Lục Hạo Đình chợt dừng động tác, anh quay mặt lại nhìn về phía Vương Thiệu Huy để xem có chuyện gì đang xảy ra. Không biết Vương Thiệu Huy đã nghe thấy chuyện gì, đột nhiên hắn cười lớn, sau đó ra lệnh cho Lục Hạo Đình…
“Thôi được rồi, dù sao cô ta cũng sống không bằng chết, không cần giết loại người này làm gì…”
Vương Thiệu Huy vừa nói dứt lời liền đứng dậy rời đi trước, hắn ngồi vào trong xe để vệ sĩ đưa hắn trở về bệnh viện. Không phải tự nhiên Vương Thiệu Huy đổi ý không giết Gia Nghi nữa, mà hắn không muốn làm Kiều Lan Nhi thất vọng khi cô đã cầu xin hắn tha mạng cho cô ta…
Lúc này Kiều Lan Nhi cũng vừa tỉnh lại, trước mắt cô là hai bác sĩ đang kiểm tra tình hình giúp cô. Sau khi bọn họ thấy cô mở mắt liền lên tiếng…
“Lần này thuốc ngấm lâu hơn dự kiến đấy! Đại tiểu thư của tôi…”
Kiều Lan Nhi dựa lưng vào tường, cô nhớ lại những chuyện mà mình đã gây ra liền cảm thấy có chút buồn cười trong lòng. Nếu cô không tỉnh lại sớm hơn một chút thì e rằng Lục Hạo Đình đã phải ra tay rồi…
Chuyện này phải nói từ chiều hôm qua, sau khi Lục Hạo Đình rời khỏi ga xe lửa không lâu, Kiều Lan Nhi chính là người đã xuất hiện ở đó. Cùng lúc đó cũng có một Kiều Lan Nhi khác ở toà lâu đài, nhưng người đó không phải là cô…
Kiều Lan Nhi cho người quản lý vé tàu một ít tiền, cô tiến lại chỗ Gia Nghi đang ngồi, sau đó ngồi xuống đối diện cô ta. Lúc này ánh mắt của Gia Nghi có phần khờ dại và nhoè hẳn đi, nhưng cô ta vẫn biết người ngồi đối diện mình là ai…
“Cô định rời đi như thế này à? Dù sao cuộc đời của cô cũng kết thúc rồi, cô có muốn kéo theo tên khốn đã hãm hại cô không?”
Gia Nghi vô thức suy nghĩ một chút, gương mặt nhợt nhạt hẳn đi, cô ta đoán rằng Kiều Lan Nhi sẽ giúp mình ám sát Vương Thiệu Huy. Dù sao cuộc đời của cô ta cũng kết thúc rồi, cô ta không còn thiết tha gì với sự sống vô nghĩa này nữa, vậy nên cô ta cũng phải kéo Vương Thiệu Huy theo cùng.
Sau khi nhận được cái gật đầu của Gia Nghi, Kiều Lan Nhi mỉm cười nhẹ nhàng tỏ vẻ hài lòng, cô nhanh chóng đưa cô ta trở lại toà lâu đài, sau đó tìm cách giấu Gia Nghi vào tủ quần áo.
Thật ra Kiều Lan Nhi chỉ đưa Gia Nghi về toà lâu đài, còn những việc khác đều do người của cô sắp xếp. Người đó không phải ai khác, chính là Mạn Ly…!
Kiều Lan Nhi cũng vừa phát hiện ra chuyện này cách đây không lâu, theo cô biết thì Mạn Ly chính là người hầu của mẹ cô cách đây khoảng gần mười năm trước, sau đó cô ta phải về nước để lo cho gia đình, cuối cùng cô ta trở thành nữ hầu trưởng của toà lâu đài do Vương Thiệu Huy làm chủ.
May mắn sao mối quan hệ giữa Mạn Ly và mẹ của cô rất tốt nên cô ta đã giúp đỡ cô rất nhiều. Cả hai phối hợp với nhau cũng rất ăn ý, khiến Vương Thiệu Huy nghĩ rằng cô đã cứu hắn một mạng…
Kiều Lan Nhi nhìn một bên vai đang bị băng bó của mình, cô mỉm cười thật tươi, sau đó lên tiếng khen ngợi hai vị bác sĩ đang có mặt trong phòng…
“Mặc dù tôi không bị thương nhưng hai người băng bó giống thật đấy!”
Kiều Lan Nhi không ngu ngốc đến nỗi để Gia Nghi đâm trúng cô, thật ra cô đã đắp một lớp bột mỏng lên người, bên trong lớp bột có một lượng máu vừa đủ để người khác nghĩ rằng cô bị thương thật.
Khi Vương Thiệu Huy đỡ lấy cô, tay phải của hắn sẽ tiếp xúc với lượng máu này, khiến chất động mà cô đã xoa lên tay hắn phát tác, đoán chừng hiện tại tay hắn đã có dấu hiệu của sự bỏng rát rồi…
“Lát nữa Vương Thiệu Huy sẽ đến đây, các người hãy giúp hắn ta băng bó một chút, làm cách nào thì làm, tôi muốn cái tay đó của hắn không sử dụng được nữa…”
Kiều Lan Nhi không phải người tàn độc, cô cũng không bao giờ giết người vô tội, nhưng xui sao Vương Thiệu Huy lại dùng cái tay lành lặn chết tiệt đó động vào Lục Hạo Đình…
Lúc Vương Thiệu Huy đến, Kiều Lan Nhi hơi hé mắt ra nhìn hắn, việc đầu tiên sau khi tỉnh lại, cô vẫn muốn hỏi thăm tình hình của hắn…
“Anh có sao không?”
Vương Thiệu Huy tiến lại phía Kiều Lan Nhi đang nằm, hắn quan sát tình hình của cô một chút, sau đó mới lên tiếng trả lời…
“Tôi không sao, em nên lo cho bản thân mình thì hơn…”
Kiều Lan Nhi khẽ gật đầu, cô liếc nhìn cánh tay đang đỏ ửng lên và có dấu hiệu bỏng rát của Vương Thiệu Huy, sau đó lên tiếng nói…
“Tay anh bị sao vậy? Anh có đau không?”
Lúc này Vương Thiệu Huy mới để ý đến tay của mình, hắn không biết tại sao tay của mình lại bị như vậy. Chẳng lẽ do hắn dị ứng với máu của Kiều Lan Nhi?
“Em yên tâm, tôi sẽ bảo bác sĩ khám sau, bây giờ em nghỉ ngơi đi!”
Kiều Lan Nhi gật đầu, cô chậm rãi nhắm mắt lại, lúc này bác sĩ cũng tiến đến để đề nghị băng bó vết thương cho Vương Thiệu Huy theo đúng kế hoạch đã đề ra…
“Thưa ngài, chúng tôi là bác sĩ của bệnh viện, chúng tôi sẽ giúp ngài băng bó vết thương…”
Vương Thiệu Huy ra hiệu cho bọn họ ngừng lại, hắn không hề do dự mà lên tiếng đáp lại…
“Không cần…!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...