Cẩm Dạ Lai Phủ

Ánh nắng mặt trời ban ngày bị tấm rèm dày trước cửa sổ che dấu, trong phòng ngoại trừ cây đèn cạnh giường gỗ tử đàn, không còn bất kì vật nào chiếu sáng, cứ việc ánh sáng không coi là đặc biệt sáng ngời, lại vẫn đủ để chiếu ra sắc mặt
khác nhau của ba người ở đây.

Một người bình tĩnh, một người sợ
hãi, mà người đàn ông còn lại bị hai người kia vây quanh ở trung tâm thì vẻ mặt lo lắng, trên khuôn mặt không dấu được lệ khí như mưa gió tràn
đến.

“Thiếu gia, tạm được rồi.” Diêu Thủ Nghĩa cẩn thận lấy cây
kéo cắt đi sợi bông dư thừa bám trên mắt Nghiêm Tử Trạm, sau đó quay đầu nói:“Phương thái y, thiếu gia nhà ta đến tột cùng như thế nào?”

Người đàn ông một thân triều phục xanh đen xoay người, nơm nớp lo sợ nói:“Kỳ
thật mắt Nghiêm đại nhân cũng không lo ngại, chính là bị chút tổn
thương, cho nên mới rơi lệ không ngừng, hạ quan sẽ kê thuốc thoa ngoài
da mỗi ngày một lần, đồng thời uống nước thuốc tiêu độc, ước chừng ba
ngày sẽ khôi phục.” Dừng một chút, lại bổ sung nói:“Trong lúc dùng
thuốc, kiêng những thứ cay, ngọt, cá cùng rau củ.”

“Làm phiền
Phương thái y.” Diêu Thủ Nghĩa tiếp nhận đơn thuốc nói, nhìn Nghiêm Tử
Trạm nửa nằm trên nhuyễn tháp vẻ mặt mây đen dầy đặc, cái miệng nhỏ nhắn môi liệt ra, trên hai gò má có dấu vết màu đỏ, không khỏi lại lặng lẽ
nhắn một ánh mắt với người đàn ông trung niên.

Phương Dân Thiển
ngầm hiểu, cúi đầu múa bút thành văn, sau một lúc lâu lại bỗng nhiên do
dự nói:“Trước mặt đơn thuốc hạ quan kê chủ yếu là tiêu sưng, trị mặt
Nghiêm tướng sưng đỏ, nhưng vết thương trên môi thật là chỗ mẫn cảm,
không bằng dùng chút cao lạnh…… Nghiêm, Nghiêm đại nhân?”

Lập tức, văn chương nghiên mực trên mặt bàn nháy mắt bị quét ngang xuống đất.

“Thiếu gia.” Diêu Thủ Nghĩa kinh hô.

Nghiêm Tử Trạm lặng im không nói, ánh mắt ngập tràn vẻ xơ xác tiêu điều,
nguyên bản ngũ quan hơi xa cách lạnh lùng lúc này xem ra càng cảm thấy
vô tình lạnh thấu xương. Hắn mân môi mỏng, tay áo dài vung lên, mạnh mẽ
xoay mình:“Phương thái y sớm hồi cung đi, lão Diêu, tiễn khách!”

“Nghiêm đại nhân, hạ quan……” Phương Dân Thiển khúm núm, hoàn toàn hoang mang lo sợ, không biết mình làm sai cái gì.

“Phương thái y, tiểu nhân đưa ông ra cửa.” Diêu Thủ Nghĩa nửa ép nửa đẩy nhẹ
nhàng đỡ lưng ông ta, dưới đáy lòng chậm rãi thở dài, nói đến cũng kỳ
quái, mặc dù thiếu gia ngày thường hỉ nộ vô thường, nhưng ít khi có hành động nổi giận lớn như vậy, cẩn thận nghĩ lại hai câu nói lúc trước theo như lời Phương thái y, hình như cũng không có gì vấn đề, chẳng hiểu sao thiếu gia lại tức giận cơ chứ……

Cùng thời khắc đó, Phương Dân
Thiển cũng trăm tư không thể giải, mình giọng điệu khiêm tốn, mỗi một từ đều thật cẩn thận, e sợ đắc tội vị Tể tướng thiếu niên muốn gió được
gió muốn mưa được mưa trên triều đình này, cuối cùng vẫn xám xịt bị đuổi ra cửa. Haiz, sớm biết vậy hôm nay không nên xuất môn, xuất môn thì
cũng đành, còn cố tình đụng phải Cửu vương gia cải trang vi hành, một
chỉ lệnh ban xuống, mình mới không thể không kiên trì đến nơi không khác đầm rồng hang hổ này.

[trăm tư không thể giải: suy nghĩ rất nhiều mà cũng không thể giải thích nổi]

“Mời Phương thái y lên kiệu.” Diêu Thủ Nghĩa làm hết phận sự nhắc nhở, đồng thời không quên thay đối phương vén rèm.

Phương Dân Thiển nâng tay chà xát mồ hôi thấm ra trên trán, rầu rĩ không vui
ngồi vào trong kiệu, mới một lát còn chưa ngồi ổn thân mình lại nhô đầu
ra từ trong rèm:“Diêu tổng quản.”

Diêu Thủ Nghĩa lễ phép mỉm cười:“Có tiểu nhân, Phương thái y còn gì phân phó?”

Phương Dân Thiển cẩn thận nhìn bốn phía, sau đó đè thấp tiếng nói:“Nghiêm đại
nhân táo bạo như thế, là vì nữ hái hoa tặc kia còn chưa bị bắt sao?”

Diêu Thủ Nghĩa kinh ngạc lặp lại:“Nữ hái hoa tặc?”


“Hóa ra Diêu tổng quản còn chưa nghe nói việc này.” Phương Dân Thiển ho nhẹ
một tiếng:“Thôi thôi, coi như ta chưa nói.” Ông ta khoát tay, nếu nô bộc bên người đương sự cũng không biết, vậy càng không cần mình nói huyên
thuyên .

Diêu Thủ Nghĩa tuân thủ bổn phận nghiêm ngặt, cũng chưa từng truy vấn, ánh mắt nhìn theo cỗ kiệu kia đi xa, có chút đăm chiêu.

Vết thương trên môi miệng thiếu gia……

Tâm tình thiếu gia mấy ngày nay ngày càng sa sút……

Mấy ngày trước thiếu gia còn đi Hình bộ……

Ông càng nghĩ càng thấy không thích hợp, khuôn mặt cứng ngắc, tươi cười
trên mặt so với khóc còn khó coi hơn, chẳng lẽ đúng như lời Phương thái y nói, thiếu gia bị hái hoa tặc bắt nạt ?

Nhưng, nhưng thiếu gia là đàn ông mà!

Diêu Thủ Nghĩa cảm thấy không thể tin được, đầu năm nay ngay cả phụ nữ cũng
cả gan làm loạn như thế, sắc của mệnh quan triều đình cũng dám cướp, quả thật là thói đời ngày sau, thói đời ngày sau a –

Lê bước chân
trầm trọng trở về buồng trong, vừa vào cửa đã nhìn thấy có nha hoàn phụ
trách quét tước vẻ mặt chần chờ, ôm cái chổi đứng ở bên ngoài, mà Nghiêm Tử Trạm như cũ đứng trong gian phòng bừa bãi, không chút sứt mẻ, cánh
môi cắn chặt, nếp gấp rõ ràng trên trán, nhìn một cái không sót gì.

Ông nhanh chóng chạy lên:“Thiếu gia, bệnh đau đầu lại tái phát? Lão nô đỡ người ngồi xuống đi.”

Nghiêm Tử Trạm đẩy tay đối phương ra, thản nhiên nói:“Lão Diêu, mang thiếu nguyệt tới.”

Diêu Thủ Nghĩa ngẩn ra, nhỏ giọng nói:“Nhưng Phương thái y nói kiêng ăn đồ
ngọt, thiếu gia vẫn nên nhịn một chút, để tránh ánh mắt hồi phục thị lực chậm trễ.”

“Lấy đến, chớ để ta nói lần thứ ba.” Tăng thêm giọng điệu, khẩu khí đã không còn kiên nhẫn.

Diêu Thủ Nghĩa bất đắc dĩ lắc đầu, đi tới trước ngăn kéo gỗ trong thiên
thính, lấy ra một chiếc hộp gấm dùng tơ lụa màu đen bao bọc, bên trong
là bốn ngăn kéo nhỏ, mỗi một tầng đều đặt mười viên thuốc.

