Cẩm Dạ Lai Phủ

“Tiểu thư, cái này như thế nào?” Sơ Tình nửa quỳ ở nhuyễn điếm, từ chiếc hòm gỗ sơn son bên cạnh lấy ra quần áo.

“Hình như…… quá nổi bật.” Cẩm Dạ lắc đầu, lại liếc mắt bộ quần áo bằng lụa
mỏng màu hồng phấn trong tay Sơ Tình một cái, sáng rỡ xinh đẹp, cổ tay
áo thêu chỉ bạc, làn váy có ba tầng, từng tầng tản ra, cực kì khác biệt. Nàng vươn tay vuốt vuốt hoa văn trên quần áo, nhẹ giọng nói:“Cất đi.”

Sơ Tình than thở:“Chưa từng thấy tiểu thư mặc lại.”

Cẩm Dạ bật cười:“Đây cũng không phải yến hội trong Tô phủ, ta sao có thể
giọng khách lấn át giọng chủ, còn nữa, ta cũng không phải đặc biệt đến
đó, trang điểm xinh đẹp như vậy làm gì.”

Lại nói tiếp đến bộ quần áo này, vốn là do cha nàng mua về khi đi nơi khác làm ăn, trình tự
nhuộm màu cực kì phức tạp, từ đầu đến cuối nàng cảm thấy quá mức hoa mỹ, chỉ mặc một đêm năm nàng sinh nhật mười tám tuổi, sau đó cất vào đáy
hòm, ít khi có thời điểm lấy ra.

“Dù sao xưa nay em không nói lại được tiểu thư.” Sơ Tình thở dài một hơi, tầm mắt dạo quanh một vòng qua năm sáu hòm gỗ trên mặt đất, sau một lúc lâu lại nhịn không được oán
giận: “Qúa rườm rà thì người ngại bừa bãi quá phận, quá mộc mạc người
lại cảm thấy tổn hại lễ nghi……”

“Được rồi được rồi.” Cẩm Dạ mỉm
cười ngắt lời, chỉ chỉ một chiếc áo ngoài nguyệt sắc ở góc giá gỗ, bĩu
môi nói:“Thôi, sẽ mặc bộ quần áo lần trước đi thọ yến Lưu Thái Thú.” Vì
ăn mặc mà lãng phí nhiều thời gian, cố kỵ cái này lại cố kỵ cái kia,
thật là lo sợ không đâu. Nàng đẩy ra hộp ngọc cạnh gương đồng trang điểm mạ vàng, lấy ra một cây trâm khắc hoa hải đường.

“Để em đi.” Sơ
Tình từ trong tay nàng tiếp nhận cây trâm, vòng qua trước người, bàn tay trắng nõn dương lên, tinh tế sáp nó vào búi tóc Cẩm Dạ. Sau đó điều
chỉnh vị trí cây trâm một phen mới thu tay về, lui hai bước, khẽ cười
nói:“Bông hải đường này màu sắc cực kỳ nổi bật làn da tiểu thư, so sánh
với quần áo phía dưới lại giản dị chút.”

“Thêm thắt lưng màu
trắng nữa sẽ không quá nhạt.” Cẩm Dạ lơ đễnh cười cười, hướng ra phía
ngoài nhìn nhìn, vừa lúc thấy chàng thanh niên khuôn mặt nhã nhặn đi
nhanh về hướng các nàng, bỗng nhiên nổi lên tâm tư trêu ghẹo:“Sơ Tình,
oan gia của em đến đây.”

“Tiểu thư!” Sơ Tình oán hận dậm chân, mặt cười cũng không chịu thua kém thêm hai đóa mây đỏ.

A Sở dừng lại trước cửa, ánh mắt bình thản:“Đại tiểu thư, xe ngựa đã chuẩn bị xong.”

Ngụ ý ước chừng thời gian không còn sớm.

Cẩm Dạ giơ hai tay, để nha hoàn thay mình cột chắc đai lưng, gật gật đầu với hắn nói: “Đi thôi .”

“Tiểu thư còn chưa nói cho em biết muốn đi đâu.” Sơ Tình không cam lòng
nói:“Trước mắt những bí mật A Sở biết còn nhiều hơn em, rất không công
bằng.”

Cẩm Dạ chọc mũi của nàng một chút, tức giận nói:“Hóa ra em để ý như vậy, ta đã che giấu em điều gì chưa, chẳng qua việc này có
chút mơ hồ, đợi đến ngày nào đó rõ ràng ta sẽ nói cho em nghe.”

Sơ Tình vẫn như cũ không hé răng.

A Sở lại thúc giục một tiếng:“Đại tiểu thư.”

“Ngươi gấp cái gì? Vội vàng đi đầu thai sao?” Có người tức giận.

Cẩm Dạ cười khổ, vội vàng dời bước đến giữa hai người hoà giải, vỗ bả vai
nha hoàn dịu dàng nói:“Được rồi, Sơ Tình, ta biết đêm Trung thu đoàn
viên ta bỏ lại em cùng cha là không đúng, có điều may mà cha dưới sự
thuyết phục của em đã đi phủ Vương viên ngoại, nay cũng chỉ có thể làm
phiền em một người giữ nhà, em yên tâm, ta sẽ bồi thường cho em.”


“Mang về cho em cao như ý Bát Bảo mà người nhắc tới được chứ? Nghe nói rất
xốp rất ngon miệng.” Sơ Tình híp mắt, giống như suy nghĩ thấy tư vị kia.

Cẩm Dạ sững lại, không tự chủ nghĩ đến người đàn ông nào đó yêu ngọt như
mạng, vị ngọt quá mức chán ngấy này rốt cuộc có cái gì đáng giá mê luyến …… Nàng cau mày, cứ việc không thể gật bừa với khẩu vị của đối phương,
vẫn như cũ tốt tính nói:“Nếu thời gian còn sớm, sẽ thay em mang một ít
trở về.” Nói xong khẽ nâng làn váy bước ra cửa.

“Đi sớm về sớm,
cần phải chú ý một chút.” Sơ Tình lo lắng dặn dò, mấy ngày gần đây quả
thực không bớt lo, nhất là đối với tiểu thư mà nói, miệng vết thương
trên người luôn lớn nhỏ không ngừng, gần như không có một ngày là hoàn
hảo không tổn hao gì, đợi đến ngày nào đó không xuống giường được, nhất
định phải vào trong miếu bái thần.

Đêm Trung thu, ngụ ý đoàn
viên. Vầng trăng chính giữa bầu trời đêm hình như cũng nhiễm tình người
ấm áp, màu vàng nhợt nhạt, hòa lẫn với sao sáng quanh mình.

Trong Tống phủ hiếm khi thanh tĩnh, xin miễn tất cả những kẻ a dua tặng lễ,
chỉ có một nhà già trẻ ngồi vây quanh chiếc bàn tròn lớn gỗ lim. Chính
giữa là thủ phụ Tống Chính Thanh bất cẩu ngôn tiếu, hai bên trái phải
ngồi chính thất Hà Uyển cùng tiểu thiếp Lãnh Hương Cần, bên cạnh nữa là
một đôi trai gái của Tống đại nhân.

Tống Cảnh Hiền bắt tay vào
thưởng thức chiếc đũa ngà voi, tiến đến bên tai tỷ tỷ nhẹ giọng oán
giận:“Đã trễ thế này còn chưa ăn cơm, đệ sắp đói thảm .” Hắn trợn to mắt nhìn chằm chằm người hầu thỉnh thoảng qua lại bên người, hận không thể
cho bọn họ bưng những món ngon tinh xảo tự động đưa đến bên miệng hắn,
trước mắt thống khổ chỉ có thể nhìn không thể ăn thật quá mức tra tấn.

“An phận một chút.” Tống Đinh Nguyệt từ dưới bàn lặng lẽ vươn tay, véo hắn
một cái, đồng thời lại nghiêng đầu trừng mắt nhìn, ý tứ cảnh cáo không
cần nói cũng biết. Kỳ thật ngay cả chính nàng cũng có chút không kiềm
chế được, rõ ràng đồ ăn đều đầy đủ vì sao phụ thân vẫn không hề có ý
động đũa, ông ấy không động người khác cũng không thể động, vì thế bữa
cơm đoàn viên này chẳng lẽ cứ ngồi sao?

Nhị phu nhân Lãnh thị
thấy đứa con bảo bối của mình nóng lòng như thế, suy nghĩ nửa khắc liền
dựa vào bên người trượng phu, nhỏ giọng nói:“Lão gia, đồ ăn cũng sắp
nguội.”

“Nguội có thể hâm nóng.” Tống Chính Thanh lời ít mà ý
nhiều, phất tay bảo thị nữ châm một ly trà, uống trà đồng thời còn không quên ngẩng đầu liếc ra đại môn, dáng vẻ như đang đợi người nào.

Đại phu nhân Hà thị nhìn ra chút manh mối, hỏi:“Lão gia, đêm nay có khách quý muốn tới?”

Tống Cảnh Hiền xen mồm:“Đại nương, buổi tối hôm nay là mười lăm Trung thu,
làm sao có thể tiếp đãi khách nhân, chỉ có người một nhà chúng ta ăn cơm thôi.” Nói xong hắn lại chuyển hướng phụ thân, thử nói:“Cha, thời gian
bữa tối sắp trôi qua……”

“Con im miệng cho ta, ngồi im.” Tống Chính Thanh nhíu mày:“Còn dám nói nhiều thì trở về thư phòng chép gia pháp.”

“Con biết sai.” Tống Cảnh Hiền phẫn nộ nằm úp sấp trên bàn, ánh mắt ủy khuất hướng về Tống Đinh Nguyệt bên cạnh. Người đó trấn an cười cười với hắn, ý bảo an tâm một chút chớ loạn.

Một bàn người lại nhanh chóng rơi vào trầm mặc, trong đại sảnh vắng lặng không tiếng động.

Cũng không biết qua bao lâu, mới có giọng nữ dịu dàng ngọt ngào vang lên
cạnh cửa: “Tống đại nhân, thật không phải, ta đến chậm, lúc xuất môn có
một số việc chậm trễ, còn mong đại nhân thứ lỗi.”


Khoan thai đến chậm, cũng không phải ý của Cẩm Dạ.

Người ta nói làm việc tốt thường gian nan, đi được nửa đường ngựa kéo xe
ngoài ý muốn trẹo chân, trên đường nhiều người, lại không tiện thi triển khinh công, nàng cùng A Sở chỉ có thể đi bộ mà đến, đợi đến Tống phủ,
sắc trời đã tối muộn, đã sớm qua thời gian ước định.

Nàng biết
lấy thân phận của mình, tùy tiện đến gia yến nhà người khác thật là có
chút cổ quái, nhưng –ophản ứng của những người này có cần phấn khích như vậy không……

Tiểu công tử Tống gia lần trước cũng đã từng gặp, bộ dạng cùng bối cảnh đều xem như thượng thừa, bất đắc dĩ người này tự cho mình thanh cao hơi có chút khinh thường người khác, trước mắt một đôi
mắt hoa đào dừng trên người nàng, không chút thu liễm đánh giá cao thấp, hành động làm càn này không hiểu sao khiến cho Cẩm Dạ có chút không
vui. Về phần tỷ tỷ Tống Đinh Nguyệt, cũng như thế, chẳng qua trong mắt
đẹp hơn một chút địch ý, Cẩm Dạ mỉm cười, nghĩ đến mấy ngày trước ở cửa
thư phòng thái độ của mình cũng là như thế, có lẽ đúng là khi đó đã hoàn toàn kích thích đến cô gái đẹp như thiên tiên này, vì thế trước mắt
ngược lại có thể thoải mái đáp trả nụ cười.

“Tô tiểu thư, mời ngồi.” Chánh chủ lên tiếng .

Cẩm Dạ rời tầm mắt khỏi đôi tỷ đệ, ngược lại phúc thân với Tống Chính
Thanh: “Tạ ơn Tống đại nhân.” Nàng đi lại nhanh nhẹn tự nhiên, không
chút hoang mang vòng qua mọi người, ngồi xuống chiếc ghế tử đàn trống
rỗng.

“Cha, nàng là ai?” Tống Cảnh Hiền không kiềm chế được, đứng lên nói:“Bữa cơm đoàn viên của người nhà họ Tống chúng ta, bỗng dưng
thêm một khách không mời mà đến, còn công khai ngồi giữa chúng ta như
vậy, thích hợp sao?”

Có gì mà không thích hợp, nơi này vốn là nhà mẹ để của mẹ nàng.

Cẩm Dạ không tiếng động cười lạnh trong lòng, nhéo nhéo lòng bàn tay, đôi mày thanh tú hơi ninh.

Sắc mặt Tống Chính Thanh xanh mét, cũng không đáp lời, sau một lúc lâu mới
phân phó cho bọn thị nữ phía sau:“Người đã đủ, mang đồ ăn lên đi.”

Không có được câu trả lời thuyết phục như đoán trước, Tống Cảnh Hiền tất
nhiên không chịu bỏ qua, đại nương cùng nhị nương vì khiến cha vui vẻ
không dám chất vấn thì có thể lý giải, tỷ tỷ xưa nay tâm tư nội liễm,
trời sập xuống cũng không nháy mắt một cái, nhưng mà, nhưng mà đối với
mình mà nói, loại tình huống vớ vẩn này tuyệt đối không có biện pháp dễ
dàng tha thứ, hắn một tay chỉ vào Cẩm Dạ, há mồm nói:“Cha, con……”

“Con ngồi xuống cho ta!” Tống Chính Thanh đột nhiên vỗ bàn.

Không gian nháy mắt rơi vào trầm mặc, mọi người câm như hến.

“Cha, Cảnh Hiền chẳng qua chỉ là đứa trẻ, người đừng nóng giận, nếu Tô tiểu
thư là khách của cha, như vậy đang ăn cơm cũng không nên chỉ trích nặng
nề.” Tống Đinh Nguyệt đi ra hoà giải, nói xong lại dùng sức lôi kéo tay
áo đệ đệ túm hắn xuống, cắn răng nhẹ giọng nói:“Ngồi xuống, mau ngồi
xuống……”

Tống Cảnh Hiền nghẹn một bụng tức, ngày thường mặc dù
cha đối hắn cực kì khắc nghiệt, nhưng chưa bao giờ trước mặt mọi người
nói lời nói nặng, càng chớ nói đến việc làm khó mình như hôm nay. Hắn
không phục, cô gái có dung mạo không xinh đẹp này dựa vào gì mà có thể
được cha coi trọng tôn sùng để tâm như thế, còn có thể chẳng biết xấu hổ ngồi vào ghế trên trong bàn ăn như vậy.

Tính bướng bỉnh dâng
lên, tám con ngựa cũng không kéo lại được, hắn cố chấp đứng tại chỗ, oán hận nói:“Con chỉ muốn biết lai lịch của nàng thôi, là khách quý, chẳng
phải cha cũng nên giới thiệu một phen sao?”


“Vô liêm sỉ!” Tống
Chính Thanh lớn tiếng:“Ta làm gì còn tùy vào nghiệt tử như ngươi chất
vấn sao, bữa tối nay ngươi không cần tham dự, lập tức trở về phòng cho
ta!”

Lãnh thị ngồi không yên, một tay túm cánh tay con, khuyên
bảo nói:“Cảnh Hiền, đừng cãi nhau với cha nữa, về phòng trước, ngoan,
nghe lời mẹ.”

Tống Cảnh Hiền liếc mắt Cẩm Dạ ngồi đối diện một
cái, thấy người này từ đầu tới đuôi đều lộ vẻ đạm cười xem kịch vui,
không khỏi nóng tính:“Về phòng thì về phòng, có người ngoài ở đây, con
cũng không muốn ăn bữa gia yến hữu danh vô thực này.” Hắn cắn răng rời
đi, khi trải qua bên người nàng, cố ý gạt bước chân, ác liệt làm đổ một
đĩa đồ ăn.

Thịt bò hầm – món ngon trong truyền thuyết cứ như vậy
không hề dấu hiệu đổ xuống áo trắng Cẩm Dạ, chỗ ngực càng đồ sộ, bẩn một mảng lớn, nước súp nồng đậm từ vạt áo chảy xuống, vô cùng thảm thiết.

Tống Chính Thanh trừng mắt đứa con vỗ vỗ mông đi xa, tức giận đến nói không ra lời.

Bọn nha hoàn luống cuống tay chân, vội vã lấy vải thấm nước.

Cẩm Dạ cố nén xúc động đuổi theo đánh tiểu tử này tơi bời, tựa lưng vào
ghế, cúi đầu đảo qua ngực bụng, vốn là món ngon ngửi thấy làm cho người
ta rục rịch, nay ngửi thấy lại làm cho nàng không nhịn được muốn quay
đầu đi.

“Tô tiểu thư, nghiệt tử còn trẻ không hiểu chuyện, mời cô không lấy làm phiền lòng.” Tống Chính Thanh mở miệng, đau đầu nhắm mắt
lại.

Cẩm Dạ thật vất vả đẩy ra đôi tay đang chà đạp quần áo bản
thân, cả giận:“Không còn cách nào, đổi lại là ta không chừng cũng sẽ
hành động như vậy.” Nàng lễ phép cười cười với bọn nha hoàn: “Các ngươi
không cần vội, tạm thời không thể lau sạch, sau khi về nhà ta gột rửa là được.” Nói thì nói như vậy, nhưng trong lòng nàng biết được, mảng thức
ăn lớn như vậy chỉ sợ không thể khôi phục được dáng vẻ ban đầu, thật căm tức……

Tống Chính Thanh lại liếc cô gái sắc mặt không đổi trước
người một cái, tán thưởng nói:“Tô tiểu thư độ lượng.” Sau đó đột nhiên
gọi:“Đinh Nguyệt.”

Tống Đinh Nguyệt ngơ ngác:“Con đây.”

Tống Chính Thanh thản nhiên nói:“Con mang Tô tiểu thư vào phòng thay bộ quần áo khác đi.”

Cẩm Dạ kinh ngạc, chối từ nói:“Tống đại nhân, không cần phiền toái như thế, kỳ thật ta……”

“Một chút cũng không phiền toái.” Tống Chính Thanh ngắt lời nói:“Đừng để
quần áo bẩn làm hỏng khẩu vị của Tô tiểu thư, ta thấy tiểu nữ cùng cô
thân hình xấp xỉ, ủy khuất cô trước mặc quần áo của nàng.”

Đối
phương cũng nói như vậy, mình từ chối nữa thì lại mang tội danh không
tán thưởng. Cẩm Dạ chậm rãi đứng lên, mỉm cười nói:“Làm phiền Tống tiểu
thư dẫn đường.”

Tống Đinh Nguyệt gật gật đầu, đi trước đẩy cửa ra.

Đêm Trung thu quả thực mạn diệu vô cùng, trăng sáng đầy trời, nhu hòa ấm áp.

Cẩm Dạ thưởng thức nửa khắc, thu hồi ánh mắt, nhìn Tống Đinh Nguyệt đi lại
tao nhã trên hành lang gấp khúc đằng trước, nàng ta vẫn như cũ là quần
áo phấn hồng, tóc dài dùng đoạn dây nhạt màu buộc lại, ngọt ngào lại
mang theo một chút hơi thở phiêu dật, dưới ánh trăng chiếu rọi bóng dáng càng thướt tha.

Có điều tiểu mỹ nhân này hình như thay đệ đệ
nàng ta cảm thấy tổn thương bởi bất công, dọc theo đường đi cũng chưa
từng nói qua nửa câu nói. Ra nhà ăn, Cẩm Dạ tự nhiên cũng lười xã giao,
người khác không hoà nhã, mình cũng không cần bị coi thường sán đến, dù
sao người Tống gia trừ bỏ mẫu thân nàng, đều là một tính tình, nàng cũng không có hứng thú lấy lòng.

“Đến rồi.” Tống Đinh Nguyệt dừng lại, mặt không chút thay đổi nói: “Lát nữa đi vào cô chớ lộn xộn, ta đi lấy quần áo cho cô.”


Một phen nói này cực kì thất lễ, mặc dù tiếng nói ra lay động lòng người,
nghe vào trong tai Cẩm Dạ, như trước khó có thể chịu được. Ánh mắt nàng
lạnh lùng, bước qua cửa không nặng không nhẹ nói:“Tống tiểu thư không
cần cố ý nhắc nhở ta, trong phòng cô cũng không phải đang ẩn dấu cái gì
không thể bày ra trước mặt người khác.”

Thân mình Tống Đinh Nguyệt cứng đờ, không quay đầu lại đi vào nội thất.

Cẩm Dạ nhìn quanh bốn phía, cực kì giống khuê phòng một cô gái, trừ bỏ so
với người bình thường xa hoa một ít, cũng không có chỗ nào đặc biệt. Có
điều góc sáng sủa có một chiếc ghế gỗ cao chân cực kỳ cổ quái, theo đạo
lý chỉ dùng để đặt bồn hoa, nhưng phía trên lại trống không một vật.
Nàng không khỏi dâng lòng hiếu kỳ, đi qua tinh tế đánh giá một phen.

“Đứng lại!” Giọng nữ hơi bén nhọn.

Cẩm Dạ quay đầu, vừa lúc nhìn thấy Tống Đinh Nguyệt ôm quần áo đi ra, khuôn mặt tú lệ mất trấn định, gần như có thể nói là không có hình tượng
hướng mình chạy tới.

“Cô đừng động vào cái đó! Đừng động……”

Cẩm Dạ đầu tiên là kinh ngạc, nửa khắc qua đi kinh hoảng nói:“Tống tiểu
thư, chú ý dưới chân.” Đáng tiếc đã không kịp, Tống Đinh Nguyệt bị vấp,
thân mình mất trọng tâm thét chói tai lao về hướng nàng.

Cẩm Dạ
tránh né không kịp, cứ như vậy bị trở thành đệm thịt. Khi bị gục vì bảo
đảm cân bằng nàng theo bản năng túm lấy chiếc ghế gỗ, mới phát hiện
chiếc ghế kia cư nhiên bị cố định trên mặt đất, dưới tác dụng của lực
bên ngoài, xoay vòng ra một phương hướng khác.

Ầm vang long –

Nguyên bản giá sách tinh xảo một phân thành hai, từ giữa tách ra hai bên.

Cẩm Dạ trợn mắt há hốc mồm, đã quên đẩy ra cô gái trên người, nghiêng đầu
theo khe hở kia vọng vào, chỉ thấy bên trong sáng ngời, trên tường treo
đầy bức họa, phía trên đều là một người. Mà bức họa lớn nhất triển khai
ngay trước mắt nàng, người đàn ông trong họa áo trắng tóc đen, dài mi
tinh mục, một gương mặt không thể quen thuộc hơn……

Nghiêm Tử Trạm?!

Không thể tưởng tượng được thiên kim thủ phụ đại nhân cư nhiên góp nhặt nhiều bức họa họ Nghiêm như vậy! Cẩm Dạ không thể nói gì, thật lâu mới hồi
phục tinh thần lại:“Tống tiểu thư, cô……”

Tống Đinh Nguyệt đầy mặt xấu hổ, vội vàng đóng cửa lại, rồi sau đó vòng vo chiếc ghế kia, đợi
đến khi giá sách trở lại chỗ cũ mới nhẹ giọng nói: “Xin cô không cần nói cho cha ta biết.”

Cẩm Dạ gật gật đầu:“Đây là việc riêng của Tống tiểu thư, ta sẽ không lắm miệng.” Nàng cúi gập thắt lưng, nhặt lên quần áo trên đất nói:“Ta nghĩ Tống đại nhân đang đợi chúng ta ăn cơm, ta đi
trước thay quần áo.”

“Ừm.” Tống Đinh Nguyệt xoắn khăn tay, vẫn đang không yên, bí mật ẩn giấu trong lòng bị phát hiện, có thể nào không sợ hãi.

Nửa khắc trôi qua, hai người mang theo tâm sự khác nhau trở lại bàn cơm,
Tống Chính Thanh hồ nghi nhìn thần sắc con gái không thích hợp,
hỏi:“Đinh Nguyệt, làm sao vậy?”

Tống Đinh Nguyệt rầu rĩ nói:“Không có gì, chỉ là đói bụng.”

Cẩm Dạ loan môi:“Nghe Tống tiểu thư nói, ta cũng có chút đói bụng.”

Tống Chính Thanh thoải mái:“Mau dùng cơm đi, Tô tiểu thư không cần khách
sáo, cứ coi như ở nhà mình.” Thái độ ông ta hòa ái thân thiết, còn gắp
thức ăn cho Cẩm Dạ.

Ép buộc hơn nửa canh giờ, gia yến mới có thể bắt đầu.

“Làm người đứng đầu một nhà, ta trước kính mọi người đang ngồi một ly.” Tống Chính Thanh tự châm ly rượu cho mình, đang muốn uống vào, bên ngoài
bỗng nhiên có người vội vàng báo lại –

“Tống đại nhân, Thường công công đến đây.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui