Cả một đêm Lập Gia Khiêm đều ở trong phòng sách của mình, Âu Dương Lan Lan ở trong phòng tân hôn trống rỗng một mình.
Trời vừa sáng, Lập Gia Khiêm đã rời khỏi biệt thự của nhà tổ.
Khi xe của Lập Gia Khiêm lái khỏi biệt thự, Âu Dương Lan Lan đứng ở bên cửa sổ sát đất của phòng cưới trên tầng 3, tận mắt nhìn chồng mới cưới của mình rời đi, gương mặt xinh đẹp của cô ta hiện sự mệt mỏi khi cả đêm không ngủ.
“Lập Gia Khiêm, anh sao có thể đối với em như thế!” Đáy mắt của Âu Dương Lan Lan là sự ủy khuất và sự không cam tâm vô tận, nước mắt trong nháy mắt rơi xuống, năm ngón tay túm chặt chiếc rèm cửa màu vàng thành nắm.
Mà lúc này Đỗ Tuấn đáng lái xe nói với Lập Gia Khiêm ngồi ở ghế sau: “Lập tổng, đến sân bay bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát.”
“Được.” Lập Gia Khiêm như đang suy nghĩ gì đó mà ngây ngốc nhìn điện thoại, anh biết giờ này Lâm Thanh Mai còn đang say giấc.
Nếu đã quyết định rồi thì không do dự nữa, anh nhanh chóng gửi tin nhắn cho cô: Thanh Mai, anh có chuyện gấp phải đến Seattle một chuyến, anh sẽ nhanh chóng trở về bên cạnh em, anh nhớ em.”
...
Đợi khi Lâm Thanh Mai ngủ đến lúc tự tình nhìn thấy tin nhắn, Lập Gia Khiêm đã ngồi trên máy bay tư nhân bay đến Seattle rồi.
Cô có hơi nhíu mày bởi vì trong lòng là thật sự rất nhớ anh, nhưng cô lại không muốn giống như một cô bạn gái bám người cứ quấn lấy anh.
Suy đi nghĩ lại, tay vẫn là không theo không chế mà ấn gọi cho anh.
Mà điện thoại của Lập Gia Khiêm rơi vào trạng thái khóa máy.
Cô khẽ thở dài một tiếng, cuối cùng gửi một tin nhắn cho anh: Em đợi anh, em cũng nhớ anh, còn cả bảo bảo của chúng ta cũng rất nhớ anh.
Sau khi gửi tin nhắn đi, loại buồn bã và sự nhớ nhung dành cho Lập Gia Khiêm ở trong lòng giống như nước tràn ly, khiến lồng ngực của Lâm Thanh Mai có hơi nghẹt thở, cô lựa chọn lập tức rời giường đi tắm.
30 phút sau, cô đi vào phòng bếp rót một ly nước ấm uống vài ngụm, vừa muốn gọi tuyến nội bộ, bảo quản gia trong biệt thự phòng cảnh biển có thể kêu đầu bếp đến chuẩn bị đồ ăn sáng rồi, lúc này chuông cửa vang lên.
Lâm Thanh Mai đi về phía cửa, mười mấy giây sau, cô đi đến xem màn hình giám sát ở ngoài cửa, nhìn thấy trên màn hình có một đôi nam nữ đang đứng.
Nhìn thấy gương mặt của người phụ nữ đó ở cửa, Lâm Thanh Mai có hơi phấn khích lập tức mở cửa.
Cửa vừa mở, Vương Gia Linh mặc chiếc váy sa tanh màu xanh lập tức hơi cúi người ôm lấy Lâm Thanh Mai.
“Thanh Mai chúng ta cuối cùng lại gặp mặt rồi!” Vương Gia Linh buông cô ra mặt mày tươi cười.
Lâm Thanh Mai kích động nói: “Hai người sao lại đến Maldives thế?”
Vương Gia Linh chớp chớp mắt với cô: “Chúng tớ biết hai người ở đây nghỉ dưỡng, cho nên đến thăm hai người! Gia Khiêm đâu? Anh ta còn đang ngủ sao?”
Sự giả bộ không biết của cô ta diễn đến mức mượt mà, thật ra Vương Gia Linh biết Lập Gia Khiêm vừa tham gia hôn lễ xong, cũng biết Lập Gia Khiêm đi nước ngoài rồi.
Mà Lập Gia Khiêm cũng nói với Vương Gia Linh trước rồi, bảo cô ta vào ngày hôm nay đến Maldives ở cùng Lâm Thanh Mai mấy hôm.
Đợi anh sau khi gặp mẹ xong thì sẽ trở về Maldives.
Lập Gia Khiêm đã đem chuyện Đường Văn Tú đã biết sự thật nói cho Vương Gia Linh rồi.
“Gia Khiêm hai ngày trước đã về nước rồi, bởi vì trong công ty có chuyện gấp, tớ sáng nay thức dậy thì đọc được tin nhắn của anh ấy, anh ấy nói đến Seattle...” Giữa mi tâm của Lâm Thanh Mai trông rất buồn, cô chỉ là cố gắng duy trì bình tĩnh.
Vương Gia Linh gật đầu tỏ đã hiểu, cô ta nói với bạn trai lính đặc chủng ở bên cạnh cô ta: “Nhất Đao, anh sao còn ngây ra đó? Nhanh đem vali ngoài cửa vào!”
Ở cửa cách đó không xa còn có Kiệt và Thanh Long đứng đó, có thể thấy bọn họ đều đã gặp mặt rồi.
Vóc dáng của Nhất Đao săn chắc quyến rũ, chiều cao đến 1m9, gương mặt của anh ta nhìn trông rất cương nghị, làn da cũng có hơi ngăm đen, vừa nhìn là biết nhiều năm phơi nắng phơi gió mà thành.
Anh ta không tính là rất đẹp trai, nhưng nhìn rất nam tính, rất có khí chất của quân nhân.
“Gia Linh, em đều không hỏi thử ý tứ của cô Lâm sao? Chúng ta trực tiếp vào phòng như này quá không lịch sự rồi.” Khóe mắt của Nhất Đao lộ chút nhu hòa, khi đối diện với người phụ mình yêu, người đàn ông thiết huyết cũng có thể trở thành sợi chỉ mềm.
Lâm Thanh Mai cười nói: “Aiya, hai người mau vào đi, tớ chỉ là nhìn như này cảm thấy giống như bị cho ăn cơm chó...”
Lúc này một giọng nói vui đùa vang lên: “Tôi còn tưởng tôi dạy cũng đủ sớm rồi, không ngờ có người còn sớm hơn cả tôi...”
Trong tay Đường Văn Tú xách một hộp giữ nhiệt đi đến trước mặt bọn họ.
Vương Gia Linh liếc nhìn anh ta có hơi kinh ngạc: “Anh không phải là đã mất tích rồi sao? Sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây?”
“Ai nói với cô ông đây mất tích rồi? Tôi chẳng qua chỉ là tốn chút thời gian dạo chơi nửa cái Châu Âu, đột nhiên nghĩ đến Maldives câu cá thì vừa khéo nhìn thấy Lâm Thanh Mai...” Đôi mắt đào hoa của anh ta quét Vương Gia Linh từ đầu xuống chân.
Sắc mặt của Nhất Đao bạn trai chính hiệu đứng bên cạnh Vương Gia Linh có hơi cứng lại, trong đôi mắt đen lộ ra hàn khí.
Đường Văn Tú ngược lại cũng thức thời: “Đại ca anh đừng nhìn tôi như thế, tôi chẳng qua chỉ nhìn bạn gái của anh một cái, cô ta lại sẽ không bớt đi miếng thịt nào, anh đừng tưởng mình từng làm lính đặc chủng thì đâu đâu cũng lôi nghề nghiệp ra,vẻ mặt nhăn nhúm hù dọa ai chứ?”
Vương Gia Linh và Nhất Đao nhìn nhau, trong mắt đều có hơi nghi hoặc, Đường Văn Tú sao lại biết quan hệ của bọn họ...
Lâm Thanh Mai cảm thấy có hơi không đúng, cô lập tức hắng giọng nói: “Gia Linh, quan hệ của hai người là tớ nói cho Đường Văn Tú biết, tối qua hai chúng tớ ăn cơm nói chuyện, sau đó nói tới nói lui thì tớ đưa hình của cô và Nhất Đao cho anh ta xem rồi, tớ có phải là nói lời không nói nói không?”
“Không sao, chúng ta vào phòng đi.” Vương Gia Linh khoác vai của Lâm Thanh Mai đi vào trước.
Nhất Đao đem vali đẩy vào phòng rồi.
Đường Văn Tú theo đằng sau cũng đi vào.
Thanh Long và Kiệt sau khi nhìn thấy cửa phòng đóng lại thì rời khỏi.
Thanh Long sau khi căn dặn mấy câu với vệ sĩ ở ngoài biệt thự thì rời khỏi, anh ta còn phải cùng đầu bếp đến khách sạn chỉ định xem nguyên liệu nấu ăn mỗi ngày.
Kiệt sau khi đợi Thanh Long đi xa, anh ta lập tức xoay người một mình đi về phía chỗ ở của mình.
Đợi sau khi anh ta một mình ở trong phòng đơn của khách sạn, anh ta mặt mày thâm trầm rút điện thoại cá nhân của mình ra.
Sau khi điện thoại được kết nối, Kiệt trực tiếp nói: “Sắp xếp như nào rồi...”
...
Lúc này trong biệt thự của Lâm Thanh Mai, Nhất Đao nhận được ám thị ánh mắt của Vương Gia Linh bảo anh ta giả bộ có hứng thú với căn phòng cảnh biển này, Lâm Thanh Mai mến khách dân anh ta đi xem...
Mà Vương Gia Linh lôi tay của Đường Văn Tú đi vào trong phòng vệ sinh cách phòng khách rất gần.
Đợi cô ta khóa cửa lại, Vương Gia Linh mặt mày cảnh cáo nói: “Đường Văn Tú, chuyện tình cảm giữa Lâm Thanh Mai và Lập Gia Khiêm, anh tốt nhất đừng quản! Đừng làm người lo chuyện bao đồng!”
Đường Văn Tú dựa vào bức tường lát đá men, liếc nhìn bàn tay trên người anh ta, không hề sợ hãi mà mỉm cười: “Tôi nếu như cứ muốn quản thì sao? Lẽ nào cô còn có thể kêu bạn trai lính đặc chủng của cô giết tôi diệt khẩu chắc?”
Lời của anh ta tự nhiên là nói đùa, nhưng lời của Vương Gia Linh lại không có vẻ nói đùa gì hết: “Anh đừng nhăn nhở với tôi! Nỗi khổ của Gia Khiêm, anh sẽ không biết! Thanh Mai lại là một cô gái cố chấp, chuyện này xử lý sẽ rất hóc búa! Anh đừng làm loạn!”
“Vương Gia Linh, cô nói thật cho tôi biết, lúc đầu tin tức cô và Lập Gia Khiêm muốn đính hôn cũng là giả phải không? Cô ngược lại là rất trượng nghĩa, vì giúp cậu ta giải trừ hôn ước, không tiếc tìm người chụp ảnh cô và bạn trai ở bên cạnh nhau làm bằng chứng ‘đi quá giới hạn’, kiến ba của Gia Khiêm nổi giận lập tức thoái hôn, nhưng cô sẽ không ngờ, ông nội của Gia Khiêm sớm đã có cháu dâu lý tưởng nhất rồi...”
Lời của Đường Văn Tú khiến tay của Vương Gia Linh buông cổ áo của anh ta ra, cô ta nhìn vào mắt của anh ta, hỏi: “Nhưng chuyện này anh sao lại biết?”
Anh ta đi đến trước gương ở bồn rửa, nhẹ nhàng vuốt phẳng cổ áo bị cô ta túm nhàu.
Đường Văn Tú thông qua gương nhìn Vương Gia Linh ở đằng sau nói: “Ghét nhất chính là loại người như các cô, tự cho rằng làm việc đến giọt nước không lọt, lại không biết nó hở đầy chỗ! Tôi thân là tổng giám đốc của truyền thông Đường Văn, những năm nay vẫn là có vài paparazzi gạo gội có thể dùng, tôi thật sự muốn tra có cái gì là tôi không đào ra được? Cô cho rằng người bên cạnh các cô người nào người nấy đều là tử sĩ sẽ không lộ ra một chút thông tin sao?”
Lời của Đường Văn Tú khiến sắc mặt của Vương Gia Linh trắng đi, cẩn thận nghĩ lại, người có tư nguyên phong phú thật sự muốn tra cái gì tự nhiên sẽ không có gì là không thể.
“Mặc kệ bất cứ thời đại nào đều có một điểm chung, có tiền dễ làm việc...”
Vương Gia Linh không muốn tiếp tục nghe mấy lời lý luận hiện thức đó của anh ta, cô ta không có kiên nhẫn mà gằn khẽ: “Nếu như anh còn xem Lập Gia Khiêm là bạn của anh! Anh đừng ôm tâm thái chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn đi nhúng tay vào chuyện này, Gia Khiêm nếu còn có cách khác thì anh ấy sẽ không cố tình đi làm tổn thương Lâm Thanh Mai như thế sao, nếu như Lâm Thanh Mai có thể hiểu anh ấy, anh ấy cũng không cần gánh áp lực tâm lý nhiều như thế...”
Đường Văn Tú đột nhiên lên tiếng cắt ngang: “Vương Gia Linh cô đã nói đủ chưa? Cô nghe xem lời bản thân cô nói, thân là phụ nữ cô căn bản không có đứng ở góc độ của Lâm Thanh Mai mà nhìn nhận vấn đề!”
“Nếu người đàn ông của cô đối với cô như thế, giấu cô kết hôn với người phụ nữ khác, cô sẽ nghĩ như nào?”
Câu hỏi này khiến Vương Gia Linh bỗng á khấu không nói được gì.
Đường Văn Tú cười khinh thường: “Cho dù Lập Gia Khiêm không yêu người phụ nữ đó, nhưng cậu ta cố tình lừa gạt Lâm Thanh Mai đây là sự thật! Con mẹ nó ai cũng đừng nghĩ phủ nhận được! Cùng đừng con mẹ nó dùng nỗi khổ gì đó tìm cái cớ cho tôi! Cô nói chuyện giúp Lập Gia Khiêm như thế, chính là bởi vì cô xem Lập Gia Khiêm là bạn thật sự, mà Lâm Thanh Mai thì sao? Còn có ai đứng về phía cô ấy?”
Đường Văn Tú lúc này đã xoay người đối diện nhìn cô ta, đáy mắt của Vương Gia Linh dâng lên một tia hổ thẹn.
Cô ta tự hỏi lòng mình, cô vì người bạn Lập Gia Khiêm này cố ý làm bạn với Lâm Thanh Mai ở khoảng thời gian này, chủ động tỏ ra thân thiện với Lâm Thanh Mai, mục đích không phải chính là muốn đợi tương lai có một ngày cần cô ta đến khuyên Lâm Thanh Mai, cô ta có thể một lập trường thích hợp.
Nếu như cô chỉ là bạn tốt của Lập Gia Khiêm, tự nhiên không có sức thuyết phục hoàn toàn, nhưng cô ta một khi trở thành bạn với Lâm Thanh Mai, thậm chí là bạn tốt, vậy có những lời nói ra sẽ có một nửa hiệu quả.
Đường Văn Tú nhìn ánh mắt phức tạp mâu thuẫn của Vương Gia Linh thì đoán được cô ta đã có suy nghĩ kháng cự, ánh mắt của anh ta có hơi dịu đi không còn lạnh lẽo và tràn ngập địch ý như vậy nữa.
Anh ta khẽ thở dài bình tĩnh nói: “Gia đình của Lập Gia Khiêm tôi không phải là không rõ, nhưng tôi nói thật tôi không đồng tình với cậu ta, ít nhất nếu như chuyện này xảy ra trên người tôi, tôi sẽ không lựa chọn như thế! Tôi sẽ không bán đứng tình yêu của mình để làm tròn cái gọi là đạo hiếu, loại đạo hiếu này theo tôi thấy chỉ là kẻ hiếu thuận ngu dốt! Nếu như tôi có thể có được tình yêu thật sự, tôi sẽ không tiếc tất cả mọi giá!”
Vương Gia Linh hoàn hồn ngước mắt nhìn anh ta, cô ta cười có chút khinh thường: “Đường Văn Tú, anh không cần đem tình yêu nói thành cao thượng như thế, tôi không tin anh sẽ vì tình yêu mà vứt bỏ tất cả những gì anh có bây giờ! Anh nhìn tôi đi, tôi có yêu Nhất Đạo như nào đi nữa cũng không có trở mặt với ba tôi, tôi cũng không làm được kiểu ra đi tay trắng, tôi có thể vì Nhất Đao mà đi chết, nhưng tôi không thể kéo theo cả ba mẹ của tôi.”
“Quan điểm hiện nay của anh không phải chỉ là đứng nói chuyện mà không đau eo sao, đợi anh thật sự gặp được tình yêu khó vẹn toàn, tôi tin anh sẽ không hoàn toàn không muốn cân đo đong đếm vấn đề ưu khuyết điểm, con người ấy, tóm lại nói người khác rất dễ, đợi khi bản thân gặp phải vấn đề tương tự thì sẽ không nghĩ như thế...”
Đường Văn Tú không muốn tiếp tục bàn luận về vấn đề này nữa, khi rời đi thì liếc mắt nhìn Vương Gia Linh, anh ta mặt mày quyết tuyệt nói: “Giống như lời tôi đã nói với Lập Gia Khiêm, tôi cho cậu ta thời gian một tuần, một tuần sau cậu ta nếu như không thẳng thắn với Lâm Thanh Mai, tôi sẽ chính miệng nói cho cô ấy biết! Lâm Thanh Mai có quyền biết sự thật!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...