Bạch Cảnh Thuỵ nhìn thấy Lập Gia Khiêm cũng quỳ xuống, trong trường hợp này nếu anh ta tiếp tục đợi nữa thì không thích hợp, cho nên anh ta nhường không gian lại cho bọn họ.
"Thanh Mai, anh đi trước, hai người trò chuyện với nhau đi..."
Sau khi anh ta đi, Lập Gia Khiêm vẫn quỳ ở dưới đất như cũ.
Người ta nói dưới gối đàn ông là vàng, cái quỳ của Lập Gia Khiêm hoàn toàn đánh tan sự tức giận trong lòng Lâm Thanh Mai.
Ngược lại, cô còn tự trách, cô cảm giác rằng mình đã ép Lập Gia Khiêm trở nên như vậy.
Lâm Thanh Mai nhìn xung quanh một vòng, trong ánh đèn mờ tối cũng không có ai khác, cô nói: "Anh mau đứng dậy đi!"
Trong mắt anh chứa đầy nỗi buồn: "Thanh Mai, sau này đừng tuỳ tiện nói hai từ ly hôn có được không?"
Lâm Thanh Mai nhìn người đàn ông cao một mét chín đang quỳ gối nhưng vẫn mang theo cỗ khí thế mạnh mẽ như cũ đó, cô gật đầu đáp ứng.
Cuối cùng anh cũng đứng lên.
Anh vừa đứng, chỉ trong khoảnh khắc Lâm Thanh Mai lại biến thành một cô gái nhỏ bé, anh ôm chầm bả vai cô, dịu dàng đỡ cô đến chỗ ngồi ở bên cạnh ghế lái.
Không lâu sau Lập Gia Khiêm cũng lên xe, ngay sau đó lái xe rời khỏi toà lâu đài.
...
Trên đường đi về, Lâm Thanh Mai không nói chuyện, Lập Gia Khiêm cũng im lặng, gương mặt anh không chút cảm xúc.
Dường như cuộc cãi vã trước đó đã chấm dứt bởi vì cái quỳ gối kia, nhưng bầu không khí giữa hai người cũng lạnh đến mức đóng băng.
Lâm Thanh Mai nhớ đến những lời nói lẫy của bản thân, cô cho rằng mình chỉ đang trút bỏ cơn giận, không ngờ là trong lòng cô vẫn còn hận anh.
Lập Gia Khiêm đã không ở bên cạnh Lâm Thanh Mai trong suốt mấy năm mà cô đau khổ nhất, thiếu sót đó là một rào cản ở trong lòng anh, nó tồi tệ hơn bất cứ thứ gì.
Khi chính tai anh nghe cô oán trách mình, không biết làm sao trong lòng anh vô cùng đau khổ, nhưng hết lần này đến lần khác anh không có bất kỳ tư cách phản bác nào.
Bởi vì anh yêu cô sâu sắc, anh sợ cô rời đi, cho nên mới có cái quỳ gối đó.
Một khắc đầu gối chạm đất, anh đã không còn quan tâm cái gì gọi là sự tự tôn nữa rồi, anh chỉ biết tình yêu còn quan trọng hơn sự tự tôn của anh.
Nếu như là mười năm trước, có người nói với anh tình yêu vượt qua cả lòng tự tôn, chắc hẳn anh sẽ mắng người đó là ngu xuẩn.
Nhưng hôm nay anh cam tâm tình nguyện làm một kẻ ngu xuẩn.
Cô thật sự là số kiếp của anh, cuộc đời này anh không có cách nào hoá giải.
...
Suốt hơn một giờ, Lâm Thanh Mai và Lập Gia Khiêm chưa từng nói với nhau một lời nào.
Hai người lâm vào suy nghĩ của riêng mình, hoặc buồn hoặc vui, hoặc oán giận hoặc căm ghét, đến cuối cùng bởi vì một chữ yêu mà nội tâm trở nên bình tĩnh lại một lần nữa.
Ngay khi Lập Gia Khiêm lái xe vào nhà để xe ở trong biệt thự, trước khi xuống xe, bỗng nhiên Lâm Thanh Mai nói: "Gia Khiêm, em xin lỗi."
Bàn tay anh vừa mới rời khỏi vô lăng, anh không nhìn cô mà khẽ hỏi: "Tại sao lại nói xin lỗi?"
"Chuyện của Cảnh Thuỵ là một bất ngờ, nếu như lúc ấy em có thể ngăn cản thì em cũng sẽ không cho phép anh ta đụng vào em.
Em biết em đã kết hôn rồi, em cũng biết từ đầu đến cuối em chỉ thích một mình anh." Cô cũng không nhìn anh, nhưng tình yêu thì tràn ngập không gian trong xe.
Rốt cuộc thì Lập Gia Khiêm cũng có phản ứng, trái tim anh bị đập một cái, khiến cho sự mong đợi trong mắt anh cũng tràn ra ngoài.
Trên gương mặt anh tuấn của anh bắt đầu hiện lên sự dịu dàng.
"Thanh Mai, anh cũng có lỗi, thật xin lỗi em! Anh không nên nghi ngờ em...!Đó là bởi vì anh không đủ tự tin, anh sợ là mặc dù anh có một tờ giấy chứng nhận kết hôn buộc chặt em ở bên cạnh anh, nhưng anh vẫn thua ở trong tay Bạch Cảnh Thuỵ và Đông Phương Trực."
Giọng nói của anh rất bình tĩnh nhưng nghe vào lại khiến người khác đau lòng, cô lật đật xoay người nâng mặt anh lên: "Đồ ngốc, hai người bọn họ chỉ là bạn tốt của em mà thôi, nếu như giữa em và bọn họ thật sự có thể cọ xát ra tia lửa, sao đến lượt anh cưới em được chứ?"
Lời nhắc nhở này khiến cho Lập Gia Khiêm bừng tỉnh!
Anh đưa một tay nắm lấy tay cô, hạ thấp xuống bao trọn vào hai bàn tay của mình, cuối cùng thì trên gương mặt anh tuấn vô cùng lạnh lùng cũng phát ra nụ cười từ tận nội tâm: "Đúng vậy, sao anh lại không nghĩ đến nhỉ?"
Lâm Thanh Mai cong môi cười tủm tỉm, cười anh ngây ngô thiếu suy nghĩ: "Gần đây chỉ số thông minh của Sếp Lập không online..."
Anh giả vờ giận dỗi: "Bây giờ em đang chê cười anh sao?"
"Ừm!"
Lập Gia Khiêm tỏ ra đành chịu, anh ôm chầm lấy bả vai cô và hôn cô, ăn sạch sẽ đôi môi màu hồng căng mọng của cô.
Anh lạnh lùng nói: "Lần này xem như là Bạch Cảnh Thuỵ may mắn, nếu như lần sau anh ta còn vô liêm sỉ như thế, chắc chắn anh sẽ đánh anh ta rụng hết răng cửa!"
Cô mỉm cười không lên tiếng, đàn ông ghen cũng rất ngây thơ.
Nhìn nụ cười duyên dáng của cô, trong nháy mắt trái tim anh tan chảy.
Lập Gia Khiêm dùng một tay nâng cằm cô lên, rất nghiêm túc nói: "Thanh Mai, sinh con gái cho anh đi, giống như em ngày xưa vậy..."
Nghe được sự kỳ vọng của anh, Lâm Thanh Mai cũng không mềm lòng, cô chỉ tuỳ tiện hỏi lại: "Giữa em của ngày xưa và em của bây giờ, anh thích ai hơn?"
Anh khẽ cười thành tiếng: "Có phải em lo lắng anh thích em của ngày xưa hơn không? Em sai rồi, bộ dạng của em và Đồng Dao giống nhau như đúc, em nói xem anh có thích em của ngày xưa không?"
Trong lời nói của Lập Gia Khiêm có sự ẩn dụ, không phải cô không hiểu.
Chính tai nghe được anh nói như thế, trái tim cô trở nên nhẹ nhõm hơn đối với việc thay đổi diện mạo trong quá khứ của mình.
Hai bên khoé môi cô nhuộm lấy một nụ cười ấm áp.
Lâm Thanh Mai không tiếp tục chủ đề này, cô nghĩ tới một chuyện khác, bèn chủ động nhắc tới: "Trước đó anh đã nhìn thấy cái gì ở trong điện thoại di động?"
Ánh mắt của anh bỗng khựng một lát, anh nói: "Hoàng Phủ Thiếu Hoa gửi cho anh một đoạn video, đó là đoạn ghi hình em và Bạch Cảnh thuỵ ở trong phòng...!bị camera giám sát ban đêm quay được.
Cái thằng trẻ con này vẫn không chịu yên y hệt năm đó, cứ tưởng lớn lên rồi con người ta sẽ trưởng thành, không ngờ cậu ta vẫn ngây thơ như thế."
Lập Gia Khiêm nhìn cô nói: "Em yên tâm đi, sau này anh sẽ không lui tới với cậu ta nữa.
Cậu ta đã từng là bạn học thời cấp ba của anh, cho nên anh mới nể mặt mũi mà đi dự tiệc...!Đúng là một buổi tiệc nhàm chán, sau này vẫn nên ở nhà với em thì tốt hơn, bỏ hết tất cả các buổi xã giao cho rồi."
"Với thân phận của anh mà có thể bỏ hết xã giao được sao?" Lâm Thanh Mai không khỏi có chút hiếu kỳ, người bàn chuyện làm ăn ít nhiều gì vẫn cần phải tụ tập ra vẻ một chút.
Trong đôi mắt đen của anh dâng lên sự đắc ý: "Trước mắt, địa vị của chồng em có thể nói 'không' với tất cả mọi người, chỉ trừ một người là anh vẫn chưa làm được."
Theo bản năng Lâm Thanh Mai hỏi: "Ai vậy?"
Anh nhìn cô không chớp mắt, nhưng cũng không nói gì.
Đại khái là khoảng mười giây sau thì cô mới hiểu, hoá ra người đó là cô.
"Xuống xe đi." Gò má của Lâm Thanh Mai hơi ửng đỏ, bị người khác nhìn chằm chằm, mặc dù người đó là chồng mình nhưng cô vẫn hơi ngượng ngùng.
Lập Gia Khiêm vừa định xuống xe, điện thoại di động của anh lại reo lên.
Anh quay đầu nhìn ra ghế ngồi sau xe, Lâm Thanh Mai cười cười không để ý đến anh mà trực tiếp xuống xe.
Ngược lại anh rất muốn đuổi theo cô dâu nhà mình, nhưng không biết vì sao điện thoại lại liên tục reo vang.
Cánh tay dài của anh vươn tới cầm lấy điện thoại di động của mình, vừa quẹt một cái, âm thanh của Đỗ Tuấn đã vang lên: "Sếp Lập, mới vừa nãy cảnh sát Cao gọi điện thoại nói ông Kim Nha đã bị người ta giết ở trong tù."
"Đột ngột như vậy sao? Ông Kim Nha có nói ra tung tích người con nuôi của ông ta không?"
Đỗ Tuấn nặng nề nói: "Không nói, nhưng trước đó đã từng buông lỏng...!Xem ra rất có khả năng kẻ đã giết chết ông Kim Nha chính là người của tên con nuôi đó."
Lập Gia Khiêm trầm tư một hồi rồi nói: "Cậu để đội trưởng Cao đi thăm dò tên tội phạm đã giết chết ông Kim Nha đi, có khi sẽ tìm được điểm đột phá từ chỗ bọn chúng."
"Được, Sếp Lập."
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Lập Gia Khiêm thu hồi điện thoại của mình.
Trong lòng anh mơ hồ có một loại cảm giác bất an, anh luôn cảm thấy người con nuôi của ông Kim Nha sẽ ra tay một lần nữa.
Cũng không biết đây có phải là do trong lòng anh có nỗi ám ảnh sợ Asa bị bắt cóc một lần nữa hay không.
Bây giờ, bên cạnh anh có một người quan trọng nhất, Lập Gia Khiêm suy nghĩ một lát rồi gọi điện thoại cho chị em Long Hoa.
Long Hoa trực tiếp hỏi: "Sếp Lập, có chuyện gì cần dặn dò sao?"
"Bình thường, hai người phải luôn ra ngoài cùng với mợ chủ, đừng để cô ấy phát hiện.
Hai người có thể cải trang thường xuyên, tôi đưa số điện thoại của ông Khương cho hai người.
Sau khi trở về từ tổ hiệu ứng đặc biệt ở Hollywood, ông ta vẫn luôn rảnh rỗi, vừa hay để cho ông ta bận rộn một chút."
Chị em Long Hoa mau mắn đáp ứng, phải biết là lãnh lương cao nhưng luôn không làm việc, trong lòng bọn họ cũng rất áy náy, loại chuyện bảo vệ mợ chủ này là thích hợp nhất.
...
Ba giờ sáng, trong căn biệt thự của giới nhà giàu toạ lạc trên đỉnh núi ở vùng ngoại ô, Đồng Dao đang nổi giận với trợ lý là chị Hoa.
Cô ta vừa mới đập một cái hộp trang điểm bắt mắt, trán của chị Hoa bị đập trúng, nhưng chị Hoa không dám nổi giận, vẫn kiên cường thuyết phục: “Đồng Dao, em đừng nóng giận! Có lẽ là mặt nạ trị sẹo của Vườn địa đàng không tốt như người ta nói, chúng ta thử những sản phẩm khác xem sao nhé?"
Đồng Dao tức giận, lạnh lùng trợn trừng mắt: "Mẹ nó, đã bao lâu rồi? Vết sẹo của tôi vẫn còn chưa biến mất! Đều là do Lâm Thanh Mai chết tiệt! Tại sao chị ta lại trở về cơ chứ?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...