Cam chịu vì anh

Editor: Ai Shiteru
 
Cô không ngừng hỏi hắn về những điều kiện mà hắn có thể hứa hẹn cho cô.
 
Cô muốn rời đi, cho dù mỗi lần làm tình cô dường như còn trầm mê trong đó hơn cả hắn nhưng hắn lại không muốn đáp ứng với cô chút nào.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhưng dù sao cũng phải có một lời hứa suông nào đó để cho qua chuyện này.
 
“Vậy em hãy để lại vài thứ trao đổi.” Hắn nhìn chằm chằm vào mắt cô.
 
“Ngoại trừ cây đàn của tôi anh muốn lấy thứ gì?” Cô nhìn thẳng vào mắt hắn, ánh mắt sáng lên, làm cho hắn chỉ muốn lôi thứ đó ra đập nát, đập nát những hy vọng đó của cô.
 
“Vì sao nó lại quan trọng như vậy?” Hắn hỏi.
 
Vừa dứt lời thì cô đã ngậm chặt miệng không nói lời nào nữa.
 
Cho đến khi câu hỏi ấy cứ được lặp lại vài lần thì rốt cuộc cô mới chịu cho hắn câu trả lời.
 
Hay cho câu “A man cannot live without freedom” [Con người không thể sống thiếu tự do được].
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một bàn tay của hắn xoa bóp chỗ động mạch cổ của cô, nhìn thấy cô vì nghẹn thở mà cau mày lại, một cái tay khác của hắn sờ chỗ mép giường, chỗ cô cất giấu cái lưỡi dao cạo râu.
 
Chỉ cần cắm cái lưỡi dao mỏng manh đó vào chỗ này là được, chỗ đang đập từng nhịp này.
 
Hắn muốn, nhất định phải là của hắn.
 
Nếu không thuộc về hắn thì hắn sẽ phá hủy nó!
 
Nhưng hắn lại ngừng.
 
Thế nhưng hắn lại ngừng tay!!
 
Không thể không nghi ngờ liệu cô đã có cách để khống chế trái bom nổ ở trong người cô hay không, tuy rằng cái điều khiển từ xa vẫn nằm ở trong tay hắn, nhưng nhìn qua lạ giống như đồ giả.
 
Bởi vì mỗi khi hắ cảm thấy đáy lòng chồng chất, lúc suy nghĩ muốn giết cô bùng phát, thì dường như chính cô là người bấm cái nút “hủy diệt” đó.
 
Cô giống như đã biết trước được cái mạng nhỏ của mình khó giữ được nên ngay cả cảm xúc sợ hãi cũng không biểu lộ qua ánh mắt.
 
Lần trước cô làm thế nào mà thoát ra được?
 
Đúng vậy, không sai, khi cô lần nữa đề cập đến cái “Freedom” chết tiệt đó, vì cái “Freedom” mà cô phải rời khỏi hắn.
 
Đêm đó hắn đúng là có hơi quá tay, thậm chí làm cho cô chảy không ít máu, cô thậm chí còn không biết đối với hắn cái chữ này có bao nhiêu bực bội, cũng không biết đây là nguyên nhân khiến cô bị trừng phạt.
 
Nhưng cô lại không hề hay biết một chút nào!
 
Cô chỉ là hung hăng siết chặt hắn hơn một chút khi hắn đâm sâu vào trong cơ thể cô, thậm chí có một lần cô rút dây lưng của hắn thít chặt cổ hắn lại, làm cho hắn hít thở không được.
 
Nhưng mà quỷ ma thế nào.
 
Hắn lại thích cảm giác đó.
 

Giống như bước vào một chốn yêu ma quỷ quái, hắn càng giận dữ càng đổi lấy nhiều trừng phạt…
 
Cùng với càng nhiều khoái cảm….
 
Hắn không thích phải làm tình với loại phụ nữ khô hạn như sa mạc chút nào, cảm giác khô khốc làm cho hắn đau đớn không thôi, so sánh với cảm giác ướt át trơn trượt trong khoang miệng thì đúng là thiên đường, trừ trường hợp những người dốt bẩm sinh thì việc bù đắp khiếm khuyết vẫn còn chấp nhận được.
 
Nhưng những thứ đó….
 
Lại chính là thứ mà con người ta hướng tới….
 
Quả thật là so với con đường ướt át trơn trượt đó là lối tắt đi lại làm cho người ta nảy sinh dục vọng muốn thăm dò khám phá hơn vạn lần.
 
Cô lại lần nữa đưa ra lời thỉnh cầu được rời khỏi hắn.
 
Đêm khuya ngày đó, trăng tròn vành vạch, ánh trăng từ cửa sổ chiếu rọi từng ngóc ngách trong căn phòng.
 
Hắn mở tủ lạnh ra tìm hai lọ Atropine giữa đống chai lọ đầy rẫy cùng với một ống tiêm số 8.
 
Trái tim ở trong lòng ngực mạnh mẽ nhảy lên, kịch liệt như vậy, thậm chí làm tê dại toàn bộ lồng ngực của hắn.
 
Tiêm thẳng vào tim rất nguy hiểm nhưng hắn không biết vì sao mình lại lựa chọn cách làm này.
 
Hắn không biết sao?
 
Không, hắn biết.
 
Hắn muốn đâm thủng trái tim cô.
 
Hoặc là hắn có thể nhân lúc đâm kim vào pha vào chút thuốc an thần, như vậy hắn sẽ không cần phải nhìn thấy cảnh tượng cô co rút xấu xí vì sử dụng thuốc trợ tim quá liều.
 
Cô quay mặt về hướng anh hay nằm ngủ, chiếm lấy cái gối của hắn.
 
Hắn cầm mũi tiêm độc, nhìn sống lưng trần trụi của cô, cùng với nửa bộ ngực nhấp nhô đang bị cánh tay che lại ở phía trước.
 
Ống kim bị hắ siết chặt trong nửa bàn tay phải, không khí xung quanh vô cùng yên tĩnh thậm chí có thể nghe được tiếng da thịt ma sát với nhựa, hòa cùng tiếng hít thở nhẹ nhàng của cô.
 
Khi hắn đưa tay khử trùng chỗ tiêm trên ngực cô, đột nhiên cô cử động.
 
Hắn cũng dừng động tác lại, chờ đợi cô kết thúc động tác trở mình vô thức trong lúc ngủ này.
 
Cô vươn cánh tay lướt qua phần giường còn lại, giống như muốn tìm thứ gì đó để ôm nhưng lại không nắm được thứ gì.
 
Sau đó cô nâng nửa thân trên ngồi dậy ngơ ngác nhìn ra xung quanh, chăn tơ lụa trượt từ lưng xuống eo cô, hắn có thể nhìn thấy rõ khe rãnh giữa hai bờ mông thịt, nhìn thấy dấu tay xanh tím trên sườn eo cô.
 
“Anh đang làm cái gì vậy?” Cô híp đôi mắt buồn ngủ nhìn hắn, theo thói quen mà kéo chăn che người lại.
 
Hắn cúi đầu nhìn chằm chằm vào mắt cô, muốn nhìn xem nếu như cô đã nhận ra được từ sớm, rằng hắn muốn giết cô ngay lúc này.
 
Cô lại nheo mắt, ngẩng đầu lên trán kề trán với hắn, rồi nhanh chóng ngả đầu xuống, gối lên vai hắn ngủ mất.
 
Hắn luồn ngón tay vào mái tóc màu đen của cô, xoa xoa, nhìn chằm chằm vào ống tiêm trong tay đến xuất thần.
 
Lần sau.
 

Chỉ cần lần sau cô nhắc lại chuyện rời đi, hắn nhất định giết cô!
 
Nhưng cô đã đi rồi.
 
Cô có chứng minh thư, giống y như yêu cầu của cô.
 
Thậm chí cô còn thuận lợi mang đi cục cưng bảo bối của cô.
 
Hắn đứng trước cửa sổ trong thư phòng, bị bức màn dày nặng che đi nửa người.
 
Cô mặc bộ đồ làm bằng da mà hắn đã đặt riêng cho cô, giống y hệt bộ quần áo mà lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô, cầm cái hộp da đứng trước cửa.
 
Tài xế đang đứng bên cạnh xe, đang mở cửa xe chờ cô, cũng chờ cô lên xe rồi đóng cửa lại giúp cô.
 
Luyến tiếc sao?
 
Hắn nắm chặt cái microphone trong tay, cũng nhìn chằm chằm vào hình dáng của người đó.
 
Chỉ cần cô không đi.
 
Hắn đưa tay xoa đôi mắt đã đau nhức để tiếp tục nhìn chằm chằm vào bóng dáng của cô.
 
Không chiếm được thì hắn sẽ dùng mọi sức hủy diệt!
 
Bàn tay hắn bị vòng dây điện thoại cuốn mấy vòng đến mức đau.
 
Đột nhiên cô ngẩng đầu, nhìn về phía này, dường như cô cảm nhận được hắn đang đứng đây, giống như đang đối diện trước mặt hắn.
 
Thời gian trong giờ phút này như ngừng trôi, lắng đọng lại.
 
Đừng đi.
 
Ngực nhói đau, hắn cứ nhìn vào gương mặt cô không rời mắt, bởi vì khoảng cách khá xa nên gương mặt có hơi mơ hồ.
 
Sau đó cô lên xe.
 
Hắn nhìn theo chiếc xe đó mà không chớp mắt một lần, cho đến khi không còn nhìn thấy nó được nữa, mới đặt microphone lên tai.
 
“Sir.” Người bên kia điện thoại lập tức trả lời.
 
Hắn mím chặt môi, nhìn chăm chú vào quyển sách đã bị cô xáo trộn vị trí “Lâu đài”.
 
“Sir?”
 
“……”
 
“Sir, chúng ta có hành động hay không?” Người ở phía bên kia đang tìm sự xác nhận.
 
“Trước hết cứ đi theo cô ấy.” Hắn run rẩy cúp điện thoại rồi cắn chặt răng.
 

Sinh hoạt lại trở về như ngày trước.
 
Ngày hôm đó từ nhà hát trở về, hắn dường như không thể chịu được việc thói quen đột nhiên bị thay đổi nên rất tức giận.
 
Chiếc giường trống trải ngăn nắp, thậm chí không có cái gối đầu nào rơi trên đất, ở khóa trên gác mái không có thêm dấu cạy khóa nào, thư phòng vẫn được sắp xếp ngăn nắp, sandwich trong hộp trong tủ lạnh cũng không còn bị ăn hết chỉ chừa lại viền như trước.
 
Hắn châm một điếu thuốc, nhìn màu khói xám than chì lượn lờ trước mặt, đột nhiên vứt điếu thuốc xuống đất, đem toàn bộ chăn màn gối đệm và quần áo trong phòng giữ đồ ra ngoài, ném vào thùng rác dưới lầu rồi châm xăng đốt.
 
Không, chỗ này không đủ.
 
Hắn quay người, đem những đồ dùng trong nhà có thể chuyển ra được đem ra hết, hộp sandwich, sách, nện, bàn con trên đầu giường, khăn tắm, đồ dùng phòng tắm, màn cửa, đèn treo, rút đứt dây cáp điện thoại, toàn bộ mọi thứ, tưới nửa thùng xăng rồi lẳng lặng nhìn chúng cháy lên.
 
“Trở về đảo.” Hắn nói với Tommy đang đứng thẳng lưng bên cạnh cửa xe, động tác của cậu ta mở cửa cho hắn rất lưu loát.
 
Xe quay đầu, hắn nhìn chằm chằm vào chỗ khói lửa đố qua cửa sổ xe, trong ngực nhói lên khó chịu, “Từ Bonnie Hub tìm hai ả tới đây.”
 
