Cam chịu vì anh

 
Editor: Khánh Nhi

 
Chương 3
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dù phương pháp này chỉ có thể ổn định hắn tạm thời. Nhưng cũng giúp cô đoán được ý đồ thuần túy của hắn.
 
Cô nên nghĩ một biện pháp vẹn toàn nhất, chỉ cần làm một lần và thành công mãi mãi.
 
Dùng sắc dụ là cái đầu tiên bị loại bỏ. Trước đó luôn cự tuyệt, đột nhiên thái độ chuyển biến, khẳng định sẽ cảm thấy có vấn đề.
 
Nhưng cô không biết cứ lún sâu như vậy chính mình có thể bị luân hãm vào trước hay không……
 
Hắn đụng chạm thân mật ở khắp nơi, lan tỏa trong không khí. Mà đều ghét nhất hoặc là nói thói hư tật xấu chính là năng lực thích ứng mạnh mẽ nhất.
 
Nếu chờ đến khi thích ứng được, cô sẽ biến thành cái dạng gì chứ?
 
Sẽ ra sao nếu mất đi nô lệ tình dục của mình, toàn bộ thế giới chỉ có hắn, đó là cái dạng gì chư?
 
Cũng đều sẽ bị diệt vong, nhưng vì sao cô không lựa chọn một đường còn lại khác?
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hắn đang đứng đối diện cô, dựa vào tường, hút thuốc. Đôi mắt đen nhánh kia truyền đạt không nhanh không chậm chăm chú nhìn, xuyên qua những làn khói nhàn nhạt, khiến cô không thể không xoay đầu.
 
Ai cũng không thể đi vệ sinh được khi bị nhìn như vậy.
 
Nhưng vừa rồi, cũng là hắn giúp cô vén áo sơ mi lên, để cô ngồi lên bồ cầu, bởi vì đôi tay cô đã bị còng tay khóa chặt rồi.
 
Bắt đầu từ ngày đó, trên người cô vẫn luôn mặc quần áo của hắn, có điều một chiếc áo sơ mi mặc dù lớn, nhưng chiều dài áo cũng chỉ có thể che được chưa tới nửa đùi.
 
Quần áo của cô sớm đã bị lột bỏ không biết ném tới chỗ nào rồi, cho dù còn cũng không thể mặc lại nữa.
 
Mà mỗi sáng sớm đều gian nan như vậy.
 
Hắn sẽ cẩn thận cởi bỏ dây xích ở hai tay cho cô, dùng còng tay khóa lại.
 
Cô bị đẩy tới đứng trước bồn tắm, cái kéo lạnh lẽo sẽ cắt đi chiếc áo che đậy duy nhất trên người cô, để phòng ngừa khi tháo còng tay cô lại chạy trốn rồi bị bắt giữ không cần thiết.
 
Đây là thời gian khó khăn nhất, bởi vì những thói quen đó từng chút từng chút xâm chiếm lý trí cô, khiến cô không có biện pháp phủ nhận đáy lòng mình đang dần dần dâng lên khát vọng ------ mỗi sáng sớm lúc cùng hắn tắm chung là một trận tê ngứa do hắn mang đến, tất cả đều do hắn gây ra, mong muốn đưa cô đến những đám mây dục vọng.
 
Dòng nước ấm áp phun lên cơ thể hai người, tay cô bị khóa vào còng tay gắn trên tường, không thể động đậy.
 
Ngón tay hắn chợt nhanh chợt chậm có quy luật làm cô hô hấp khó khăn, làm cô nhịn không được dựa người về phía sau, dựa vào trên người hắn. Sống lưng trần trụi kề sát lồng ngực của hắn, lồng ngực nóng rực giống như một bức tường.
 
Hắn theo thói quen cúi đầu gặm cắn bả vai cô, khi tới gần xương quai xanh, lực đạo trên tay càng tăng thêm.

 
Mà nơi nóng nhất của cơ thể hắn đang nhấp vào eo cô……
 
Cô thậm chí có thể tưởng tượng được nó cũng giống như lần trước nhìn thấy vậy, ở giữa đám lông rậm rạp, sung huyết, quy đầu trơn trượt.
 
Lúc nó tiến vào sẽ như thế nào?
 
Có lẽ bộ phận hai bên của nó sẽ duy trì công năng đánh lên làn da ở mông cô và phát ra tiếng vang, cũng có lẽ sẽ chảy ra rất nhiều chất lỏng, cái loại ngứa ngáy này có phải là loại ngứa ngáy vô số lần như bây giờ hay không?
 
Linh hồn phá xác bước ra, đâm vào nơi quen thuộc, cô nhẹ nhàng run rẩy, theo bản năng cọ xát vào ngực hắn để giảm bớt khoái cảm đang dâng trào mà cô sắp không chịu được.
 
Lúc ý thức tỉnh táo, không lúc nào cô không tự nhắc nhở mình, nhất định phải dừng lại!
 
Cô biết hắn đang đợi.
 
Chờ cô tự mình luân hãm vào trước.
 
Giống như nuôi một con sủng vật, lòng trung thành chẳng qua là vấn đề thời gian mà thôi.
 
Như vậy xem ra, dùng sắc dụ chưa chắc không phải là một biện pháp tốt.
 
Chuỗi suy nghĩ trong đầu đột nhiên bị đứt gãy, một bộ phận mấu chốt nhất cũng là bộ phận trí mạng nhất đã bị thay đổi thành cái mới ------
 
Mong chờ tiếp xúc thân mật với hắn đã biến thành tìm mọi cách chạy trốn.
 
Trong đầu cô nhớ lại con đường từng đi qua, ký ức dần dần trở nên rõ ràng. Đường cao tốc đi thẳng, rẽ duy nhất ở một ngã rẽ, mà căn nhà này ở cuối ngã rẽ đó.
 
Cô chỉ cần có thể trói được hắn lại, cầm lấy đồ vật duy nhất của mình, là cây đàn kia, tới gara dùng xe của hắn trốn đi. Cho dù không có chìa khóa xe, chỉ cần cho hai dây điện chạm vào nhau là có thể khởi động, cô liền có thể chạy đi!
 
Trên đùi được đắp lên bằng khăn ăn, hắn đưa sandwich tới bên miệng cô, nhìn cô tinh tế nhai, lại thường thường đưa ly nước trái cây có gắn ống hút cho cô.
 
Cô nhìn chằm chằm đôi mắt hắn, khuôn mặt anh tuấn, cùng râu rậm đen bao phủ, thậm chí cô có thể tưởng tượng được cảm giác nó mang đến khi tiếp xúc với bả vai và cổ cô.
 
Nuốt một ngụm nước trái cây nhỏ, cô bắt đầu nhìn chằm chằm vào môi hắn mà phát ngốc.
 
Có vẻ như hắn thấy được khát vọng trong mắt cô, nhưng vẫn cố chấp tinh tế sửa sang lại, đem bộ đồ ăn đặt sang một bên, dùng khăn ăn tinh tế lau miệng cho cô.
 
Cô tiến sát tới mặt hắn một chút, môi nhẹ nhàng in lên mặt hắn cách môi hắn khong xa, dừng lại, không muốn rời đi.
 
Hắn hôn lại lên mặt cô, rồi lui ra, ngược lại mút lên môi dưới của cô.
 
Cô sa vào xúc cảm tốt đẹp khi da thịt kề sát bên nhau, đầu lưỡi thăm dò tiến vào giữa hai môi hắn, không kịp dừng lại một chút đã bị một cổ mạnh mẽ mút vào khoang miệng của hắn.
 
Lòng bàn tay vuốt ve hai má hắn, mang theo từng đợt cảm giác ngứa ngáy.
 
Cô muốn làm tình với hắn……
 

Nhưng đã đến lúc dừng lại.
 
Bởi vì gần đây cô tương đối nghe lời, độ dài của dây xích trên cổ chân đã hoàn toàn đủ để bắt chéo hai chân, mà trên cổ tay thì chỉ dài thêm được một chút, nhưng cũng có thể miễn cưỡng chạm được tới đầu gối.
 
Có điều chiều dài như vậy cũng đủ rồi……
 
Cô rời khỏi môi hắn, nhanh chóng đem xích sắt xiết cổ hắn.
 
Phản ứng đầu tiên của hắn là bóp chặt cổ cô.
 
Cô dùng hết toàn lực xoay người hắn đưa lưng về phía cô, hai cái đùi gắt gao quấn lấy eo hắn, bàn tay dùng sức che lại miệng mũi của hắn, bất kể hắn giãy giụa như thế nào cũng không buông ra.
 
Hắn là một người đàn ông to lớn, sức của cô đượng nhiên không địch nổi sự giãy giụa của hắn……
 
Nhưng cô bám chặt vào sau lưng hắn, hắn không thể làm được gì chỉ có thể mặc cô làm gì làm.
 
Chờ đến khi cơ bắp toàn thân hắn dần dần thả lỏng ra, cô mới hơi nới lỏng dây xích sắt trên cổ hắn, để cho hắn không đến mức hít thở không thông mà chết, một cái tay khác thì sờ soạng tìm chìa khóa trong túi quần hắn.
 
Hai tay của hắn bị cô dùng còng tay khóa ra sau lưng, lúc cô đang tính dùng xích sắt khóa hai chân hắn lại, ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến tiếng động cơ của ô tô.
 
Trái tim đột nhiên bị nhấc lên, nhưng trong phòng này không có chỗ nào có thể trốn được cả……
 
“Honey…My Love, mau mở cửa.” Trên cửa cửa kính dưới lầu phát ra từng đợt âm thanh vội vàng.
 
Cô dùng hết toàn lực kéo hắn vào phòng giữ quần áo, nhanh chóng dùng khăn lụa trói cổ chân hắn lại, lại nhét đồ vào miệng hắn cho hắn im lặng, sau đó thất thần nhìn chằm chằm khuôn mặt ngủ say của hắn.
 
Dưới lầu truyền đến tiếng đập cửa ngày càng dồn dập, cô đánh gãy thứ gì đó đang dâng lên từ đáy lòng, nhanh chóng đẩy mạnh hắn vào giữa đống quần áo đang treo.
 
Cuối cùng cô vẫn dừng động tác lại, nhịn không được nuốt nước miếng, lại vội vàng tới gần bờ môi hắn, kéo quần áo kéo qua che lại thật kỹ.
 
“Có chuyện gì?” Cô duy trì tư thế mở cửa.
 
Có hai cô gái trang điểm xinh đẹp, một người da đen một người da trắng, giống hai đóa hoa hồng đang nở rộ.
 
“Chúng tôi tìm Frank.” Các cô ấy chớp mắt một cái đánh giá cô từ trên xuống dưới, ném ra câu trả lời.
 
“Anh ấy đã đi New York rồi.” Cô nhanh chóng đáp, trên mặt là biểu tình ghen tuông nồng đậm, nhưng đáy lòng sợ bị phát hiện cô nói nửa điểm cũng không phải là thật sự.
 
“Cái gì? Anh ấy tặng căn biệt thự này cho cô sao?” Cô gái da trắng kia nghi ngờ nói, đôi môi đầy đặn màu đỏ rực theo động tác nói chuyện của cô ấy mà lộ ra hàm răng trắng tinh chỉnh tề, thoạt nhìn gợi cảm cực kỳ.
 
“Tôi không cảm thấy như vậy. Các cô nên trực tiếp đi tìm hắn hỏi cho rõ ràng đi.” Cô nhìn thẳng vào đôi mắt cô ấy, lại chuyển hướng nhìn cô gái hoa hồng đen đang nhai kẹo cao su, làm tốt công tác chuẩn bị trả lời câu hỏi của cô ấy.
 
Trên lầu đột nhiên truyền đến âm thanh vật nặng rơi xuống, trái tim cô lại bị treo lên.
 
Lực chú ý của cô ấy bị hấp dẫn chớp mắt một cái, lại hết sức chăm chú gắt gao nhìn chằm chằm cặp đùi lõa lồ bên ngoài của cô “Bạn…”

 
“Crystal, chúng ta đi.” Hoa hồng trắng ở một bên gắt gao nhìn chằm chằm cô, một bên đem kéo cô gái kia vào kia chiếc xe thể thao hoang dã, hai người vội vàng rời đi.
 
Cô khép cửa lại, nhịn không được cúi đầu, nhìn chằm chằm vào dấu tay xanh tím trên làn da ở đùi trong của mình, nhấc chân đi lên lầu.
 
Vừa rồi là âm thanh gì vậy?
 
Có phải hắn tự cởi trói cho mình hay không?
 
Nhưng bất kể như thế nào cô cũng phải quay lại.
 
Đàn của cô vẫn còn trong căn phòng đó.
 
Đó là thứ duy nhất, cũng là thứ quan trọng nhất của cô.
 
Cô cầu xin hắn đặt đàn của cô trong phòng, coi như là vật trang trí duy nhất bên trong, đơn giản là vì nó có thể giúp cô bảo trì một tia tỉnh táo, để cô nhớ rõ cô tới từ chỗ nào, vì sao mà cô lại ở đây……
 
Cửa phòng giữ quần áo mở rộng.
 
Cô dừng bước chân lại ở cửa, nhìn vào trong.
 
Hầu hết đồ vật đều rơi trên mặt đất, hỗn độn vô cùng, cây xà ngang để treo quần áo bị bẻ gãy, xuyên qua nhiều móc treo.
 
Hít sâu một hơi, cô chậm rãi đi vào.
 
Nó được dựng trên bức tường bên cạnh tấm nệm, cây cung piano cũng xiên nghiêng sang một bên, trong căn phòng hơi thiếu sáng, màu sắc của chúng thật đẹp …
 
Bàn chân dẫm từng chút lên tấm thảm lông dài trên sàn nhà, từ ảo đến thật.
 
Cô thẳng tắp đứng một chỗ, nhìn chằm chằm nó mà phát ngốc.
 
Bởi vì cô không dám đi lấy.
 
Bởi vì cô biết, hắn nhất định đang đứng ở sau lưng cô……
 
Một cổ gió nóng đột nhiên đánh úp lại, cô đột nhiên ngồi xổm xuống, lại mượn lực vội vàng di chuyển người.
 
Hắn tung người trên không trung, nhưng vẫn chậm chạp bước đi, đôi mắt đen gắt gao nhìn chằm chằm cô, trên tay cầm một con dao.
 
Cô muốn tận lực đến gần cây đàn, nhưng như vậy thì không khỏi sẽ bị dồn vào góc chết, nhưng toàn bộ căn phòng sớm đã bị quét sạch, không có bất kỳ công cụ gì có thể dùng.
 
Lúc cô đang nhanh chóng chuyển động đại não, hắn đã tiến lên hai bước, không phải hướng về phía cô, mà là cây đàn.
 
Một khắc đó cô vô cùng hận chính mình đã biểu hiện niềm yêu thích trong lòng quá rõ ràng.
 
Cô xoay người, chạy đến phòng giữ quần áo rút ra một cây gậy, tính toán giằng co với hắn.
 
Mà hắn chỉ là ném con dao nhỏ trong tay, nắm ngang cổ cây đàn, nhanh chóng lót ở đầu gối và bẻ gãy nó.
 
Trái tim cô trong nháy mắt kia giống như ngừng đập, mà mỗi lần trái tim đập lên sau đó đều đau đớn đến mức làm cô khó khăn hô hấp……
 
Cô nhìn chằm chằm những mảnh nhỏ của cây đàn trên mặt đất, bước nhanh rời khỏi phòng, nhằm về phía gara, quay người khóa gấp cửa lại, sau đó cầm lấy xà beng bên cạnh khoá cửa.
 
Cô lấy bình cứu hỏa nhanh chóng đập vỡ cửa kính chiếc xe ô tô Dodge cũ kỹ, mở cửa, cuộn tròn dưới tay lái, rút ​​ra một quả cầu sợi, tìm dây điện xanh và đỏ, cắn sợi chỉ rồi nôi vào nhau.

 
Cô không muốn anh ta chết sao?
 
Hắn đã làm hỏng điều quan trọng nhất của cô rồi!
 
Động tác của tay cô dừng lại một lúc, lặng lẽ lắng nghe tiếng nói trong lòng. Và âm thanh của tay nắm cửa nhà để xe quay mạnh giúp cô tỉnh táo trở lại.
 
Lắc tay và tiếp tục nối hai đầu dây, tia lửa điện phát nổ ở đầu dây, động cơ chỉ kêu ục ục yếu ớt rồi ngừng chuyển động.
 
Khóa cửa đã bị hắn mở ra, và chiếc xà beng cắm chặt vào tay nắm cửa đã ngăn hắn mở cửa một lần nữa.
 
"Anh đáng bị trả thù."
 
"Đồ hèn nhát! Chỉ nghĩ đến việc chạy trốn!"
 
"Hãy nghĩ về những chuyện tốt mà anh đã làm với cha mình!"
 
Xe nổ máy đột ngột.
 
Cô ngồi vào vị trí lái xe, giữ chặt tay lái.
 
Hắn nghe thấy tiếng động cơ xe thì đập cửa mạnh hơn, và vết nứt trên tấm gỗ nơi gắn ổ khóa cửa ngày càng lớn.
 
Hắn có thể sẽ vào bất cứ lúc nào.
 
Cô nhìn lên và nhìn chằm chằm qua kính chắn gió nhìn hàng giá gỗ trước mặt và những vật nặng ở lớp trên cùng.
 
Cánh cửa cuối cùng vẫn không thể chịu được trọng lực.
 
Cô dựa vào bức tường cạnh cửa, nắm chặt chiếc cờ lê lớn nhất trong tay, và đánh về phía ngực hắn ngay lúc tôi nhìn thấy ngón chân hắn ở bên cạnh.
 
Hắn xoay ngang linh hoạt, nhưng không nhanh bằng cô, chiếc cờ lê trượt một bên sườn nhưng lại trúng bên kia.
 
Nghe âm thanh bị bóp nghẹt của hắn, cô chạy nhanh về phía giá gỗ.
 
Hắn hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt xám xịt, rồi nhặt chiếc xà beng lên và đi về phía cô.
 
Dường như không có âm thanh nào trên thế giới, ngoại trừ nhịp tim của cô.
 
Hắn chậm rãi đuổi theo xung quanh các giá đựng dụng cụ, nhìn chằm chằm cô qua các kẽ hở của dụng cụ.
 
Cho đến khi hai người đối mặt với nhau qua một kệ hàng.
 
Nhìn thấy hắn những khe hở đó, cô chợt nắm lấy thành kệ và lắc mạnh.
 
Hắn muốn xoay người sang một bên để tránh sự tấn công của một vật nặng từ trên cao rơi xuống, nhưng bước sang ngang quan trọng khiến hắn ngã về phía sau.
 
Bơ xe mà cô vừa bôi vội vàng đã phát huy tác dụng.
 
Cô từ từ tiến lại gần và kiểm tra thì thấy hắn đang nhắm mắt, trên trán chảy nhiều máu, trên mặt có một lỗ thủng, bên đầu có vài can sắt và một túi muối đường đang đè lên xương sườn mà cô vừa đánh.
 
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận