Cạm Bẫy Tổng Tài

Rolls-Royce đã chạy khỏi khách sạn, tài xế lái xe ở phía trước hoàn toàn không nhìn rõ tình huống ở chỗ ngồi đằng sau.

Mà giờ phút này nhiệt độ không khí ở chỗ ngồi phía sau đang kịch liệt lên cao...

Lâm Thanh Mai bị người đàn ông cao lớn đè lại, đôi môi lạnh lão của người đàn ông tùy ý cướp đoạt lấy hơi thở trong trẻo trong miệng của cô.

Cũng mặc kệ người phụ nữ đang kịch liệt phản kháng, không bao lâu sau bờ môi của Lâm Thanh Mai bị trắng rách da.

Lông mày của cô nhíu chặt lại cùng một chỗ, mùi máu tươi ngai ngái đông thời cuốn vào trong miệng của hai người.

Rõ ràng là người đàn ông mà cô khát vọng nhất, nhớ nhung nhất đang ở ngay trước mặt của cô, nhưng mà cô lại muốn phản kháng.

Rõ ràng là buổi tối nào cô cũng đều khát vọng mơ thấy anh với cô ôm nhau, nhưng mà khi thân thể có máu có thịt của người

đàn ông thật sự ôm lấy cô, nước mắt của Lâm Thanh Mai lại bắt đầu rơi ra, trong lòng của cô thật sự rất đau đớn, trong xe càng có ít dưỡng khí làm cho cô dần dần cảm thấy ngạt thở...

Cô thật sự sợ mình tiếp tục mê luyến loại cảm giác này, thật sự sợ tương lai mình không xong rồi.

Đến mức hiện tại rõ ràng có thể tạm thời nhận được sự ấm áp mà cô muốn, cô lại sợ hãi không dám có được...

Sau khi nước mắt của Lâm Thanh Mai xuất hiện, Lập Gia Khiêm không tiếp tục miễn cưỡng cô nữa.

Anh chậm rãi ngồi dậy từ trên người cô, đỡ Lâm Thanh Mai ngồi dậy.


Tay của người đàn ông muốn chỉnh sửa lại cổ áo của Lâm Thanh Mai, cô bình tĩnh nói: “Để em tự làm.”

Sắc mặt của Lập Gia Khiêm ảm đạm, thu hồi tay lại, đôi mắt lạnh lẽo nhìn về phía trước, hai cánh tay tiêu sái tùy chỉnh lại chiếc áo sơ mi đen của mình.

“Không gặp nhau nhiều ngày như vậy, gặp anh liền muốn khóc?” Giọng nói của anh trâm thấp, nghe giống như là một vị vua

trong đêm tối, làm cho người ta sợ hãi, đồng thời còn có một lực hấp dẫn chí mạng.

Lý trí của Lâm Thanh Mai đang mãnh liệt thiêu đốt, trong lòng dường như có một con phượng hoàng đang gào thét muốn

thoát ra khỏi lông giam.

“Có cái gì để gặp nhau đâu.” Lời đã nói ra khỏi miệng, cô không muốn lại thay đổi nữa, trong đầu cô có hàng trăm câu "em rất nhớ anh” nhưng mà lại không nói nên lời.

Lập Gia Khiêm liếc mắt qua nhìn về phía cô, trong ánh mắt mang theo cơn giận lạnh lẽo đang kiềm chế: “Lâm Thanh Mai, em

thật sự rất vô tình! Nếu như anh không tìm em thì có phải em cũng sẽ không muốn gặp anh nữa không hả?”

Nước mắt của cô lại trào ra: "Tại sao lại phải gặp anh chứ? Để cho em phải khóc và câu xin anh đừng lấy vợ? Anh đã cảm thấy khó xử đến mức ngay cả can đảm để nói cho em biết mà cũng không có, anh kêu em mang theo lòng tin gì để đi tìm anh?”

Đôi mắt thâm thúy đen tối của anh nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô, trong lòng điên cuồng tưởng niệm sự thỏa mãn trong khoảnh khắc anh nhìn thấy cô, nhưng mà dần dần lỗ đen đột nhiên bị đổ sập xuống. Cho dù người đang ở ngay trước mắt của anh, cách anh gần như vậy, nhưng mà dường như là lại cách rất xa.


Lập Gia Khiêm không có cách nào kiềm chế bản thân mà kéo cô qua, ôm Lâm Thanh Mai ở trong ngực anh, để cô ngồi trên hai chân của anh, cô nhỏ nhắn xinh xắn giống như là một con rối dành riêng của anh, khiến cho người khác mê luyến mà vui vẻ.

Lông ngực của anh vẫn làm cho người khác say mê trong trí nhớ, mùi hương trên người anh lan tỏa đến cô, Lâm Thanh Mai

thực sự không tự chủ được mà bỏ đi kháng cự ở trong lòng, cô yên tĩnh dựa đầu ở trên vai của anh, nước mắt giống như là từng hạt trân châu rơi ở trên người của anh.

Giọt nước mắt ấm áp xuyên qua cổ của anh, nhanh chóng thẩm thấu vào trong làn da, tan vào trong máu của anh, giống như là một chất độc thẩm thấu tứ chỉ làm cho nó bỏng rát cả người. Anh ôm cô thật chặt, sợ hãi rằng cô sẽ biến mất.

Hai người cứ dựa sát vào nhau, ôm nhau một hồi lâu mà không nói gì.

Dường như là thời gian đã dừng lại, giống như là tiếng ồn ào ở bên ngoài xe không có liền quan gì tới bọn họ, cả hai đều đang đợi đối phương mở miệng trước.

Cuối cùng Lập Gia Khiêm bỗng nhiên nói: “Thanh Mai, anh đưa em ra nước ngoài định cư, sau này anh sẽ thường xuyên đến thăm em, nếu như em không nỡ bỏ em trai và mẹ của em, vậy thì anh cũng sẽ sắp xếp đưa bọn họ ra nước ngoài cùng với em.”

Lâm Thanh Mai chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn anh, đường cong xương hàm hoàn mỹ của Lập Gia Khiêm gần trong gang tấc, tất cả mọi thứ của anh đều làm cho trái tim của cô rung động, nhưng mà tại sao anh và cô lại không thể ở bên nhau...

“Ra nước ngoài định cư?” Giọng nói của cô mang theo vẻ mờ ảo vô cùng, trong lòng dường như đã biết được dụng ý của anh, nhưng mà cô vẫn không nhịn được mà hỏi thành lời.

Ngón tay thon dài xinh đẹp của Lập Gia Khiêm nhẹ nhàng nâng cằm của cô lên, anh chân thành nói: “Sau khi ra nước ngoài, em muốn làm việc hay là muốn tiếp tục học để đào tạo chuyên sâu đều có thể, anh sẽ ủng hộ em.”


Khóe miệng của cô có một nụ cười nhợt nhạt, nhưng mà trong mắt lại có sự tự giễu không dễ dàng nhận ra: “Giống như là tình nhân bị anh bao nuôi?”

“Lâm Thanh Mai, tại sao em vẫn cứ nắm lấy thân phận này không chịu thả cơ chứ? Chẳng lẽ là tình yêu của anh đối với em vẫn còn chưa đủ nữa à?” Trong đôi mắt của Lập Gia Khiêm hiện lên một tia bất đắc dĩ.

Ý cười trên mặt của Lâm Thanh Mai càng trở nên điên cuồng hơn: “Đúng rồi đó, là do lòng em quá tham lam, em đã nói với anh là em sẽ không làm tình nhân của anh, cho dù anh nghĩ như thế nào thì em cũng sẽ không thay đổi."

Sự quyết đoán của cô làm cho trong lòng anh sinh ra ngọn lửa giận: “Em thật sự là một người phụ nữ ngu xuẩn, không có đầu óc. Đi theo anh, em có tiền tiêu không hết, ngoại trừ em ra, anh cũng sẽ không có những người phụ nữ nào khác, rốt cuộc là em còn muốn như thế nào nữa hả? Anh đưa em ra nước ngoài định cư, anh sẽ chăm sóc thật tốt cho người nhà của em, tại sao em lại không hài lòng?”

Câu chất vấn của anh làm cho cô nghẹn lời, không trả lời được. Đúng vậy đó, một người đàn ông như Lập Gia Khiêm có bao nhiêu người phụ nữ cầu còn cầu không được, anh có thể lựa chọn ở với cô, hẳn là cô nên thức thời một chút thì hơn, nhưng mà tại sao cô lại làm không được cơ chứ?

Nụ cười lạnh lùng châm chọc của Lâm Thanh Mai làm Lập Gia Khiêm cảm thấy chói mắt, anh bỗng nhiên mất hết kiên nhẫn trò chuyện, dựa vào tính tình của anh, căn bản cũng sẽ không cho phụ nữ có loại ưu đãi này.

Từ khi quen biết với Lâm Thanh Mai, vậy mà anh lại không ngừng nhượng bộ đối với ba nguyên tắc của mình, cho đến sau khi ông nội hôn mê tỉnh lại, yêu câu anh làm cho anh cảm thấy được khó cử phát ra từ trong nội tâm. Nếu như anh không quen biết với Lâm Thanh Mai, có lẽ là anh sẽ tùy tiện đồng ý.

Đơn giản chính là cưới một người phụ nữ mà ba và ông nội của anh đồng ý, sau đó sinh con với người phụ nữ này, không có gì là không được.

Nhưng mà lúc đó anh lại tưởng tượng Lâm Thanh Mai sẽ bởi vì chuyện này mà rời khỏi anh, làm cho anh khó xử không dám tự miệng nói cho cô biết.

Mặc dù là chuyện này khó giải quyết như thế, anh vẫn rất khát vọng Lâm Thanh Mai có thể quấn quýt làm hỗn loạn sự quyết tâm của anh, khiến anh nảy ra những suy nghĩ điên rồ liều lĩnh.

Nhưng mà phản ứng của Lâm Thanh Mai lại như thế nào?

Cô quá biết trước sau, cô quá mức hiểu chuyện, cô không có lời oán giận nào mà rời khỏi anh làm cho anh càng trở nên nóng nảy hơn, cuối cùng không thể nhịn được mà chủ động đến thành phố Z tìm cô.

“Gia Khiêm, nếu như ông nội của anh thật sự quan trọng với anh như vậy, vậy anh không cần phải làm gì cảm thấy tiếc nuối, kiếp này có thể trở thành người nhà cũng là duyên phận, đủ để trân trọng..."


Lập Gia Khiêm quát lên: “Im miệng lại! Anh không cần nghe những lời dạy bảo của em! Lâm Thanh Mai, con mẹ nó em là thánh mẫu hả? Anh ở trong lòng của em không có địa vị như vậy à? Em nói từ bỏ liền từ bỏ?”

Nghe câu giận dữ mắng chửi của anh, rốt cuộc là Lâm Thanh Mai cũng không thể nào nói nên lời những câu nói trái lương tâm, trong mắt của cô đều là sự chất vấn: “Vậy anh nói xem em nên làm cái gì đây? Em chủ động rời khỏi, không trở thành chướng ngại để anh thực hiện lời hứa của anh đối với ông nội, chẳng lẽ em đã làm sai rồi à?”

Trong nháy mắt Lập Gia Khiêm nắm lấy cằm của cô, lạnh giọng nói: “Anh có thể vì em mà đưa ra sự sắp xếp tốt nhất, chính là ra nước ngoài định cư, nếu như em thật sự cảm thấy cô đơn thì chúng ta có thể sinh mấy đứa con để bọn nó ở bên cạnh của em, anh cũng sẽ yên tâm hơn.”

Lời nói của anh làm cho Lâm Thanh Mai sợ đến ngây người, cô sửng sốt hết cả mười giây, nhìn biểu cảm của anh hoàn toàn không giống như là đang nói đùa, cô mới bất giác hiểu được những lời Lập Gia Khiêm nói là thật.

Cô run lên, nhẹ nhàng xoa lên cánh tay của anh, cô dùng sức tách từng ngón tay của anh từ trên cằm cô ra, Lâm Thanh Mai không thể tin mà nói: “Lập Gia Khiêm, anh điên rồi!”

Tự mình đưa ra ý nghĩ muốn để cô ra nước ngoài định cư đã đủ điên cuồng rồi, bây giờ lại nói muốn sinh mấy đứa bé với cô, mục đích chỉ là vì để cô cảm thấy không cô đơn...

Không tự chủ được mà nhớ đến Trần Hoàng Khôi của lúc trước, tại sao đàn ông lại có những lý do vô lý như vậy để có con?

Con cái tùy tiện sinh ra như vậy được à?

Khi nghe thấy lời này, trong nháy mắt, ánh mắt đen của Lập Gia Khiêm lạnh đến vô cực, sự sợ hãi và bối rối mà anh kiềm chế một hồi lâu đã bộc phát, trong lúc này hai tay đã bóp lấy eo của cô, đặt cô lên trên chỗ ngồi, chưa đợi cô kịp phản kháng thì anh đã giam cầm cô lại.

Khuôn mặt tuấn tú vô cùng mạnh mẽ của anh lúc này lại giống như ác ma đến từ địa ngục. Lâm Thanh Mai liêu mạng phản kháng: “Anh buông em ra, Lập Gia Khiêm, đừng để em phải xem thường anh..."

Trên đôi môi mỏng của Lập Gia Khiêm vẫn còn dính vết máu của cô, giống như là một con quỷ hút máu vô cùng lạnh lẽo, anh khẽ cười một tiếng: “Lâm Thanh Mai, xem như là tôi tỉnh táo rồi, đối xử tốt với em sẽ chỉ làm em được một tấc lại muốn tiến thêm một thước! Mặc kệ em có đồng ý hay không, anh nhất định sẽ đưa em ra nước ngoài, em cho rằng anh thật sự cũng ủng hộ em làm minh tinh gì đó à? Không phải là em còn muốn quay những bộ phim thân mật với mấy diễn viên nam đó chứ?”

Cô hoảng sợ nhìn gương mặt của người đàn ông hoàn mỹ giống như là yêu nghiệt.

Đôi mắt đen nhánh hung ác nham hiểm của anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt đẹp của cô: “Ha, anh nói thật cho em biết, cho dù là bộ phim thân mật thì em cũng không có đâu. Ai mà dám quay phim cùng em thì đợi bị tôi phong sát đi... có điều là những thứ này không quan trọng, chờ sau khi tôi đưa em ra nước ngoài rồi em sẽ ngoan ngoãn mang thai sinh con, tôi cũng không tin là em không thể mang thai con của tôi..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui