Cẩm Dạ Lai Phủ

Bầu không khí trong
tiệc vui lần này thực có chút kỳ quái, tuy là khách quý chật nhà, đèn
đuốc huy hoàng, nhưng chú rể từ đầu đến cuối đều nghiêm mặt, hỉ phục đỏ
thẫm vốn ý cát tường, nhưng mặc trên người Nghiêm Tử Trạm, cộng thêm bầu không khí không có nửa phần vui mừng, ngược lại làm cho khuôn mặt xuất
sắc kia càng thêm lãnh liệt.

Đang ngồi phần lớn là người có danh
dự uy tín trên quan trường, giờ phút này đến Tướng phủ, cũng không dám
lỗ mãng, tư thái ngồi nghiêm chỉnh, buồn đầu ngồi ăn cơm, ngẫu nhiên
giương mắt liếc chữ hỉ đỏ thẫm trên tường giữa đại sảnh một cái, sau đó
nhẹ giọng than thở vài câu với đồng nghiệp bên mình.

Diêu Thủ
Nghĩa đi theo phía sau thiếu gia, tay cầm một bình ngọc, thay người đang ngồi rót rượu, còn không quên cúi đầu khom lưng:“Xin lỗi xin lỗi, thiếu gia nhà ta không thể uống rượu, lão nô cả gan, thay thiếu gia uống lên
ba chén, mong các vị đại nhân tận hứng, đêm nay không say không về.” Nói xong bưng ly rượu lên, kính trước.

Gần như tất cả mọi người đều
biết, Tể tướng thiếu niên này có hai cổ quái, không uống rượu, không
ngọt không vui. Vì thế cân nhắc, không có ai dám buộc hắn uống rượu,
liên mồm nói: “Không sao không sao, chúc mừng Nghiêm tướng ôm mỹ nhân
về, từ nay vợ chồng hoà thuận vui vẻ, trăm năm hạnh phúc.”

Diêu Thủ Nghĩa lộp bộp trong lòng, quay đầu vừa thấy, quả nhiên sắc mặt Nghiêm Tử Trạm lại đen vài phần.

Yến tiệc thành thân của Đại Trì có một tập tục như vậy, chú rể kính rượu,
nhất định khách nhân có thân phận cao quý nhất sẽ xếp hạng cuối cùng, mà theo cấp bậc lễ nghĩa, chú rể phải cùng vị khách quý cuối cùng uống hết nửa bình rượu, còn lại mang vào động phòng, cùng uống với tân nương.

Thế này, người nào đó vốn thiếu kiên nhẫn đã bắt đầu oán giận –“Sao Nghiêm
tướng còn chưa tới chỗ trẫm?” Tiểu hoàng đế say khướt ghé vào trên bàn,
khuôn mặt bánh bao đỏ hồng, tay béo mập cầm lấy bầu rượu trống không
dùng sức lay động:“Mau mang rượu tới, rượu của trẫm đâu!”

Thường Hỉ ở bên cạnh nhanh chóng tiến lên nhẹ giọng khuyên bảo:“Hoàng Thượng, ngài không thể uống nữa.”

“Câm miệng, trẫm có thể uống hay không đến lượt nô tài như ngươi quyết định
sao!” Trì Nhược Thần rống to, một phen vứt bỏ bầu rượu, có chút buồn
cười trèo lên trên bàn, chỉ vào quần thần phía dưới nói:“Các ngươi mỗi
ngày ở trước mặt trẫm nói Hoàng Thượng, vạn vạn không thể…… Hoàng
Thượng, việc này cần phải suy nghĩ, rốt cuộc các ngươi có đem trẫm để
vào mắt hay không?”

Mọi người há hốc mồm, đều gián ngôn:“Hoàng Thượng, bảo trọng long thể, bảo trọng long thể.”

Hô xong thì đồng loạt quỳ xuống một mảng lớn, vì động tác vội vàng mà một
ít bát đũa trên bàn bị rơi xuống đất, nhất thời thanh âm vỡ vụn không
dứt bên tai.

Duy có Nghiêm Tử Trạm cùng Tống Chính Thanh hai
người còn đứng tại chỗ, người trước nhíu chặt mi tâm, người sau nhanh
chóng đi lên cạnh bàn, không nhẹ không nặng nói:“Hoàng Thượng, hôm nay
là ngày vui của Nghiêm tướng, người xem……”


“Cũng đúng, trẫm nể
mặt Thái phó, Thái phó là lão sư của trẫm, trẫm không thể để lão sư khó
xử.” Trì Nhược Thần nấc rượu một cái, mềm nhũn ngồi xếp bằng trên bàn,
ngoắc về một phương hướng:“Nghiêm Thái phó, đến đây.”

Nghiêm Tử Trạm mím môi, bước vài bước về phía trước, thản nhiên nói: “Có thần.”

Trì Nhược Thần chớp mắt:“Trẫm đã ở chỗ này uống thống khoái một trận, sao
còn chưa thấy Nghiêm tướng uống một ngụm.” Nói xong hắn cố sức vươn chân ngắn, muốn nhảy xuống.

“Hoàng Thượng!” Thường Hỉ ra một thân mồ hôi lạnh, vội vàng mở hai tay đem thân hình tròn vo kia ôm lấy, cẩn thận đặt xuống đất.

“Thần xưa nay không thích uống rượu, mong Hoàng Thượng thứ lỗi.” Nghiêm Tử
Trạm không dấu vết phất phất tay sau người, nhanh chóng có thị nữ ngầm
hiểu, yên lặng lấy đi bầu rượu còn sót lại.

Vốn tưởng rằng bất
tri bất giác, ai ngờ thằng nhãi Trì Nhược Thần này say rượu lại cứ tinh
đòi mạng, mông huých một cái, đẩy ra thái giám bên người, xoay mình như
hổ đói vồ dê: “Không được lấy rượu của ta!” Gấp đến độ ngay cả tôn xưng
cũng quên.

Thị nữ sợ tới mức hoa dung thất sắc, liên tục kêu sợ hãi.

Nghiêm Tử Trạm chỉ cảm thấy gân xanh trên thái dương giật giật, cảm giác đau
đầu lại lần nữa tập kích, ngữ điệu ảo não:“Là ai để Hoàng Thượng uống
rượu?”

“Hoàng Thượng muốn uống chúng ta cũng không thể ngăn cản.” Tống Chính Thanh cười khẽ: “Nhưng còn Nghiêm tướng, xác thực không hề
thỏa đáng, khách nhân kính rượu ngươi, ngươi lại đều giao cho quản gia,
về tình về lý đều không nên.”

Nghiêm Tử Trạm đã bao giờ bị người
ta giáo huấn, vốn là tâm cao ngất trời, nay tử địch trên triều chính lại ở trước mặt mọi người quở trách mình, tất nhiên không có cách nào nén
giận, đang muốn bày sắc mặt, lại có người xen mồm –

“Tống ái
khanh sao còn gọi Thái phó là Nghiêm tướng?” Tiểu hoàng đế vui rạo rực
ôm bình rượu, hướng về phía hai người nhếch miệng cười:“Nên đổi xưng hô
mới phải.”

Mọi người nín thở, đại tiểu thư Tống gia gả vào Tướng
phủ, từ nay quan hệ giữa Nghiêm Tử Trạm cùng tử địch Tống Chính Thanh
lại thêm một mối, tính theo bối phận, người sau thậm chí còn cao hơn,
cái này có chút ý vị sâu xa ……

Tống Chính Thanh hơi hơi nâng đầu, cười nói: “Lời nói của Hoàng Thượng chí phải, lão thần thiếu chút nữa
đã quên, còn chưa nghe Nghiêm tướng gọi một tiếng cậu, nay nghĩ đến,
thật là tiếc nuối.”


Giờ phút này Trì Nhược Thần men say nồng nặc, làm sao hiểu được gợn sóng giữa hai người, còn ở chỗ kia ồn ào: “Bây
giờ gọi cũng không muộn.”

Nghiêm Tử Trạm híp mắt, nhếch môi mỏng, không có dấu hiệu mở miệng.

Tống Chính Thanh mặt không đổi sắc nhìn về nơi khác, đầu ngón tay nhẹ gõ mặt bàn.

Thật lâu sau, mới có một chữ từ khớp hàm chui ra:“Cậu.”

Tống Chính Thanh quay đầu, tràn đầy đắc ý:“Hiền chất không cần đa lễ, về sau là người một nhà, nhớ thường mang Cẩm Dạ vềTống phủ, ta rất yêu thương
cô cháu gái mất mà tìm lại được này.”

Nghiêm Tử Trạm ngoài cười nhưng trong không cười:“Nhất định.”

Trì Nhược Thần bỗng nhiên nhảy vào giữa hai người, oán giận nói:“Nghiêm
tướng còn chưa kính rượu trẫm đâu, chớ hàn huyên nữa.” Hắn ôm lấy cánh
tay Nghiêm Tử Trạm, ngẩng mặt tròn, ra vẻ lão thành:“Cấp bậc lễ nghĩa
không thể phế, Nghiêm tướng phải uống hết nửa bình rượu mới được, các
ngươi nói đúng không?”

Không ai trả lời.

Trì Nhược Thần oán hận vỗ bàn:“Vô liêm sỉ! Trẫm đang hỏi các ngươi đó!”

Quần thần sợ hãi:“Hoàng Thượng anh minh, lời nói chí phải.”

Nhất loạt ánh mắt đều dừng lại trên người Nghiêm Tử Trạm, mọi người phần lớn là ôm thái độ xem kịch vui, tính ra bọn họ cũng bị ức hiếp không ít
thời gian, hiếm khi có cơ hội thấy Tể tướng đại nhân oai phong một cõi
này bị chèn ép, chẳng phải quá hay, huống chi lúc trước luôn nghe nói
người này không uống rượu, bây giờ thử nhìn một cái, liệu hắn có nuốt
xuống rồi lập tức nhổ ra hay không.

“Một ly.” Thần sắc Nghiêm Tử Trạm chưa biến, trấn định nói:“Chỉ một ly, khẩn cầu Hoàng Thượng thông cảm.”

Trì Nhược Thần lắc đầu, vô cùng hào khí:“Trẫm vàtất cả mọi người ở đây cùng Nghiêm tướng uống nửa bình, về phần Nghiêm tướng ngươi, uống một bình
đi.” Hắn chỉa chỉa bầu rượu trên bàn, cố gắng trừng to mắt: “Vua không
nói chơi!”

Mọi người kinh hãi, rượu ở đây đều là Bách Hoa tửu vận chuyển đến từ trong cung, tuy là cực phẩm, nhưng tác dụng vô cùng chậm, chớ nói nửa bình, nửa chén cũng đủ để người ta say mèm, chẳng qua bọn
họ muốn xem náo nhiệt thôi, ai ngờ Hoàng Thượng lại bắt uống toàn bộ……
Vừa nghĩ như thế, người người lắc lắc đầu, khổ không nói nổi.

Nghiêm Tử Trạm thở dài:“Mang rượu lên.”

Từng vò rượu được xếp ra, nút hồng bị rút đi, không khí trong nháy mắt tràn
ngập hương rượu, các quần thần mặt mũi xanh xao, mỗi người ôm một vò,
chờ hoàng đế mở miệng.


Trì Nhược Thần say khướt tựa vào bên người Thường Hỉ, vỗ tay hô to: “Các ngươi còn thất thần làm gì, mau uống!”

Nghiêm Tử Trạm do dự một trận, cuối cùng bưng rượu lên, đưa tới bên môi.

Diêu Thủ Nghĩa nhíu mày nói:“Thiếu gia, ngài xác định muốn uống?” Không
phảithiếu gia không thể uống rượu, nhưng hắn uống rượu sau sẽ…… haiz…..

Nghiêm Tử Trạm nhếch cằm, sau đó không chớp mắt uống cạn ba chén, ngay sau đó
chắp tay với hoàng đế:“Hoàng Thượng, xin cho thần cáo từ.” Hắn đi lại
vội vàng, mới đi một bước đã bị người ngăn lại.

Không biết đại
thần nào uống say không rõ thần chí, chỉ tay cười không ngừng:“Sao
Nghiêm tướng lại nóng vội như thế, có phải lo lắng tân nương chờ không
kịp hay không, ha ha ha……”

Mọi người cười vang, sâu rượu ngập
não, cũng không cố kỵ quá nhiều, một đám nghiêng đông đổ tây, cười càng
ngày càng ái muội:“Nghiêm tướng không cần xấu hổ, mọi người đều là đàn
ông, chúng ta biết .”

Trì Nhược Thần nhảy đến trước mặt quần
thần, nghiêng đầu nói:“Nghiêm tướng không thể đi trước, trẫm còn muốn
nháo động phòng của ngươi.”

Mọi người vui đùa ầm ĩ:“Hoàng Thượng, Nghiêm tướng còn đang vội vã ôm mĩ thiếu nữ xinh đẹp.”

Trì Nhược Thần quay đầu hỏi Thường Hỉ:“Nghiêm tướng thật sự rất nóng vội sao?”

Thường Hỉ đỏ mặt:“Nô tài cũng không quá rõ ràng.” Hắn là thái giám, làm sao hắn biết.

Nghiêm Tử Trạm không nhịn được:“Hoàng Thượng, thần……”

Nửa câu sau bị ngắt lời, có người sán lại đây, khoác tay lên bờ vai
hắn,“Nghiêm tướng, không bằng ngài nói ra suy nghĩ trong lòng, chúng ta
sẽ cầu tình với Hoàng thượng, không nháo động phòng của ngài nữa, như
thế nào?”

Nghiêm Tử Trạm né qua cái tay kia, chống lên ghế dựa,
bắt đầu cảm thấy có chút choáng váng đầu, rượu vừa uống giống như hóa
thành nhiệt khí xông thẳng lên trán, trong lòng hắn biết không ổn, xem
xét bốn phía, phát hiện ba tầng trong ba tầng ngoài đều có người vây
quanh.

Thanh âm ồn ào hỗn loạn:“Nghiêm tướng, nói đi, ngài sợ cái gì chứ.”

Nghiêm Tử Trạm cắn răng:“Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng.” Sau đó, ly rượu trong tay dập nát.

Diêu ThủNghĩa lắc đầu, thiếu gia đêm nay sợ là thật tức chết.

“Nghiêm tướng đủ ngay thẳng, nếu là như thế, chúng ta cũng không tiện khó xử.”
Có người nhếch mày liếc mắt, đề nghị nói:“Hiếm khi hôm nay vui vẻ như
thế, sẽ đưa Nghiêm tướng vào động phòng, biểu hiệnthành ý, ý của Hoàng
Thượng như thế nào?”

Trì Nhược Thần lúc này hoàn toàn bị cảm giác say khống chế, gật đầu:“Đi, đưa, đưa đến cửa.”

Nến đỏ long phượng to như cánh tay thiêu đốt sáng quắc, màn giường màu đỏ
buông một nửa, giường gỗ khắc hoa cùng đệm chăn đồng sắc, gối bạch ngọc

đặt ở giữa. Cẩm Dạ im lặng ngồi cạnh giường, trong lòng lo lắng bất an.

Mặc dùđã sớm đoán trước kết quả, nhưng bị hắn thấy trước diện mạo vẫn có
chút không hay, từ đó mình sẽ bị động rất nhiều. Còn phải giải thích lúc trước vì sao nàng giả trang cháu gái ông chủ quán điểm tâm, thậm chí
còn phải nghẹn giọng nói chuyện……

Nàng càng nghĩ càng thấy phiền chán, không nhịn được đứng lên, một tay nhấc khăn voan:“Ta muốn uống chén nước.”

“Không nên không nên, nhanh bỏ tay xuống.” Người săn sóc dâu vội vàng túm tay
nàng, thành thật nói:“Phải để chú rể nhấc lên, bằng không sẽ không may
mắn, lát nữa phu nhân chỉ được uống một thứ là rượu giao bôi, trước lúc
đó đừng uống nước.”

Phu nhân? Phu nhân……

Cẩm Dạ yên lặng quay đầu, rất không quen với xưng hô này.

Người săn sóc dâu đỡ nàng ngồi lại, cười nói:“Phu nhân cũng đừng cấp, ta biết tân nương bình thường đều không kiên nhẫn, người yên tâm, chú rể lập
tức đến đây.”

Cẩm Dạ kháp kháp lòng bàn tay, nàng nào có nóng vội, nàng hận không thể cho tên kia vĩnh viễn không đến tân phòng này……

Một lát, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, hỗn loạn với thanh âm tranh cãi ầm ĩ, từ xa tới gần.

“Ôi, đến rồi!” Người săn sóc dâu hưng phấn nói:“Phu nhân, người mau ngồi xuống.”

Cửa phòng đột nhiên bị người ta đẩy ra, có bóng người màu đỏ bị đẩy tiến
vào, bước chân hỗn độn, xiêu xiêu vẹo vẹo vài bước sau đó miễn cưỡng tựa vào cột trụ vừa thở vừa nghỉ ngơi.

Ngoài cửa một đống hán tử say.

“Nghiêm tướng cần phải hầu hạ phu nhân cho tốt……”

“Lời nói của Trương đại nhân chí phải, chúng ta nên nhanh chóng đi thôi, đừng quấy nhiễu đôi uyên ương này.”

Người săn sóc dâu sửng sốt, nhìn một đám người nhanh chóng rời đi, lại quay
đầu nhìn hai người trong phòng, thức thời nói:“Mời uống rượu giao bôi
trước, sau đó lại nghỉ ngơi.” Nói xong cúi người lui ra phía ngoài, nhân tiện đóng cửa lại.

Lòng Cẩm Dạ trong phút chốc nảy lên cổ họng, mân môi, hoảng loạn.

Một trận trầm mặc, kế tiếp không ai mở miệng.

Bên tai chỉ nghe được tiếng hít thở hơi loạn của hắn, Cẩm Dạ túm ống tay
áo, cố gắng trấn định cảm xúc phập phồng, mím môi thử mở miệng:“Ngươi
còn đợi cái gì?”

Khăn voan một phen bị người ta xốc lên, tầmmắt
thiếu niên trước mặt không lạnh thấu xương như bình thường, dường như
bởi vì uống quá nhiều rượu mà mắt đẹp hơi hơi ướt át, khiến cho đôi lông mi dài kia càng thêm nồng đậm.

Áo đỏ tóc đen, kinh vì thiên nhân.

Cẩm Dạ gần như đã quên trong nháy mắt, nhìn thẳng hắn nửa khắc mới tìm về
thần trí, nghiêm mặt nói:“Ta biết kế tiếp ngươi muốn hỏi cái gì, ta có
thể nói toàn bộ cho ngươi, cho nên ngươi không cần ngắt lời ta, ta……”

Lời còn chưa dứt, hắn đã nghênh diện ngã xuống, nàng rất là bất hạnh bị đặt ở dưới thân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận