Ngày ấy, về việc dạy dỗ Tĩnh Bình, Hoàng đế và Bình An đều không nghĩ ra được cách gì thỏa đáng, cho nên sau khi tách ra, cả hai đều vì việc này mà đau đầu không thôi. Còn Hoàng đế thì nghĩ nghĩ, ngày thứ ba Nhị hoàng tử Tĩnh Hi bị bệnh, đi đến Cảnh Dương cung của Trang phi thăm nó.
Trang phi từ lúc vào cung đến nay vẫn chưa có tin mừng, lại có quan hệ tốt với Trầm hiền phi, nên Hoàng đế mới để nàng nuôi dạy Tĩnh Hi. Hoàng đế cơ hồ đã rất lâu chưa từng bước vào Cảnh Dương cung, lần này lại đích thân đến khiến Trang phi thụ sủng nhược kinh, ức chế không nổi khẩn trương, lắp bắp dẫn Hoàng đế tới phòng của Tĩnh Hi.
Lúc Hoàng đế đi vào, Tĩnh Hi còn đang ngủ, trong phòng tràn ngập mùi thuốc bắc. Hoàng đế ngồi bên giường nhìn đứa nhỏ, thuận tiện hỏi thăm tình huống của nó, biết nó là vì thể nhược nên mới bệnh lâu như vậy, chú ý an dưỡng một thời gian ngắn là sẽ khỏi hẳn. Trang phi cùng đứng bên một hồi, sau nói đi lấy thuốc cho Tĩnh Hi liền xoay người ra ngoài….
Hoàng đế thì vẫn lẳng lặng ngắm nhìn nó. Đối với đứa con này, y không có quá nhiều ấn tượng, chỉ có ngày lễ ngày tết, hoàng thất tổ chức yến tiệc mới có thể gặp mặt một lần. Hiện tại nhìn kỹ mới thấy nó lớn lên rất giống Trầm hiền phi, chỉ có đôi mắt là giống y. Nhớ rõ nó nhỏ hơn Tĩnh Lâm chín tháng, nhưng thoạt nhìn lại gầy hơn rất nhiều, sắc mặt không hồng hào khỏe mạnh như Tĩnh Lâm, mà ngược lại xanh xao ốm yếu. Hoàng đế đưa mắt nhìn ra ngoài hồi lâu, không khỏi thở dài một hơi, lấy ra một khối ngọc bội đeo vào cổ đứa nhỏ, dịch chăn đắp kín cho nó, mới đứng dậy rời đi.
Hoàng đế cũng không biết khi Tĩnh Hi thức dậy biết y đã đến rồi lại đi mà mất mát, càng không biết khi nó thấy khối ngọc này thì vui sướng như thế nào, từ đó về sau, mỗi ngày trước lúc ngủ, Tĩnh Hi đều cầm chặt khối ngọc đó, người khác vừa động vào nó, sẽ lập tức tỉnh lại.
Từ Cảnh Dương cung đi ra, Hoàng đế lại đến chỗ của Tĩnh Lâm, từ tối hôm qua y đã sai người nhốt nó trong phòng không cho phép ra ngoài, chờ y vào xem, thấy nó chính đang nằm lỳ trên giường ô ô khóc. Biết là phụ hoàng tới, bật dậy níu chặt lấy y phục y, cố gắng mở ra hai mắt sưng to như quả đào thút thít nói: “Phụ thân…phụ thân….sao không để ý tới Bình Nhi nữa…Bình Nhi biết sai rồi…Bình Nhi không dám nữa….”
Biết sai mới có thể sửa, nhìn đứa con khóc bẩn hề hề, Hoàng đế hỏi nó, tại sao lại bắt nạt đệ đệ? Tĩnh Lâm lau nước mắt nước mũi, trả lời, bởi vì tất cả mọi người đều nói hoàng đệ xuất thân cao hơn Tĩnh Lâm, sau này nhất định sẽ lên làm Thái tử, bắt nạt Tĩnh Lâm.
“Mọi người?” Hoàng đế nhíu mi, “Nói cho phụ hoàng, rốt cục là ai nói với ngươi như vậy?”
Tĩnh Lâm rụt lại nức nở: “Không…Không nhớ rõ…Dù sao rất nhiều người đều nói như thế….Bọn họ còn nói…nếu Tĩnh Lâm không cho nó biết mặt…nó chắc chắn sẽ không để Tĩnh Lâm vào mắt….”
Nuôi không dạy, phụ có lỗi. Nghe Tĩnh Lâm thuật lại, Hoàng đế trầm mặc không nói, Tĩnh Lâm biến thành hiện tại, y quả thật không thể không có trách nhiệm.
Hôm sau, Tĩnh Lâm bởi vì vô cùng hư hỏng bị Hoàng đế phạt diện bích tư quá ba ngày, cung nữ thái giám hầu hạ trong cung lấy tội giám thị không chu toàn mà mỗi người trọng đánh mười trượng, trong vòng ba tháng không được lĩnh lương, đồng thời hủy bỏ hơn phân nửa cung nhân. Về phần Nhị hoàng tử Tĩnh Hi, Hoàng đế mỗi ngày lệnh Ngự y khám bệnh, cũng phái người đưa đến rất nhiều dược liệu quý báu dùng để cường thân kiện thể.
Ba ngày sau, tự suy xét lỗi lầm xong, Hoàng trưởng tử còn phải tới cửa hướng Nhị hoàng tử xin lỗi, nếu không thể cầu được sự tha thứ thì tiếp tục diện bích tư quá, cũng phạt chép mười lần ‘Luận ngữ’, chép không tốt, lại phạt tiếp mười lần.
Lần này Hoàng đế phạt rất nặng, cũng cảnh tỉnh một số người, Hoàng đế tâm tình bất định, cho dù là con của mình, muốn tiếp tục cưng chiều hay không, bất quá cũng chỉ là một ý niệm.
Khi Thái Hoàng Thái Hậu trong thâm cung biết được việc này, chỉ thản nhiên nói: “Y nếu không phạt, mới là thật không sủng, y nếu phạt, tương lai còn chưa thể đoán trước được.”
Đích xác, không ai có thể đoán trước được mọi chuyện, nắm chắc thời cuộc, trong khoảng thời gian ngắn nhất phân tích rõ lợi – hại, được – mất, chớp lấy cơ, mới là cách làm của cao nhân, Thái Hoàng Thái Hậu là người như vậy, Hoàng đế nàng tự tay giáo dưỡng có thể nào không phải là người như vậy, cho nên tương lai của chúng, thật sự rất khó đoán trước.
Từ sau chuyện này, Hoàng đế trở nên cực kỳ nghiêm khắc với Hoàng trưởng tử Tĩnh Lâm, mọi sinh hoạt cá nhân hằng ngày đều phải tự làm, cách mười ngày lại phái người kiểm tra việc học một lần, nếu không đạt được yêu cầu, sẽ bị trách phạt, nếu truyền ra nó đối ai có hành vi bất lễ bất kính thì càng thêm nghiêm trị không tha.
Lần này Tĩnh Lâm xem như chịu đủ đau khổ, Tĩnh Hi ngay từ đầu căn bản không chịu gặp nó, Tĩnh Lâm trong lúc cấp bách không biết làm sao liền cởi sạch quần áo nhảy xuống hồ nước rét lạnh thấu xương, dọa cung nhân sợ tới mức gà bay chó sủa, còn Hoàng đế nghe báo thế thì chỉ nói một câu: “Tùy nó đi.”
Tĩnh Lâm nhảy xuống nước mới biết nước tháng ba có bao nhiêu lạnh, mới xuống được một lát toàn thân đã run lẩy bẩy, khó trách Tĩnh Hi bệnh nặng như vậy. Tĩnh Lâm vốn là một đứa nhỏ tâm địa thuần lương, chỉ là trong nội cung có quá nhiều kẻ thích xúi giục người khác, dèm pha bịa đặt, thậm chí là mượn đao giết người, thẳng biến hài tử nhỏ tuổi không biết gì thành một đứa trẻ hư hỏng chẳng hề phân biệt đúng sai; mới biết hành vi lúc trước của mình ác độc thế nào, tức thì hổ thẹn vạn phần, người bên cạnh muốn ôm nó lên, đều bị nó mắng đi.
Ngoài phòng một mực ầm ĩ, Tĩnh Hi nghỉ ngơi ở trong sao có thể không biết, hơn nữa Trang phi nuôi dưỡng nó sợ Hoàng trưởng tử ở cung của nàng xảy ra chuyện gì, liền vội vàng mọi cách khuyên bảo, để nó gọi Tĩnh Lâm lên. Tĩnh Hi tuy còn nhỏ, nhưng tính cách lại rất bướng bỉnh, quật cường vô cùng, lúc đầu vẫn cắn chặt môi không chịu, nhưng sau thấy tiếng kêu la bên ngoài càng lúc càng lớn, mới không thể không bò xuống giường, từ Trang phi dìu ra ngoài.
Ra phòng, Tĩnh Hi mới biết ca ca này thực sự nhảy xuống nước, chỉ lộ một cái đầu với nửa bả vai. Khuôn mặt trước hồng nhuận đông lạnh đến tái nhợt, môi phát tím, vừa thấy nó đi ra, đôi con ngươi đen láy tức khắc sáng ngời, rồi lại nhanh chóng ảm đạm, hai mắt chăm chăm nhìn nó không tha, bất tri bất giác ngưng thành lệ, khóc thút thít nói: “Ta không biết trong nước lạnh như vậy, nếu ta biết, chắc chắn sẽ không làm thế với ngươi….Tĩnh Hi, trong nước thật sự lạnh quá, lạnh quá….Thực xin lỗi…thực xin lỗi….”
Hoàng trưởng tử ô ô nức nở, nước mắt từng giọt từng giọt nhỏ xuống mặt nước, Tĩnh Hi dưới cái nhìn lo lắng của mọi người xung quanh, rốt cục mở miệng gọi nó đi lên.
“Ngươi không tha thứ cho ta, ta sẽ không lên!” Tĩnh Lâm cũng là tên nhóc bướng bỉnh.
“Ta tha thứ ngươi.”Tĩnh Hi bị bệnh một thời gian dài, nên thanh âm có chút khàn khàn khó nghe.
Vừa nghe Tĩnh Hi nói vậy, Tĩnh Lâm một giây trước còn khóc lớn đã nín khóc mỉm cười, cái mặt tròn tròn bị nước mắt nước mũi làm bẩn, thoạt nhìn nhếch nhác, lại rất đáng yêu.
Tĩnh Lâm chính là như thế lấy được sự tha thứ của Tĩnh Hi, cho nên không phải chép phạt mười lần ‘Luận ngữ’. Rất nhiều năm sau, mỗi khi nhớ lại, Tĩnh Hi đều vạn phần tiếc nuối nói: “Năm đó nếu không dễ dàng tha thứ cho ngươi như vậy, bắt ngươi chép phạt còn khổ hơn là lấy mạng ngươi, chẳng có cái nào trừng phạt tốt hơn cái này cả.”
Khi ấy Tĩnh Lâm đều vui tươi hớn hở cười nói: “Lúc đó nếu ngươi không tha thứ cho ta, ta chắc chắn còn có thể tiếp tục ở trong nước, bắt ta chép phạt, còn không bằng cứ thế mà chết a.”
Từ đấy về sau, giữa hai tử tôn hoàng thất này, không có ngươi lừa ta gạt như người ngoài tưởng tượng, nhưng cũng không có tình cảm huynh đệ thuần túy như những gia đình bình thường khác.
Chuyện đó đến tận đây xem như kết thúc. Một ngày tháng năm, Công bộ dâng tấu liệt kê một vài chỗ trong kinh thành cần tu sửa, Hoàng đế nhìn sau, phát hiện trong đó có một nơi, là tràng săn ở phía Bắc kinh thành do tiền triều lưu lại đã hoang phế từ lâu, bởi vì quản lý lỏng lẻo, nên có không ít dân chúng lẻn vào chặt trộm cây, khiến nơi ấy càng trở nên hoang di thê lương, cho nên xin chỉ thị của Hoàng thượng, cần giữ lại hay cứ vậy để hoang.
Đọc xong tấu chương, Hoàng đế không khỏi có chút cảm khái.
Khai quốc chi quân của Thiệu thị hoàng triều vốn xuất thân từ văn nhân, sau bị buộc tạo phản, trong quá trình chinh chiến mới bắt đầu cưỡi ngựa cầm kiếm, tuy luyện được một thân võ nghệ, nhưng so với võ tướng chân chính thì vẫn kém một khoảng lớn. Lập quốc sau, Thuận An đế lại sớm chết bệnh, căn bản chưa lưu lại được một chế độ tương đối hoàn thiện cho quốc gia, mà những phụ tá đắc lực khi xưa tay cầm quyền cao lại chỉ chăm chăm dòm ngó ngai vàng của cô nhi quả phụ, tước đoạt quyền lực của họ, biến Hoàng đế thành con rối, không cách nào can thiệp chính sự.
Những đại thần tay cầm quyền cao này chỉ chú ý đến việc đả bại đối thủ để có được quyền lực cao nhất, không rảnh đi chăm lo quốc sự, khiến rất nhiều nơi biến thành đất hoang, mặc dù hiện tại Long Khánh đế đang chậm rãi cải thiện tình cảnh này, nhưng vẫn còn có không ít địa phương cần tu sửa, cày cấy.
Hoàng thất ngay từ đầu đã không trọng võ, về sau lại chỉ có thể phụ thuộc, đi đâu cũng có người giám thị, ngày ngày lập đi lập lại…cuộc sống cứ như thế trôi qua, dần dần tạo thành một loại tư tưởng, lối sống, vì vậy mà ngay cả hứng thú đi săn bắn du ngoạn cũng không có chứ chưa nói tới có thể săn bắn hay không.
Nhưng hôm nay, Long Khánh đế từ nhỏ đã tập võ nên quan niệm hoàn toàn bất đồng, săn bắn không chỉ có thể rèn luyện khí lực, mà còn có thể chính đại quang minh xuất cung du ngoạn giải sầu, cớ sao lại không làm? Huống chi chỗ đó vốn là tràng săn, tuy đã bỏ hoang lâu ngày, nhưng chi phí bảo tồn chắc chắn là phải ít hơn chi phí xây mới a?
Long Khánh đế càng nghĩ càng cảm thấy chủ ý này không tồi, vì vậy tuyệt bút vung lên, đánh dấu đậm vào hai chữ tràng săn kia.
Có Hoàng đế nhắc nhở, người bên dưới có muốn không nhanh cũng không có khả năng, tháng năm dâng kế hoạch, tháng tám đã có thể an bài hành trình. Bất kể là triều đại nào, hoàng thất đi săn đều chọn vào cuối thu, bởi vì lúc này động vật phải tích mỡ cho mùa đông, con mồi bắt được tất nhiên là sẽ mỹ vị vô cùng. Long Khánh đế cũng không ngoại lệ, nghĩ nghĩ, chọn vào trung tuần tháng chín đi săn, đó cũng chính là cái gọi là Thu thú.
Thời gian như một cơn gió, chớp mắt đã trôi qua. Trung tuần tháng 9 rất nhanh đã tới, Thu thú lần đầu tiên của Thiệu thị hoàng triều, đơn giản mà long trọng, trên dưới võ quan đều vui vẻ kéo đến, đương nhiên, cũng có ngoại lệ, ví như Trịnh Dung Trinh – Trịnh đại nhân chính là bị ép tới.
Trịnh đại nhân của chúng ta đối với săn bắn vốn không hề có lấy dù chỉ một chút xíu hứng thú, nhưng mà Hoàng đế người ta lại nói, không đi a? Tốt thôi, lúc trẫm đi săn toàn bộ chuyện triều chính đọng lại liền làm phiền Trịnh ái khanh giải quyết vậy.
Lời này vừa nói ra, Trịnh đại nhân thường ngày loay hoay bận rộn muốn chết còn có thể không tới được sao?
Thế nên nha, trên đường đi, Trịnh đại nhân ngồi trong nhuyễn kiệu, không biết đã vén rèm bao nhiêu lần nhìn về phía long liễn được cấm quân vây quanh bảo vệ tầng tầng lớp lớp đằng trước, mà căm giận thầm mắng: [Nham hiểm!]
Chờ đến nơi, đội ngũ chỉ thấy đầu không thấy cuối mới bắt đầu thu xếp hạ trại, Hoàng đế tất nhiên là vào ở trong hành cung phụ cận vừa được tu sửa, còn những quan viên khác thì được bố trí xung quanh tùy theo phẩm cấp. Trịnh đại nhân vốn định ở nhờ trong lều trại của một trong số các đồng nghiệp ngày thường tương đối giao hảo, nhưng chưa đợi hắn chọn được người, Hoàng đế đã phái người đến truyền lời, tìm hắn có việc.
Biết ngay gọi hắn đến chắc chắn là không có chuyện gì tốt mà! Oán hận đối với Hoàng đế của Trịnh đại nhân lập tức thăng cao như diều gặp gió, lại không dám công nhiên kháng mệnh, chỉ có thể lề mà lề mề lết đến hành cung, khi thái giám dẫn hắn tới một chỗ trong cung điện, cũng không thấy Hoàng đế đâu, chỉ có một ít thị vệ cùng cung nữ đang sắp xếp đồ đạc.
Trịnh Dung Trinh vừa ngồi xuống đã có người dâng trà lên, đúng lúc hắn đang khát, nên không nghĩ nhiều mà nhận lấy uống liền, uống xong mới ngẩng đầu nhìn thị vệ không hiểu sao còn đứng lại chưa đi, vừa thấy tức thì toàn bộ trà trong miệng đều phun ra hết.
Tống Bình An mặc y phục thị vệ chính đang cười ha hả nhìn hắn!
“Ngươi sao lại….” Mục quang thoáng quét qua bọn thị vệ và cung nữ khác trong điện, Trịnh Dung Trinh hạ giọng hỏi: “Ngươi sao lại ở đây?”
Tống Bình An cũng theo hắn hạ giọng đáp: “Hoàng thượng cho ta tới.”
Lại liếc nhìn quân phục thị vệ trên người Tống Bình An, Trịnh Dung Trinh không khỏi đau đầu, oán hận mắng: “Biết ngay là lại phiền toái mà!”
“A?”
“Ta không nói ngươi.” Nói chính là tên Hoàng đế nham hiểm luôn thích làm loạn kia! Trịnh Dung Trinh đặt mạnh chén trà xuống.
“Ta chỉ là một thư sinh trói gà không chặt, ngay cả cung tiễn cũng chưa từng chạm qua, Hoàng thượng biết thế còn bảo ta đến đây săn thú!”
Trái ngược với Trịnh Dung Trinh mặt mũi tràn đầy không vui, Tống Bình An lại cười đến hai mắt cong cong, ngốc nghếch vò đầu nói: “Ta thấy vậy rất tốt a, ngươi không phải luôn nói không có lúc nào rảnh rỗi để nghỉ ngơi sao, lần này vừa vặn có thể tùy ý dạo chơi thả lỏng chút nha.”
Trịnh Dung Trinh vô lực nhìn hắn, giả bộ u oán: “Bình An, ta thật mất mát.”
Tống Bình An chớp mắt không hiểu: “Làm sao thế?”
“Ngươi luôn luôn nói đỡ cho y. Cho dù các ngươi tuy hai mà một, ngươi cũng không thể thiên vị rõ ràng như thế a, ngươi thật khiến ta bị tổn thương mà!” Trịnh Dung Trinh lấy tay ôm ngực làm vẻ buồn khổ, mở to hai mắt ngân ngấn nước lên án.
Da mặt mỏng như Tống Bình An đương nhiên không địch nổi hắn, mặt lập tức đỏ như tôm chín, thanh âm ngạnh trong yết hầu nửa ngày không ra được.
“Trịnh huynh….ngươi như thế nào…như thế nào….”
“Ta làm sao nào?”
Trịnh Dung Trinh khoan thai nâng chén nhấp một ngụm trà ----
“Trịnh ái khanh.” Một bàn tay bỗng dưng vỗ mạnh vào lưng hắn, trà trong miệng lại ‘phụt’ một tiếng phun ra toàn bộ!
Trịnh Dung Trinh khụ lên khụ xuống, nước mắt nước mũi thiếu chút nữa cũng phun ra, thật vất vả hoãn khí, trông thấy Hoàng đế không biết từ chỗ nào chui ra đang đứng bên cạnh Tống Bình An, nhếch môi cười đểu chẳng khác gì mèo vừa trộm cá!
Y nhất định là cố ý! Trịnh Dung Trinh dùng con mắt giết người trừng trừng Hoàng đế.
Là cố ý thì sao? Hoàng đế cũng không cam lòng yếu thế trừng lại. Buồn cười, Bình An là của y, dám chọc ghẹo Bình An nhà y, ngứa da có phải không?
Trong phòng chẳng biết từ bao giờ chỉ còn lại ba người bọn họ. Bình An không nhận ra được sóng gầm mãnh liệt giữa hai người, nhanh nhẹn rót thêm một chén trà đưa đến trước mặt Trịnh Dung Trinh, để hắn uống một ngụm hoãn khí. Xem hắn, khụ đến đỏ cả mặt kìa.
Lần này Trịnh Dung Trinh ngược lại không dám nhận trà Bình An rót cho, đừng nói không uống được, chỉ cần Hoàng đế đứng trước mặt dùng mắt đao như muốn lăng trì quét một lượt từ trên xuống dưới, cũng đã đủ khiến hắn nuốt không trôi rồi.
Thấy hắn không nhận trà Bình An rót, Hoàng đế mới hừ lạnh một tiếng, tính hắn thức thời!
Bình An thấy Trịnh Dung Trinh không chịu nhận, lại nghĩ tới Hoàng đế còn đứng ở bên, liền đem chén trà đưa qua cho y, cung kính mời: “Hoàng thượng, dùng trà.”
Hoàng đế thì liếc Trịnh Dung Trinh một cái, nhận lấy, mỹ mỹ uống một ngụm, xoay người ngồi xuống ghế, sau đó bảo Bình An ngồi xuống bên cạnh. Bình An liếc mắt nhìn Trịnh Dung Trinh cười meo meo, mới nghe lời ngồi xuống.
Nếu không tính lần trước ở trên đường xa xa thấy một lần, thì đây là lần đầu tiên Trịnh Dung Trinh được tận mắt chứng kiến cảnh Bình An cùng Hoàng đế ở chung. Cũng không có cảm giác không hợp gì, Bình An đối với Hoàng đế không có loại kinh sợ như bình dân nhìn thấy đế vương, mà là kính phục, Hoàng đế đối với Bình An cũng không có thái độ vênh mặt hất hàm sai khiến như đối đãi hạ nhân, mà là tự nhiên tùy ý___Đây là điều rất khó có được, dù sao y cũng là vua của một nước, vị trí cao quý nhất này ngồi vào tuy thoải mái nhưng muốn ngồi được thư thái, ngồi được vững vàng cũng rất không dễ dàng. Y phải đề phòng tất cả mọi người, thậm chí là cả người thân của mình, hoặc là nói, trong lòng Hoàng đế, căn bản cũng không có thân nhân, chỉ có người có thể lợi dụng hoặc không thể lợi dụng. Thế nhưng Hoàng đế lại tùy ý một cách tự nhiên trước mặt Tống Bình An, điều đó cho thấy y không hề cảnh giác, phòng bị đối với người này, tựa như đối mặt với ảnh chiếu của mình trong gương, có thể cười, có thể khóc, có thể làm mặt quỷ xấu xí, có thể tháo xuống lớp mặt nạ nặng nề mà lộ rõ gương mặt thật.
Trịnh Dung Trịnh khụ mạnh một tiếng, ngồi thẳng người, căng da mặt cười nói: “Hoàng thượng, ngài tìm hạ quan đến không biết có việc gì?”
Hoàng đế đối hắn cũng ngoài cười nhưng trong không cười, đặt chén trà xuống, nói: “Trẫm nhớ rõ Trịnh khanh gia không có hứng thú với Thu thú đi?”
Cái gì mà ‘Trẫm nhớ rõ’? Y vẫn biết không phải sao? Trịnh Dung Trinh hơi hơi ngẩng đầu hướng trần nhà trợn trắng mắt.
Hoàng đế làm như không phát hiện hành vi vô lễ của hắn, vẫn cười nói: “Nếu Trịnh khanh gia thật sự không muốn đi, trẫm cũng sẽ không cưỡng cầu.”
Người đến đây rồi, ngươi mới ‘không bắt buộc’. Trịnh Dung Trinh chán ngán nghịch nghịch ngón tay mình.
“Hoàng thượng, ngài cứ việc nói thẳng đi, muốn hạ quan làm chuyện gì?” Còn tiếp tục quanh co lòng vòng nữa, trời sắp tối rồi.
Cùng Trịnh đại nhân đàm luận, Hoàng đế trước nay đều dùng cách thương lượng vui vẻ hòa thuận: “Ha ha, Trịnh khanh gia, chắc hẳn ngươi cũng biết, Thu thú lần này, là lần đầu tiên từ khi khai quốc, tất cả mọi người đều hào hứng bừng bừng. Ngoại trừ người già yếu, nội cung hầu như đều đi theo toàn bộ. Trừ bỏ Tứ hoàng tử còn nhỏ, ba vị hoàng tử khác của trẫm cũng cùng đi, chỉ là chúng nó tuổi vẫn còn nhỏ, thật sự không thích hợp cưỡi ngựa săn bắn, huống hồ trẫm lại chỉ muốn cho chúng nó tới nhìn cho quen mà thôi. Ngươi xem, tất cả đều đầy cõi lòng chờ mong ngày mai thi triển tài năng, trẫm quả thực không đành lòng đánh gãy hào hứng của chúng, cho nên….”
Trịnh Dung Trinh đã hiểu, Hoàng đế gọi hắn đến là để trông con cho y! Hắn, đường đường bảy thước nam nhi, quan viên triều đình thân kiêm mấy chức đi làm bảo mẫu?
Sĩ khả sát bất khả nhục, hắn không thể nhịn được nữa thì không cần nhịn nữa, đập bàn đứng dậy: “Ta mặc kệ!”
Nụ cười của Hoàng đế tắt dần, chậm rãi uống một ngụm trà, lại chậm rì rì đặt chén trà xuống, phủi phủi bụi bặm trên đầu gối, nói: “Gần đây có vụ việc một ít quan viên trong Hộ bộ tham ô hối lộ làm rối loạn kỉ cương, chắc hẳn đã làm cho Trịnh đại nhân ngày đêm bận rộn loay hoay đến sứt đầu mẻ trán a?” Vì tra rõ chân tướng, tìm ra sổ sách giả, sổ sách trong kho hầu như đều bị lôi ra kiểm tra, mấy ngày nay quan viên lớn nhỏ trong Hộ bộ ai ai cũng là tay cầm sổ sách tay gảy bàn tính lạch tạch tính toán cả ngày, đợi khi được về ra đến cửa Hộ bộ, thì mắt đều hoa tới mức nhìn không rõ đường.
Nghe thế, mí mắt của Hộ bộ Thị lang Trịnh đại nhân giật giật: “Ý hoàng thượng là….”
Hoàng đế ha ha cười, tinh quang hiện lên trong đáy mắt: “Trẫm có thể tăng số người điều tra, Hộ bộ không phải vẫn mong điều người từ các bộ khác tới giúp đỡ hay sao?”
Trịnh Dung Trinh trầm mặc.
.
Trịnh đại nhân đi rồi, Bình An đưa mắt nhìn theo bóng hắn, không khỏi nói: “Trịnh huynh thật đáng thương.”
“Hắn đáng thương chỗ nào chứ?” Hoàng đế không cho là đúng phản bác.
Bình An lắc đầu, hắn không nói ra được. Hoàng đế thấy vậy, ngả người về trước chế nhạo cười nói: “Có phải là thấy trẫm dùng điều kiện dụ dỗ hắn, cho nên mới cảm thấy hắn đáng thương?”
Bình An nghĩ nghĩ, gật gật đầu. Hoàng đế cười lớn một tiếng, thân thủ nhéo nhéo má Bình An: “Chỉ có thế đã cảm thấy hắn đáng thương, vậy trẫm chẳng phải là càng đáng thương sao. Với người khác rõ ràng là chỉ cần ra lệnh một tiếng là có thể xong việc, đối với hắn, nể tình là bằng hữu của ngươi, từ trước đến nay đều là ngon ngọt dỗ dành, muốn hắn làm việc cho, còn phải hao hết tâm tư đi tìm con mồi có thể khiến hắn cắn câu nha.”
Xoa xoa bên má bị nhéo đau, Bình An nháy mắt nhìn đôi mắt lấp láy sáng ngời của Hoàng đế, đột nhiên nói: “Được rồi, Hoàng thượng cùng Trịnh huynh đều thật đáng thương.”
Hoàng đế sững sờ, rồi lại tức thì cười to ra tiếng, kéo người vào lòng hung hăng cắn cắn vài cái.
Hoàng đế xác thực rất vui vẻ, có người trông hài tử, ngày mai y có thể bỏ bọn nó lại quang minh chính đại cùng Bình An du ngoạn khắp nơi a!
*sĩ khả sát bất khả nhục: kẻ sĩ có thể chết chứ nhất quyết ko chịu nhục.
Đêm trước khi bắt đầu săn bắn, Hoàng đế thiết tiệc ở ngoại điện hành cung, chiêu đãi bách quan, hy vọng ngày mai săn bắn, tất cả mọi người đều có thu hoạch tốt. Yến hội này khác hẳn với yến hội ngày thường, vì là yến tiệc ngoài trời, điều kiện lại kém hơn hoàng cung, nên hết thảy đều giản lược, các quan phân hai bên ngồi trên mặt đất, chính giữa đốt mấy đống lửa, một là vì ấm áp đồng thời gia tăng tình cảm, hai là vì chiếu sáng.
Đợi Hoàng đế lệnh một tiếng khai tiệc, văn võ bá quan uống rượu mua vui, ở giữa sân bãi rộng lớn, đối diện với đống lửa bập bùng, ngược lại càng tăng thêm hào hứng.
Chờ mong vạn phần ngóng trông Thu thú, Tĩnh Lâm hôm nay chơi đùa một ngày, giờ phút này cũng đói bụng muốn chết, thức ăn vừa mới được bưng lên, liền sớm chờ không kịp một tay nhón lấy nhét vào mồm, chỉ chốc lát đã ăn đến mỡ dính đầy miệng, không hề có nửa điểm ưu nhã cần có của một hoàng tử. Ăn xong nấc ợ một tiếng, mới chú ý tới Tĩnh Hi ngồi bên hầu như không ăn gì mấy, liền đẩy ra cung nữ đang muốn lau đi vết bẩn trên mặt nó, mở to hai mắt đen láy hiếu kỳ hỏi: “Tĩnh Hi, ngươi nhìn cái gì thế?”
Tĩnh Hi nghe tiếng nhìn sang cái người được gọi là Hoàng trưởng tử bên cạnh, miệng dính đầy mỡ, hai mắt sáng chớp chớp mang theo tò mò. Đối với vị ca ca giống hệt con khỉ con này, Tĩnh Hi có chút nhướn mày, khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn thêm một phần không vui tựa như người lớn, cao giọng đáp: “Không nhìn gì cả.”
Từ sau chuyện lần đó, nó với vị ca ca này xem như là ‘không khi dễ không nhận thức’ a, bây giờ đi đâu cũng có một cái đuôi theo sau, tuy rằng rất ngốc nhưng cũng rất cố gắng, tựa hồ không hề có một chút tâm cơ, chỉ biết theo hứng mà làm.
“Vậy ngươi sao lại không ăn cái gì chứ?”
Tĩnh Hi cau mày liếc nhìn đống thức ăn còn thừa hỗn độn trên bàn, không trả lời.
Biểu tình của Tĩnh Lâm lại như thể phát hiện ra chuyện gì quan trọng lắm, càng thêm kề sát vào khuôn mặt tinh xảo không tỳ vết của Tĩnh Hi, thần bí hề hề nói: “Ta biết ngươi đang nhìn cái gì nha, ngươi đang nhìn Phụ hoàng, đúng không! Từ lúc chưa ra cung ta đã thấy rồi, Phụ hoàng đi ra là ngươi liền lén lút nhìn, trên đường đi cũng không nghỉ ngơi, cứ thỉnh thoảng nhìn về phía Phụ hoàng!”
Tĩnh Lâm đầy vẻ đắc ý, Tĩnh Hi bị nó nói trúng tim đen, thẹn quá hóa giận hung hăng trừng nó, Tĩnh Lâm cũng không quan tâm, hai tay béo núc bóng nhẫy mỡ túm lấy cổ tay trắng nõn của Tĩnh Hi, kéo nó cùng tới chỗ Hoàng đế.
“Ta biết ngươi muốn nói chuyện với Phụ hoàng mà, ta dẫn ngươi đi!”
“Ngươi buông ra, mau buông ra!” Tĩnh Hi khẩn trương không ngừng giãy dụa, nhưng Tĩnh Lâm lại nắm rất chặt, huống chi Tĩnh Lâm trước giờ thích luyện võ, lực tay lớn hơn Tĩnh Hi từ nhỏ thân thể nhu nhược rất nhiều, Tĩnh Hi căn bản không giãy ra nổi, cứng ngắc bị Tĩnh Lâm dắt đi, chỉ chốc lát sau đã tới trước bàn của Hoàng đế.
“Phụ hoàng!”
Tĩnh Lâm kêu to một tiếng phụ hoàng, làm cho Hoàng đế đang phân phó việc gì đó cho quan viên đứng bên cạnh ngừng lại, quay qua giương mắt nhìn, thấy là con lớn nhất với con thứ của mình, liền cười cười hỏi: “Là Tĩnh Lâm với Tĩnh Hi a, các ngươi không ở chỗ của mình, đến chỗ trẫm làm gì?”
“Phụ hoàng, chúng ta là muốn nói chuyện với người.”
“A, nói cái gì?”
“Ax….”
Tĩnh Lâm gãi gãi đầu suy nghĩ, Tĩnh Hi ở bên đã quỳ xuống, đối Hoàng đế cao giọng nói: “Hoàng nhi vội tới thỉnh an phụ hoàng, cũng chúc phụ hoàng ngày mai săn bắn xung trận giành hạng nhất.”
“Ha ha!” Mặc dù đêm nay có không ít quan viên chúc tụng, nhưng nghe được nhi tử nói những lời này, Hoàng đế vẫn là rất vui vẻ, phất tay ý bảo hai đứa đứng dậy, cười nói: “Tâm ý của hoàng nhi trẫm nhận, chỉ là ngày mai hạng nhất này trẫm sẽ không giành, để tặng cho những người khác, bằng không mọi người đều nhường trẫm, một chút thú vị cũng không có.”
“Phụ hoàng anh minh!”
Tĩnh Lâm trợn mắt há hốc mồm, nhìn Tĩnh Hi tuổi nhỏ hơn mà ăn nói nhanh nhẹn gấp mấy lần mình.
Hoàng đế vừa lòng đối Tĩnh Hi khẽ gật đầu, lại nhìn về phía con lớn nhất vẫn đang đứng ngốc, hỏi: “Tĩnh Lâm ngươi sao, có gì muốn nói với trẫm?”
“Ax….Ách….”
“Ax cái gì ách?” Hoàng đế trừng nó. Đứa nhỏ này, chẳng những ăn đầy một miệng mỡ, còn mặc không ra đâu vào đâu, nào có nửa điểm dáng vẻ của một hoàng tử.
Tĩnh Lâm là nhất thời cao hứng mới kéo Tĩnh Hi chạy tới, đâu có nghĩ đến nên nói những gì, lại không giống Tĩnh Hi thông minh biết tùy cơ ứng biến, chỉ phải bốn phía cầu mong giúp đỡ, nhưng khi nhìn hướng Tĩnh Hi, lại bị nó làm như không thấy, chuyển sang chỗ khác, quan viên cũng bàng quan nhìn trò hay, mắt to đen bóng chuyển nha chuyển nha, đột nhiên đóng định tại một chỗ, ngây ra như phỗng, sau đó, hé miệng, con ngươi tỏa sáng, thanh âm chuẩn bị bật ra khỏi cổ____
Hoàng đế lại đúng lúc này nặng nề khụ một tiếng, đem lời đến bên miệng của Tĩnh Lâm ngạnh bức vào trong họng.
“Được rồi được rồi, trẫm cũng không trông cậy vào tiểu tử ngươi ba ngày hai bữa gây sự có thể nghĩ ra được cái gì hay ho, không nói cũng được.” Hoàng đế kịp thời mở miệng như thế, kỳ thực cũng vì biết tiểu tử này đại khái nhìn thấy gì, mới khẩn cấp chặn đứng nó lại tránh lỡ lời, “Các ngươi tới vừa đúng lúc, trẫm đang có việc muốn nói với các ngươi, ngày mai các ngươi có thể cưỡi ngựa, nhưng không được phép săn bắn…”
Hoàng đế đang nói đến một nửa, Tĩnh Lâm hoàn toàn không ý thức được sẽ phạm phải đại sai mà bật thốt kêu rên: “Vì cái gì chứ, phụ hoàng!”
Đây thực sự đúng là từ lúc sinh ra đến giờ, lần đầu tiên có người dám cắt đứt lời y! Hoàng đế bất đắc dĩ nhìn Tĩnh Lâm, thật muốn lấy roi quất cho nó vài cái, đáng tiếc….
Hoàng đế ho nhẹ một tiếng, giả như không có chuyện gì, uy nghiêm nói: “Không vì sao cả, tiểu tử ngươi ngoan ngoãn tuân theo cho trẫm! Ngày mai sẽ có người dẫn các ngươi dạo chơi, trẫm đã chọn người rồi, là Hộ bộ thị lang Trịnh đại nhân. Các ngươi ba cái, Tĩnh Lâm, Tĩnh Hi, Tĩnh Chỉ ---nhất là ngươi, Tĩnh Lâm, nếu ngày mai dám không nghe lời Trịnh đại nhân, tùy hứng làm bậy, xem xem trẫm không trói ngươi lại đánh một trận!” Hoàng đế ba một tiếng vỗ mạnh vào thành ghế, sợ tới mức Tĩnh Lâm co rụt cổ, vô cùng u oán nói tiếng vâng.
Tĩnh Lâm hào hứng bừng bừng mà đến cuối cùng lại cúi đầu ai oán đi trở về, ngược lại là Tĩnh Hi, bởi vì mấy ngày trước học tập chăm chỉ được phu tử tán dương, hôm nay còn được Phụ hoàng ban thưởng một cây cung nhỏ chế tác tinh xảo, mặc dù ngày mai không thể săn bắn, nhưng Hoàng đế nói, còn nhiều thời gian, nó trước luyện vững cơ bản, sau này lại đến thực hành, khiến nó vui đến ôm lấy cung tiễn cả buổi không chịu buông ra.
Đến đêm, Hoàng đế trở lại tẩm cung, Bình An hôm nay vẫn một mực đi theo y, khi hầu hạ y thay quần áo thì không khỏi nói: “Nhị hoàng tử trông thật xinh đẹp.” Đây là lần đầu tiên Bình An nhìn thấy Tĩnh Hi, quả thực chấn kinh rồi một phen, trước kia cảm thấy Hoàng đế thanh tú hơn cả nữ tử, không ngờ nhị hoàng tử còn đẹp hơn, nho nhỏ hài đồng, cũng đã khiến người ta không thể chuyển mắt.
Hoàng đế lại thản nhiên nói: “Giống hệt mẫu phi nó.”
Trầm hiền phi? Bình An nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nói: “Trước kia nghe nói Trầm hiền phi xinh đẹp vô song, lúc trước còn không biết rốt cục trông như thế nào, thấy Nhị hoàng tử cuối cùng cũng biết.”
Hoàng đế cẩn thận quan sát kỹ biểu tình của Bình An, “Ngươi thích Tĩnh Hi?”
Bình An thành thật gật đầu, nói: “Vâng, Nhị hoàng tử rất ngoan, bộ dáng lại hơn người, mồm miệng lanh lợi, ngày sau chắc chắn có thể làm được việc lớn.”
Hoàng đế lại bỗng nhiên cười: “Sau này ra sao vẫn còn rất khó nói, dù sao bốn hoàng tử cũng còn nhỏ tuổi. Ngươi nói Tĩnh Bình a, khi còn bé chẳng phải rất nghe lời đó thôi, hiện tại, lại đã thành cái dạng gì!”
Nhắc đến Tĩnh Bình, nhớ tới yến tiệc hồi nãy, Bình An không khỏi lo lắng hỏi: “Hoàng thượng, Tĩnh Bình nhìn thấy ta a, vậy liệu có việc gì hay không….”
Hôm nay sáng sớm hắn đã bị đội trưởng gọi dậy, nói là có chuyện quan trọng cần gấp, kết quả lại thấy Tần công công tới, không nói hai lời, đưa cho hắn một bộ y phục thị vệ bảo hắn thay, sau đó dẫn hắn trà trộn vào đội thị vệ, tỉnh tỉnh mê mê liền tới chỗ Hoàng đế, cho tới bây giờ hắn vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại. Nhưng mà cho dù như thế, hắn vẫn biết mình là cải trang trà trộn đi vào, một khi bị phát hiện cũng không phải là chuyện nhỏ.
“Không cần lo lắng, Tĩnh Bình nó mặc dù ngốc nghếch một chút, nhưng nhất định sẽ giữ kín như bưng.”
Thay quần áo xong, Hoàng đế ôm Bình An, hôn hôn trán hắn, tự tay thay quần áo cho hắn.
“Hơn nữa, dù nó có nói ra chỉ sợ cũng chẳng có ai tin đâu.”
Không sai, chẳng lẽ nói cho người khác biết, thị vệ nào đó bên cạnh Phụ hoàng chính là phụ thân của nó? Chỉ sợ người nghe được sẽ sợ tới mức lập tức che miệng nó lại, không cho nó tiếp tục nói năng lung tung!
Có lẽ là Hoàng đế an ủi có hiệu quả, Bình An không hề lo lắng nữa. Mà Hoàng đế, đem y phục trên người hắn cởi hết chỉ chừa lại áo lót sau, liền bế bổng hắn lên đặt lên giường, đắp chăn, ôm vào lòng thổi đèn ngủ.
“Mau nghỉ ngơi thôi, dưỡng đủ sức chờ mong đại yến ngày mai a.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...