Nói
đến vị thuốc thiếu nguyệt này, chỉ Nghiêm gia mới có, vì luyện chế thuốc này, chủ nhân đời trước của Nghiêm gia còn đặc biệt xây một gian phòng
luyện dược ở bắc uyển, còn thuê dược sư tốt nhất trong kinh thành về
nhà.

Mặt khác, nguồn gốc của thứ này cũng có chút ly kỳ …… Mười
tám năm trước, Nghiêm Tử Trạm năm ấy năm tuổi bỗng nhiên bệnh nặng một
hồi, từ đó thể hàn thân yếu, còn bị di chứng đau đầu. Mà thiếu nguyệt là do trăm loại dược liệu hiếm quý luyện thành, mục đích là khu trừ hàn
khí trong cơ thể. Đương nhiên, thuốc đại bổ như thế chỉ người nào thể
hàn mới có khả năng ăn, người bình thường ăn nhẹ thì nóng trong, nặng
thì máu mũi chảy không ngừng.

Về phần vì sao thiếu nguyệt sẽ biến thành đồ ngọt, vậy chẳng qua là người nào đó sau khi cầm quyền không
chịu nổi vị đắng cố ý sai dược sư bỏ nhiều mật đường hơn mà thôi.

Diêu Thủ Nghĩa nhìn Nghiêm Tử Trạm mặt không đổi sắc ngậm hai viên thuốc,
nghĩ rằng, thiếu gia mê ngọt thật đúng là nghiêm trọng, lần trước có một tiểu nha đầu mới tới vụng trộm ăn một viên, vừa ngậm vào miệng đã phun
ra, la hét nói quá mức chán ngấy.

“Lão Diêu, gọi Tích Kì tới.” Vị ngọt tan ra trong miệng, cuối cùng sắc mặt Nghiêm Tử Trạm dịu lại:“Nếu còn chưa tỉnh, thì……”

“Đại nhân.” Bóng dáng cao lớn từ ngoài cửa đi nhanh tiến vào, sau đó hai đầu gối gập lại, quỳ xuống:“Thuộc hạ hộ chủ bất lực, mong đại nhân trách
phạt.”


“Trước mắt tạm thời cho ngươi một cơ hội lập công, đi làm
hai chuyện.” Nghiêm Tử Trạm lạnh lùng nói:“Đi trước tra xem tối hôm qua
người nào tập kích ngươi, xem là ai thân thủ tốt như vậy, ngay cả hộ vệ
đứng đầu cũng có thể dễ dàng đả bại.” Ngữ khí không phải không có trào
phúng.

Tích Kì cúi đầu, thấp giọng nói:“Đại nhân còn chuyện thứ hai chưa phân phó.”

Sắc mặt Nghiêm Tử Trạm đột nhiên biến lạnh, cắn răng nói:“Mang khóa trường
mệnh ta đặt ở cửa ngầm trong thư phòng tới đây, ta mặc kệ ngươi dùng
phương pháp gì, thay ta tìm ra cô gái chết tiệt kia.”

…….

“Sau khi mình gặp người đàn ông họ Nghiêm kia, sẽ không thấy nổi một ngày an tâm.” Cẩm Dạ ôm cái mũi, lại chui ra từ trong ổ chăn than thở nói:“Ta
chỉ không hiểu, vì sao kinh thành này lớn như vậy, lại luôn có thể ngẫu
ngộ.”

“Không chừng Nghiêm đại nhân kia cũng đang oán giận như
thế.” Sơ Tình cười cười, lưu loát lấy khăn tay từ trong chậu đồng, tiến
đến bên giường nói:“Nào, bỏ tay ra.”

Cẩm Dạ cau mày, chậm rãi
buông tay, phía dưới mũi là hai vết đỏ bừng, ở trên làn da bạch ngọc
càng cảm thấy rõ ràng,“Em có biết đã bao lâu ta không chảy máu mũi sao?
Thuở nhỏ sau khi bị tiểu nhị sòng bạc không cẩn thận vấp ngã, ta đã thề
không để cho mình lâm vào hoàn cảnh khó khăn như vậy.”

Sơ Tình
hơi hơi quay đầu, nhỏ giọng nói:“Kỳ thật lúc ấy mọi người cười cũng
không phải vì tiểu thư vấp ngã, chủ yếu là dáng vẻ tiểu thư chảy hai
dòng máu mũi lại phụng phịu ra vẻ lão thành thật làm người ta vô cùng ấn tượng.”

“Em còn nói!” Cẩm Dạ đánh nàng một chút, giả bộ tức giận:“Không cần nhịn, muốn cười thì cười đi.”

Sơ Tình thế này mới quay đầu lại, khó nén ý cười:“Em thực hoài nghi viên
thuốc Nghiêm Tử Trạm cho người ăn vào là thuốc bổ, còn là tiên đan thần
dược ăn một lần khiến cho người ta nóng cháy mất ngủ.”

“Nha đầu
kia, còn dám ở bên cạnh nói mát.” Cẩm Dạ ngửa cao đầu, để đối phương nhẹ nhàng thay mình lau đi vết máu, trong lòng khó nhịn, tự giễu nói:“Sau
khi trở về trắng đêm khó ngủ, nhịn một đêm, cư nhiên còn không thấy
ngừng, tiếp tục như vậy, ta nên mọc cánh thăng tiên mới phải.”

Sơ Tình nhấp môi, nhưng cười không nói.

Cẩm Dạ lấy tay sờ sờ cổ, sâu kín thở dài:“Theo như lời hắn nói, món nợ lúc
này đây, coi như đã tính xong.” Khi đó nàng dùng kiếm vạch một đao ở cổ
hắn, nay hắn báo lại một đao, chỉ mong từ nay về sau nước giếng không
phạm nước sông, núi xanh nước biếc không bao giờ gặp lại.

“Cẩn
thận tính ra, hình như tiểu thư còn nợ hắn vài vết roi.” Sơ Tình bỗng
nhiên mở miệng:“Nghiêm đại nhân kia thân ở địa vị cao, tự nhiên chưa bao giờ có người dám làm càn với hắn như vậy, nghĩ vậy hắn cũng sẽ không
buông tha người.”

Cẩm Dạ oán hận đấm xuống giường:“Vốn ta không
cần sợ hãi, Tô phủ ở ngoại ô, mà chúng ta lại mới đến, cùng người nơi

này cũng không có nhiều ràng buộc, nhưng…… nhưng trường mệnh khóa của ta lại không thấy, nếu rơi vào trong tay hắn, hậu quả thiết tưởng không
chịu nổi.”

Chiếc khóa kia là vật do trụ trì chùa Tân Sơn cũng khá nổi danh ở Đại Trì khai quang, phía dưới có chuỗi ngọc gắn bốn cánh hoa hồng là hình thái đặc thù xuất từ chùa Tân Sơn, chỉ cần tra sẽ biết. Mà đại sư kia từng nói tướng mạo nàng kỳ lạ, vận mệnh đại phú đại quý lại
trải qua con đường dị thường nhấp nhô, loại mệnh cách này, trăm người
khó tìm được một.

Nói như thế, trụ trì chùa Tân Sơn tất nhiên sẽ
nhớ kỹ nàng, nếu Nghiêm Tử Trạm thông qua khóa trường mệnh tìm được tòa
chùa miếu kia……

“Chẳng lẽ cả đời ta đều phải sống dưới bóng người đàn ông kia sao?” Cẩm Dạ đột nhiên ngồi thẳng thân mình, ảo não
nói:“Sớm biết như thế, nên bắt hắn đến, nhốt trong hậu viện Tô phủ, kêu
trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, để mỗi ngày hắn có thể thấy
kẻ thù là ta đây, cũng coi như tra tấn hắn.“

Sơ Tình dở khóc dở
cười, tiểu thư bị Nghiêm Tử Trạm làm cho mất lý trí, xưa nay tính cách
khôn khéo bình tĩnh lúc này xem ra, hoàn toàn chuyển biến thành tính trẻ con cố tình gây sự. Vì thế Sơ Tình như trấn an thay nàng vuốt sợi tóc
dài, nhẹ giọng nói:“Nếu thật sự hoảng loạn, thế thì cùng lão gia nói một tiếng, chúng ta đi nơi khác tránh đầu sóng ngọn gió.”

“Không, trong khoảng thời gian ngắn nhất định ta phải ở nơi này.” Cẩm Dạ kiên định lắc đầu.

Sơ Tnh xoay người nói thầm:“Thật không hiểu tiểu thư cố chấp điều gì, đầu
tiên là không nỡ để lại sòng bạc cùng ngân hàng tư nhân ở Dao Châu, chết cũng không chịu tới kinh thành, nay đến đây lại không muốn trở về.”

Cẩm Dạ nháy mắt mấy cái:“Là vì ta ở chỗ này gặp được người quen, cho nên lúc này luyến tiếc rời đi.”

Sơ Tình khó hiểu:“Người quen nào?”

Cẩm Dạ không nói, hơi hơi nghiêng đầu, ánh mắt vừa vặn chống lại người
thanh niên từ bên ngoài đẩy cửa mà vào:“Ngươi nghe lén lâu như vậy, quả
nhiên vẫn thiếu kiên nhẫn, là sợ ta nói ra danh hào chủ nhân nhà ngươi
sao?”

Tâm tư bị người khác chọc thủng, trên mặt A Sở cũng không
thấy khó xử, nghiêm mặt nói:“Đại tiểu thư, đã bôi thuốc chưa?” Nói xong
không đợi đối phương trả lời, lại quay đầu nói:“Sơ Tình cô nương, có thể tránh đi một chút hay không.”

Sơ Tình chán nản:“Lại muốn ta đi ra, ta cũng không phải người ngoài!”

Cẩm Dạ nhu nhu mi tâm, mỗi lần hai người này gặp mặt đều đối đầu, một kẻ
khí thế bức người một kẻ lấy lễ ứng đối, cuối cùng lại phải nhờ mình ra
mặt –

“Sơ Tình, làm theo ý A Sở đi.” Nàng gửi đi một ánh mắt thật có lỗi, người kia khi đi qua A Sở, vẫn như cũ là ánh mắt như đao vạn
năm không thay đổi, ý tứ cảnh cáo lạnh lẽo rõ ràng.

“Chủ nhân nhà ta đưa thuốc mỡ tới……”

Cẩm Dạ gật gật đầu:“Đã bôi rồi, thay ta cám ơn Tống đại nhân, làm khó ông
ấy lo cho nước cho dân còn phải quan tâm tới nhân vật nhỏ bé không đáng
kể như ta, thực làm ta áy náy không thôi.” Tạm dừng một lát, lại
nói:“Đương nhiên, cũng muốn cảm tạ ngươi, cảm tạ ngươi mỗi lần đều trở
về Tống phủ bẩm báo những khi ta có biến.”

A Sở sững sờ, bất đắc
dĩ nói:“ Kỳ thực đại tiểu thư không cần châm chọc khiêu khích như thế,
ta cũng không phải tiểu nhân lòng mang quỷ kế.”

Cẩm Dạ bỗng nhiên lớn tiếng:“Như vậy theo lời ngươi nói, ta nên ăn nói lễ độ với một
người từ đầu tới đuôi đều đang giám thị mình sao? Có phải càng nên đốt
hai cây nến, đàm thoại thâu đêm mới đúng hay không?”tại chỗ lặng im
không nói.

Cẩm Dạ liếc hắn một cái, tự thấy mới vừa rồi có chút
quá phận, hàm hồ nói:“Ta gần đây phiền lòng rất nhiều chuyện, nói chuyện hơi quá, với ai cũng như vậy.”

“Ta hiểu được.” A Sở hạ thấp người:“Mong đại tiểu thư tĩnh dưỡng, hai ngày sau là tiệc Trung thu, làm ơn một mình đến phó ước.”

Cẩm Dạ vuốt cằm, thẳng tắp nhìn chằm chằm cửa phòng một lần nữa được khép
lại. Ngơ ngác sững sờ một hồi lâu, bỗng cảm thấy ngực buồn khó nhịn, lúc này mới xốc chăn lên xuống giường, bàn tay trắng nõn đẩy cửa sổ ra, bên ngoài là hoa viên, có bóng dáng quen thuộc thong thả bước đi trên con

đường trải đầy đá cuội.

“Cha.” Nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Tô Khởi Vượng đầu đầy mồ hôi chạy tới:“Con gái ngoan, tỉnh sớm như vậy?”

Cẩm Dạ nghiêng thân, cổ áo kéo cao, lúc này mới nhô đầu ra cửa sổ dịu dàng
nói:“Cha đã có chuyện tìm con gái, vì sao không vào cửa?”

Tô Khởi Vượng cười gượng:“Không có, ta nào có chuyện gì, chẳng qua là đúng dịp từ hoa viên đi qua phòng con thôi.”

Cẩm Dạ nhỏ giọng nói:“Thật không? Nhưng con thấy cha đi tới đi lui đã lâu,
dáng vẻ như có đầy tâm sự.” Phụ thân vốn như một tờ giấy trắng, sao có
khả năng dấu được tâm sự, cảm xúc đã sớm viết trên mặt.

“Kỳ thật
cũng không có gì, hắc hắc.” Tô Khởi Vượng gãi gãi da đầu:“Ta về phòng
trước, con ngủ tiếp đi, dậy sớm như vậy không tốt cho thân thể đâu.”

Cẩm Dạ cũng không ngăn cản, cười yếu ớt. Một tay chống má, gác lên cửa sổ,
nhìn ông ấy đi ra phía trước bốn năm bước, sau đó bước chân càng lúc
càng chậm, cuối cùng lại thùng thùng chạy trở về:“Con gái ngoan, cha quả thật có chuyện muốn hỏi con.”

“Hỏi đi, con gái nghe.”

Tô Khởi Vượng trợn mắt nhíu mày:“Tối hôm qua…… thế nào?”

“Cái gì thế nào?” Cẩm Dạ trợn to mắt, trong đầu có chút ý nghĩ dần dần trở
nên rõ ràng, chẳng lẽ lần đó oan gia ngõ hẹp là cha nàng bày trò hay
sao?

Tô Khởi Vượng không chịu nổi, nói thẳng:“Các con đã giảng hòa chưa?”

Cẩm Dạ cố gắng che giấu nội tâm mênh mông cuồn cuộn, thản nhiên nói: “Con không nhớ mình đã cãi nhau với ai.”

“Ai nha, con với cha còn có cái gì mà giấu diếm.” Vẻ mặt Tô Khởi Vượng là
biểu tình ‘ta sớm đã biết’, “Nghiêm Tử Trạm kia, chẳng phải hắn bị
thương nặng sao, con có nắm chặt thời cơ quan tâm hắn hay không? Hắn có
cảm động hay không? Các con có……”

“Cha!” Cẩm Dạ không thể tin nói:“Cha từ chỗ nào nghe nói đến Nghiêm Tử Trạm?”

Tô Khởi Vượng nghi hoặc nói:“Vì sao con căng thẳng như vậy? Lúc trước ta
tới hiệu cầm đồ kia đánh mất nhẫn ngọc nhưng lại tra ra manh mối, ngọc
giám sư nơi đó nói cho ta biết phía trên có khắc tên, vừa vặn còn cho ta biết đêm đó Nghiêm Tử Trạm sẽ đi dược trì, ta liền…… Hắc hắc, muốn giúp các con một phen.”

Cẩm Dạ giờ phút này đã hoàn toàn lâm vào cảm
xúc khiếp sợ cùng không biết nên khóc hay nên cười, suy nghĩ nửa ngày,
kết quả là, đều do cha nàng có lòng tốt làm chuyện xấu. Nàng nhìn gương
mặt tha thiết kia, cảm thấy vô lực khoát tay:“Cha, con mệt mỏi, con đi
nghỉ ngơi .”

Tô Khởi Vượng cầm tay con gái:“Từ từ, con còn chưa nói cho ta biết đấy?”

Cẩm Dạ suy nghĩ nửa khắc, thật sự nói:“Cha, hắn có người mới, sẽ không tiếp tục có quan hệ gì với con, con chẳng qua là một cây cỏ dại trong vạn
bụi hoa mà thôi, từ nay về sau, con không muốn nhắc tới kẻ bạc tình này
nữa.”

Tóm lại, nhất định phải chặt đứt ý niệm trong đầu của ông ấy!

Tô Khởi Vượng giật mình, ánh mắt nhìn xuống đất, nửa khắc lại ngẩng đầu
lên:“Con gái ngoan, con không cần quá đau lòng, có câu châm ngôn nói thế này, chẳng nơi nào là không có cỏ thơm…… con yên tâm, sau này cha chắc
chắn sẽ tìm cho con một vị hôn phu tốt.”

Cẩm Dạ cười cười:“Con
không đau lòng, con đã hoàn toàn quên hắn, mong rằng cha từ nay về sau
cũng không cần nhắc tới tên người này.”

“Nhưng ta lại cảm thấy
con rất khổ sở.” Tô Khởi Vượng chỉa chỉa mũi nàng, đau lòng nói: “Con
không biết, trước mắt con còn chảy máu mũi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận