Một tiếng trôi qua là khoảng thời gian rất nhanh và ngắn hạn, hơn mười chiếc xe đã được đậu sẵn sàng trước một biệt thự lớn với số người đứng bên ngoài chờ đợi là quá đông.
Một chiếc xe màu đen chạy từ trong biệt thự qua, Lý Cao Minh hạ cửa xe xuống rồi đưa cho Vĩnh Hải những chiếc tai nghe không dây để anh phát cho những người khác rồi liền lái đi thật nhanh.
Vĩnh Hải và những người khác sau khi nhận được tai nghe cũng nhanh chóng trở lại vào xe rồi đuổi theo xe của ông chủ, thông qua bản đồ trên xe bọn họ có thể nhìn thấy được xe của Lý Cao Minh và Lưu Triều Hân đang ở đâu.
Nhưng lại không vội mà đuổi theo khi đã có bốn chiếc xe bị thụt lùi lại vì đèn đỏ, Hỏa Phượng nhíu mày, cậu ta nhìn xung quanh quan sát rồi lại nhìn xuống chiếc bản đồ trên xe, tai nghe đã được kết nối với Duệ Khải.
Hỏa Phượng không nhanh không chậm lên tiếng.
"Duệ Khải, theo như định vị mà ông chủ đã gửi cho chúng ta thì tôi còn thấy một đường tắt để đến đó, khá nguy hiểm nhưng giờ lại bị thụt lùi rất xa anh có muốn đi với tôi không?"
Nghe Hỏa Phượng nói vậy, Duệ Khải ngồi ở chiếc xe bên trái cậu ta cũng phải bật cười.
"Chú em đừng chơi đùa với tính mạng như vậy, con xe mà chúng ta chạy không khó để đuổi theo mọi người đâu.
Dù sao cứ thoải mái coi đây là một tua đi phượt đi, đừng căng thẳng!"
Nói rồi, chiếc xe của Duệ Khải liền tăng tốc vượt lên ngay sau đó, đường dây kết nối cùng dừng lại.
Hỏa Phượng cũng chỉ có thể nghe theo cấp trên mà đi con đường cũ.
Bên này, Lưu Triều Hân ngồi bên ghế phụ không ngừng nhìn ngóng ra bên ngoài, con đường họ chạy cũng đã rất xa nhưng theo như Lý Cao Minh nói thì bọn họ còn phải chạy xa hơn như thế nữa.
Dáng vẻ nghiêm túc đã biến mất, hai chữ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt vì linh cảm của một người mẹ khiến cô thấy không bao giờ yên tâm khi con trai rời xa bản thân quá lâu đến như vậy.
Lý Cao Minh cũng nhìn ra được sự lo lắng trong lòng cô, chỉ vừa tối hôm qua hắn đã nhận được một thông báo về từ bà Lê, một chiếc định vị nằm ở một kho xưởng mới xây dựng nằm cách xa thành phố.
Dù rất ngờ vực trước thông tin bất ngờ nhận được của bà Lê nhưng hắn vẫn không ngần ngại dẫn theo đàn em đến đó, vì hắn biết bà Lê sẽ có cách để gửi định vị cho hắn.
Nhưng không thể để cô cảm thấy lo lắng trước khi gặp mặt con trai và Bách Nhiên, hắn phải an ủi và trấn an sự lo lắng trong lòng cô vì chỉ còn không lâu nữa thôi, chắc hẳn cô còn sẽ phải rất sốc.
"Con trai sẽ không sao đâu, em đừng quá lo lắng vì ở đó còn có dì Lê mà."
"Anh nói sao em không lo lắng cho được, mang nặng đẻ đau ra một đứa con đâu phải là dễ.
Huống hồ giờ còn bị bắt cóc, hết bà Nhung rồi lại đến Bách Nhiên em không hiểu nổi luôn đó!"
Lưu Triều Hân lên tiếng, lúc nghe được hắn nói chủ mưu phía sau là Bách Nhiên càng khiến cô cảm thấy tức giận, lần trước suýt nữa cô đã bị gã ta hãm hiếp trong sự tiệc đó còn lần này gã ta lại nhắm đến đứa con trai chưa đầy một tuổi của cô.
Hắn có thù với Bách Nhiên còn cô thì rất hận bà Nhung, dù là kẻ thù của ba mẹ nhưng cô lại không ngờ con trai cô lại bị vạ lây vào câu chuyện này.
Lý Cao Minh cũng hiểu được tâm tư trong lòng cô.
Thường người trong giới sẽ rất ít khi quyết định kết hôn vì khi một ông trùm có vợ thì vợ con chính là điểm yếu duy nhất của một ông trùm và hắn cũng như thế.
Lý Cao Minh ban đầu không định sẽ lấy vợ vì cuộc đời hắn không nhất thiết phải cần đến phụ nữ.
Nhưng rồi dòng đời đưa đẩy hắn lại được vợ lẫn con, hắn cũng đã từng có một khoảng thời gian lo lắng và muốn nhốt hai mẹ con Lưu Triều Hân ở nhà để không bị những người ghét hắn nhắm đến.
Nhưng dù có giữ kỹ đến mấy thì bây giờ hắn cũng phải đi cứu lấy đứa con trai bé nhỏ của mình.
Chiếc xe duy chuyển với vận tốc nhanh đã dừng lại trước một kho xưởng đúng như định vị đã bảo trước đó.
"Em ngồi yên trong xe nhé?"
Hắn tháo dây an toàn ra rồi lên tiếng.
"Không, em muốn đi cùng anh!"
Ý muốn của hắn rất nhanh đã bị cô từ chối, tại sao đã đến được nơi đang giấu con trai của mình mà hắn lại muốn cô ở yên trong xe chứ, như vậy chẳng khác nào ngồi trên đống lửa đang cháy không ngừng.
"Chúng ta không thể nào biết bên trong như thế nào, em nghe tôi cứ ở yên trong đây đi.
Tôi không muốn em phải rơi vào nguy hiểm đâu, đừng làm trái lời tôi."
Hắn lắc đầu trước lời nói của cô, với một kẻ như Bách Nhiên hắn không chắc bên trong sẽ an toàn để cô có thể đi cùng mình vào, hắn có thể bảo vệ được cô nhưng hắn không muốn trên người cô dính một vết thương nào dù là nhỏ nhất.
Thấy Lý Cao Minh đã nói đến như vậy, Lưu Triều Hân dù không muốn vẫn phải đồng ý ngồi bên trong.
"Thôi được em nghe anh, nhưng anh phải đưa con ra với em nhé!"
"Tôi biết rồi, em yên tâm!"
Dứt câu, hắn mở cửa xe rồi bước xuống để lại cô ngồi trong xe một mình, ánh mắt lo lắng dán chặt vào tấm lưng của hắn khi nhìn thấy một nhìn hắn bước vào trong mà những người khác vẫn còn ở yên trên xe ở phía sau cô.
Từng bước chậm rãi không một chút hoảng sợ hắn bước vào bên trong kho xưởng rộng lớn nhưng lại không một bóng người, chỉ có một chiếc ghế trống ở phía đối diện cách hắn vài bước chân.
Lý Cao Minh nhíu mày nhìn chiếc điện thoại vẫn đang được mở sáng với một đoạn ghi âm được vang lên, bên trong vừa có tiếng con trai lại vừa xen lẫn giọng nói của bà Lê khiến một đoạn ghi âm trở nên hỗn loạn và ồn ào.
"Đừng có đánh thằng nhỏ, cậu điên rồi sao Bách Nhiên!"
"Đánh nó là chuyện của tôi không liên quan đến bà, bà nên câm cái miệng của mình lại đi!"
Dứt câu, hắn có thể nghe được rất rõ được roi quất xuống khiến đứa nhỏ khóc rất to nhưng càng khóc tiếng roi lại càng nhiều như không có điểm dừng lại.
Cùng với tiếng roi là tiếng đứa con trai của hắn khóc la không ngừng khiến tim hắn nhói lên mà tắt đoạn ghi âm ngay sau đó vì đã không thể tiếp tục nghe thêm nữa, chiếc điện thoại vừa tắt thì một tiếng vỗ tay lớn từ phía ngoài vang lên.
Bách Nhiên cùng đàn em đi vào, số lượng áp đảo một mình hắn, khi thấy hắn chỉ đến đây một mình khiến Bách Nhiên rất bất ngờ, không nhịn được mà lên tiếng.
"Mày đến đây tìm ai vậy, nơi này không phải để chơi đâu!"
"Con trai tao đâu?"
Bỏ qua lời nói của Bách Nhiên, Lý Cao Minh liền lên tiếng hỏi thẳng vào chủ đề chính, như một công tắt Bách Nhiên liền cười rất sảng khoái khi nghe thấy câu hỏi của hắn.
Đôi mắt trợn trừng nhìn thẳng vào hắn rồi lên tiếng.
"Con trai của mày mà mày hỏi tao, mày có vấn đề về nhận thức hả?"
Thấy Bách Nhiên vẫn không chịu nghiêm túc khiến hắn thấy rất khó chịu trong lòng, ở ngoài kia Lưu Triều Hân còn đang chờ đợi con trai thì hắn lại càng không muốn để mất quá nhiều thời gian cho một tên như Bách Nhiên được.
Nhưng nơi này không nằm trong địa bàn của hắn nên hắn cũng phải rất cảnh giác với mọi thứ xung quanh mình, đặc biệt hơn là đàn em của Bách Nhiên đang ở trước mặt hắn.
"Thôi được rồi, dù sao mày cũng đã có mặt ở địa bàn của tao thì tao cũng nên tiếp đãi mày một chút chứ nhỉ? Chẳng phải mày muốn tìm con trai sao, tao đưa mày xuống dưới tìm nó nhé?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...