Cẩm Dạ Lai Phủ

Tô Khởi Vượng cảm thấy giờ phút này tâm tình của mình thật sự là phi
thường kỳ diệu, kỳ diệu đến mức ngón tay nắm chặt chiếc nhẫn kia cũng
run nhè nhẹ .

Nữ nhi trưởng thành, nữ nhi có người trong lòng, nữ nhi không lâu nữa sẽ nhanh chóng xuất giá ……

Vừa nghĩ đến điều đó, hắn sẽ không tự chủ thở dài, không dấu được phiền
muộn cùng cảm khái, nha đầu Cẩm Dạ kia tám tuổi đã không có mẹ, bình
thường mình cũng quan tâm đến chuyện làm ăn, không thực hiện tốt trách
nhiệm làm cha, điều vui sướng duy nhất là nàng thấu hiểu lễ nghĩa dịu
dàng hiền lành, tuy rằng không được di truyền mỹ mạo của thê tử, nhưng
khí chất tiểu thư khuê các cũng chỉ hơn chứ không kém .

Cho nên,
đợi hắn tra ra chủ nhân chiếc nhẫn này là ai, sau đó tới cửa cầu hôn,
hắn tin tưởng vững chắc, đối phương nhất định sẽ bị thuyết phục bởi cá
tính dịu dàng trìu mến của nữ nhi.

Có điều, hắn không nỡ, vốn nữ
nhi ngoan chỉ phụ thuộc vào một mình hắn, không lâu nữa sẽ gả vào nhà
người khác, haiz, nghĩ tới thật là có chút khổ sở……

“Vị gia này,
rốt cuộc ngài có muốn bán hay không? Không nỡ có thể lựa chọn cầm cố,
trong ba tháng có thể chuộc lại.” Vẻ mặt tiểu nhị hiệu cầm đồ không kiên nhẫn, bắt đầu từ nửa canh giờ trước, nam tử trung niên vẻ mặt cổ quái
này không ngừng thì thào tự nói, thấy hắn mặc cẩm y hoa phục, cũng không giống người tới cầm đồ sống qua ngày……

Chẳng lẽ đến gây sự?

Vừa nghĩ vậy, sắc mặt tiểu nhị đen ngòm, khẩu khí càng thêm ác liệt:“Nếu
ngài cứ ở trong này, chúng ta cũng không có cách nào buôn bán, không thì như vậy, ngài đến phố đối diện ngẫm lại kỹ đi, suy nghĩ xong lại đến.”

Tô Khởi Vượng cẩn thận đem nhẫn phỉ thúy ban chỉ phóng đặt lên mặt bàn, nghiêm mặt nói:“Ta quả thật không đến cầm đồ.”

Nghe vậy tiểu nhị lập tức nổi giận, vỗ bàn:“Chẳng lẽ ngài tới tìm ta vui vẻ?”

Chiếc nhẫn bị chấn nảy lên, Tô Khởi Vượng không ngừng chộp giữ chặt trong
lòng bàn tay, dùng tay còn lại từ trong lòng rút ra một tấm ngân phiếu,
đưa tới trước mặt thanh niên, nhỏ giọng nói:“Vị tiểu ca này, có thể
phiền ngươi tìm cho ta một vị ngọc giám sư của quán các ngươi không, ta
có chút vấn đề muốn lãnh giáo.”

[ngọc giám sư: chuyên gia giám định ngọc]

Ánh mắt tiểu nhị tỏa ra ánh sáng, thái độ nháy mắt bị mềm hoá:“Mời ngài
chờ.” Thu hồi ngân phiếu, vui vẻ về gian nhà phía sau tìm người.

Tô Khởi Vượng thật cẩn thận vuốt ve mặt sau chiếc nhẫn, bên trong mơ hồ có chỗ gập ghềnh, tựa hồ là khắc chữ. Hắn đoán kia có thể là tên chủ nhân, bất đắc dĩ chữ thật sự quá nhỏ, hắn xem xét hơn nửa ngày cũng không
nhận ra, đành phải đến hiệu cầm đồ lớn nhất kinh thành xin giúp đỡ.

“Nghe Tiểu Ngũ nói, ngươi muốn tìm ngọc giám sư?” Tiếng nói dày dặn truyền đến.

Tô Khởi Vượng giương mắt, liền thấy một nam tử áo tím nhàn tản ngồi ở sau
quầy, mũi thẳng mắt đen, mày kiếm bạc thần, dung mạo cực kì xuất sắc,

trong ánh mắt không dấu được quý khí, càng thêm mị hoặc lòng người.

[bạc thần: môi bạc]

Công tử tuấn tú này ở đâu ra……

Tô Khởi Vượng kinh ngạc nhìn sau một lúc lâu, mới hồi phục tinh thần, gật đầu nói:“Đúng, ta có món đồ này, ở trên có khắc chữ.”

Công tử áo tím cười cười, tiếp nhận nói:“Ngươi muốn biết chữ khắc trên đó là chữ gì, đúng không?”

Tô Khởi Vượng hào phóng thừa nhận:“Đúng vậy.”

“Như vậy sao –” Công tử áo tím bỗng nhiên đè thấp tiếng nói, vẻ mặt bỡn cợt
thấu lại gần nói:“Ngươi muốn bắt kẻ thông dâm hay là tìm người mất của?”

Tô Khởi Vượng xấu hổ, cuống quít xua tay làm sáng tỏ:“Cả hai đều không
phải, kỳ thật là tiểu nữ…… nàng…… nàng có người trong lòng.” Ấp úng nói
xong, hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Công tử áo tím bừng tỉnh đại
ngộ, vuốt cằm nói:“Cho nên đây là vật đính ước mà con rể tương lai chưa
biết mặt đưa cho lệnh thiên kim.” Dừng một chút, hắn lại thay biểu tình
giảo hoạt:“Ta đoán ngươi nhất định rất muốn biết tên hắn.”

Tô Khởi Vượng xoa xoa mồ hôi chảy ra trên trán, cười gượng:“Thật không dám dấu diếm, đúng là như thế.”

Quả thực đoán được tám chín phần mười…… Hắn hơi hơi gợi môi, vươn tay về
phía đối phương:“Như vậy, ta thay ngươi xem một chút đi.”

Tô Khởi Vượng do dự:“Ngươi là –”

Công tử áo tím nhếch mày:“Ta là chưởng quầy của hiệu cầm đồ này, cũng là
ngọc giám sư.” Nói xong, hắn thuận tay kéo ra một ngăn kéo nhỏ, lấy ra
một lăng kính tinh xảo khéo léo.

Thấy thế Tô Khởi Vượng không hề chần trừ, vươn tay đưa nhẫn ngọc giao vào tay đối phương.

Ánh sáng phỉ thúy trong suốt dưới sắc ngày hè càng trở nên rõ ràng, cẩn
thận nhìn thậm chí có thể phát giác bên trong là dòng chảy vật chất, tùy tiện nghiêng tay đổi một góc độ lại có thể thấy được loại hoa văn khác.

Cảm giác rất quen thuộc.

Hắn chưa vội vã dùng lăng kính quan sát chữ bên trong, ngược lại không chút hoang mang bỏ vào lòng bàn tay đánh giá, rốt cuộc nhìn thấy ở nơi nào…… Trong đầu nhớ mang máng nó từng có thời khắc rất hoa lệ, không phải tồn tại một mình, mà là đeo tại ngón tay thon dài trắng nõn bóng láng kia –

Đột nhiên, hắn vỗ bàn.

A, hóa ra là người kia.

Hứng thú cùng kinh ngạc đồng thời đan vào trên mặt, hắn lúc có lúc không
xoay chuyển lăng kính, gần như quên trước quầy còn đứng một người.

Thấy đối phương hồn nhiên đắm chìm trong phán đoán của mình, Tô Khởi Vượng
không khỏi ra tiếng thúc giục:“Chưởng quầy, ngươi thấy thế nào ?”


“Từ từ.” Hắn ‘ba’ một tiếng bỏ lăng kính vào ngăn kéo, đè thấp tiếng
nói:“Ta hỏi ngươi một chuyện, ngươi cần phải thành thật trả lời, thứ
này, rốt cuộc ngươi lấy từ đâu?”

Tô Khởi Vượng bị ánh mắt cuồng
nhiệt khó hiểu kia nhìn cho sợ hãi, trong lòng ẩn ẩn cảm thấy không ổn,
suy nghĩ một lát liền phản ứng cực nhanh thu hồi chiếc nhẫn từ trong tay công tử áo tím, xoay người muốn đi,“Quên đi, ta tới nhà khác.”

“Ai ai, chớ đi a!” Hắn một phen đẩy ra cửa gỗ trước quầy, nhanh chóng chạy
ra, trên khuôn mặt tuấn tú là nụ cười lấy lòng:“Là như vậy, mấy ngày
trước quan phủ tới gây sự với chúng ta, nói là chúng ta thay một đám thổ phỉ cướp đường xem xét không ít bảo vật, ta thấy chiếc nhẫn này giá trị xa xỉ, cho nên mới thận trọng chút……”

Tô Khởi Vượng xoay người, thổi râu trừng mắt:“Ta lớn lên giống thổ phỉ cướp đường chỗ nào!”

“Không nên tức giận, không nên tức giận.” Hắn liên tục chịu tội, chỉ kém không đem trái tim thiệt tình móc ra biểu thị xin lỗi,“Là ta đường đột, vì
thể hiện thành ý, ta sẽ giúp ngươi xem xét, hơn nữa không thu phí.”

Tô Khởi Vượng bình tĩnh nhìn hắn, thật lâu sau mới thỏa hiệp nói:“Chiếc
nhẫn này là vật bên người của tiểu nữ, ngày thường nàng đều giấu trong
quần áo không rời thân, tối hôm qua ngoài ý muốn bị ta phát hiện mới
bằng lòng thừa nhận.”

“Thừa nhận cái gì?” Hắn khẩu khí dồn dập, giống như mình là đương sự kia.

Tô Khởi Vượng cổ quái liếc hắn một cái:“Thừa nhận chủ nhân chiếc nhẫn là
người trong lòng nàng, nhưng nàng lại không chịu nói cho ta biết đó là
ai, ta chỉ phải thừa dịp nàng ngủ say vụng trộm lấy ra, sáng sớm đến
hiệu cầm đồ xem xét.”

“Thì ra là thế.” Hắn gật gật đầu, cố gắng
bình phục trấn định, trong lòng lại trăm câu hỏi không thể giải đáp,
không khỏi cũng quá kỳ quái, theo hiểu biết của mình với người nọ, sao
hắn có thể đem vật bên người tặng cho người khác, càng chớ nói là một nữ tử bình thường vô danh tiểu tốt.

Mắt thấy ánh nắng càng lúc càng chói mắt, Tô Khởi Vượng không còn tâm tình nói chuyện với đối
phương,“Ta muốn đi về trước, tiểu nữ tỉnh dậy không thấy chiếc nhẫn phỉ
thúy này tất nhiên sẽ hoài nghi tới ta.”

Hắn mỉm cười, ngăn lại
thân mình Tô Khởi Vượng, như trước không có ý thối lui,“Không bằng ngươi để lại chiếc nhẫn này ở đây, một lúc sau lại đến lấy, chữ bên trong quá nhỏ, ta cần phí chút thời gian mới được, ngươi muốn biết đáp án như
vậy, cũng nên có chút tính nhẫn nại mới phải.”

“Này……” Tô Khởi
Vượng chần chờ, bỗng nhiên nhớ tới vẻ mặt phức tạp của Cẩm Dạ khi nhắc
tới người trong lòng, nhất thời hạ quyết tâm:“Được rồi, một lúc sau ta
lại đến.”

“Đến lúc đó sẽ cho ngài vừa lòng.” Hắn lại lần nữa tiếp nhận nhẫn ngọc, nhìn theo bóng nam tử trung niên rời đi, toàn thân đi
vào phòng trong.


Bên cửa sổ khắc hoa quỳ một người mặc đồ đen,
thấy người vừa vào cửa lập tức cúi đầu cung kính nói:“Vương gia, lão phu nhân triệu ngài về vương phủ.”

“Đã biết.” Hắn giang hai tay ra,
để thị nữ thay áo ngoài cho mình, nghiêng đầu cười ý vị thâm
trường:“Không vội trở về, bổn vương muốn tới tướng phủ một chuyến
trước.”

Trong sương phòng lịch sự tao nhã tràn ngập vị thuốc,
ngay cả lư hương đặt bên cạnh bàn cũng như mất tác dụng. Dưới ánh nến
vàng, sắc mặt Cẩm Dạ vẫn trắng bệch như cũ không nhìn thấy một chút tơ
máu, bàn tay trắng nõn bưng bát sứ men xanh, cái miệng nhỏ nhắn chậm rãi nuốt xuống nước thuốc đen nhánh.

“Đắng không?” Sơ Tình lấy khăn tay trắng thay nàng lau lau khóe miệng.

Cẩm Dạ mím môi, thế này mới tiết lộ ra một chút oán giận:“Đắng, đắng muốn chết.”

“Tối hôm qua nếu người không ra ngoài, chẳng phải sẽ không xảy ra chuyện gì
sao……” Sơ Tình thở dài:“Em đi phân phó phòng bếp hầm bát đường phèn
tuyết lê, cho người tiêu vị đắng.”

“Không cần.” Quả quyết cự
tuyệt, Cẩm Dạ mị mắt hiện lên lệ khí,“Ta sợ ta sẽ không nhớ kỹ, liền vết sẹo sẽ quên mất đau đớn hôm nay.”

Sơ Tình giật mình, xoay người yên lặng thu dọn chén thuốc.

Sau một lúc lâu, một bàn tay vươn đến lặng lẽ giữ chặt vạt áo nàng, mềm
nhũn lung lay hai cái, ý tứ làm nũng không cần nói cũng biết –

“Ngươi tức giận sao, có phải cảm thấy ta không thể nói lý hay không?”

Nghe vậy gương mặt mẹ kế của Sơ Tình không thể tiếp tục được nữa, phóng nhẹ
lực đạo bỏ tay đối phương ra, nghiêng mặt nhìn thấy trán Cẩm Dạ thấm ra
mồ hôi tinh mịn, tóc mai dính trên gương mặt, rất là chật vật.

Nàng đau lòng tức giận:“Tiểu thư người thật là! Cánh tay sắp phế còn không an phận, cứ thích động tay động chân.”

Cẩm Dạ thở hồng hộc nằm trở lại chiếc gối kê cao ở đầu giường, lạnh lạnh cười:“Chẳng phải ta sợ ngươi không để ý tới ta sao……”

“Người là tiểu thư, em là nha hoàn, sao em dám không để ý tới người.” Sơ Tình
tức giận trừng mắt nhìn nàng một cái, cúi đầu thật cẩn thận băng bó vết
thương vì động tác mới vừa rồi quá mạnh mà lại vỡ ra, buồn bã nói:“Nếu
người đối xử với người khác nhẫn tâm thì không nói làm gì, nhưng ….sao
cả đối với bản thân cũng ngoan tuyệt như vậy.”

Cẩm Dạ không nói, cười đến mức mặt mày rạng rỡ.

Sơ Tình bỗng nhiên thầm nghĩ, nhớ tới mười tuổi năm ấy, mình cùng tiểu thư tới trường tư thục, không biết từ nơi nào nàng lôi ra một con mèo nhỏ,
cất giấu bằng mọi cách mang vào học đường. Sau lại vô ý bị tiên sinh dạy học phát hiện, lẽ ra nên nhanh chóng nhận sai, nàng lại chạy tới sau
hậu viện mấy ngày tuyết rơi, tự nguyện phạt đứng hai canh giờ, tiên sinh bất đắc dĩ, cuối cùng đành phải chịu thua.

Cho nên nói, người có thể quyết tuyệt với bản thân chính là người thắng…… Đi theo Cẩm Dạ đã
gần mười hai năm, cho đến giờ này ngày này, nàng mới thoáng hiểu được ý
nghĩ của những lời này.

Cẩm Dạ lẳng lặng xem xét dung nhan xinh
đẹp trước mặt, thấy đối phương cau mày, dáng vẻ trăm mối cảm xúc ngổn
ngang, tự dưng thấy buồn cười,“Sơ Tình, cha ta đi ra ngoài đã bao lâu?”

Sơ Tình hoàn hồn, hướng ngoài cửa sổ liếc mắt một cái:“Ước chừng đã sắp một canh giờ.”


Cẩm Dạ buông đôi mắt, có chút bất an, theo đạo lý đã sớm nên trở về đến đây, sao lại lâu như vậy.

Đột nhiên, có giọng nam ôn nhuận truyền vào từ ngoài cửa –

“Đại tiểu thư, ta đã sớm nói, đây không phải chủ ý tốt.”

Cẩm Dạ phiết môi:“Cũng vậy, nghe lén người khác nói chuyện cũng không phải ý kiến hay.”

Nam tử áo xanh vén áo mà vào, cũng không giải thích, hướng về phía Sơ Tình
đứng cạnh cửa gật đầu một cái:“Sơ Tình cô nương, phiền ngươi ra ngoài
một chút có được không.”

Sơ Tình đen mặt, âm thanh lạnh lùng nói:“Dựa vào cái gì!”

‘Bùm bùm’, đốm lửa văng khắp nơi, hai người giằng co tại chỗ.

Cẩm Dạ từ từ thở dài:“Sơ Tình, ngươi đi ra ngoài trước đi, đợi thời gian nữa ta sẽ đem tiền căn hậu quả nói cho ngươi nghe.”

[tiền căn hậu quả: nguyên nhân ngày trước dẫn đến kết quả bây giờ]

Cửa gỗ tử đàn một lần nữa được khép chặt, bên trong trở về yên tĩnh.

“Ta nghĩ ngươi đi theo dõi cha ta.” Cẩm Dạ cười cười, giương môi thành độ
cong ý vị sâu xa:“Trước mắt xem ra cũng chỉ có chuyện như vậy.”

A Sở thản nhiên nói:“Ta biết chiếc nhẫn kia rơi ra là ngoài ý muốn, nhưng nếu lão gia hiểu lầm, đại tiểu thư lại chưa làm sáng tỏ, mặc dù lúc này ngăn trở lão gia, cũng không có cách nào hoàn toàn chặt đứt ý niệm
trong đầu ông ấy, chẳng bằng để ông ấy biết được tên người nọ, từ đó hết hy vọng.”

Cẩm Dạ hơi hơi nâng cằnm:“Hết hy vọng gì?”

A Sở mỉm cười:“Làm cho lão gia hết hy vọng cầu hôn, làm cho đại tiểu thư hết hy vọng…… báo thù.”

Người này thật sự là thông minh đáng sợ.

Cẩm Dạ không ngờ như thế, ngữ điệu bằng phẳng:“Nếu sáng sớm ngươi liền nói
tên cùng bối cảnh của hắn cho ta, cũng không cần cha ta phải đi một
chuyến.” Bây giờ đã sắp tới giữa trưa, cha nàng vẫn không trở về, làm
cho nàng hối hận buổi sáng động tác kia, sớm biết vậy nên trực tiếp bảo
Sơ Tình đi thăm dò chiếc nhẫn ấy mới đúng……

A Sở nói:“Đây là chuyện không nên nói, ta tự nhiên sẽ không lắm miệng.”

Cẩm Dạ ảo não, mị mắt:“Ta cảm thấy ngươi không hề giống nô bộc.” Giống như một tảng đá vừa cứng vừa thối.

“Là ta quy củ.” A Sở cúi gập thắt lưng, không hề có ý định tranh cãi,“Ta vì đại tiểu thư chỉ định mấy vị dược liệu điều trị thân mình, có tác dụng
trợ giúp giãn kinh mạch tiêu sưng giảm đau.” Nói xong, hắn vỗ tay, một
hàng người dài cầm hộp gỗ nối đuôi nhau mà vào, mặt hướng tới hai người
mở hòm ra.

Cẩm Dạ tùy ý ngắm mắt tới một hòm dược liệu phía bên
trái, một gốc nhân sâm sum xuê, đã thành hình người, chỉ cần một gốc
nhân sâm như vậy sợ là thiên kim khó cầu, càng chớ nói đến những loại
thuốc tiên Tây Vực làm người ta nghẹn họng nhìn trân trối, chỉ dựa vào
tài lực Tô gia, sao có thể mua được những đồ xa xỉ như vậy.

A Sở
này thật sự quá mức thần bí, rốt cuộc nàng không kiềm chế được, âm thanh lạnh lùng nói:“Ngươi đến tột cùng là loại người nào?”




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận