Edit: Heulwen
Vào buổi sáng, hắn soạn nhạc trong phòng âm nhạc rồi gặp Giáo sư Smith để thảo luận về phần viết, và sau đó hắn ở trong căn phòng cầm tù nhỏ hẹp chết tiệt đó từ trưa cho đến tối.
Đã thế ở một nơi chật hẹp như vậy lại còn có thêm một con chó!
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Shit! Không hề dễ dàng nhận ra nó khi bộ lông của nó hòa với màu của tấm thảm trong góc tường, vô tình ngồi lên tí thôi mà không ngờ cái đồ chết tiệt này lại ôm hận như vậy, còn không thèm ăn thịt bò hộp mình mang tới.
Chỉ biết nằm im ư ử ư ử như vậy!
Mấy ngày nay, hắn chỉ đổ đầy rượu vang đỏ tươi trong tủ lạnh rót cho nó, cho đến khi rời đi, như vậy khi rời đi mới không nghe thấy tiếng kêu của nó.
Vào lúc đó, cả thế giới im lặng ...
Điều tốt duy nhất đáng mừng là nó không đái bậy, nếu không hắn sẽ ném nó đi và để nó tự trải đời!
Thói quen châm thuốc từng điếu một, ngơ ngác đứng bên cửa sổ, nhìn công viên Astoria trước mặt, cách đó không xa là cầu Kennedy và cầu Hell
Căn hộ nhỏ của cô nằm đối diện với đường Haarlem, về việc đi lại rất thuận tiện, điều này đồng nghĩa với việc mảnh đất dưới chân cô không xa sẽ phải cải tạo.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô có biết không?
Về việc hắn đã làm chủ mọi thứ?
Hắn ngoáy mũi bằng ngón tay cái và cười, nhưng mắt hắn ướt mờ vì hắn bị sặc bởi điếu thuốc giữa các ngón tay.
Cô sẽ biết.
Cô luôn ngăn cơn giận của hắn một cách thần kỳ vào thời điểm quan trọng nhất, cô thật là một người biết tính toán bằng một cách kỳ diệu nào đó!
Bộ trà đặt ở giữa bàn cà phê, rượu vang đỏ đặt ngay ngắn trong tủ khô thoáng, tủ lạnh được chuẩn bị thêm rọ táo.
Quần áo từng ném bừa bãi trên giường cũng được chuyển sang ngăn tủ bên kia, gạt tàn được tích tụ chồng chất cũng biến mất vào ngày hôm sau.
Hết thảy là sự ngầm đồng ý.
Cô dường như không quan tâm đến cuộc sống khi không có hắn.
Nhưng cùng không để ý rằng hắn chiếm một vị trí nhỏ trong cuộc sống của cô.
Hắn không ngờ cô lại như vậy ...
Cô càng ngày càng chủ động, tán tỉnh nhiều đến mức suýt khiến hắn bất lực.
Cô có thực sự nhớ hắn như vậy không?
Vội vã muốn chạy trốn khỏi hắn, tại sao lại còn nhớ hắn?
Bây giờ cô đang làm gì nhỉ?
Tommy đang lái xe hơi, anh ta đã nhìn thấy cảnh này nhiều rồi nên không nói gì thêm...
Nhưng hiện tại rõ ràng là mình bị cô ép vào tư thế bị động!
Đây là lần thứ năm sau lần đầu tiên hắn gặp cô!
Trong vòng vài tháng, cô đã kêu gọi được một nhóm bạn và bạn bè trong ban nhạc đó, và cô đã đi chơi với hai người trong số họ cho đến bây giờ!
Và cũng đã uống vô số loại rượu! !
“Sao em thơm thế?” Cô leo lên người hắn và ngồi thẳng xuống.
Toàn thân hắn ngứa ngáy vì cô đang mút phần thịt bên cổ hắn, nên chỉ có thể đè vai cô để cô tỉnh táo lại.
Không thể được, cô tốt hơn nên để lại một chút kiên nhẫn cuối cùng trong lòng hắn!
Hắn cố gắng phủ nhận nỗi sợ hãi trong lòng.
Cô nên đàng hoàng hơn, chỉ cần cô không ở trước mặt hắn, ít nhất là trước mặt Tommy, cô nên đàng hoàng hơn.
Nhớ lại giọng điệu ra lệnh của Cotton trên điện thoại, hắn không nhịn được cười.
muốn gặp hắn.
Bởi vì địa vị của người con trai cả vĩ đại của đã bị lung lay bởi hắn ...
Tommy là ‘đôi mắt’ của , nên đương nhiên hắn không thể sa thải anh ta ngay lập tức.
Rốt cuộc Ông ta vẫn sẽ đi tìm một ai đó, và nếu người đó thay đổi diện mạo, Ông ta sẽ tìm ra cho bằng được, vô cùng phiền toái.
Đưa tay vén đi đám tóc đen trên má, dưới ánh đèn đường chiếu qua cửa kính xe, hắn thấy rõ ràng con ngươi của cô đang mở to!
Chết tiệt!
Hắn dúi đầu cô vào ngực mình, nghiến răng tức giận.
“Đừng làm thế nữa!” Hắn vờ hôn lên đỉnh tóc của cô để đe dọa cô một cách ác độc.
“Để em làm anh đã…” Cô ngước lên, đôi đồng tử mở rộng với đôi mắt to và đen hơn.
Hắn gần như nghĩ rằng hắn đã nghe nhầm, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy từ F*** thốt ra từ cái miệng nhỏ bé này.
Nâng cằm cô lên, mím môi nhẹ, “Mang vào.”
Cô mở to mắt nhìn hắn rồi bất giác bật cười, hồn nhiên như một đứa trẻ.
Mặc dù hắn rất lo lắng nhưng vẫn nóng vội lột quần áo trước khi mở cửa.
“Em nên đi tắm trước.” Hắn nắm lấy cổ tay cô đang kéo cúc ngực của mình, và cố gắng ngăn ý muốn ngay lập tức ấn cô xuống giường, đầu hắn vùi vào giữa ngực và chân cô.
“Có muốn ở cùng nhau không?” Cô hỏi ngược lại, nhưng tay vẫn không dừng lại.
Cứ tưởng cô sẽ đánh hắn bằng thắt lưng đầy khiêu dâm nhưng không ngờ rằng cô còn có những kế hoạch khác.
Hắn thực sự đã đánh giá thấp cô!
Đưa tay kéo sợi ruy băng trên cổ tay, hắn trực tiếp chộp lấy món đồ chơi bốn dải đang muốn định vị rồi ném lên cửa.
Đồng tính bị cấm!
Phụ nữ cũng không được!
Cô nhanh chóng leo lên lưng hắn như thể cô không muốn nhìn vào khuôn mặt của hắn, như thể điều này có thể đem lại lợi ích và đưa lòng bàn tay ra che môi hắn.
“Suỵt ...”
Tai cô ngứa ngáy vì tiếng nói gần gũi của cô, và trái tim dâng trào lạ thường.
“Nếu hôm nay Sam biết, hắn sẽ bị ông Brown đuổi ra khỏi nhà.” Cô chỉ lên lầu.
Hắn đã bị đánh lạc hướng thành công bởi lồng ngực của cô đè lên lưng hắn, và chức năng thần kỳ của sự ngây thơ đã ngay lập tức dập tắt cơn giận đang hoạt động trở lại ——
“Tại sao anh không thích cái này?” Cô trượt nửa người khỏi lưng hắn, vắt vẻo nửa người trên giường.
Hắn nhìn chằm chằm vào đôi đồng tử đen vẫn đang mở to của cô, và dứt khoát thoát khỏi sự đè nén của làn da ấm áp, để tháo dải băng trên cổ tay kia.
Hừ! Giờ cô mới nhớ ra để hỏi sao?
Chết tiệt, sao bên này chặt thế không rút ra được!
“Cực khoái chỗ tuyến tiền liệt rất dễ chịu...”
Cô trườn lại phía hắn, nắm lấy nút thắt ruy-băng dưới ngón tay hắn, và hiểu nó một cách nghiêm túc.
“Em cũng muốn được vào ...” Cô có vẻ nghiện nút thắt, nhìn kỹ hơn, rồi quay lại cười với hắn.
Hắn bực đến phát rồ với logic của cô.
Cô tháo ra bên cổ tay trái của hắn, và sau đó đi đến cởi trói mắt cá chân trái.
Hắn nằm trên giường, nhặt một sợi tóc đen trên gối, vòng trên ngón tay vài vòng, cảm nhận được cử động của cô, và sự tiếp xúc vô tình giữa da cô và da mắt cá chân của hắn.
“Em đặc biệt ở chỗ nào?” Cô dường như đang nói với chính mình, mặc dù đó rõ ràng là một câu hỏi đối với hắn.
“Bởi vì em là người phụ nữ duy nhất đã từ chối anh?”
Hắn quay đầu nhìn cô đang ngồi ở trên giường nghiêm thúc tháo ra thứ đồ vật kia, khẽ uốn cong thắt lưng, xương sống nhô ra một cái, nửa bờ mông giấu ở trong ga giường, chỉ còn lại khe rảnh duyên dáng.
“Không.” Tầm mắt lướt qua bả vai và nhìn chằm chằm vào xương bướm trên lưng cô, khi cô làm động tác nhỏ, “Bởi vì sự tuyệt vọng của em.”
Cô dừng lại và quay lại nhìn hắn, trên mặt không một chút biểu cảm.
“Tuyệt vọng?” Cô lặp lại, kéo dải ruy băng trong tay, và chân trái của hắn không bị kìm hãm.
“Đừng như vậy...” Hắn cẩn thận nhìn vào mặt cô.
“Ý anh là nơi này?” Tay cô vòng qua eo hắn lần xuống rãnh giữa hông.
Hắn kéo cổ tay cô lại, “ Không bao giờ.”
“Anh có hỏi yêu cầu của em khi anh bắt cóc em không?” Cô choàng vai hắn, chạm vào vai hắn với lòng bàn tay, vẻ thích thú.
“Nên vậy sao?”
Cô lắc đầu.
“Tại sao lại đổi ý?” Mắt hắn không thể rời khỏi món đồ chơi bốn đai vừa ném trên cửa, lửa giận trong lòng lại dâng lên.
“Em không biết.” Cô cười lơ đãng, và di chuyển ngón tay qua chân hắn mà không có ý định làm gì.
Hai tay ôm lấy đùi cô, một tay đặt cô xuống giường thật mạnh, hắn thoát khỏi áp lực trên người, nhặt chiếc cà vạt trên mặt đất lên, rồi từ từ cởi nút thắt trên đó.
Cô mím miệng và mỉm cười, trông có vẻ mong đợi, và đưa tay đặt ngang với chiếc cà vạt đó.
Hắn gấp đôi chiếc cà vạt, buộc lên đầu cô và kiểm tra xem có bị che mắt không.
Buộc chặt cổ tay cô vào đầu giường, hắn quỳ giữa hai chân cô để cặp đùi đẹp được căng nhất.
“Anh định làm gì?” Cô mỉm cười.
Nhìn chằm chằm vào cổ họng cô đang nuốt nước bọt, hắn cũng không kìm được mà nuốt nước bọt vài lần, sau đó từ từ cúi đầu ôm lấy cô,ngón tay trượt lên trượt xuống trong khe hở, tự mình bôi dịch bôi trơn, sau đó đẩy hai bên môi đầy đặn ra, vùng nhạy cảm lộ ra ngoài.
Cô hít một hơi thật sâu và nói một cách dễ chịu, cô không còn kiêng kỵ như trước nữa, mặc dù ma túy và nghiện rượu luôn khiến người ta trở nên bẩn thỉu và vô dụng nhưng hắn thậm chí còn bắt đầu thích cô.
Quan hệ tình dục cho đến cao trào, cánh cổng của cuộc sống phía sau nhiều hơn là thỏa mãn tâm lý - thỏa mãn tâm lý bị chiếm hữu họ.
Phía trước là nguồn gốc của cực khoái, giống như bộ phận sinh dục của đàn ông, nhưng nó nhỏ hơn và được che giấu tốt hơn đàn ông.
Hắn di chuyển tay càng lúc càng nhanh, nhìn bụng cô lên nháp nhô.
“A…” Cô dường như sắp khóc, “Dừng lại ... Ô ...”
Hắn nhìn chằm chằm vào nơi đó, những thứ trong suốt chảy ra từ phía sau càng ngày càng nhiều, vừa đẩy nhanh tốc độ trên tay lại vừa từ từ cúi người xuống.
Cô vùng vẫy dữ dội hơn, và cơ thể cô run lên.
Dùng đầu ngón tay ấn và xoa nơi đó, sau đó cúi đầu cắn vào đùi trong của cô, nơi có hình xăm tên hắn.
Trên người có một chút ấm áp.
Hắn sững người, chạm vào vai mình một cách ngờ vực, sững sờ nhìn thứ chất lỏng trong suốt, nhớp nháp trên ngón tay.
Cô dùng ý thức còn sót lại để nhanh chóng kẹp hai chân lại trong khi hắn rút lui.
“Em ... em xin lỗi ...” Cô cọ hai chân vào nhau.
Lờ đi thứ còn đọng trên vai hắn, cô nhấc hai chân của mình ra và quỳ ở giữa, cọ sát đầu gối vào vùng mỡ.
Cô run lên một hồi, chân cô cọ vào người hắn.
Cảm nhận được phần đùi trơn bóng của cô, hắn đưa tay dang rộng hai chân cô rồi đẩy vào từ từ.
“Đau ...” Cô khẽ ậm ừ.
Dùng bàn tay mạnh mẽ xoa đùi cô hai lần để trấn an cô rồi tự đỡ phân thân của chính mình nhẹ nhàng đút vào một nửa rồi lại rút ra.
Cô duỗi chân, dùng mắt cá và bắp chân xoa vào hông hắn, trái tim hắn ngứa ngáy vì những động tác này.
Hắn bất chấp ấn xuống ‘thằng nhóc’ to lớn của mình rồi đẩy vào một chút về phía trong, kết quả là chô đấy chật đến nỗi không chui vào được nửa đầu.
“Không ...” Cô giãy dụa.
Hắn dừng lại, “Tại sao?”
“Em sai rồi...” Cô dường như nhận ra hắn đang làm gì, “Em không nên làm như vậy với anh ...”
“Em nên đối xử với anh theo cách khác...”
Một loạt từ F*** rót vào tai hắn, và hắn gần như bật cười vì tức giận.
Thế nhưng vẫn cò sức mà ngụy biện! ?
Đứng thẳng lưng, chìm toàn bộ đầu.
Cô căng cứng người và mím chặt môi, nhưng hắn biết cô đang nín thở để giảm đau.
Dáng vẻ bướng bỉnh khiến người ta muốn ăn một bữa thật no.
Thoáng chốc dừng lại rồi lại rút ra nâng lên eo cô để hai bên sáp lại càng gần, ra vào nhanh chóng.
Cô không thể không hét lên, theo cử động của hắn, cô như một con nai.
Tiếng nước từng đợt từng đợt, theo đó là những chuyển động với âm thanh lớn.
Hắn ghét âm thanh này!
Nhưng cảm giác này lại rất đẹp ...
Cô thậm chí còn bắt đầu hợp tác. Khi hắn đâm vào, cô siết lại, và khi hắn rút ra, cô thả lỏng mông để có thể giữ sức cho lần va chạm gần tiếp theo.
Cô rất sạch ...
Cô là cô gái sạch sẽ nhất mà hắn từng gặp.
Bà Cotton không có cửa đi so sánh với cô!
Những chất lỏng này là tiết ra cho hắn, cô chưa từng bắn vào vai người khác!
Đó là tất cả của hắn!
Hắn vươn tay nâng eo cô ấn mạnh vào bụng dưới của chính mình, nơi sinh động tràn đầy đang phát run.
Cô cũng rùng mình, cơ bắp toàn thân căng ra rồi từ từ thả lỏng.
Hắn cũng là của cô!
_____________________________________
Hắn luôn cư xử thiếu nghiêm túc, và giáo sư Duden cũng âm thầm đồng ý với cách cư xử thấp kém của hắn, vậy mà ông ấy cũng không giảm sự nhiệt huyết của mình với hắn và ông ấy không thể chấp nhận câu nói “Trò giỏi hơn thầy.”
Giống như bị nhốt trong bức tường cao kín kẽ, không thấy ngày mai, chỉ có đêm dài vô tận.
Linh hồn xấu xí co ro trong đó, giả vờ như đang nhắm mắt, nhưng ông ấy không vẫn không từ chối bất cứ mong muốn của hắn.
Đây là ý nguyện của tiên sinh Cotton.
Và ông ta đã truyền cho hắn cái đầu ý niệm duy nhất, quan trọng nhất --- tâm hồn cao thượng, phẩm giá cao quý, cái ‘tôi’ cao quý.
Không bao giờ phải đi lấy lòng bất cứ kẻ nào.
Không được cúi đầu vì bất cứ điều gì.
Hắn đã dùng sự bướng bỉnh đối với nhưng gì ông ấy dạy hắn, cố chấp không cúi đầu trước kỷ luật nào, nhưng hắn không thể buông bỏ sự cố chấp với những lời khẳng định chắc nịch.
Lời khẳng định của ông ấy.
Chúa ơi, hắn thực sự muốn được như ông ấy!
Đó là một điều gần gũi, có khi gần như trong tầm tay.
Có khi lại rất xa, xa đến nỗi cả đời cũng không đuổi kịp, duyên phận đến muộn.
_____________________________________________
Khi được giao tài sản của gia đình cho Albert điều này như một lời khẳng định và đánh giá cao khả năng quản lý tuyệt vời của ông ta, hắn đã âm thầm mua một mảnh bất động sản lớn ở bang New York với khối tài sản kếch xù.
Jackson Heights, Long Island, Estonia, Harlem, Rikers Island ... và Đại lộ 19 dưới chân hắn.
Ông ta thậm chí còn không biết, có lẽ phải mất sáu tháng hoặc hơn để mở túi giấy kraft và nghe cấp dưới báo cáo tình hình về hắn.
Những hồ sơ theo dõi tầm thường không hề đáng kể, được xếp đầu tiên là các giao dịch kinh doanh của ông ta, rồi sau đó là những vụ kiện, sau những lần tiệc tùng tham hoan, thậm chí là hình ảnh cả bữa trà chiều cao quý ...
Xếp chồng lên nhau, chưa ai đọc được ngoại trừ máy ghi.
Lợi dụng tình hình bất ổn tài chính gần đây, hắn đã nhanh chóng thu mua một nửa cổ phần của Investec Inc.
Không nhiều không ít, chỉ 51%.
Ồ, Albert cũng tình cờ là cổ đông lớn nhất của Investec ...
Và còn là giám đốc điều hành.
Hắn chỉ muốn anh ta đến để cầu xin hắn.
Và điều này đã thành sự thực.
Phải mất gần hai tuần anh ta mới phát hiện ra mình đã bị thao túng , ngu xuẩn!
Không, hắn chả cần thứ địa vị mơ hồ của anh ta một chút nào, và hắn cũng không muốn thêm dầu vào lửa với ông lão Cotton kia.
Hắn chỉ muốn họ nhìn thoáng qua một phần nổi của tảng băng.
Và phần nổi của tảng băng này đủ để khiến người con trai kính trọng nhất của ông ta phải cầu xin hắn.
Cầu xin hắn buông tay, hoặc cứu mạng anh ta, chừa lại cho anh ta một chút tôn nghiêm sót lại.
Hắn chỉ muốn anh ta biết rằng anh ta không cần phải tìm cách trục xuất hắn...
Hoặc anh ta nên đứng về phía hắn và nói rằng đó không phải là lỗi của hắn, thay vì trên cao nhìn xuống nhìn hắnvật vã, gục ngã và bỏ chạy.
Anh ta nên nói với hắn rằng “Không sao đâu, dù trời đất có sập, cũng sẽ không để em chịu thiệt.”
Đó chỉ là một số tưởng tượng vô lý trước khi đi ngủ.
Ngón tay đau nhói, điếu thuốc bị gió mát thổi tắt.
Hắn cuộn tàn thuốc còn tàn khói vào lòng bàn tay rồi ném vào cái gạt tàn thuốc đã đầy một nửa, đi vào phòng ngủ, nằm trên giường cùng cô,thò tay rút ra cuốn ‘The Spirit of Laws’gần như rách nát từ đế nệm.”
Lão Cotton cũng là người yêu thích cuốn sách này, dù là khen hay chê, ông ta luôn trích dẫn hai câu trong đó.
Và mỗi khi ông ta nói với hắn một vài từ, hắn luôn có thể nói chính xác tập, chương, dòng và từ nào xung quanh câu đó ...
Ừm ...
Bây giờ, cô chắc hẳn đang giữ chiếc piano mà hắn đã chế tạo cho cô.
Gần như hắn đã làm cho cô.
Cô giữ nó cả ngày, gò má cô chạm vào chiếc đần nhiều hơn bất cứ điều gì khác.
Giáo sư Smith là học trò của Giáo sư Duden, tiền bối của hắn, bọn hắn và Giáo sư Duden vẫn giữ liên lạc thư từ, nhưng ông ta phát hiện ra vì bọn hắn thường xuyên xuất hiện trong phòng nhạc của giáo xứ.
Ông ta gần như phát hiện ra sự tồn tại của hắn, ông Duden gần như sẽ nói với những người qua đường rằng hắn là học trò của ông ấy, kèm theo một bức ảnh, giống như một bệnh nhân tâm thần với đứa con trai đã chết.
Ông ta cũng biết điều ngu ngốc mà hắn đang làm!
Xem hắn giả vờ như không hề giữu cô bên người rồi hắn mới phát hiện ra!
Đúng là một kẻ xấu!
Dù đã hứa sẽ giữ bí mật cho hắn nhưng hắn hoàn toàn không tin!
Ông ta không nghiêm túc nào, bởi vì không ai có thể chỉ huy tốt hơn những kiệt tác của thời kỳ Baroque. Mức độ mà dàn nhạc của ông ta có thể đưa khán giả trở về thời lịch sử phải chứng minh rằng ông ta cũng sở hữu những điều không thể giải thích và không đáng tin cậy.
Và những bài hát cung đình được chế tác cẩn thận đó, với một niềm vui không thể giải thích được, như thể toàn bộ từ ngữ đều viết về hắn!
Hắn phải công nhận rằng ông ta quả thực rất nổi tiếng, dù cái bụng của ông ta gần như đã thay hình đổi dạng áo sơ mi trắng nhưng lần nào hắn cũng phải nín cười.
Nhưng hắn nên cảm ơn ông ta.
Cảm ơn ông ta đã để cô chủ động hơn chút...
Để lại cho hắn những thứ nhỏ bé tầm thường...
-----------------------------------------
Nữ chính không nguy hiểm, nam chính không làm được vì thích trong sáng hơn.
Nếu cô quyết đoán khi rời đi và không nhìn lại khung cửa sổ đó, chắc chắn cô sẽ bị nam chính bắn xuyên não.
Nhìn lại những lần tiếp xúc thân mật trước đây, nếu tình cảm không xuất phát từ trái tim thì khó mà thực hiện được những cử động nhỏ tinh tế ấy
Đó không phải là vấn đề thời gian, không phải là sự ngẫu nhiên.
Người ta nói bạn đồng hành cũng giống như hổ đồng hành, vì đã là hổ thì chỉ cần nhìn thoáng qua là bạn có thể nhìn thấu những suy nghĩ đó.
Và cô cũng tình cờ không có suy nghĩ gì thêm….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...