Cẩm Dạ im lặng ngồi ở góc, bên cạnh là cửa sổ mở nửa, cứ việc ánh trăng dịu dàng, chiếu vào
trên mặt nàng vẫn lộ ra nhan sắc tái nhợt, từ đầu tới đuôi nàng chưa
từng nói qua một câu, chỉ ngẫu nhiên ngẩng đầu liếc mắt Nghiêm Tử Trạm
đứng trước án thư một cái.
Hắn đang cùng Lộng Nguyệt nói chuyện
với nhau, mày đẹp hơi ninh, tạo nên nếp gấp, là cố ý đè thấp tiếng nói,
giống như không muốn làm cho nàng nghe được. Nhưng cùng trong một thư
phòng không gian không coi là rộng mở, mặc dù cẩn thận nữa, có thể giữ
bí mật đi đâu, huống chi Cẩm Dạ là người tập võ, tất nhiên thính lực sâu sắc rất nhiều, chắc hẳn phải vậy, đối thoại giữa đối phương như cũ một
chữ không lọt rơi vào trong tai.
“Ta ở bên ngoài Tống phủ đợi một đêm, không chờ thấy Tống Chính Thanh ra ngoài, nghĩ đến đêm nay cũng
không phải ngày ông ta đi tuần tra Tô Khởi Vượng, có điều……” Lộng Nguyệt lại nói: “Tình trạng phía bên đầu gỗ so với ta tốt hơn rất nhiều, huyết y này do hắn phát hiện .”
Nghiêm Tử Trạm nhanh chóng tiếp nhận nói: “Phát hiện ở đâu?”
“Hẳn là ở biệt viện ngoại ô, một canh giờ trước ta cùng hắn hội họp, hắn
liền đưa ta buộc vải này, nói là ta về phục mệnh trước, hắn còn muốn ở
nơi đó thêm chốc lát, nhìn xem còn có tin tức cụ thể hơn không.” Lộng
Nguyệt nói xong, như nhớ tới cái gì, nhỏ giọng nói: “Có điều rất kỳ
quái, võ nghệ của đầu gỗ cũng xứng cao thủ đứng đầu, nhưng khi ta gặp
hắn lại phát hiện hơi thở hắn không ổn, hiển nhiên bị nội thương……”
Nghe vậy Nghiêm Tử Trạm có chút ngoài ý muốn, Tích Kì theo hắn lâu như vậy,
thật đúng là không tìm ra người nào có thể làm đối thủ, trước mắt ở biệt viện Tống gia bị thương, điều này có chút làm người ta không thể không
hoài nghi, thoáng suy nghĩ nửa khắc, hắn kết luận: “Ta đoán tất nhiên họ Tống sẽ tù Tô Khởi Vượng ở nơi đó, cho nên mới phái cao thủ đóng chốt.”
Lộng Nguyệt gật đầu: “Lời nói của Nghiêm tướng chí phải, có điều theo phỏng
đoán trước mắt, người trông coi tất nhiên võ nghệ trác tuyệt, chỉ sợ ta
cũng khó nắm chắc thắng lợi, không biết trong lòng Nghiêm tướng có nước
cờ tiếp theo hay không?”
Nghiêm Tử Trạm không nói chuyện, có chút đăm chiêu nhìn về phía bên kia, nàng vẫn là vẻ mặt trầm lặng, có lẽ lúc trước cảm xúc quá mức kích động, trước mắt ngược lại nhìn không ra chút biểu tình. Hắn nhìn chăm chú trong lòng nàng vẫn ôm chặt bộ quần áo
kia, không khỏi âm thầm thở dài.
“Nghiêm tướng?” Lộng Nguyệt thúc giục nói: “Xông vào hay là đánh lén, đều cần tiêu tốn rất nhiều thời
gian, mong ngài mau chóng làm ra lựa chọn, ta cũng có thể an bài xuống.”
Nghiêm Tử Trạm bỗng nhiên trở nên chần chừ, suy đi nghĩ lại, xông vào tất
nhiên không được, trước không nói thành công hay không, chỉ cần ác ý
thiện sấm phủ đệ mệnh quan triều đình, tội này cũng rất nặng, lỡ may bị
Tống Chính Thanh nắm được thân phận, tất nhiên sẽ mượn điều này để phát
huy. Về phần đánh lén, mới vừa rồi chẳng phải Tích Kì đã đánh lén sao?
Vẫn còn bị thương, xem ra cũng không thể thông qua……
Cũng làm khó hắn có thời điểm do dự như vậy, đổi thành thường ngày, chuyện không nắm chắc hắn xưa nay phải lên kế hoạch kĩ lưỡng mới bằng lòng thực hiện,
nhưng…… nếu muốn đợi hắn chu toàn, Tô Khởi Vượng có thể chờ được không?
Hoặc là, nàng có thể đợi được sao?
Vừa nghĩ vậy đúng là nghĩ chuẩn.
Quả nhiên, giọng nói kiên định của nữ tử từ góc truyền đến: “Không cần lãng phí thời gian, đưa ta đi biệt viện kia.”
Nghiêm Tử Trạm quay đầu, nhìn thấy Cẩm Dạ đã đứng lên, nhìn qua vẻ mặt bình
thản, không có gì đặc thù, có điều cẩn thận nhìn lại lần nữa, sẽ phát
giác ngón tay buông bên người run nhè nhẹ, tiết lộ tâm tình bối rối.
“Nàng như thế này, còn muốn đi cứu người?” Hắn chậm rãi đi tới trước mặt nàng, nói từng chữ một :“Nàng chớ quá mức qua loa.”
Cẩm Dạ chống lại ánh mắt hắn, chân thành nói: “Ta không có cách nào chờ đợi vô mục đích như thế, bộ quần áo này là ta tự tay làm cho cha ta, phía
trên nhiễm đầy máu, điều này có nghĩa gì, chàng rõ ràng hơn ai khác……
Tống Chính Thanh đã động hình phạt riêng, chàng bảo ta có thể nào đứng
đó làm ngơ.”
Có lẽ cha bị bắt cóc đã nhiều ngày, nàng lại vẫn vô
tâm vô phế hưởng lạc trong tướng phủ. Vừa nghĩ như vậy, hối hận cùng
nóng lòng khó áp chế, thậm chí nàng bất chấp hướng về phía Lộng Nguyệt
hô: “Ngươi còn thất thần làm gì, mang ta đi!”
“Nghiêm tướng, này……” Lộng Nguyệt quay đầu, tìm tòi ý kiến nam tử phía sau.
Còn chưa chờ Nghiêm Tử Trạm trả lời, Cẩm Dạ nhanh chóng rút ra cây trâm gỗ
còn sót lại trên tóc, cho là sắc bén để ở bên gáy Lộng Nguyệt, âm thanh
lạnh lùng nói: “Ta nói, lập tức, mang ta đi!”
Thấy tình hình như thế, Nghiêm Tử Trạm rốt cục dài mặt: “Còn gây sự!”
Cẩm Dạ đỏ hốc mắt, huyết y kia hoàn toàn phá hủy lý trí của nàng, vừa đụng
tới chuyện liên quan đến tính mạng phụ thân, nàng sẽ không có biện pháp
bình tĩnh, theo bản năng trở nên mỏ nhọn: “Chàng nói ta gây sự, chàng
làm sao biết được ý nghĩ của ta? Giờ phút này người đang chịu khổ không
phải cha chàng, đương nhiên chàng có thể nói mát……”
Mắt Nghiêm Tử Trạm nháy mắt lạnh băng đến cực điểm, lạnh lùng nói: “Nếu đã như vậy,
ta cũng không tất yếu vì người ngoài hưng sư động chúng.”
Cẩm Dạ quật cường quay đầu sang một bên, lực đạo trên tay không tự giác tăng thêm.
“Nghiêm phu nhân, tiểu nhân bạc mệnh, không chịu nổi kinh hách như vậy đâu.”
Ngoài miệng nói thế, thực chất Lộng Nguyệt vẫn không sợ chết nhún vai,
khóe môi dương lên nụ cười đồng thời cực nhanh ngửa ra phía sau, né khỏi vật trong tay đối phương, một tay kia quặc lấy cổ tay nàng, lại dùng
đầu ngón tay nhẹ nhàng đẩy, cây trâm nháy mắt rơi xuống đất, gãy thành
hai đoạn.
Cẩm Dạ sợ run sau một lúc lâu, lại ra tay lần nữa, bất
đắc dĩ lúc này không gặp may mắn như vậy, một khắc kia khi huyệt đạo bị
chế trụ, nàng cũng chỉ có thể oán hận chính mình không bằng người ta……
“Nghiêm phu nhân, đắc tội.” Lộng Nguyệt lui một bước, ánh mắt nhìn nàng lại ý
vị sâu xa, thực làm người ta ngoài ý muốn, vốn tưởng rằng nàng là nha
hoàn trong phủ, ai ngờ được cuối cùng lại thành thê tử Nghiêm tướng, hơn nữa xem ra đôi vợ chồng này cũng không giống bên ngoài tung tin vịt là
hôn nhân chính trị, chỉ sợ đều có ý với nhau.
Đương nhiên, thú vị nhất là mấy ngày hôm trước hắn còn tại Xuân Hạnh Lâu nhìn thấy Nghiêm
gia thiếu phu nhân cùng một người đàn ông khác, nhìn qua quan hệ còn rất thân mật, chậc chậc, hắn thật đúng là tò mò Nghiêm tướng biết sau sẽ có cảm tưởng gì……
“Lộng Nguyệt.”
“Ai…… A? Nghiêm tướng có gì phân phó?” Lập tức bị điểm danh, Lộng Nguyệt có chút chột dạ.
Nghiêm Tử Trạm ấn thái dương, sắc mặt rất là khó coi: “Ngươi về Xuân Hạnh Lâu
trước đi, an bài thêm vài thám tử nhìn chằm chằm Tống Chính Thanh, thuận tiện, lát nữa thay ta gọi Tích Kì trở về.”
“Được.” Lộng Nguyệt
gật đầu, xoay người muốn đi, vừa bước ra một bước lại dừng lại quay đầu
nói: “Nghiêm tướng, huyệt đạo của phu nhân nửa canh giờ có thể cởi bỏ,
người cần phải chú ý nàng.” Nói xong, lại lần nữa xoay người thi lễ, lập tức nhanh chóng rời đi.
Trong phòng quay lại tình cảnh một canh
giờ trước, chẳng qua lần này hình ảnh tình chàng ý thiếp ân ái biến mất
không thấy, còn lại là yên lặng kéo dài.
Hai người lại bắt đầu
phân cao thấp, tâm tình Nghiêm đại Tể tướng dĩ nhiên ác liệt đến cực
hạn, một ngày này nhiều “kinh hỉ” lắm, thực làm hắn khó lòng phòng bị.
Về phần Cẩm Dạ, một lòng chỉ muốn tìm được tung tích phụ thân, bị thủ hạ của người nào đó ngăn trở cũng rất là không có đạo lý giận chó đánh mèo lên đối phương, lập tức hạ quyết tâm không nói chuyện với hắn.
“Á huyệt của nàng cũng bị điểm?” Nghiêm Tử Trạm rốt cục mở miệng.
Cẩm Dạ hừ hừ, không thể chuyển động cổ tránh đi đối phương, thế thì nhắm mắt lại cho thanh tịnh.
Đợi sau một lúc lâu, không đợi thấy trả lời, Nghiêm Tử Trạm lãnh nghiêm mặt ngồi trở lại sau bàn, đầu của hắn lại bắt đầu đau, hơn nữa càng ngày
càng nghiêm trọng, rất có khí thế gây sóng gió. Chỉ có thể lấy ra bình
sứ nhỏ trong ngăn kéo, mở nút vải hồng bịt miệng, đổ mấy viên thiếu
nguyệt ra tay, cũng không dùng nước trà, cứ như vậy nuốt xuống.
Ai ngờ vừa nuốt xuống không bao lâu, hắn liền cảm thấy không thích hợp,
trong cổ họng có cảm giác nóng rát dị thường kịch liệt, đau đớn khó
nhịn, chỉ có thể liều mạng ho khan……
Cẩm Dạ ban đầu còn bực bội,
chỉ nói là hắn ăn đường ăn quá nhanh, nhất thời chưa chuẩn bị bị sặc,
sau lại thấy hắn ghé vào mặt bàn thật lâu cũng không ngẩng đầu lên, đột
nhiên sinh ra dự cảm không rõ –
“Nghiêm Tử Trạm?” Thử thăm dò gọi một tiếng.
Đối phương không hề phản ứng……
Cẩm Dạ hoảng thần, tiếp tục hô lớn: “Này, đứng lên, đứng lên đi! Chàng ghé vào kia làm gì?”
May mà lúc này cuối cùng có hiệu quả, hắn miễn cưỡng khởi động thân mình
đứng lên, sắc mặt trắng bệch, nghiêng ngả lảo đảo đi hai bước, cố sức
tựa vào cạnh bàn gọi tên nàng: “Cẩm Dạ……” Chất lỏng nâu đặc từ khóe môi
hắn lưu lại, ở trên áo trắng hạ xuống nhiều dấu vết.
Là máu đen, biểu hiện trúng độc.
“Có người…… ở trong thiếu nguyệt…… động tay chân…… Khụ khụ……” Ngữ điệu đã
phá thành mảnh nhỏ, nhìn thấy mặt nàng tràn đầy nước mắt, hắn cố sức
cười cười, còn muốn an ủi nàng, có điều khí lực đã dần dần xói mòn, tay
chân mềm nhũn, không thể khống chế ngã vào bóng đêm.
“Nghiêm Tử
Trạm!” Trái tim Cẩm Dạ bị đâm mạnh, nàng chưa bao giờ nghĩ đến ông trời
sẽ đùa cợt như vậy, trong tướng phủ lại có người dám hạ độc hắn, cố tình còn vào lúc nàng bị điểm huyệt.
Nàng căm hận cảm giác bất lực
như vậy, quá mức tàn nhẫn, muốn trơ mắt nhìn hắn suy sụp đổ trên mặt đất lạnh băng, không thể làm điều gì cả, thậm chí không thể chạy tới nâng
hắn dậy. Trừ bỏ khàn cả giọng la lên cùng khóc, hết lần này đến lần khác muốn dùng nội kình phá tan huyệt đạo, nàng thật sự không thể làm được
điều gì, không làm được……
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...