Ly Sát giơ đôi móng vuốt lên sờ sờ vào đầu của Lục Long.
- Ngoan, tỉ tỉ cho ngươi ăn ngon.
Khả năng khống chế ma pháp nguyên tố của nàng vô cùng mạnh mẽ, khiến Lục Long thân thể không tránh khỏi run rẩy, đây chính là sự chênh lệch của trưởng thành và chưa trưởng thành, cũng chính là sự chênh lệch của Ngân Long cùng Lục Long.
Ly Sát đôi mắt màu tím nhìn về La La đang ở phía trước:
- Không cần đánh nữa.
La Lan có chút khó khăn nói:
- Không cần nữa.
Cửu cấp Ngân Long cũng đều xuất hiện, đừng nói là nàng, cho dù thậm chí một đám ngũ niên đệ tử cũng không có khả năng làm đối thủ của Ngân Long. Cho dù Cách Sâm viện trưởng thực lực, vị tất cũng có thể so sánh được với Ngân Long đang ở đây.
Nguyên tố ma pháp khổng lồ ba động, làm mọi người trong lòng sợ hãi, khí tức áp chế đột nhiên biến mất, Lục Long khống chế ma pháp lực từ từ hạ xuống mặt đất.
- Ly sát, ngươi làm cái gì vậy?
Diệp Âm Trúc nhíu mày, nhìn Ngân Long công chúa.
Quang mang lóe lên, Ly Sát đã hóa thành hình người, mái tóc màu tím ngay lập tức trở thành tiêu điểm của toàn trường. Uy lực áp bức biến mất, giờ đây chỉ còn một thân thể hoàn mỹ thon dài mềm mại, khuôn mặt tú lệ nhưng lạnh như băng. Nhất thời mang đến cho Mễ Thước Lan ma võ học viện đệ tử thật lớn kích thích. Lúc này toàn trường gần như im lặng không có một tiếng động nào phát ra. Ngân Long, tự nhiên gọi về cửu cấp ngân Long? Đây còn có thể là tân sinh đại tái sao?
Ly sát ra vẻ ủy khuất nói:
- Không phải ta xuất hiện để giúp ngươi sao. Ngươi có trận đấu, ta tới giúp, đây không phải là chuyện rất bình thường sao?
Diệp Âm Trúc thật sự muốn nói như vậy mà là bình thường sao, nhưng trước mặt đông đảo giáo sư và nhiều học viên như vậy, hắn cũng không dám quá khích với mẫu bạo long này. Hít một hơi thật sâu, tự mình áp chế cảm xúc, Diệp Âm Trúc trầm giọng nói:
- Ly sát, người như vậy lại phá hoại trận đấu, ngươi làm thế nào để chúng ta tiếp tục bây giờ? Công bằng ở đâu, đây không phải là địa phương để ngươi đùa chơi.
--------------------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...