Từng bước chân chậm rãi đi đến chỗ hai người kia, đôi mắt sắc như một lưỡi dao nhìn bóng lưng của cô gái đó.
Lý Cao Minh đang bực tức vì Uyển Dao cứ đeo bám mình thì ngẩng đầu lên.
Hắn chết đứng khi nhìn thấy Lưu Triều Hân đang đi đến, một đợt lạnh sống lưng làm hắn thấy rùng mình khi hắn có thể nhìn ra được sự tức giận hiện rõ rất khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Không biết vì lý do vì nhưng trong lòng hắn thấy sợ hãi, vội vàng dùng sức đẩy Uyển Dao tách ra khỏi người mình rồi cúi đầu nhìn sang hướng khác.
"Anh sao vậy?"
Uyển Dao khó hiểu trước hành động của hắn, cô ta vẫn chưa phát giác ra được chuyện gì định bụng sẽ đi đến gần Lý Cao Minh một lần nữa nhưng chân chỉ bước được nửa bước liền bị ai đó từ phía sau giữ tay lại.
"Gì vậy!"
Uyển Dao khó chịu xoay người về phía sau nhìn Lưu Triều Hân, hai người phụ nữ nhìn nhau như có một tia điện trong mắt họ.
Lưu Triều Hân liếc nhìn hắn rồi mỉm cười nhìn Uyển Dao, cô nhẹ nhàng nói.
"Tôi mang cơm đến cho Cao Minh, cô không phiền khi để anh ấy ăn cơm chứ?"
"Mang cơm? Cô là giúp việc cho nhà anh ấy à?"
Uyển Dao nhìn túi đồ ăn trên tay cô rồi suy nghĩ nhưng lại nhận được cái lắc đầu từ cô.
Lưu Triều Hân vẫn ung dung nhẹ nhàng lên tiếng.
"Tôi không phải giúp việc, tôi là vợ của anh ấy!"
Câu nói của cô khiến Uyển Dao sững người ngạc nhiên, khuôn mặt bất ngờ quay sang nhìn hắn nhưng lại bị Lưu Triều Hân kéo lại nhìn mình, cô mỉm cười nói.
"Phiền cô tránh ra một bên để anh ấy đi ăn cơm!"
Nói rồi Lưu Triều Hân kéo cô ta sang một bên để đi đến chỗ hắn, Lý Cao Minh khi nhìn thấy cô thì nuốt một ngụm nước bọt rồi cười trừ rồi nhỏ giọng lên tiếng.
"Cô đang tức giận sao?"
"Anh lo mang vào phòng ăn đi, đừng đứng đây nữa!"
Lưu Triều Hân không quan tâm đến câu hỏi của hắn mà nhanh chóng xua đuổi hắn tránh xa khỏi tầm mắt của Uyển Dao.
Lý Cao Minh cũng chỉ gật đầu rồi đi vào căn phòng nghỉ ngơi gần đó rồi đóng cửa lại.
Trên hành lang giờ đây chỉ còn lại hai người phụ nữ, Uyển Dao sau khi thấy hắn rời đi thì khó chịu mà nhìn Lưu Triều Hân, với cái nhan sắc thua xa cô ta thì lời nói của Lưu Triều Hân cô ta sẽ không tin.
Dùng một giọng điệu mỉa mai, cô ta lên tiếng.
"Cô nghĩ cô nói vậy tôi tin sao, nhan sắc tầm thường mà đòi sánh vai với anh ấy, cô đang tự đánh giá cao bản thân rồi đó!"
Ban đầu cô không định sẽ đứng đây tranh cãi với cô ta nhưng càng nghe lại càng cảm thấy khó chịu, một loại cảm giác bực tức nảy sinh trong lòng khi nhìn thấy cô ta bám dính cơ thể của hắn.
Trong đầu lại nhớ đến câu nói của hắn, cô lại càng thấy bực bội hơn vì cô đã tin tưởng những lời nói đó là sự thật.
Hôm nay cũng thật may mắn cho cô khi gặp Uyển Dao, cô ta trong mắt cô như một con đỉa bám dính người khác.
Trước lời mỉa mai không mấy thiện lành của Uyển Dao, nụ cười trên môi Lưu Triều Hân cũng không còn nữa, khuôn mặt đanh lại lên tiếng đáp trả.
"Bảng đánh giá của tôi đều là một tay Lý Cao Minh đánh giá thì việc vì tôi không tự tin với bản thân mình chứ!"
"Cô cũng không phải dạng hiền lành nhỉ, đúng là không nên nhìn mặt mà bắt hình dong mà!"
Nghe lời đáp trả của Lưu Triều Hân, Uyển Dao cười khẩy rồi dùng tay sờ tóc của cô nhưng liền bị cô gạt đi không chớp mắt.
Lời đồn về việc Lý Cao Minh có nhiều người tình quả là không ai, dù chỉ nghe chứ chưa được thấy nhưng hôm nay Uyển Dao cũng đã tận mắt nhìn thấy một cô gái mạnh miệng như vậy.
Khuôn mặt trong dịu dàng, nữ tính nhưng lời nói lại không đi đôi với nét dịu dàng trên khuôn mặt.
Lời nói nghe thì có vẻ bình thường nhưng trên thực tế lại không phải như vậy.
Lưu Triều Hân nhìn tổng thể cô ta rồi thầm đánh giá, gu ăn mặc cũng rất giống cô lúc chưa có con, quần áo lộ da lộ thịt, gợi cảm và có phần quyến rũ hút mắt người nhìn.
Dáng người cân đối lại còn mặc một chiếc đầm ôm cơ thể khiến cô ta càng trở nên gợi cảm hơn nhưng đó là đối với đàn ông, trong mắt Lưu Triều Hân thì cô ta vẫn chỉ là một con đỉa đeo bám người khác.
Chỉ trong vài giây để đánh giá một người, hai người phụ nữ không ai chịu ai với những lời nói đanh thép, mỉa mai và châm chọc đối phương.
"Không biết cô là người tình thứ bao nhiêu của anh ấy rồi nhỉ, coi bộ là qua lại cũng nhiều nên mới dám mạnh miệng như vậy với tôi!"
"Cô là gì mà tôi không thể mạnh miệng?"
Lưu Triều Hân không quan tâm cô ta là ai nhưng chỉ cần đụng chạm vào cơ thể của hắn cô cảm thấy rất khó chịu, với mùi nước hoa trên cơ thể cô ta, cô cũng đã từng ngửi thấy nó trên cơ thể hắn.
"Chắc cô chưa biết tôi là ai nên mới mạnh miệng như vậy, tôi là con gái độc nhất của Kế Thần ông trùm trong thế giới ngầm, với kiểu người như cô chắc không thể nghe thấy được điều này!"
"Vậy sao? Nhưng tôi không quan tâm.
Một đứa con gái độc nhất lại đi dụ dỗ chồng của người khác thì cũng chỉ là trà xanh thấp kém mà thôi!"
"Cô nói ai là trà xanh!"
Uyển Dao bị Lưu Triều Hân nói làm cho tức giận mà nhíu mày nhìn cô.
"Tôi nói cô!"
Lưu Triều Hân thẳng thắn chỉ điểm bản thân nói Uyển Dao là trà xanh, cô mặc kệ gia thế khủng của cô ta vì ở cái xã hội này, tiểu tam, trà xanh là thể loại thấp kém nhất dù có như thế nào cũng không thể vênh váo tự hào về điều đó được.
Uyển Dao bị Lưu Triều Hân chọc cho tức điên lên nhưng cũng không thể làm gì được vì ở phía sau lưng bọn họ là dàn đàn em to xác, lực lưỡng của Lý Cao Minh, nếu xảy ra xung đột người bị đuổi chắc chắn là cô ta.
Mặc dù cơn tức giận sắp đạt đến đỉnh điểm nhưng cũng phải kiềm chế xuống, cô ta chỉ tay vào mặt Lưu Triều Hân rồi lên tiếng.
"Cô hay lắm, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu!"
Dứt câu cô ta xoay người rời đi, từng bước chân như muốn phá tan lớp đá gạch dưới mặt sàn, cô cũng theo mà cười nhẹ.
Sau khi giải quyết xong Uyển Dao, cô không nhanh không chậm đi vào căn phòng mà lúc nãy Lý Cao Minh đã mang túi đồ ăn của cô vào đó, cánh cửa dần mở ra cô vẫn thấy hắn đang ngồi ăn.
Lý Cao Minh thấy cô thì lên tiếng.
"Xong rồi à?"
Nhìn cô bình thản bước vào trong phòng thì hắn cũng đoán được phần thắng nghiêng về ai.
"Ừm."
Lưu Triều Hân đi đến ngồi xuống đối diện hắn, nhìn hắn vẫn say sưa ăn những món ăn cô làm nhất thời trong đầu cô nhớ đến chuyện lúc nãy, nhíu mày cô lên tiếng.
"Anh nói tôi là người đầu tiên của anh mà, sao cô ta với anh trông thân mật như vậy?"
"Cô đang ghen sao?"
Lý Cao Minh múc từng muỗng canh lên ăn, đồ ăn của cô làm lúc nào cũng vừa miệng hắn khiến hắn ăn sạch những món cô mang đến không chừa một món đồ thừa nào.
Lưu Triều Hân nghe hắn hỏi thì im lặng không trả lời, cô không biết có nên gọi đó là ghen hay không nữa.
Nhưng lúc nãy cô đã thật sự rất khó chịu, bực bội vì nhìn thấy cảnh hai người dính vào nhau như vậy.
"Coi bộ cô đang ghen!"
Hắn thấy cô không trả lời thì lên tiếng trêu chọc, dù lúc nãy hắn mang một cảm giác sợ hãi khi nhìn thấy cô nhưng nghĩ lại, trong lòng hắn thấy rất vui.
"Cô ghen lên trông rất dễ thương đó!"
"Anh thôi đi! Nếu đã ăn xong rồi thì tôi mang đồ về!"
Lưu Triều Hân không thể chịu nổi sự chọc ghẹo của hắn, hai tai đã đỏ ửng lên vì ngại rồi.
Nhìn cô như vậy hắn cười khoái chí.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...