Cạm Bẫy Tình Yêu

Sau khi ăn tối xong, Vương Thiệu Huy lên phòng nghỉ ngơi trước, hắn không quan tâm đến Kiều Lan Nhi cho lắm, vì hắn biết đúng giờ cô sẽ trở về phòng để ngủ cùng hắn.

Lúc này Kiều Lan Nhi đang đi dạo trong vườn, phía sau cô có Lục Hạo Đình bảo vệ và Mạn Ly đi theo để tiện hầu hạ. Sự hiện diện của Mạn Ly khiến Kiều Lan Nhi không thể nói chuyện thoải mái với Lục Hạo Đình, vậy nên cô bèn phân phó nhiệm vụ cho cô ta làm…

“Tôi muốn ăn trái cây tráng miệng, cô mang một ít trái cây đến đây, tôi và vệ sĩ Lục sẽ đợi cô ở đằng kia…”

Kiều Lan Nhi ngồi xuống ghế đá gần cổng lớn, cô biết Vương Thiệu Huy đang đứng ở trên cao nhìn về phía cô, vậy nên cô phải nói chuyện làm sao đó để khẩu hình miệng không hoạt động quá nhiều…

“Anh đưa cô ta đi đâu rồi?”

Lục Hạo Đình nghe thấy giọng nói của Kiều Lan Nhi có vẻ nhỏ hơn thường ngày, anh đoán rằng Vương Thiệu Huy đang quan sát bọn họ nên chỉ trả lời ngắn gọn…


“Vùng quê phía Tây…”

Kiều Lan Nhi không nói gì, dường như cô rất hài lòng về đáp án đó. Vùng quê phía Tây là một nơi rất yên tĩnh, hầu như chỉ có người già sinh sống, thích hợp với một cô gái đã bị huỷ dung như Gia Nghi. Ngày tháng sau này sống như thế nào, tuỳ thuộc vào quyết định của cô ta…

“Chuyện này sẽ kéo dài trong bao lâu đây?”

Lục Hạo Đình nghe thấy câu hỏi đó của Kiều Lan Nhi, bản thân anh cũng không biết nên trả lời như thế nào, anh chỉ còn cách hỏi ngược lại cô…

“Chẳng phải em thích cảm giác yêu đương vụng trộm như thế này sao?”

Kiều Lan Nhi khẽ nhướng mày, cô xoay mặt về phía Lục Hạo Đình, sau đó nở một nụ cười thật tươi, nhưng ánh mắt của cô hoàn toàn không hướng về phía anh, dường như cô đang nhìn chằm chằm vào người đang đứng trước cửa sổ trên tầng tám kia…

“Em sẽ làm tất cả mọi thứ vì anh, bởi vì em yêu anh…”

Kiều Lan Nhi vừa nói dứt lời thì Mạn Ly mang trái cây đến, cô chậm rãi thu hồi ánh mắt, sau đó đứng dậy đi vào trong nhà.

Lúc này đồng hồ cũng điểm tám giờ tối, đã đến lúc cô phải trở về phòng ngủ của mình. Tiếng bước chân đệm theo nhịp trên hành lang, cảm giác giống như có người đang tự do nhảy nhót chứ không phải đơn giản chỉ là bước đi bình thường. Lúc này giọng hát ngọt ngào vang lên trong đêm tối tĩnh mịch, tạo nên không gian có chút ghê rợn…


“Đừng bỏ em một mình, trời lạnh quá, trời lạnh quá, sao đành bỏ em một mình…”

Giọng hát vừa dứt chính là lúc cánh cửa phòng ngủ chính được mở ra, Vương Thiệu Huy xuất hiện trước mặt Kiều Lan Nhi, hắn hơi cúi đầu xuống để nhìn rõ gương mặt của cô…

“Em sẽ làm tất cả mọi thứ vì anh, bởi vì em yêu anh, em đã nói vậy đúng không?”

Kiều Lan Nhi đoán không sai, Vương Thiệu Huy có khả năng đọc được khẩu hình miệng nếu hắn nhìn trực diện về phía đối phương, nhưng khả năng này cũng quá phi thường rồi. Lúc đó khoảng cách của cả hai rất xa, vậy mà hắn lại đọc không sót một chữ nào…

“Sao vậy Vy Vy? Chẳng phải em bảo sẽ không bao giờ trao trái tim cho một người tồi tệ như tôi sao?”

Vương Thiệu Huy chạm khẽ lên gương mặt xinh đẹp như thiên sức của người trước mặt, hắn rất nóng lòng muốn nghe câu trả lời của cô, hắn thật sự muốn biết điều đó có phải sự thật hay không…

“Nếu điều đó là thật, anh định đối xử với tình yêu của em như thế nào?”


Vương Thiệu Huy chậm rãi buông Kiều Lan Nhi ra, hắn tiếp tục đi về phía cửa sổ, mắt của hắn hơi nhíu lại vì ánh trăng đêm nay sáng hơn mọi ngày…

“Trên đời này không thiếu những người như em, Vy Vy à! Tình yêu sao? Con người chỉ quan tâm đến mạng sống của mình thôi! Em nghĩ em sẽ trở thành người đặc biệt hơn bọn họ à?”

Kiều Lan Nhi không hề phủ nhận lời này của Vương Thiệu Huy, sự thật thì con người chỉ quan tâm đến tính mạng của mình hơn bất cứ điều gì trên đời, nhưng cô thì khác một chút, cô quan tâm Lục Hạo Đình và cô quan tâm người ở bên anh là ai…





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận