Cam chịu vì anh

Edit: Hanna
Beta: Heulwen
Đây chỉ đơn giản là một cuộc chiến!
 
Cô đang vùng vẫy muốn chạy trốn, hắn phải mất rất nhiều sức lực mới giật được chiếc hộp đàn khỏi tay cô, không kịp xử lý vết thương, ai đó đã đội nó lên nửa người hắn rồi trượt xuống giường.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô như một con nai hoang bị tóm gọn, đạp hai chân một cách tuyệt vọng, máu chảy ngày càng nhiều, hắn phải quỳ trên bắp chân cô rồi đổ rượu mạnh vào vết thương đầy máu kia, ga trải giường hỗn độn, nhăn nhúm, mùi máu và mùi rượu vang hỗn tạp, mùi tanh không thể che giấu.
 
Trong phút chốc, hắn thực sự rất muốn ném cô ra ngoài như vậy ... Nhưng vết thương đau đớn trên người hắn mang theo từng đợt vui sướng nhắc nhở hắn không nên làm điều này.
 
“Em sẽ hối hận đấy!” Những thói quen cứng đầu mà hắn vun trồng trước đây hầu như đều đã bị thay đổi, giống như đám cỏ dại ngoan cường dưới đất đá, sẽ luôn có một chồi non khác mọc lên từ bên cạnh. Hắn cảm thấy mặt mình cứng đơ như đá, nhưng hắn không đảm bảo rằng hắn vẫn luôn muốn chạm vào ngón tay của cô, bây giờ cô rất bẩn, móng tay đầy bùn đất văng ra bên ngoài và tóc tai bù xù. Khăn trải giường nhăn nhúm, máu chảy nhiều hơn sau khi viên đạn được lấy ra, mùi tanh nồng nặc xen lẫn mùi rượu cay nồng … Hắn bực bội xé toạc quần áo của cô ra, nhìn chằm chằm vào vết bẩn trên ngực cô mà nghiến răng nghiến lợi. Đơn giản chỉ cần trực tiếp ném cô vào bồn tắm chứa nước lạnh.
 
Máu thịt va chạm vào thành bồn tắm tạo ra một tiếng động nghẹt thở, thậm chí cô còn không mở mắt, môi cô tái xanh, vết thương đã ướt sũng trắng bệch, chất lỏng màu đỏ chảy ra như sợi chỉ mỏng dính nước.
 
Trái tim hắn có chút hụt hẫng, người tuy mạnh mẽ, nhưng mong manh.
 
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve cổ cô, bóp, siết chặt một lúc rồi sợ hãi nới lỏng ra, cúi đầu ngậm lấy môi dưới của cô, cắn vài cái khiến chúng hơi rỉ máu. Xoa xoa mái tóc ướt đẫm như rong biển của cô, sau đó cúi đầu ngửi mùi hương trên cổ trên ngực cô, đặt tai lên lồng ngực của cô, trái tim bên trong đập đều đặn.
 
Cô được phép nằm trên giường của hắn.
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mặt tiến sĩ Borg cứng đờ như một tác phẩm điêu khắc bằng thạch cao, nhưng ông ấy không nói gì, hắn cũng biết rằng chắc chắn tiếng gió sẽ đến truyền tới tai Justice Cotton (Khoa Đốn) trong vòng chưa đầy ba mươi phút sau khi ông ấy rời đi.
 
Căn phòng chất đầy các thiết bị y tế, máy thở dao động thường xuyên, máy đo điện tâm đồ nhỏ giọt, cô nằm trên giường, mặt tái mét dù đã được truyền hai túi máu.
 
Đột nhiên hắn cảm thấy tiếc khi cứ phải để cô chết đi như thế này ...
 
Chưa từng có ai đánh hắn như vậy.
 
Trong lúc cởi quần áo, hắn đếm những đứa trẻ đã từng lấy chiếc gậy gỗ dài muốn đánh vào mặt hắn nhưng phải dừng lại suốt từ nhỏ đến lớn.
 
Thật là khó chịu, quần áo dính bết vào người!
 
Hắn dùng sức kéo nó ra một cách không kiên nhẫn, những vết thương dài trên người hắn đã sưng tấy, bên mép có một ít máu khô.
 
Thực sự rất đau đớn.
 
Cô đã bắt đầu trở nên lỳ lợm hơn.
 
Hắn để cho sự thỏa mãn từ tận đáy lòng mình dâng lên từ lòng bàn chân rồi lan tràn khắp người, hắn xoa nắn vật nam tính đã cứng rắn vài lần, thật khó chịu.
 
Cô đang ngủ mê man không tỉnh lại, thỉnh thoảng gặp ác mộng thì la hét rồi lại ngã xuống giường, kim tiêm vào tĩnh mạch đang đâm vào mạch máu cô.
 
Hầu như sáng nào quần áo khắp người hắn cũng ướt sũng như phải hứng mưa to, về sau việc giặt giũ quá mệt mỏi, hắn không thèm mặc quần áo cho cô nữa.
 
Sau đó cô mở mắt ra, cuối cùng những dụng cụ y tế lạnh lẽo với mùi thuốc khử trùng khó chịu cũng cút khỏi lãnh thổ của hắn. Nhưng sau đó hắn nhận ra cô vẫn chưa tỉnh hẳn, cô ngủ nhiều hơn lúc thức, khi tỉnh dậy cô cũng không biết là mình đang thức, hắn chỉ có thể cho cô ăn một chút nước mật ong mỗi ngày để che giấu vị đắng của thuốc. Hai cánh môi khép lại ấy lúc nào cũng nhợt nhạt nứt nẻ khiến người ta không thể không cúi đầu xuống mút lấy để dưỡng ẩm cho chúng, khiến chúng trông đẹp hơn.   
 
Không ai yêu cây đàn nhỏ nhắn đáng yêu có thể phát ra âm thanh ngọt ngào và tản ra mùi gỗ đặc trưng này hơn hắn. Điều này phải rất quan trọng đối với cô, vì thậm chí cô còn không có một mảnh giấy tùy thân nào ngoại trừ thứ này.     
 
Khi cha hắn trừng phạt hắn, ông chỉ cần khóa thứ hắn yêu thích trong tủ kính.
 
Hắn nằm bên cạnh cô mỗi ngày, nhìn hàng nước mắt lăn dài, hàng lông mi nhấp nháy, ngón tay cô run rẩy ... và chiếc hộp chứa đầy mảnh vụn của cây đàn để trên tủ đầu giường, suýt chút nữa hắn đã hối hận.
 
Ngoài việc kiểm tra xem cô còn tỉnh hay không, hắn âm thầm xử lý tài khoản đã ký gửi, làm lại công việc cũ ở studio mà bấy lâu nay vẫn thường làm, hắn còn nhờ cha mình liên hệ với X trên Đồi Capitol để giúp hắn tra cứu thông tin cá nhân của cô.
 
Kết quả là cô như một tờ giấy trắng, không có gốc rễ.

 
Nhưng cô không giống con gái Việt Nam chút nào, hắn chỉ có thể chắc chắn rằng cô là một cô gái người châu Á, nhưng điều đó thì kể cả kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra!
 
Hắn áp nửa người lên người cô, nhìn vào khuôn mặt của cô, thỉnh thoảng hắn cúi đầu hôn lên trán và mũi cô.
 
Thậm chí cô không có một mảnh giấy tùy thân nào trên người xuất hiện vô cớ trên con đường quốc lộ cũ và đi về phía Henrys Hollow.
 
Dường như cô không hề có ý định tự tử cả ngày hôm đó.
 
Tại sao cô lại tự tử vào ngày trước?
 
Có phải do hắn đã làm vỡ cây đàn trân quý của cô không?
 
Hắn nhìn chằm chằm vào bàn tay trái của cô rồi cầm lên để nhìn kỹ hơn, hắn quấn băng gạc quanh ngón trỏ, ngón giữa và ngón cái của cô, lúc ấy cô không nghe lời nên rút cây đinh kia ra khiến vết thương gần như đã bị nhiễm trùng.
 
Không có ngón tay này thì làm sao có thể kéo dây đàn?
 
Hắn hôn lên mu bàn tay cô, đan những ngón tay của mình vào tay cô, nắm lấy, nhịn không được mà hôn lên những ngón tay đó một lần nữa.
 
Hắn với tay qua chỗ cô nằm để lấy chiếc hộp trên tủ, nhìn các mảnh gỗ vụn bên trong.
 
Trong số những tác phẩm về linh kiện của hắn, hình như chỉ thiếu một đầu cây đàn ... 
 
Từ thuở trẻ con ngây ngô, hắn đã biết đây là niềm đam mê duy nhất của mình - Âm nhạc.
 
Vào cuối năm học công lập, hắn xin cha hắn cho nộp đơn vào Clemona, ông nhìn chằm chằm vào hắn bằng ánh mắt đe dọa một lúc lâu và sau đó cũng đồng ý.
 
Trên đường đến Cremona*, hắn bảo người lái xe xuống xe và đốt mảnh vải nối vào bình xăng.
 
*Cremona: (Tiếng Ý: Provincia di Cremona) là một tỉnh ở vùng Lombardia của Ý.
 
Những chiếc xe ngốn xăng có thể có trữ lượng dầu nhiều tới không tưởng.
 
Nghe tiếng nổ sau lưng, hắn đi vào rừng cây ven đường mà không thèm ngoảnh lại, trái tim hắn nhẹ nhõm như bay bổng.
 
Hắn tự do rồi.
 
Ánh sáng chiếu qua giếng trời trên gác xép, bụi bặm trong phòng lặng lẽ bay quanh các dụng cụ và vật liệu gỗ.
 
Tấm ốp và tấm lưng hoàn thiện được đặt trên bàn làm việc, khung được đặt vào trong khuôn. Hắn ném khúc gỗ duy nhất còn sót lại trên tay sang một bên, một tuabin uốn cong về phía sau của phần đầu cây đàn.
 
Hắn tiếp tục đánh bóng bảng điều khiển, dùng máy đo độ sâu để xác nhận độ dày, như thể hắn đã quay trở lại quá khứ ...
 
Những ngày tháng ở Cremona thực sự vừa hạnh phúc vừa gian khổ.
 
Hắn sẽ không bao giờ phải chịu đựng cổ áo thẳng đứng gần như cắt ngang mặt mình, không còn phải nói lời chào buổi sáng với phu nhân hầu tước đáng ghét, huống chi còn không phải đối mặt với những quy tắc nghiêm cẩn nhất mọi thời đại của cha hắn.
 
Trường Stradivar giống hệt như hắn tưởng tượng! Hắn kiếm sống bằng cách tham gia một ban nhạc hợp âm với một số bạn bè đồng nghiệp, hoặc là hắn chỉ ăn một chiếc bánh Ý rẻ tiền ở một quán ăn nhỏ trong góc phố sau khi ngẫu hứng diễn tấu trên lề đường. Điều này đã phá vỡ hạn chế của cha hắn đối với hắn. Lần đầu tiên hắn chơi bản nhạc của TchaiKovsky, hắn vừa sợ hãi vừa vui sướng đến mức không ngủ được.
 
Không thể lấy lòng người khác sao?
 
Nhưng hắn đã làm gì?
 
Hắn mừng thầm.
 
Hắn thực sự muốn ông ấy biết được những gì hắn đã làm, hắn muốn nhìn thấy khuôn mặt ông run lên vì tức giận nhưng lại không thể làm gì được hắn, mặc dù hắn chưa bao giờ thấy cơ mặt ông ấy run rẩy, ông cũng không thực sự quan tâm đến hành vi của hắn.
 

Dù cuộc sống không khá hơn sau khi học đàn, dù có chọn được gỗ tốt cũng chưa chắc đã tạo ra được một tác phẩm với âm thanh xuất sắc, trong thời đại không có bộ chỉnh điện tử, tỷ lệ thành công thấp do chỉ có thể dưa vào việc tích lũy kinh nghiệm.     
 
Mới đầu, mỗi tác phẩm của hắn trung bình phải mất 400 tiếng đồ hồ trở lên.
 
Nhưng không khó chút nào, vì hắn đã gặp được một cô gái người Ý xinh đẹp.     
 
Mái tóc đen dài đến ngang lưng, thân hình đầy đặn mềm mại, đôi mắt đen láy có thể sai khiến tất cả đàn ông hôn lên đầu ngón chân cô.     
 
Nếu cô khoác lên mình một chiếc áo nịt ngực và lụa thêu chỉ vàng, hắn dám cá là cô ấy giống hệt mẹ hắn.
 
Kí ức bị gián đoạn bởi tiếng sột soạt, hắn nhìn lên và thấy cô gái bên cạnh lại lắc đầu từ bên này sang bên kia, giống như trước đây, như thể cô sắp tỉnh dậy.
 
Theo lời ban đầu của ông Borg là vết thương không phải ở đầu, nếu cô không tỉnh, chỉ có thể do cô không muốn thức dậy mà thôi.
 
Thậm chí hắn còn không biết tên của cô.
 
Ngón chân cô run nhẹ và ngừng di chuyển, giống như cô gái người Ý ấy.
 
Cô gái người Ý kia là một gái điếm, nhưng hắn đã yêu cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên.
 
Hôm đó hắn bán cây vĩ cầm đầu tiên được làm trong gần 500 giờ. Nó chỉ có 600 lire*. Hắn muốn tặng cô gái xinh đẹp của mình một chiếc mũ, mặc dù hắn không đủ tiền mua chiếc mua được trang trí bằng lông vũ.
 
*lire là đơn vị tiền tệ của Ý. 600 lire với tỉ giá hiện tại khoảng 9 nghìn đồng.
 
Phụ nữ như vàng, cha hắn vẫn thường nói vậy.
 
Họ không thích đau khổ.
 
Nếu có thể chịu đựng khó khăn, nếu muốn chiều chuộng phụ nữ thì không thể để phụ nữ phải chịu khổ.
 
Hắn nhìn chằm chằm vào ngón tay đỏ rực vì thuốc nhuộm đàn, phát hiện rằng màu sắc của lỗ âm thanh không đồng đều.
 
Điều này thật đáng thất vọng!
 
Hắn nhìn chằm chằm vào thứ thuốc nhuộm đỏ thẫm trên ngón tay, và nhớ đến tầng hầm thấp bé nhưng còn tính là khô ráo mà hắn từng ở, nơi những cái chốt cửa gỗ kêu cót két.
 
Hắn đã thấy cô ấy làm những điều thấp kém với một người đàn ông xa lạ trên chiếc giường mà hai người đã làm tình vô số lần, rồi nhặt một khúc gỗ phong Balkan đã chọn từ lâu để đập vào sau gáy của người đàn ông đó ...
 
Máu loang lổ khắp nơi, thậm chí hắn ra còn không kêu rên nổi một tiếng.
 
Cô ấy quỳ xuống trước mặt hắn, ôm lấy chân hắn cầu xin sự tha thứ.
 
Cô ấy nói chỉ vì muốn mua cho hắn một khuôn mẫu. Cô ấy cũng không biết nó có đẹp hay không, chỉ biết rằng đó là một trong những khuôn gỗ độc nhất vô nhị của Amati, bởi vì ngay cả bảo tàng Stradivar cũng muốn có khuôn mẫu đó.
 
Hắn vẫn nhớ rằng mình đang đứng cạnh chiếc bàn làm việc với một số linh kiện bán thành phẩm và mùn cưa chất thành đống, cũng như những con dao khắc gỗ lớn nhỏ được sắp xếp gọn gàng.
 
Có thể cô ấy là gái điếm, tương đối đặc biệt, hắn không còn thể cho cô ấy điều gì khác ngoài việc cho cô ấy một chỗ trú chân.
 
Nhưng cô ấy đã chấp nhận sự trao đổi kia thì cô phải là vật sở hữu của hắn!
 
Ít nhất khi cô ấy ở bên hắn, cô chỉ thuộc về hắn mà thôi.
 
Hắn không quan tâm đến quá khứ của cô ấy, nhưng cô ấy quá tham lam và ham muốn nhiều như vậy.
 

Cho dù vì bất cứ lý do gì, cho dù đó là vì hắn thì cũng không được!
 
Hắn bóp bóp làn da ẩm ướt mịn màng của cô ấy, không ngừng bóp chặt lòng bàn tay, cảm thấy cô ấy gian nan nuốt xuống …
 
Sau đó hắn bẻ gãy cổ cô ấy sang một bên.
 
Âm thanh giòn tan của tiếng xương gãy, cô ấy quỳ ở đó, đôi chân run rẩy, như thể cô không thể chấp nhận được việc cuộc đời mình kết thúc như vậy nên giãy giụa một cách yếu ớt.
 
Hắn đang ngồi trên ghế sô pha, tấm vải lanh thô ráp phủ chặt lên da thịt hắn.
 
Hắn duỗi tay bật máy thu âm trên bàn cà phê, nhắm mắt lại, bản giao hưởng số 8 của Schubert’s là “bản giao hưởng dở dang” đang chậm rãi phát ra, đầu vô thức lắc lư, lúc cao trào sẽ không nhịn được mà đứng lên, giơ hai tay lên trời rồi đánh theo nhịp điệu.
 
Dường như hắn đang đứng ở đại sảnh Golden Hall ở Vienna, chỉ đạo toàn bộ ban nhạc trước hàng ngàn khán giả một cách nghiêm túc.
 
Trời ạ, hay quá, suýt nữa khiến người ta bật khóc.
 
Mệnh giá của Lira đã trở thành 5 vạn rồi 10 vạn, ngoại trừ việc hối hả lo lắng tài sản của mình đang bị thu hẹp một cách nhanh chóng, không ai có tâm tư để phát hiện ra rằng một cô gái điếm trong con hẻm tối biến mất, hoặc là một khách làng chơi của cô ta đã biến mất không một lý do.
 
Hắn mua hai con chó Doberman, chúng ngoan ngoãn ăn hết thịt trừ phần đầu và xương.
 
Đương nhiên, về sau hắn luôn nói với những người phụ nữ của hắn rằng chỉ có thể có một mình hắn khi đang ở bên hắn. 
 
Cô ấy phải hoàn toàn thuộc về hắn.
 
Ba năm sau, hắn nhận lời mời của Giáo sư Duden để đến Vienna với ông ấy và dàn nhạc.
 
Ông ấy không chỉ là một nghệ sĩ vĩ cầm và nhà soạn nhạc, mà còn là một nhạc trưởng tuyệt vời.
 
Một ông già nghiêm khắc và kỳ quặc, ngang bướng và cứng đầu, cử chỉ của ông trên sân khấu rất kiêu ngạo. Ông ấy đã dạy cho hắn tất cả những gì ông ấy học được trong suốt cuộc đời của mình, và hắn vô cùng vinh dự được trở thành học trò của ông ấy.
 
Thật ngạc nhiên, khi hắn trở thành nghệ sĩ vĩ cầm chính trong ban nhạc của ông Dunden chưa được một năm thì cha hắn gọi điện thoại tới.
 
Dường như cha hắn không quan tâm lý do tại sao hắn biến mất trong không khí trong nhiều năm.
 
Cha hắn chỉ nói nhẹ nhàng nói qua điện thoại: “Tôi biết mọi thứ về anh, con trai.”
 
Đúng vậy, thậm chí cha hắn còn biết số điện thoại của hắn ở Vienna.
___________________
 
Quá trình sơn kéo dài cả tháng trời, sơn xong phải hong khô trong nhiều giờ nhiều ngày, lặp đi lặp lại, lớp sơn mới có thể bám chặt vào gỗ.
 
Trong suốt quá trình này cô ấy vẫn ngủ say, thỉnh thoảng cô tỉnh dậy rồi ngoan ngoãn ăn gì đó hoặc để hắn tắm cho cô rồi lại cuộn tròn người đi ngủ tiếp.
 
Tại sao lại bắt cóc cô?
 
Đây đâu phải là bắt cóc, đây là hắn tạm thời cho cô sống ở đây.
 
Hắn là người thu nhận cô.
 
Trước khi hắn có được cô thì đừng ai nghĩ có thể động vào cô!
 
Trong khoảng thời gian này, cô chỉ thuộc về hắn!
 
Sau đó ...
 
Sau đó cô tỉnh dậy.
 
Ý thức tỉnh táo, vì cô đang nhìn thẳng vào cây đàn trên tay hắn.
 
Đương nhiên, ngày hôm sau cô vẫn nhìn thẳng vào vật nhỏ này như vậy, chỉ cần đặt nó ở bên cạnh giường của cô, để cô nhìn chằm chằm vào nó, sau đó cái đầu nhỏ này sẽ cố gắng nghĩ cách chạy trốn trong suốt khoảng thời gian còn lại.
 
Hắn biết mọi kế hoạch của cô, cho dù đó là việc dò tìm cửa sổ trong các phòng khác nhau ngoại trừ căn gác mái bị khóa, hay cô lấy ga trải giường làm dây thừng, hay là con dao cô giấu trong dưới đệm.
 
Điện thoại trong nhà chỉ liên lạc được với một số duy nhất, mặc dù những người ở đó nói với hắn rằng, không có cuộc gọi nào từ ai khác ngoài hắn, ngoại trừ việc đèn đỏ của điện thoại đã được bật trong khoảng một phút.
 
Hắn biết cô đang nghĩ gì.

 
Hắn mở cửa rộng cửa, hoan nghênh cô rời đi.
 
Nhưng xung quanh ngôi nhà, trong rừng cây đều có người canh gác 24/24.
 
Hắn sẽ dạy dỗ cô cho thật tốt!
 
Cô muốn hắn, hắn luôn biết điều đó.
 
Cô chỉ đang giãy giụa một cách vô vị với ham muốn nguyên thủy của mình, bởi vì không có bất cứ thứ gì khác có thể thu hút sự chú ý, tất cả sự tỉnh táo của cô sẽ bị bản năng nuốt chửng, chỉ dựa vào bản năng và ham muốn sống sót để tồn tại.
 
Hắn chỉ đang chờ. 
 
Chờ đợi cơ hội kia…...
 
Mặc dù cô vẫn có thể nhẫn nhịn và cũng rất thành thật.
 
Hắn còn nghĩ rằng cô sẽ không bao giờ chạm vào hắn, nhưng không ngờ vẫn bị hắn chọc cho tức giận.
 
Những vết cào ngứa ngáy trên lưng trực tiếp đưa hắn lên cao trào.
 
Hắn chỉ muốn tiến vào sâu hơn nữa, để nơi đó càng ngày càng hẹp lại, càng ngày càng quấn chặt khiến hắn run lên bần bật, khiến hắn phát điên, hắn cắn mạnh vào vai cô… 
 
Phần lớn thời gian, ngoài trừ khi bị hắn ép buộc uống nước ép rau củ thì hắn chỉ nhìn thấy cô thất thần nhìn cây đàn vi-ô-lông kia.
 
Những vết thương kia sâu tận xương cốt, vảy kết lại vẫn chưa bong ra hoàn toàn, có trời mới biết cái đầu bé nhỏ kia của cô lớn lên như thế nào, thậm chí cô còn moi cả cây đinh ra.
 
“Em muốn chơi đàn không?” Hắn đang ngồi ở mép giường của cô, cô có vẻ sợ hãi trước sự xuất hiện đột ngột của hắn.
 
Hắn thấy cô không nói lời nào, hắn biết cô không thể chơi vĩ cầm, hắn kéo cô ngồi vào giữa hai chân mình.
 
Cô bị hắn làm cho hoảng sợ, giãy giụa muốn trèo xuống giường, hai ngày nay làm các tư thế mới đa dạng khiến cô mệt tới kiệt sức.
 
Nhưng hắn phải làm sao đây, cô ở lại đây là bởi vì phụ trách làm hắn vui vẻ.
 
Làm sao cô có thể đi nếu hắn không tận hứng?
 
Hắn kéo cây đàn qua, đặt lên vai cô, gảy bốn dây bằng tay trái và chơi thử, sau đó hắn đặt dây kéo vào tay phải của cô và ra hiệu cho cô.
 
“Hãy quan sát tay của tôi trước, sau đó chúng ta sẽ phối hợp cùng nhau.” Hắn yêu cầu cô nhìn vào các ngón tay của mình rồi ra hiệu cho cô chơi đàn theo.
 
Bản hòa tấu số 6 Brandenburg*, cô phối hợp ăn ý với những ngón tay của hắn.
 
*Bản hòa tấu số 6 Brandenburg: là tên một bản hòa tấu nổi tiếng của Johann Sebastian Bach.
 
Trong bản Hugarian tiếp theo, cô không cần nhìn mấy lượt đã dễ dàng phối hợp phần còn lại với hắn.
 
Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt nghiêm túc và có chút trầm mê của cô, hắn có ham muốn dùng sức hôn cô và gặm cắn cô, đồng thời hắn lại muốn bóp nát cô.
 
Hắn biết rõ ánh mắt này có ý nghĩa gì.
 
Là sự tự do.
 
Rất giống mẹ hắn...
 
Cũng rất giống hắn...
 
___________________________________
Lời của tác giả:
 
Freud là đại diện của chủ nghĩa tình dục. Hắn tin rằng hầu hết mọi hành vi của con người đều do ham muốn tình dục thúc đẩy.
 
Ham muốn tình dục này là một bản năng, tương tự như ham muốn thức ăn khi đói, và được gọi là “Libido”(ham muốn tình dục).
 
Bị giam cầm tương tự như bị tẩy não chậm rãi như mưa dầm thấm lâu, luộc ếch trong nước ấm, tính chiếm hữu cũng có thể gây ra hành vi giết người…….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui