Lập Gia Khiêm vừa điên cuồng lại không có lý trí, anh muốn dùng hành động thực tế nói cho Lâm Thanh Mai biết rằng cho dù cô thật sự muốn phản kháng thì cũng không có tác dụng.
Hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua, chiếc váy trắng lụa của Lâm Thanh Mai bị xé tan nát rơi trong các ngõ ngách của chiếc xe...
Tiếng khóc kiêm chế của cô tràn ngập cả chỗ ngồi ở phía sau, ngay cả tài xế ở phía trước đều có thể nghe thấy được tiếng kêu làm cho người ta thương tiếc, nhưng mà anh ta là tài xế của Lập Gia Khiêm, căn bản không có quyền để quản, anh ta cũng không dám quản.
Tài xế đã đậu xe Rolls-Royce trong biệt thự của một nhà máy rượu.
Tài xế rất hiểu quy định nhanh chóng bước xuống xe, chạy chậm đi vào trong đại sảnh của biệt thự, nói với quản gia nữ trung niên trong đại sảnh vài câu, quản gia nữ trung niên gật đầu tỏ ra đã hiểu.
Mà lúc này Lập Gia Khiêm ở trong xe, anh vô tình là kẻ cướp đoạt, mà cô chính là người nhỏ bé phải tiếp nhận.
Lâm Thanh Mai tức giận đỏ cả hai mắt, làm cho người khác đau đớn tận xương tủy, trong tiếng nói bất lực mê hoặc của cô lộ ra một sự thất vọng lạnh thấu xương: “Tôi hận anh..."
Lập Gia Khiêm nhìn người phụ nữ bị cưỡng ép phải khuất phục từ trên cao xuống dưới, trong lòng đau đến nghẹt thở, như thể anh và cô lại trở về đoạn quan hệ trong quá khứ.
Trong đầu hiện lên cảm giác sợ hãi và hối hận đến mấy lần, nhưng mà nghĩ đến Lâm Thanh Mai thoải mái lựa chọn rời khỏi anh, cơn giận ở trong lòng của Lập Gia Khiêm lại giống như dây thường xuân ở trên tường nhanh chóng bao vây cả trái tim đang thấp thỏm lo âu...
Cô nhắm mắt lại thừa nhận, trong lòng không khỏi cảm thán, cô với Lập Gia Khiêm thật sự là một đoạn nghiệt duyên...
Cũng không biết là thời gian trôi qua bao lâu, cô chỉ nhớ là cuối cùng cô thật sự ngất đi.
Đến lúc nửa đêm, Lâm Thanh Mai tỉnh dậy lần nữa, cô vẫn còn ở trong lòng ngực của Lập Gia Khiêm.
Lâm Thanh Mai mệt mỏi đến độ gần như là không mở mắt.
Dần dần, đoạn ký ức về chuyện tình yêu nam nữ tốt đẹp ở trong đầu của cô đã dần trở nên mơ hồ, mặc dù sự dụng chạm của Lập Gia Khiêm đối với cô lại làm cho cô cảm thấy bắt đầu buồn nôn...
Cô bỗng nhiên nghiến răng nghiến lợi nói: “Lập Gia Khiêm, coi như tôi thật sự mang thai thì tôi cũng sẽ phá bỏ đứa bé này.”
Lời nói của Lâm Thanh Mai giống như là một cây cung bắn vào Lập Gia Khiêm, làm cho anh trở nên cứng người trong nháy mắt.
Anh lập tức ngồi dậy, trực tiếp bước xuống đất, anh thấy không rõ biểu cảm ở trên mặt của cô, nhưng mà lời nói của cô khiến cả phòng ngủ đạt tới điểm đóng băng.
Lâm Thanh Mai không nhìn thấy giọt nước mắt rơi xuống bên khóe mắt của Lập Gia Khiêm lúc anh xoay người rời đi...
Anh đột nhiên rời đi, trong nháy mắt cô bò dậy bắt đầu tìm kiếm quần áo của mình, Lâm Thanh Mai tìm công tắc điện mở đèn lên, cô nhìn thấy một cánh cửa cách đó không xa, trực giác nói cho cô biết đó chính là phòng để quần áo.
Đợi đến lúc sau khi cô đi qua thì nhìn thấy đó quả nhiên là phòng để quần áo.
Cô đi vào trong, đèn cảm ứng tự động sáng lên, tay cô vạch một cái, tủ quần áo chậm rãi mở ra.
Sau khi mở ra, cô mất khoảng một hồi, nhìn thấy ở trong tủ treo một nửa quần áo của phụ nữ, Lâm Thanh Mai nhìn số đo của những bộ quần áo này.
Cô không có cách nào tự điều khiển suy nghĩ, cô nghĩ có phải là quần áo của Vương Gia Linh, vợ sắp cưới của Lập Gia Khiêm? Nhưng mà đợi sau khi cô nhìn thấy số đo đều là số đo của cô.
Bao gồm tất cả giày cũng là số đo của cô...
Mà dáng người của Vương Gia Linh cao ráo lại gợi cảm, dựa vào kinh nghiệm của cô, chắc là kích thước trung bình.
Cho nên một nửa quần áo trong phòng để quần áo này đều là do Lập Gia Khiêm đã chuẩn bị vì cô?
Lập Gia Khiêm đã đi nhưng mà lại quay lại, lúc này anh đang lặng lẽ đứng ở một nơi cách cô khoảng mười mét, anh mặc một chiếc quần bò màu trắng thoải mái.
Mái tóc ngắn rối tung của anh có vẻ hơi buông thả, không bị trói buộc, khuôn mặt đẹp trai của anh càng trở nên hấp dẫn hơn, trong miệng của anh phun ra sương mù, giữa ngón tay có kẹt một điếu thuốc.
Lời nói lúc nãy Lâm Thanh Mai nói với anh làm cho anh lạnh từ đầu tới chân.
Lúc đó một cơn giận vọt thẳng lên trên trán của anh, anh thật sự sợ hãi là mình sẽ không thể khống chế được mà bóp chết người phụ nữ để mình vừa yêu vừa hận...
Chờ người phụ nữ mà anh vừa yêu vừa hận xuất hiện, Lập Gia Khiêm bỗng nhiên lại có một loại cảm giác không thể xoay chuyển số mệnh anh.
Trong lúc vô tình, anh đã yêu Lâm Thanh Mai.
Nhìn thân thể có lực hấp dẫn chí mạng đối với anh, Lập Gia Khiêm đột ngột hỏi: “Lâm Thanh Mai, lời nói lúc nãy của em không phải là thật lòng có đúng không?”
Giọng nói của anh làm trái tim của Lâm Thanh Mai đập rộn lên, cô tùy ý lấy một cái váy trước mắt mình mặc trên người của mình, cũng không thể để trân được.
Sự bối rối của Lâm Thanh Mai để Lập Gia Khiêm cười thành tiếng: “Mỗi một chỗ trên cơ thể của em anh đều rất quen thuộc, bọn chúng đều ghi tạc ở trong tim của anh.”
Cô đỏ mặt quay người lại, hỏi: “Túi xách của tôi đâu rồi? Anh để nó ở đâu, tôi phải đi.”
Nụ cười của anh lập tức thu hồi lại: “Đã trễ như vậy rồi mà em còn muốn trở về? Lâm Thanh Mai, rốt cuộc là em có đầu óc hay không vậy hả?” Một chút ý thức an toàn cũng không có, chỉ có tính tình đùa giỡn như một đứa con nít.
Bây giờ cô vừa nhìn thấy anh thì đã thấy phiền phức: “Tôi không gây chuyện với anh, anh mau nói túi xách của tôi đang ở đâu?”
Túi xách của cô, còn có ví tiền và có điện thoại, có thể gọi điện thoại cho Lưu Bảo Bảo kêu một chiếc xe đến đây đón cô.
Giờ phút này, ánh mắt của Lập Gia Khiêm đã hoàn toàn lạnh lão: “Em đừng gây chuyện nữa, phòng ngủ để lại cho em ngủ, tôi đi vào phòng khách, chờ trời sáng rồi hẵng đi.”
Anh xoay người lại không thèm phản ứng cô, trực tiếp đi khỏi.
“Lập Gia Khiêm, anh mau trả túi xách lại cho tôi, nếu như anh không đưa tôi thì tôi cứ đi như thế đấy.” Lâm Thanh Mai thở phì phò đi về phía anh.
Lập Gia Khiêm nhíu mày nhìn người phụ nữ không chịu nó lý thật sự đã giận dữ rồi, một tay của anh nắm lấy cánh tay của cô kéo vào trong phòng ngủ.
Lâm Thanh Mai phản kháng giãy dụa, anh ôm ngang cô lên vác ở trên vai, dùng sức ném cô lên trên chăn, Lâm Thanh Mai bị ném có hơi hoa mắt váng đầu.
Đợi đến lúc đầu óc cô kịp tỉnh táo phản ứng lại, cô đã bị cánh tay vạm vỡ mạnh mẽ của người đàn ông cưỡng ép trở về, Lập Gia Khiêm lạnh lùng nói: “Đi ngủ.”
Đương nhiên là Lâm Thanh Mai không nghe theo, vùng vẫy tay chân muốn đứng dậy, lại bị Lập Gia Khiêm dùng cả tay chân áp chế hoàn toàn không có cách nào cử động.
“Lập Gia Khiêm, tại sao lại anh không nói đạo lý như vậy hả, anh vô liêm sỉ, anh vô lại...” Cô không nhịn được nữa mà mắng chửi một trận.
Làm cho cô kinh ngạc đó chính là người đàn ông đang đè lên cô vậy mà lại ngủ thiếp đi không báo trước...
Lâm Thanh Mai nghe thấy tiếng hít thở đều đều truyền đến từ trên đầu của cô, cô kinh ngạc không biết nói cái gì cho tốt.
“Lập Gia Khiêm, anh tỉnh dậy! Nè, anh là heo hả, sao ngủ là ngủ?” Lâm Thanh Mai tức giận dở khóc dở cười.
Cô thật sự không muốn phải ngồi cùng một chỗ với người đàn ông này.
Nhưng mà cô làm như thế nào để có thể trốn thoát được lồng ngực như tường đồng vách sắt của anh đây chứ?
Thử vài chục lần mà đều vô dụng, Lâm Thanh Mai nhận mệnh, ai kêu cô là phụ nữ trói gà không chặt?
Vóc dáng của cô cùng với thân hình cường tráng cao lớn của Lập Gia Khiêm không có cách nào so sánh với nhau, chứ đừng nói chỉ là thân thủ đáng sợ của Lập Gia Khiêm...
Trong lúc Lâm Thanh Mai gần như đã hao tổn hết tất cả khí lực, cô không thể tránh thoát mà mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Đợi sau khi cô ngủ rồi, Lập Gia Khiêm đang kiềm chế cô bỗng nhiên mở hai mắt ra, anh nhẹ nhàng di chuyển tay chân khỏi người cô, lấy một cái chăn ở bên cạnh che thân thể của cô lại, phòng ngừa hơi lạnh của máy điều hòa làm cho cô cảm lạnh.
Một tay của anh chống trên gối đầu, như có điều suy nghĩ mà nhìn Lâm Thanh Mai, rõ ràng ánh mắt rất lạnh lùng, nhưng mà lại dường như có một tia dịu dàng...
Ngón tay của Lập Gia Khiêm nhẹ nhàng xoa lên gương mặt cô, cảm xúc mềm mại tinh tế truyền từ đầu ngón tay đến trong lòng của anh, giọng nói của anh nhẹ đến nỗi gần như không thể nghe thấy: “Lâm Thanh Mai, đến cùng anh phải đối xử với em như thế nào đây..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...