Hắ cầm ly rượu Bordeaux 1985, lướt mắt nhìn hai ả đào ngồi đối diện.
 
Hai người khúm núm bất an, hai mươi đô la đổi một lầm khẩu giao đối với họ mà nói đà là mua bán ngon nghẻ, 800 đô la càng chưa bao giờ gặp qua hơn nữa.
 
“Thất thần làm gì? Làm chuyện nên làm đi chứ.” Hắn đảo ly rượu, ý thức được bản thân mình đang ngồi thẳng lưng trên sô pha thì ngả người ra phía sau, nới lỏng cà vạt, cây kẹp cà vạt rớt xuống sàn nhà phát ra một tiếng kim loại va chạm nhỏ.
 
Hai ả khúm núm đứng lên, chiếc đầm đen che đậy lại thân hình nóng bỏng, làm lộ ra một tâm hồn to tròn và quả đào căng mướt.
 
“Mời hai người giúp cho đối phương thoát y.” Hắn ra lệnh, cởi nút áo sơ mi ra.
 
“Mời cô liếm phần dưới của cô ấy.”
 
“Thất thần làm gì, không biết nghe sao?”
 
Một đen một trắng, hai cô gái trần trụi đang dùng ngón tay xỏ qua chỗ riêng tư nhất trên người đối phương, phát ra những tiếng rên nghe mướt tai nhất.
 
Hắn ngồi trên sô pha, tầm mắt nhìn ra công viên đối diện ở bên ngoài cửa sổ.
 
Cho đến khi hai cô gái đso quỳ mọp xuống dưới chân hắn, dùng đầu lưỡi liếm mũi giày của hắn.
 
“Mời hai người hai người làm lại lần nữa.” Hắn nhìn thẳng vào hai người.
 
Hai cô gái bắt đầu hôn môi, xem đối phương giống như tình nhân tha thiết của cả đời mình, mà khoang miệng của đối phương vừa đẹp đẽ vừa còn có cộng dụng khẩu dâm nữa.
 
Hắn cởi giày ra, hung hăng đạp lên đầu hai người.
 
Hai cô gái vì động tác đột ngột này mà dừng lại, sợ hãi nhìn hắn rồi nhanh chóng xoay người túm quần áo của mình định chạy trối chết ra cửa.
 
Hắn nhẹ nhàng đặt chén rượu lên bàn, rút thắt lưng ở bên hông ra.
 
Hai cô gái càng sợ hãi, vội vàng quay lại lượm lặt số tiền công trong ngày của mình, cho đến khi tầm mắt dừng lại trên bàn tay cầm một chồng đô la của hắn.
 
“Đêm còn rất dài.” Hắ nhìn thấy hai cô gái đồng ý ở lại thì nhắc nhở đôi lời, tay giơ cao cái thắt lưng rồi quất mạnh về hướng hai người.
 
“Tôi yêu cầu hai người rên cho dễ nghe chút.” Anh nhắc nhỏ, tiếp tục quất thắt lưng lên làn da xinh đẹp.
 
Cô ấy cũng không biết rên rỉ lúc làm tình, cô ấy chỉ biết cắn răng chịu đựng.
 
Thậm chí cô ấy còn đỏ mặt khi nghe hắn rên.
 
Vì sao mà cô ấy lại có lông tóc màu đen?
 
Oh không, tất cả người châu Á đều có lông tóc màu đen.
 
Nhưng không phải con gái bây giờ đang thịnh hành mốt triệt lông hay sao?
 

Dưới lông mày không còn lông nào khác.
 
Phía dưới của cô cũng là màu đen, lông đen rậm rạp.
 
Hắn chỉ nhìn thấy cô cạo một lần, nhưng đó cũng là do hắn tự làm.
 
Do chính tay hắn làm.
 
Lúc đó hắn chỉ nghĩ muốn xăm tên của mình vào bên trong đùi của cô, chỗ gần nơi riêng tư nhất, thật ra phần lông ở đó không có vướng bận gì.
 
Nhưng hắn lại muốn cạo hết.
 
Hắn chỉ muốn nhìn thử một chút….
 
Hắn chỉ muốn nhìn thử xem, việc cô có hay không có lông khi làm tình có cảm giác gì khác hay không.
 
Đương nhiên, hắn không nên xem.
 
Bởi vì lần đó làm quá nhiều, dùng sức quá nặng, lớp thịt đỏ hồng mềm mại ỏ bên trong của cô thậm chí bị hắn làm rách, thấm máu ra ngoài.
 
Thậm chí sau đó hắn xuống tay nhẹ hơn rất nhiều, thay đổi rất nhiều phương pháp thỏa mãn bản thân mà không làm thương tổn người khác.
 
Đúng ra hắn không nên nương tay với cô!
 
Hay nói cách khác, việc phải thỏa hiệp thế này khiến hắn bực mình!
 
Trên bàn sách có đặt một túi giấy, vẫn còn nguyên vẹn.
 
Từ lúc nó được đặt ở đó, ngày qua ngày hắn chưa từng chạm vào dù chỉ một ngón tay, giống như nó bị dính cái vi khuẩn chết người nào đó.
 
Hắn cứ nhìn nó chằm chằm, trong ngực bị sự căm phẫn nung đến mức khó chịu.
 
Hắn biết đó là cái gì.
 
Nhưng một chút cũng không muốn biết nội dung bên trong đó.
 
Giống như mắc bệnh nan ý, một căn bệnh như dao treo lơ lửng trên đầu mà không cách nào chữa được.
 
Hắn đeo bao tay, ném cái bì thư lên trên bàn kiếng.
 
Sau đó cứ lần lượt ‘lơ đãng’ lướt qua nó, tới tủ lạnh lấy bia, lấy táo, lấy sandwich.
 
Khi hắn không còn nghĩ ra được cớ để lấy gì đó từ trong tủ lạnh ra nữa, ngược lại lại cố gắng chia nhỏ mấy thứ linh tinh này nọ kia đó ra làm nhiều phần rồi bỏ vào tủ lạnh nhiều lần.
 
Mà chờ đến khi khi vô thức kéo đứt sợi dây cáp điện thoại rồi tính nhét nó vào trong tủ lạnh hắn mới dừng lại hành vị ngu xuẩn này, để điện thoại bên cạnh cái bì giấy, sau đó cầm cái bìa giấy màu vàng đó đi hủy.
 
Trên tờ giấy có kẹp một tấm ảnh chụp của cô, là góc nghiêng chụp vội, cô ôm hai cái túi giấy mua hàng cao qua đầu, còn có một tờ ghi chép, ghi lại một cách tỉ mỉ cô đã ở đâu vào lúc nào, ở với ai, gặp mặt nói chuyện gì, phụ lục là thông tin lai lịch của những người đó.
 
Hừ! Dường như cô đang sống rất tốt.
 
Thậm chí không có bằng cấp cũng bắt đầu đi theo một nhóm nhạc có chút tiếng tăm .
 
Hắn ngồi trong xe, nhìn thấy cô ôm một bọc đồ vật to sụ vội vàng chạy đi, dưới mùa đông âm độ, cô hà hơi thổi ấm cho đôi tay không có bao tay của mình, chui vào một cái chung cư khá cũ.
 
Đèn cảm ứng âm thanh sáng lên, từ dưới lên trên liên tiếp tắt rồi bật, cho đến khi đến lầu năm thì sáng một lúc lâu mới tắt.
 
Hắn nhìn chằm chằm vào khung cửa sổ bên phải của tầng năm, chỗ vừa mới sáng đèn lên, bàn tay cách lớp bao tay nắm chặt cái chìa khóa lại, trong lòng yên lặng tuyên bố quyền chủ động của mình.
 
Bất kể lúc nào hắn cũng có thể giết cô.
 
Bất kể lúc nào!!
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận