"Cánh tay chứ không phải cánh cửa, đừng tùy tiện mang nó ra chặn đường phu nhân nhà chúng tôi.
Người mà hai người nên cảnh giác là tôi chứ không phải cô ấy!"
Vĩnh Hải không nhanh không chậm đi đến trước mặt cô, bàn tay nắm chặt lấy cánh tay của người kia rồi hất sang một bên rồi lên tiếng, đồng thời cũng dùng tay đẩy cô vượt qua hai người họ trong chớp mắt.
"Phu nhân đi theo bà ta đi, đừng lo lắng!"
"Cảm ơn cậu, chuyện của tôi đã phải để cậu chịu thiệt rồi!"
"Không sao, tôi thích điều này!"
Nghe Vĩnh Hải nói như vậy cô cũng không nói gì nữa mà nhanh chóng đuổi theo bà Nhung, hai người đàn ông kia xoay người lại nhìn Vĩnh Hải, giờ đây ở một nơi rộng lớn như vậy chỉ còn lại là sân chơi của ba người đàn ông.
"Đến đây, tôi tiếp các người!"
Là một thành viên trong cánh tay đắc lực của Lý Cao Minh một ông trùm có tiếng tăm trong giới, tất nhiên những người phía sau lưng hắn cũng có biệt danh mà người trong giới dùng để gọi mọi khi nhắc đến.
Chí Tinh được xem là kẻ tâm thần thì Vĩnh Hải cũng có một biệt danh mà người trong giới đặt cho cậu mỗi khi cậu xuất hiện trong những cuộc đánh nhau.
Với tính cách kỳ lạ khác người, chỉ làm theo mệnh lệnh của ông chủ và không sợ dao càng không sợ súng.
Vĩnh Hải còn được gọi là Cỗ Máy Lập Dị, cậu luôn xuất hiện cũng một nụ cười quái dị khiến người khác phải sởn da gà, khi đánh nhau lại không bao giờ thấy được sự sợ hãi trên khuôn mặt thì có như thế nào thì cậu vẫn luôn nở một nụ cười thích thú trên môi.
Vì cái danh này của Vĩnh Hải quá lớn mà hai người đàn ông trước mặt cũng rất căng thắng khi phải đối đầu với cậu, dù mà họ Bách cũng được đào tạo và huấn luyện rất tốt nhưng khi gặp cậu ta.
Họ không tránh khỏi sự lo lắng trong lòng, Vĩnh Hải làm như vậy cũng chỉ để giữ chân họ lại cho Lưu Triều Hân giải quyết bà Nhung mà thôi chứ cậu ta không định sẽ đánh nhau, chiếc vali cầm trên tay là thứ khiến cậu ta thấy vướng víu nhất.
Mặt khác, Lưu Triều Hân chạy một khoảng rất xa mới có thể đuổi theo kịp bà Nhung nhưng chỉ vừa kéo vai bà ta xoay người lại, một giọng nói quen thuộc vang lên khiến cô sững người.
"Các người là ai vậy, tại sao lại xuất hiện trong quán tôi? Các người muốn gì hả!"
Là giọng của bà Lê và giọng nói đó lại đang phát ra từ trong điện thoại bà Nhung, cô hoang mang tột độ đến mức không thể nói ra những lời đã suy nghĩ trong lòng với bà Nhung được nữa.
Bà ta nhìn thấy sắc mặt đã thay đổi của cô thì cười khẩy rồi lên tiếng.
"Bất ngờ không? Giọng nói này có quen không?"
Nghe bà ta hỏi, cô tức giận lên tiếng.
"Bà làm gì vậy, chuyện gì nữa vậy?"
Cô không thể hiểu được, tại sao lại xảy ra thêm một chuyện trong khi chuyện này còn chưa giải quyết xong, nghe được giọng nói của bà Lê mà trong lòng cô không khỏi bất an, bé Cam cũng đang ở cùng bà ấy trong khoảng thời gian này.
Linh cảm của một người mẹ nói với cô rằng mọi thứ không đơn giản như vậy, lòng nóng như lửa đốt cô cảm giác như con trai đang gặp chuyện, tim nhói lên khiến lòng cô càng thêm lo lắng.
Tận dụng cơ hội lúc cô còn đang suy nghĩ, bà Nhung đã hòa vào dòng người đang qua lại mà rời đi, đến khi cô nhận ra cũng chỉ còn một khoảng trống không người.
"Con trai..
con trai, không được!"
Bàn tay run rấy cô ngay lập tức điện thoại cho bà Lê nhưng chỉ có tiếng chuông điện thoại reo mà không có người nghe máy, lời nói vừa nãy lại hiện lên một lần nữa, cô như muốn bật khóc mà nhấc máy gọi cho Lý Cao Minh.
Lý Cao Minh bên này đang làm việc thì nhận được cuộc gọi từ cô, hắn không nhanh không chậm cầm điện thoại lên rồi nghe máy.
"Tôi nghe."
"Anh ơi, anh có đang ở chỗ con không vậy? Bà ta..
vừa nãy em nghe được giọng nói của dì Lê trong điện thoại của bà ta, em lo cho con quá anh đang ở đâu vậy?"
Lời nói không rõ ràng của cô khiến hắn thấy khó hiểu, lại thêm tiếng khóc của cô càng lại hắn thấy hoảng hốt, tay cầm tài liệu cũng buông xuống mà đứng vội dậy cầm theo áo khoác bước ra bên ngoài.
Chiếc điện thoại vẫn còn kết nối với cuộc gọi của cô, hắn dù không hiểu cô đang muốn nói gì nhưng nghe qua giọng nói của cô cũng đoán được rằng cô đang rất sợ hãi.
"Nào bình thường, cô nói rõ cho tôi nghe xem chuyện gì xảy ra?"
"Em cũng không biết nữa nhưng anh có thể nào chạy ngay đến quán của dì Lê được không, em lo lắng cho con trai quá, vừa nãy em nghe được giọng nói hoảng hốt của dì Lê trong điện thoại của mẹ kế em."
Lưu Triều Hân cố gắng bình tĩnh lại mà chậm rãi lên tiếng nói rõ hơn cho hắn hiểu, nỗi lo lắng đã làm cô quên mất cách xưng hô nhưng hắn cũng nào quan tâm đến cách xưng hô nữa mà chỉnh đốn cô.
Thứ hắn đang lo lắng là cô ngay lúc này và còn thêm đứa con trai đang ở quán bà Lê nữa, một người làm chồng vai ba như hắn như đang ngồi trên đống lửa vừa được đốt lên, ngồi trên xe một tay lái một tay cầm điện thoại.
Hắn cố gắng dùng hết sự dịu dàng mà an ủi tâm trạng đang hoảng loạn của cô.
"Đừng khóc, mọi chuyện sẽ không sao đâu.
Em đang ở đâu vậy, có ai ở cùng em hiện tại không?"
Lưu Triều Hân giật mình trước cách xưng hô của hắn, không biết là vô tình hay cố ý hắn lại đột nhiên gọi cô là em khiến trong lòng cô thấy có hơi bối rối.
Nhưng bây giờ không phải là lúc để nói chuyện tình yêu, nghe hắn hỏi vậy cô lúc này mới xoay người lại nhìn phía Vĩnh Hải thì thấy cậu ta vẫn đang đứng cùng hai người đàn ông kia, bọn họ không đánh nhau mà trông lại vô cùng căng thẳng.
Cô thấy được gì thì cũng nói lại với hắn giống như vậy, việc Chí Tinh, Lương Hoàng, Duệ Khải và Việt Nguyên không đến cũng khiến cô thấy kỳ lạ, đã hơn một tiếng đồng hồ mà vẫn chưa thấy một chiếc xe nào.
"Hiện tại chỉ có một mình Vĩnh Hải đang bảo vệ em thôi còn những người kia vẫn chưa thấy mặt, không biết bọn họ như thế nào rồi."
Lý Cao Minh nghe vậy thì cũng biết những người khác đã gặp rắc rối, trong kế hoạch hắn cũng đã lường trước được chuyện này nhưng không ngờ lại có kẻ dám nhắm đến đứa con trai của hắn mà thôi.
Biết cô đang rất lo lắng, hắn cũng chỉ có thể trấn an thông qua điện thoại mà thôi.
Chiếc xe lái với tốc độ nhanh lao trên con đường nhiều phương tiện qua lại, hắn buộc phải đeo tai nghe vào để dễ dàng nói chuyện với cô hơn.
"Tôi đang đến quán của dì ấy đây, em không cần phải lo lắng đâu.
Tìm một nơi nào ngồi đi rồi những người khác sẽ đến với em thôi, tôi không thể đến đón em được!"
"Không sao, chỉ cần anh đến quán xem xét tình hình là được rồi."
Cô hiện tại như thế nào không cần phải lo nhưng thứ cô đang lo lắng nhiều hơn chính là con trai của mình, linh cảm của một người mẹ mách bảo với cô rằng con trai cô đang gặp nguy hiểm.
Hiện tại Vĩnh Hải lại đang đối đầu với hai người đàn ông, cô không thể nhờ vả cậu ấy đưa đến quán mà chỉ có thể nhờ cậy vào Lý Cao Minh mà thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...