Một tuần sau, sau khi Lâm Thanh Mai ăn sáng xong thì cơn buồn ngủ ập tới, cô liền nằm xuống nghỉ ngơi.
Mặc dù thân hình cô so với trước đây rất gầy, nhưng bụng lại rất lớn, cũng sắp đến ngày dự sinh.
Lâm Thanh Mai sờ bụng mình rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Chưa đầy mười phút sau, Hạ Thiên theo dõi camera thấy Lâm Thanh Mai hôn mê thì đi vào phòng giam.
Kiệt cũng có mặt, anh ta chịu trách nhiệm bế Lâm Thanh Mai vào phòng phẫu thuật.
Trong bữa sáng Lâm Thanh Mai ăn lúc nãy, Kiệt đã cho thêm một viên thuốc an thần gây buồn ngủ, kết hợp với súp gà nấm đậm đà nên Lâm Thanh Mai không nếm ra mùi vị khác thường.
“Kiệt, từ giờ anh không cần vào phòng phẫu thuật nữa, em sẽ tự làm một mình.” Hạ Thiên mặt không cảm xúc nói.
Kiệt ôm Lâm Thanh Mai vào, anh ta ngước mắt nhìn Hạ Thiên một cái: “Anh biết việc giải phẫu không làm khó được em, nhưng một mình em không có ai hỗ trợ được không? Hay để anh ở lại giúp em.”
Hạ Thiên cau mày quét mắt nhìn anh ta, bất mãn nói: “Anh muốn nhìn thấy thân thể Lâm Thanh Mai đến vậy sao?”
Lần đầu tiên những lời như vậy khiến Kiệt thực sự tức giận, anh ta lạnh lùng hỏi: “Em nghĩ về anh như vậy sao? Hạ Thiên, em quên anh đã làm gì cho em rồi hả? Em còn để ý anh sẽ nhìn thấy thân thể của Lâm Thanh Mai sao?”
“Em dĩ nhiên nhớ tất cả những gì anh đã làm cho em, nhưng chính em không muốn anh nhìn thấy thân thể cô ta, em ghen được không?” Hạ Thiên tức giận.
Kiệt thở dài nói: “Yêu em đúng là định mệnh của đời anh, như vậy đi, em mặc đồ phẫu thuật cho Lâm Thanh Mai, đợi mọi thứ chuẩn bị xong xuôi thì gọi anh vào phòng mổ giúp em, chúng ta bỏ ra nhiều tâm huyết như vậy, anh không hy vọng con trai chúng ta sẽ xảy ra chuyện gì.”
Hạ Thiên im lặng một lúc, cuối cùng cũng thoả hiệp: “Được rồi, nhưng anh phải hứa! Khi phẫu thuật, chỗ không nên nhìn thì anh không được nhìn! Em biết thân thể của Lâm Thanh Mai có sức hấp dẫn chết người với đàn ông, em nhìn còn thấy mê nữa là...”
Kiệt bất đắc dĩ lắc đầu một cái: “Được rồi.”
Không bao lâu, Hạ Thiên và Kiệt bước vào phòng phẫu thuật đã được chuẩn bị đơn giản.
Mặc dù không chuyên nghiệp và đầy đủ như ở các bệnh viện lớn nhưng những gì nên có thì đều có.
Nếu không phải cái thai của Lâm Thanh Mai đã gần đến ngày dự sinh, Hạ Thiên cũng sẽ không mạo hiểm chọn cách sinh mổ, dẫu sao nếu sinh non, đứa bé sẽ dễ bị bệnh, phải được chăm sóc trong lồng kính.
Hai mươi phút sau, Lâm Thanh Mai đã được Hạ Thiên thay cho một cái áo choàng phẫu thuật màu xanh nhạt, những chỗ cần che đều che lại, ngay cả khuôn mặt của Lâm Thanh Mai cũng bị che lại, chỉ để lộ mũi để hô hấp.
Thứ lộ ra ngoài chỉ còn chiếc bụng bầu tròn trịa của cô.
Sau khi Hạ Thiên tiêm thuốc mê vào cổ tay Lâm Thanh Mai, cô ta cho phép Kiệt vào phòng phẫu thuật.
Toàn bộ quá trình rất nhanh, Hạ Thiên chỉ mất một giờ để lấy đứa bé từ trong bụng Lâm Thanh Mai ra.
“Kiệt! Nhìn xem! Con của chúng ta...” Hạ Thiên kích động ôm đứa bé vẫn còn dính máu.
Kiệt đang mang đầy đủ trang bị của phòng phẫu thuật, vội vàng đỡ lấy đứa bé từ tay Hạ Thiên, tiến hành lau sạch máu cho nó.
Anh ta còn không quên nhắc nhở Hạ Thiên: “Bên này đã có anh, em mau khâu lại cho Lâm Thanh Mai.”
Do bệnh nghề nghiệp, Hạ Thiên không cho phép cuộc phẫu thuật của mình không hoàn hảo, sau khi lấy lại bình tĩnh, cô ta lập tức tiến hành khâu lại vết mổ cho Lâm Thanh Mai.
Bụng của Lâm Thanh Mai bị cắt ngang, hơn nữa vết cắt rất nhỏ, Hạ Thiên còn dùng kim khâu thẩm mỹ nên sau này sẽ không để lại sẹo.
Nhưng điều này không có nghĩa là Hạ Thiên sẽ bỏ qua cho Lâm Thanh Mai.
Bây giờ đứa bé đã được lấy ra một cách an toàn, Lâm Thanh Mai cũng mất đi giá trị lợi dụng.
Hạ Thiên thúc giục Kiệt mau rời đi, bảo rằng đứa bé không nên ở lại phòng phẫu thuật, tốt nhất nên mang sang phòng dành cho em bé.
Kiệt nhìn đứa bé trai đẹp đẽ đã được vệ sinh sạch sẽ, trong ánh mắt đầy tia hân hoan, anh ta không suy nghĩ gì nhiều liền ôm đứa bé rời đi.
Sau khi anh ta đi, Hạ Thiên nhìn Lâm Thanh Mai trên bàn mổ, trong mắt hiện lên sự ghen tị sâu sắc, cô nghĩ nếu để cho Lâm Thanh Mai sống sót trở về, nếu như Lập Gia Khiêm vẫn còn yêu cô, có phải hai người họ vẫn có thể hạnh phúc bên nhau?
Tiếp tục sinh ra đứa con thuộc về họ?
Cô ta không cho phép!
Cô đã thề, tuyệt đối sẽ không để Lập Gia Khiêm có được hạnh phúc!
Nếu như hạnh phúc của Lập Gia Khiêm là Lâm Thanh Mai!
Vậy thì cô ta sẽ huỷ hoại Lâm Thanh Mai!
Nhưng trong lòng Hạ Thiên hơi rối, ba tháng trước, cô đã chính miệng đáp ứng Kiệt sẽ thả Lâm Thanh Mai đi.
Cô không muốn thất hứa với anh ta, nên không thể làm gì khác hơn là nghĩ ra một biện pháp khác...
Hạ Thiên cầm thuốc mê tiêm vào mu bàn tay của Lâm Thanh Mai, mặc dù liều lượng này không thể chết người được, nhưng sẽ kéo dài thời gian hôn mê của Lâm Thanh Mai.
Trước khi rời khỏi phòng phẫu thuật, cô ta nhìn Lâm Thanh Mai một cái, nói: “Lâm Thanh Mai, đừng nói là tôi không cho cô cơ hội, cô hẳn còn phải cảm ơn tôi vì đã không trực tiếp sử dụng lượng thuốc mê gây chết người. Tất cả phụ thuộc vào số phận của cô...”
Hạ Thiên quyết liệt lấy từ trong túi quần ra một chiếc điều khiển từ xa nối với một thiết bị an toàn điều khiển toàn bộ mạch điện phòng mổ, rồi bấm nút.
Ngay khi bấm nút, đèn trong phòng mổ lập tức vụt tắt, nhiều thiết bị bắn ra tia lửa điện, dây điện bên trong cháy rụi.
Một số thiết bị điện trong phòng mổ bắt đầu bốc cháy với tốc độ khác nhau, giống như đã được Hạ Thiên bố trí từ trước, ở một số chỗ đã bắt đầu bốc cháy.
Ngay sau đó, khói từ đám cháy đã kích hoạt hệ thống báo động, đèn đỏ cảnh báo nhấp nháy trên trạm giám sát.
Kiệt rất nhanh từ phòng em bé chạy ra ngoài, vừa chạy được vài bước, anh ta không yên tâm nên ôm cả đứa bé chạy ra.
Trước khi anh ta kịp tìm thấy Hạ Thiên, cô ta đã cởi áo phẫu thuật, đeo một cái ba lô lớn trên lưng, chạy ra khỏi phòng mổ.
Còn mười phút để họ có thể rút lui một cách an toàn, Hạ Thiên trực tiếp nói: “Kiệt, chúng ta mau rời khỏi nơi này! Em nghĩ dây điện ở đây quá cũ dẫn đến đoản mạch rồi tự phát cháy, nếu giờ còn không đi chúng ta sẽ không thể thoát khỏi đây!”
Kiệt hỏi: “Còn Lâm Thanh Mai? Chúng ta phải mang cô ta đi cùng chứ? Cô ta tỉnh chưa?”
“Cô ta chưa tỉnh? Dù có tỉnh đi chăng nữa thì làm sao chúng ta có thể mang cô ta đi cùng? Cô ta vừa làm phẫu thuật làm gì còn sức lực mà đi cùng chúng ta? Chúng ta rời khỏi đây không phải để đi du lịch mà là chạy trốn! Anh đừng quên, một khi trở về thế giới hiện thực, sẽ có rất nhiều người tìm đến chúng ta! Chúng ta mang đứa bé đã rất nguy hiểm rồi!” Hạ Thiên kéo tay Kiệt rời đi.
Tự đáy lòng Kiệt, không biết là vì lương tâm hay vì lời hứa đơn phương với Lâm Thanh Mai, vẻ mặt anh ta rầu rĩ, nói: “Nếu cô ta chưa tỉnh thì anh sẽ cõng cô ta đi!”
Kiệt giao đứa bé cho Hạ Thiên, đứa bé đột nhiên oa oa khóc lớn.
Tiếng khóc não lòng khiến cho trái tim của hai kẻ phạm tội bỗng trở nên mềm nhũn.
“Kiệt, đừng ngu ngốc nữa! Chúng ta nhốt Lâm Thanh Mai ở đây suốt tám tháng! Bây giờ còn đánh cắp con trai của cô ta! Anh cho rằng anh có lòng tốt cứu cô ta, cô ta sẽ cảm kích chúng ta sao? Không đâu! Cô ta sẽ chỉ tìm cách trả thù chúng ta, còn muốn cướp lại đứa bé của chúng ta.” Hạ Thiên giận dữ hét lên.
Cô ta liếc nhìn đứa bé, nói: “Rốt cuộc anh muốn em và đứa bé hay là đi cứu Lâm Thanh Mai? Chính anh chọn đi! Nếu anh không đi thì em đi!”
Hạ Thiên không hề quay đầu lại, bế đứa bé rời đi.
Kiệt nhìn bóng lưng của Hạ Thiên nhanh chóng biến mất, nội tâm vô cùng mâu thuẫn.
Anh ta nghĩ đến vẻ mặt căm hận của Lâm Thanh Mai, cô sẽ nguyền rủa anh ta và Hạ Thiên chết không được tử tế, cuối cùng anh ta vẫn chọn rời đi.
Kiệt trong lòng thở dài: Lâm Thanh Mai, hy vọng kiếp sau cô sẽ đầu thai vào nhà tử tế...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...