So với cảnh tượng
huyên náo trong điện, trên con đường nhỏ dài dòng lại yên tĩnh ngoài
điện Trùng Dương quả thực lạnh lùng đáng sợ, lối rẽ trên đường chính là
đường mòn bên cửa hông đi thông hoàng thành, mà nơi này trừ bỏ cấm vệ
quân ngẫu nhiên tuần tra cùng đèn lồng cung đình, không còn gì dư thừa
khác làm nền.
Chẳng qua, cảnh tượng lãnh lẽo này không duy trì
được nửa khắc, đã bị tiếng hát truyền ra cuối con đường ăn mòn hết bình
tĩnh, làn điệu đứt quãng, âm thanh phá giọng, thảm không đành lòng nghe. Nhưng hiển nhiên cô gái đang hát lại cực có hưng trí, bị nấc rượu làm
đứt đoạn sau còn cười khanh khách không ngừng.
“Chớ hát nữa!”
Huyệt thái dương của Nghiêm Tử Trạm bắt đầu đau, một tay khống chế móng
vuốt không an phận của nàng, một tay kia cố sức che miệng nàng. Không
nghĩ tới lòng bàn tay vừa mới tiếp xúc đến cánh môi nàng, đã bị hung
hăng cắn một ngụm, hắn theo phản xạ rụt tay về, trừng mắt cô gái say
rượu lan man trước mặt, âm thanh lạnh lùng nói: “Nàng muốn thế nào?”
Cẩm Dạ không để ý tới hắn, còn phất tay áo, nghiêng ngả lảo đảo đi về phía
trước, có điều mưa gió là việc của trời, không thể nào đoán trước, nửa
đường nàng vấp phải làn váy, lạch cạch một tiếng ngã lăn ra đất.
“……” Nghiêm Tử Trạm dùng sức nhắm chặt mắt, bắt đầu may mắn vừa rồi mình
quyết định vẫy lui cung nữ dẫn đường, ai có thể đoán được nha đầu kia
say khướt có thể kinh tâm động phách như vậy. Ban đầu hắn còn cố mà làm
nửa ôm nửa túm nàng đi đường, nếu vẫn an phận thì chẳng nói làm gì,
nhưng chưa được nửa đường nàng đã tỉnh, rồi sau đó sôi nổi, huyên náo
như một con vịt.
Đây thật sự là ca khúc khó lọt tai nhất trong
thời gian hắn sống hai mươi ba năm qua, hắn xoa xoa bàn tay bị cắn sưng
đỏ một mảng, quay đầu nhìn bóng dáng hồng nhạt từ sau khi bị té vẫn chưa đứng dậy, giọng điệu thản nhiên: “Nếu giả chết, vậy nàng cứ nằm chỗ này đi.”
“Ta không đứng dậy……” Cẩm Dạ mềm nhũn nằm úp sấp lăn hai
vòng, như trước không có ý đứng dậy, bộ váy xa xỉ giá trị ngàn vàng trên người phải chịu khổ theo, dính vào không ít tro bụi.
“Đứng lên!” Dường như Nghiêm Tử Trạm nghe thấy một dây thần kinh nào đó trong đầu
đứt gãy, phát ra tiếng vang “ba ba” thanh thúy. Hắn dùng lực túm cánh
tay của nàng, khẩu khí ác liệt: “Ta không ngại bỏ lại nàng, nàng cứ việc thử xem.”
“Hung ác quá.” Nàng nháy hàng mi dài, giọng điệu mềm mại, còn mang theo chút tủi thân.
Nghiêm Tử Trạm trầm mặc, cứ việc không muốn thừa nhận, nhưng lần này thật nhất thiết cảm nhận được sự thất bại bất đắc dĩ, sớm biết như thế, sẽ không
cần nàng uống ba bầu rượu kia. Tình nguyện đắc tội tên Cửu Vương gia ấy, dù sao, đắc tội tên kia cũng không chỉ một lần hai lần …… Nhấp mím môi, hắn thực không cam lòng phóng nhẹ ngữ điệu, vươn tay về phía nàng:
“Theo ta trở về.”
“Huynh là ai?” Cẩm Dạ nghiêng đầu, trong mắt đẹp men say mông lung, nói vậy đã không hề có nửa phần lý trí.
“Tùy nàng.” Người nào đó không hiểu sao nổi giận, xoay người bước đi, hắn
nhếch môi, tâm phiền ý loạn. Vì cô gái này, hắn càng lúc càng không
giống mình trước đây, cái gọi là mềm lòng cái gọi là thỏa hiệp vốn không nên xuất hiện trong sinh mệnh của hắn.
Vừa nghĩ như vậy, hắn bắt đầu chán ghét cảm xúc bị người khác kiềm chế, lập tức bước chân nhanh
hơn, rời đi không quay đầu lại. Phía sau mơ hồ truyền đến tiếng khóc,
hắn mắt điếc tai ngơ, cứ vậy đi, nàng thích như thế nào thì như thế ấy,
chẳng qua chỉ là mật thám người khác phái vào, sau này vẫn nên bảo trì
khoảng cách.
.
.
Ngoài tường góc phía tây bên trong hoàng thành, có một mảnh rừng rậm, xanh um tươi tốt sức sống bừng bừng, giữa hè có thể ngăn chặn nhiều ánh mặt trời, mùa đông giá rét cũng có
thể chắn gió che mưa. Có điều tại thời tiết đầu thu hơi lạnh này, tác
dụng kia cũng chỉ có một, thẳng thắn mà nói, thật đúng là công dụng
không sáng rọi là bao.
Có cung nữ thái giám tư thông, hoặc là phi tần tướng quân trong cung, nói ngắn gọn, tiểu tình nhân hẹn hò ngẫu
nhiên sẽ mượn nơi này, ngồi bên nhau kể lể tâm sự xã giao ngầm, phần lớn là chuyện dơ bẩn không thể ra ánh sáng. Nơi này bóng cây rậm rạp, nhất
là ban đêm, dư dả ngăn trở bóng dáng hai người, hơn nữa thủ vệ binh lính ít đến góc này tuần tra, cũng thuận tiện cho mấy đôi dã uyên ương.
Giờ này khắc này, trong cảnh âm u không nhận ra người này, lại đồng thời đứng một nam hai nữ.
Nam tử mặc triều phục, mặt mày xinh đẹp, tư thái nhàn tản, miễn cưỡng dựa
vào thân cây, trên tay cầm theo nửa bầu rượu, cà lơ phất phơ lắc đầu. Về phần hai cô gái, đều ăn mặc cực kì long trọng, có điều biểu tình nhìn
qua có chút quỷ dị, cùng hung tợn trừng mắt đối phương, giống như có
thâm cừu đại hận vậy.
Cô gái áo vàng tiên phát chế nhân: “Cô tới nơi này làm gì?”
[tiên phát chế nhân: ra tay trước để chiếm ưu thế]
Cô gái áo tím oán hận nói: “Vậy cô tới đây làm gì?”
“Bùi trạng nguyên ước hẹn với ta.”
“Cô đừng nói bậy, rõ ràng Bùi trạng nguyên ước hẹn với ta!”
“Cô cũng thật không biết xấu hổ, đường đường là thiên kim Thị Lang miệng lại đầy lời dối trá, buồn cười.”
“Phi, cô còn có mặt mũi nói ta, bám riết không tha sẽ bị người ta ghét đó, sớm trở về phủ viên ngoại nhà cô đi thôi!”
Cứ như vậy, cô một lời tôi một câu, rồi sau đó mệt mỏi, mới đồng thời quay về hướng mĩ nam vẻ mặt “chuyện không liên quan đến mình” kia, nũng nịu
oán giận: “Bùi trạng nguyên, chàng phân xử đi thôi……”
Bùi Diệc
Hàn ngẩng đầu, rượu ngon từ miệng bình tràn ra, hắn không chút hoang
mang nhấp một ngụm, sau đó khẽ cười nói: “Nếu đều đến đây rồi, vậy thì
cùng theo ta đi, tiểu mỹ nhân trợn mắt cãi nhau, cũng không phải hình
ảnh cảnh đẹp ý vui đâu.” Đầu ngón tay ngả ngớn xoa khuôn mặt cô gái áo
tím, sau khi hắn nghe thấy một thanh âm bất mãn khác lại ôm lấy thắt
lưng cô gái áo vàng, thích ý mị mị mắt: “Vậy được không?”
Hai người không thuận theo, vẫn tiếp tục ồn ào: “Không được, chàng bảo cô ta đi……”
“Thật đúng là hao tâm tổn trí mà.” Bùi Diệc Hàn khoa trương vỗ trán, cười
nói: “Hai vị tiểu mỹ nhân đều là quốc sắc thiên hương, chẳng phân biệt
được, sàn sàn như nhau, bảo Bùi mỗ lựa chọn như thế nào mới tốt.” Hắn
lắc lắc vỏ bầu rượu, tùy ý ném sang một bên, xếp bằng ngồi xuống.
Hai thiếu nữ tiến lên dựa vào, dính bên người hắn, còn đang khắc khẩu không ngớt.
“Đừng náo loạn nữa.” Ngữ điệu Bùi Diệc Hàn hơi lạnh, hắn đi ra ngoài tìm việc vui, chứ không phải tới nghe những lời vô nghĩa, trấn an sờ sờ tóc các
nàng, hắn tạm thời chậm rãi nói: “Các nàng xem, ngày tốt cảnh đẹp như
thế, chớ bỏ qua chứ, ba người chúng ta cùng nhau, có gì không thỏa
đáng.”
“Nhưng mà…… người ta không muốn nhìn thấy tiểu tiện nhân kia ấp ấp ôm ôm một chỗ với chàng thôi.”
“Cô nói cái gì, nha đầu chết tiệt kia!”
Bùi Diệc Hàn rốt cục buông tha, xoát một tiếng đứng lên, tươi cười đã trở
nên lấy lệ: “A, thật có lỗi, bỗng nhiên Bùi mỗ nhớ ra nửa đường rời chỗ
sẽ bị hoàng thượng trách phạt, vì con đường làm quan, Bùi mỗ đành phải
nhịn đau tạm xa hai vị một thời gian trước.”
Hai thiếu nữ há hốc mồm: “Chàng……”
Bùi Diệc Hàn lưu loát xoay người phất tay: “Ngoan ngoãn chờ ta trở lại đi.”
Bước nhanh ra rừng cây, hắn thậm chí giống như chạy nạn dùng tới khinh công, chỉ vì phía sau truyền đến tiếng huyên náo quá mức bén nhọn, hắn bất
đắc dĩ nhún nhún vai, đàn bà trong hoàng cung thực không đáng yêu, so
sánh với, Tây Thi đậu phụ phố bắc còn hơn…… Chậc chậc……
Vừa nghĩ
như vậy, hắn quyết định nên sớm quay về yến hội chào từ biệt, đến lúc đó ra cung du lịch một phen. Con ngươi xinh đẹp cười cong cong, Bùi Diệc
Hàn chỉnh sửa triều phục hơi loạn, giấu ý cười thay bằng vẻ mặt nghiêm
túc.
Vừa đi đến cuối con đường nhỏ ngoài điện Trùng Dương, lại có tiếng khóc phụ nữ chui vào trong tai, hắn vốn muốn đi đường vòng, nhưng nghĩ vậy lại thấy phiền toái, cùng lắm thì coi như không thấy là được.
Vì thế hắn khẽ nâng cao cằm, chuẩn bị nhìn không chớp mắt lướt qua……
Khoảng cách với bóng dáng hồng nhạt giữa đường càng lúc càng gần, tiếng nói
kia cũng càng ngày càng quen thuộc, đến sau, hắn gần như tự giác dừng
lại cước bộ.
Cô gái ngồi dưới đất vừa vặn nâng mắt, khóc lóc sụt
sùi, sau khi thấy hắn cũng không có phản ứng nhiều lắm, chỉ như trẻ con
lau nước mắt.
Bùi Diệc Hàn kinh hãi: “Cẩm Dạ?”
Nàng không để ý đến hắn, tự khóc rất thương tâm, trang dung trên mặt cũng loạn, nhìn qua rất là chật vật.
Bùi Diệc Hàn sửng sốt, hắn chưa bao giờ thấy nha đầu kia khóc, trước mặt
người khác luôn là dáng vẻ quật cường khôn khéo, mặc dù rơi lệ cũng là
nửa đêm vụng trộm ôm chăn, lúc này sao lại không để ý hình tượng lên
tiếng khóc?
Lại gần một chút, đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, hắn nhếch cao mày, một phen kéo nàng đứng lên: “Ngươi uống rượu, sao lại
thế này? Còn nữa, sao ngươi lại tiến cung tham gia yến hội? Ngươi lấy
thân phận gì vào?”
Vấn đề liên tiếp, theo nhau mà đến.
Đáng tiếc trước mắt Cẩm Dạ không có tâm tư trả lời, trong đầu hỗn loạn như
trước, nghĩ đến bóng dáng quyết tuyệt rời đi vừa rồi, càng nghĩ càng đau lòng, đau lòng ngay cả tên người kia là gì cũng không nhớ. Cái mũi đau
xót, tránh thoát khỏi tay Bùi Diệc Hàn, lại ngồi lên đất.
Hắn
thấy vậy càng không thể tưởng tượng nổi, luận về tửu lượng, nàng là nhất đẳng, lần này rốt cuộc đã uống bao nhiêu. Có điều lại nói, sau khi uống rượu biểu hiện của nàng thật đúng là mất mặt, khóc to xấu lắm, rất
giống một đứa trẻ. Bùi Diệc Hàn ngồi xổm xuống vỗ vỗ đầu nàng: “Được
rồi, đứng lên, sư phụ ở đây rồi.”
Cẩm Dạ khụt khịt, chậm rãi giang hai tay: “Ôm.”
Bùi Diệc Hàn cười ác ý: “Ôm nào có ý nghĩa gì, không bằng hôn nhẹ một cái,
thân phận thầy trò, tương đối kích thích.” Vừa dứt lời, liền nhìn thấy
nàng mờ mịt gật đầu: “Được, hôn cái.”
Hắn nhìn chằm chằm khuôn
mặt gần trong gang tấc, dở khóc dở cười: “Cẩm Dạ, vi sư không nhịn được
muốn nói, trang dung trước mắt của ngươi nhìn qua thật đúng là mất mặt
rối tinh rối mù a, vi sư cũng không hôn nổi nữa.”
Nàng nháy mắt, biểu tình rất vô tội.
Bùi Diệc Hàn cười khẽ: “Ngươi đã phải cầu như thế, vậy ta cố mà thử xem.”
Cẩn thận ôm nàng vào trong lòng, hắn hơi cúi đầu, đang muốn nhẹ hôn trên đôi môi đỏ mọng một cái, bỗng nhiên dừng lại, bên tai truyền đến tiếng
bước chân từ xa đến gần, làm hắn đề phòng quay đầu nhìn về phía cuối
đường.
Thân ảnh cao to quần áo xanh đen đứng ở nơi đó, khí tràng
cả người quỷ dị nói không nên lời, cùng với đó là ngữ điệu lạnh đến tận
xương: “Ngươi dám hôn xuống thử xem.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...