"Thanh Mai, không phải vì anh thích em nên mới cố ý nói thế để khiến em vui đâu! Em phải tin rằng trên thế giới này, mỗi một ai đều là độc nhất vô nhị!" Trong đôi mắt đen nhánh của Lý Trường Lâm đầy nghiêm túc.
Lâm Thanh Mai thở dài nói: “Được rồi, tôi bị anh thuyết phục bởi lí do này."
"Vậy đề nghị của tôi có thuyết phục được em không? Nếu tôi nói chuyện của em và Lập Gia Khiêm cho chủ tịch, có thể chủ tịch sẽ đi tìm em..."
Cô ngạc nhiên hỏi: “Tìm tôi ư, tại sao?"
Lý Trường Lâm nhíu mày nói: “Theo những gì mà tôi biết về chủ tịch, ông ấy chắc chắn sẽ đưa tiền để em rời khỏi Lập Gia Khiêm, đến lúc đó em sẽ nhận tiền và rời đi một cách chính đáng. Còn về phía Lập Gia Khiêm, chủ tịch cũng sẽ tạo áp lực..."
Lâm Thanh Mai cười khẽ, giọng điệu hơi khinh thường: “Nếu không vì từ nhỏ tôi không có cảm giác an toàn nên biết học cách kiếm tiền và tiết kiệm tiền từ lâu, chắc có lẽ khi những kẻ giàu có đó lấy tiền tạo áp lực thì tôi sẽ lấy tiền mà đi thật."
"Thế nên ý em là..." Lý Trường Lâm không hiểu được ý nghĩa thực sự mà cô muốn biểu đạt thông qua lời nói đó.
Cô chăm chú nhìn anh ta: “Thế nên tôi không đồng ý với đề nghị của anh. Tuy rằng tôi cũng thích tiền, nhưng không đến mức vì tiền mà phá hủy danh dự của chính mình. Nếu tôi lấy tiền của chủ tịch, Lập Gia Khiêm chưa chắc sẽ thả tôi đi, đến lúc đó Lập Gia Khiêm lại càng ghét vì tôi là một ả đàn bà hám của."
Sự từ chối của Lâm Thanh Mai khiến Lý Trường Lâm im lặng, anh ta suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu em rất đau khổ khi ở bên cạnh Lập Gia Khiêm thì em sẽ không để ý anh ta nghĩ em như thế nào... Chẳng lẽ bây giờ em đã bằng lòng ở bên cạnh anh ta?"
Lời nói của anh ta khiến cô không biết nên trả lời thế nào.
Ánh mắt hơi né tránh của cô khiến sắc mặt của Lý Trường Lâm trở nên lạnh lùng, anh ta miễn cưỡng cười: “Hóa ra là tôi xen vào việc của người khác..."
"Trường Lâm, tôi..." Cô nhất thời không giải thích rõ được.
Lý Trường Lâm vung tay tỏ vẻ không sao nói: “Em không cần giải thích với tôi, nếu đây là lựa chọn của em thì tôi không còn gì để nói nữa. Nhưng tôi muốn nhắc em một câu, em và Lập Gia Khiêm không có kết quả gì đâu, em chưa thấy được sự lợi hại của chủ tịch, ông ta chắc chắn không đồng ý cho em và anh họ tôi ở bên nhau."
Lâm Thanh Mai cụp mắt nói: “Tôi vẫn chưa nghĩ xa như thế... Gần đây Lập Gia Khiêm có thay đổi, nên tôi muốn cho mình và anh ấy một cơ hội..."
"Em đừng nói nữa! Tôi còn có việc, tôi đi trước đây..." Lúc Lý Trường Lâm đi, sắc mặt rất khó coi.
Cô biết mình khiến Lý Trường Lâm khó chịu, nhưng cô không thể làm trái lòng mình được.
...
Đến khi tan tầm, Lập Gia Khiêm và Lâm Thanh Mai cùng dùng thang máy cá nhân đi xuống bãi đỗ xe.
Anh nhìn sắc mặt như đi vào cõi thần tiên của Lâm Thanh Mai rồi hỏi: “Em đang nghĩ gì vậy?"
Lâm Thanh Mai không phản ứng, một tay anh nắm lấy cằm cô, cô tỉnh hồn nói: “Sao thế?"
"Trông em như mất hồn mất vía, chẳng lẽ đang nhớ đến người đàn ông khác?"
Cô tức giận nói: “Bây giờ trừ anh ra, em còn có thể nghĩ đến người đàn ông nào nữa hả?"
Trên môi Lập Gia Khiêm nở một nụ cười hài lòng: “Em biết thế là tốt, nếu không có khả năng anh sẽ không bỏ qua cho người đàn ông đó."
"Lập Gia Khiêm..."
Anh sửa lời nói: “Sau này cứ gọi tên anh."
"Nhưng mà..." Cô nhất thời vẫn chưa quen được sự thân mật đột ngột như thế.
Lập Gia Khiêm nắm cằm cô, tiếp tục nói: “Nghe lời đi!"
Sắc mặt Lâm Thanh Mai không biết làm sao: “Gia Khiêm, có lẽ... chúng ta không nên ở bên nhau!"
Lời nói của cô khiến nét mặt anh lập tức lạnh buốt: “Ý em là sao? Sao lại đột nhiên nói thế!"
"Em..."
Cửa thang máy mở ra, Lâm Thanh Mai vừa định bước ra ngoài đã bị anh kéo vào lại.
Lập Gia Khiêm nhanh chóng nhấn nút đóng thang máy rồi quẹt thẻ, không chỉ khóa luôn cửa thang máy mà còn tắt luôn hệ thống theo dõi trong thang máy.
Anh ngăn cô lại ở góc thang máy, lạnh lùng nói: “Không nói rõ ra thì em đừng nghĩ đến chuyện đi!"
Đối mặt với ánh mắt cường thế của anh, Lâm Thanh Mai không thể né tránh được, cô cúi mặt nói: “Anh muốn nghe lời thật lòng sao?"
Trong đôi mắt anh đầy sự lạnh lùng: “Nói đi."
Cô thở ra: “Nếu sau này chủ tịch sẽ ngăn chúng ta ở bên nhau, không bằng chúng ta chia tay nhau vào lúc này..."
Ít nhất chia tay lúc này sẽ không quá đau khổ.
Giữa hai lông mày của Lập Gia Khiêm hiện lên sự không kiên nhẫn, anh lạnh lùng nói: “Ai nói với em rằng ba anh sẽ ngăn cản chúng ta ở bên nhau?"
"Anh đừng để ý đến chuyện là ai nói, nếu đây là thật thì anh nên cân nhắc đề nghị của em."
Anh lập tức từ chối nói: “Không cần cân nhắc! Em đừng có mơ! Bỏ mớ suy nghĩ tự cho rằng này của em đi!"
Cô ngước mắt tỉnh táo nói: “Vậy anh nói cho em, chủ tịch thật sự sẽ ngăn chúng ta ở bên nhau sao?"
Đối mặt với vấn đề thẳng thừng từ cô, Lập Gia Khiêm do dự, anh muốn nói dối nhưng lại không nói ra được.
Sự yên lặng của anh khiến cô lập tức tin lời nói của Lý Trường Lâm, xem ra đều là thật cả.
"Buông tay đi... Nhân lúc bây giờ chúng ta đều còn kịp." Lâm Thanh Mai nói ra nhưng trong mắt lại hiện lên sự không nỡ.
Cô cho rằng có thể thong dong nói ra, nhưng không ngờ cô còn lún sâu hơn những gì cô đã tưởng.
Người đàn ông phát sáng hào quang như Lập Gia Khiêm đúng là có độc, dính vào rồi chắc chắn sẽ bị thương.
Không phải là cô không biết chuyện này, thế nên trong tiềm thức mới nhiều lần muốn trốn chạy và chẳng muốn có liên hệ gì với anh nữa.
Lập Gia Khiêm tức giận đến mức khó chịu trong lòng, nhìn người phụ nữ còn không kiên định bằng anh nữa thì anh lại tức.
Hai tay anh nắm lấy tay cô rồi đè lên tường, cúi đầu hôn môi cô, nhanh chóng mà mạnh mẽ, như phải trút hết mọi cơn giận trong lòng lên người cô.
Lúc đầu Lâm Thanh Mai còn hơi phản kháng, vì cô vốn chẳng có tâm trạng muốn làm chuyện này.
Nhưng trong đầu cô bỗng thoáng hiện một khả năng, nếu tương lại cô và anh thật sự thành ngươi dưng nước lã, cô sẽ cam lòng sao?
Cảm giác đau đớn thâm tâm ập tới, cô chăm chú đáp lại đôi môi lạnh lẽo của anh.
Nếu chỉ có thể quý trọng hiện tại, thì dù là phút giây ngắn ngủi vô cùng cô cũng không muốn buông tha...
Cô nhiệt tình đáp lại dần dần làm vơi đi cơn giận trong lòng anh, buông tay cô ra rồi đổi thành ôm eo cô vào lòng, một tay ôm lấy đầu cô, hoàn toàn quên hết thời gian.
Đến khi oxi trong thang máy càng lúc càng ít anh mới không cam lòng buông cô ra, một người phụ nữ khiến anh mê đắm như thế, sao anh có thể buông tay được đây!
Vừa nghĩ tới chuyện Lâm Thanh Mai lùi bước, lại nghĩ tới người ba độc tài chuyên chế của mình, trong mắt Lập Gia Khiêm hiện lên sự quyết tuyệt.
Anh mở cửa thang máy rồi cầm tay cô nói: “Chúng ta về nhà."
Đầu óc Lâm Thanh Mai vẫn hơi thiếu oxi, ngoan ngoãn được anh dắt đi về trước, trong đầu vang vọng lời nói của anh: Chúng ta về nhà...
Căn biệt thự cao quý xa hoa nguy nga lộng lẫy đó thật sự sẽ là nhà cô sao?
Trên đường về, Lập Gia Khiêm và Lâm Thanh Mai cùng im lặng, hai người mang theo suy nghĩ của mình về tới biệt thự.
Sau khi Lập Gia Khiêm đỗ xe xong, anh nhanh chóng xuống xe đi tới ghế phó lái đưa Lâm Thanh Mai xuống xe.
Lâm Thanh Mai như khúc tượng gỗ, một đường bị anh kéo vào phòng ngủ.
Vừa vào phòng, Lập Gia Khiêm như phát điên ôm lấy cô, bây giờ trong đầu anh chỉ nghĩ đến chuyện đó.
Cô của lúc này đột nhiên muốn quăng hết mớ bòng bong trong đầu, chỉ muốn tận tình phối hợp với anh.
Sự ngạc nhiên vui vẻ trong mắt anh dần dần khuếch đại, cô tận tình tập trung khiến anh hoàn toàn mất khống chế, hai người đều chìm đắm vào một chuyện tốt đẹp thuần túy...
Sau đó, Lâm Thanh Mai nằm ngủ trong lòng ngực anh, Lập Gia Khiêm lại nhìn trần nhà rồi hi vọng cô có thể nhanh chóng mang thai...
Một khi mục tiêu điên cuồng này xuất hiện, anh chỉ muốn thực hiện nó thôi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...