Kiều Lan Nhi thong thả bước vào nhà, cô theo thói quen ngồi vào bàn để uống trà do Mạn Ly pha. Thái độ bình tĩnh đến mức đáng sợ của Kiều Lan Nhi khiến Mạn Ly có chút khó hiểu…
“Tôi tưởng phu nhân sẽ tức giận rồi trách móc ông chủ đấy! Có vẻ cô không yêu ông chủ nên cô cảm thấy việc ngài ấy qua lại với người khác là chuyện bình thường…”
Kiều Lan Nhi có chút giật mình khi Mạn Ly nhận ra chuyện này, cô cố gắng giữ bình tĩnh, sau đó dùng lý do đã chuẩn bị sẵn để chống chế…
“Muốn chiếm được trái tim của đàn ông thì phải biết cứng biết mềm tuỳ chỗ, tôi không để tâm không có nghĩa là tôi không yêu anh ấy, chỉ là tôi không muốn để anh ấy cảm thấy tôi phiền phức…”
Bề ngoài Kiều Lan Nhi tỏ ra mình là một người phụ nữ hiểu chuyện để lấy lòng thương cảm của người khác, nhưng bên trong cô đang suy tính chuyện gì thì chỉ có trời mới biết được. Dù sao Kiều Lan Nhi cũng là đặc vụ chuyên nghiệp của FBI, cô biết bản thân mình muốn gì và cần phải làm gì để đạt được điều mình muốn…
Khoảng hai tiếng sau Vương Thiệu Huy mới rời khỏi phòng, hắn nhìn về phía Kiều Lan Nhi đang ăn bánh ngọt trong nhà ăn, sau đó tiến lại phía cô…
“Bánh này ngon không? Để tôi bảo người hầu mang cho Gia Nghi một ít…”
Kiều Lan Nhi nhìn đĩa bánh quy thơm ngon trước mặt, khi nãy Lục Hạo Đình vừa tự tay nướng rồi mang cho cô vì cô thích ăn bánh quy vào buổi chiều, vậy nên đừng mơ rằng cô sẽ chia cho người phụ nữ khác…
“Đây là bánh của em, nếu muốn anh muốn thì hãy bảo Mạn Ly làm cho anh một đĩa khác…”
Vương Thiệu Huy kéo đĩa bánh về phía mình, hắn định cầm lên nhưng bị Kiều Lan Nhi giành lại, nào ngờ đâu Vương Thiệu Huy cố tình buông tay ra khiến chiếc đĩa rơi xuống đất vỡ tan tành, ngay cả bánh quy cũng vỡ ra thành từng vụn…
Mảnh vụn bắn lên chân của Kiều Lan Nhi, khiến chân cô chảy máu, nhưng lúc này cô không cảm thấy đau, cô chỉ cảm thấy cái ác trong mình đang dần trỗi dậy, cô thật sự muốn giết tên khốn trước mặt…
Lục Hạo Đình nghe thấy tiếng đồ đạc vỡ liền vội vàng bước vào nhà, anh để ý thấy chân của Kiều Lan Nhi đang chảy máu, còn cô chỉ đứng im một chỗ. Thật sự thì lúc này anh cảm thấy rất lo sợ, anh sợ hộ Vương Thiệu Huy…
Kiều Lan Nhi cố gắng giữ bình tĩnh, cô hơi cúi mặt xuống, sau đó đi lướt qua người Vương Thiệu Huy, nhưng hắn lại cố tình giữ tay cô lại…
“Có đĩa bánh thôi mà? Em nhỏ nhen như thế này từ bao giờ thế?”
Kiều Lan Nhi trừng mắt nhìn Vương Thiệu Huy, cô lập tức phản bác lại…
“Nhỏ nhen? Em nhường cả chồng em cho người khác, anh còn bảo em nhỏ nhen à? Vậy bây giờ anh nói xem, anh muốn em làm gì?”
Lục Hạo Đình tiến lại phía Vương Thiệu Huy, anh nhanh chóng lên tiếng để hoá giải bầu không khí căng thẳng giữa hai người…
“Phu nhân bị thương rồi, ngài đừng làm khó cô ấy, dù sao cũng chỉ là một đĩa bánh, bảo người hầu đi làm đĩa khác là được…”
Vương Thiệu Huy buông tay Hàn Tú Vy ra, hắn không hiểu tại sao cô lại hành xử như vậy, hắn chỉ muốn đùa với cô một chút, chưa từng nghĩ cô sẽ phản ứng mạnh như vậy…
“Em ghen à? Nếu em nói em ghen, tôi sẽ đuổi cô ta đi ngay lập tức…”
Kiều Lan Nhi không hiểu sao trên đời này lại có một người đàn ông đáng khinh như thế, loại này mà vào tay cô thì cô đánh cho một trận ra trò. Đáng ra ông trời phải đem mấy tên ác độc này đi trước mới đúng…
“Em không ghen, chỉ có yêu mới ghen, em không ngu ngốc đến mức trao trái tim cho một người đàn ông không chung thuỷ…”
Lục Hạo Đình tiến đến đỡ Kiều Lan Nhi rồi đặt cô ngồi trên ghế trong phòng khách, anh rất giỏi trong việc băng bó vết thương cho người khác nên anh sẽ đảm nhận băng bó giúp Kiều Lan Nhi, nhưng nào ngờ đâu Vương Thiệu Huy lại lên tiếng…
“Đừng động vào cô ấy…”
Vương Thiệu Huy tiến đến chỗ Lục Hạo Đình, hắn cởi đồng hồ trên tay mình ra, sau đó quấn đồng hồ vào ngón tay. Lúc này ai ai cũng đoán được chuyện gì sắp xảy ra, Vương Thiệu Huy đấm mạnh lên mặt Lục Hạo Đình, khiến anh ngã xuống đất, một bên mặt đỏ ửng còn có chút máu rơi xuống…
Kiều Lan Nhi tức giận đứng thẳng dậy, cô yêu Lục Hạo Đình hơn cả sinh mạng của mình, cô nâng niu anh trong bàn tay, ấy vậy mà giờ đây lại có tên khốn điên khùng dám đấm chồng cô trước mặt cô…
Vương Thiệu Huy ném đồng hồ xuống đất, hắn quay sang nắm lấy vai Kiều Lan Nhi, sau đó xem xét tình hình của cô, nhưng nào ngờ đâu lại bị Kiều Lan Nhi tát cho một cái đau điếng…
“Đừng bao giờ dùng bàn tay đã chạm vào người phụ nữ khác để chạm vào em, ngay cả mùi hương trên cơ thể anh cũng khiến em cảm thấy ghê tởm…”
Kiều Lan Nhi vừa nói, nước mắt của cô vừa rơi xuống, cô không khóc vì Vương Thiệu Huy, cô khóc vì sót Lục Hạo Đình nhưng không thể làm gì được…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...