Sau một tuần đi công tác, hôm nay chính là ngày Vương Thiệu Huy về nhà, đúng như Lục Hạo Đình dự đoán, lần nào trở về hắn cũng mnag theo một người phụ nữ, người này so với người trước chắc chắn sẽ có điểm gì đó nổi bật hơn, khiến Vương Thiệu Huy phải đặc biệt chú tâm đến.
Kiều Lan Nhi ngoan ngoãn đứng trước cửa, cô khoác một chiếc áo lông màu trắng rất đắt tiền, ánh mắt của cô bình thản đến lạ lùng nhìn chiếc xe đang đi vào trong cổng lớn của toà lâu đài.
Lục Hạo Đình đứng bên cạnh Kiều Lan Nhi, anh cố tình đứng cao hơn cô một chút để che gió cho cô, dù sao thời tiết đang dần trở nên lạnh hơn, anh không thể để cô bị ốm được.
Chiếc xe sang trọng dừng trước mặt hai người, trợ lý nhanh chóng xuống xe để mở cửa cho Vương Thiệu Huy, sau đó vòng sang phía còn lại để mở cửa cho một người khác.
Không ngoài dự đoán của Kiều Lan Nhi, cô gái kia thật sự rất xinh đẹp, đoán chừng là diễn viên nào đó, cần sự nâng đỡ của kim chủ để được nổi tiếng. Nhưng Kiều Lan Nhi không quan tâm chuyện này cho lắm, việc mà cô cần làm chỉ đơn giản là là diễn tròn vai của một người vợ biết điều, không xen vào các việc riêng tư của chồng.
Cô gái kia đi nép vào người Vương Thiệu Huy, ánh mắt của cô ta ươn ướt, long lanh như hàng vạn vì sao tinh tú trên trời. Không những thế cô gái còn sở hữu làn da trắng như tuyết mùa đông, trông vô cùng sạch sẽ tinh khiết. Quả thật những tên đàn ông này đều có cùng một sở thích, bọn họ chỉ thích những cô gái còn trẻ tuổi, ngây thơ và đáng yêu.
Vương Thiệu Huy nhìn Kiều Lan Nhi một cái, sau đó mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra rồi lên tiếng với cô…
“Chào đi…”
Kiều Lan Nhi im lặng nhìn về phía cô gái kia, ánh mắt của cô mang theo tia dò xét, cuối cùng không có bất cứ ai lên tiếng chào hỏi ai.
Vương Thiệu Huy quay sang nhìn cô gái đang đi bên cạnh mình, hắn khẽ nhướng mày, có chút không hài lòng lên tiếng…
“Tôi bảo chào đi, cô định chờ phu nhân của tôi chào hỏi cô à?”
Cô gái bên cạnh tỏ vẻ khó hiểu, cô ta cứ tưởng Vương Thiệu Huy đang bảo người phụ nữ trước mặt chào hỏi cô ta cơ chứ? Mặc dù trong lòng cô ta không phục, nhưng cô ta không muốn làm Vương Thiệu Huy không vui, vậy nên cô ta đành phải lên tiếng chào hỏi Kiều Lan Nhi….
||||| Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân |||||
“Xin chào, tôi là Gia Nghi, tôi là bạn gái mới của ngài Vương, hi vọng rằng chúng ta có thể cùng nhau chăm sóc tốt cho ngài ấy…”
Kiều Lan Nhi đánh giá Gia Nghi một lượt từ trên xuống, ánh mắt của cô dần hiện ra tia mỉa mai, ngay cả nụ cười cũng trở nên khinh miệt…
“Dù sao chồng tôi cũng có rất nhiều phụ nữ, nếu cô không chăm sóc tốt cho anh ấy thì cũng có người khác thay cô làm việc này thôi…”
Kiều Lan Nhi mới nói có mấy câu mà Gia Nghi đã rơm rớm nước mắt, cô ta uỷ khuất níu lấy tay áo của Vương Thiệu Huy, sau đó dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn về phía Kiều Lan Nhi…
“Xin lỗi phu nhân, tôi biết cô cảm thấy khó chịu, nhưng chúng ta đều là người của ngài ấy, xin cô đừng nói lời cay nghiệt như thế…”
Kiều Lan Nhi nhìn cái bộ dạng yếu đuối này liền cảm thấy mệt mệt trong người, cô nào muốn quan tâm đến chuyện này đâu chứ, nhưng vì mục đích cá nhân ép cô phải nói ra những lời giả tạo này...
“Cô nhầm rồi, chúng ta không giống nhau, tôi là vợ, còn cô là nhân tình, tôi được cưới hỏi đàng hoàng, còn cô chỉ có thể lén lút sau lưng, đừng so sánh tôi với cô, kẻo tôi lại tưởng cô đang hạ thấp giá trị và nhân phẩm của tôi đấy!”
Lục Hạo Đình đứng bên cạnh nghe không sót một chữ nào, anh thật sự muốn vỗ tay khen ngợi vợ mình, sau đó bế cô lên rồi xoay vòng mấy cái như lúc cả hai còn ở nhà. Nói thật thì ai vô tình nghe những câu này cũng cảm thấy tức chết…
Vương Thiệu Huy bình tĩnh chiêm ngưỡng cuộc trò chuyện của Kiều Lan Nhi và nhân tình của mình, hắn vừa cảm thấy cô đang ghen, cũng vừa cảm thấy cô không ghen, cô chỉ đơn giản là quá kiêu hãnh, nên cô không muốn bất cứ ai xúc phạm mình…
“Vy Vy à, Gia Nghi còn nhỏ, em đừng khắt khe quá, em chỉ cần làm tốt chuyện của mình là được…”
Gia Nghi vừa được Vương Thiệu Huy bênh vực liền vênh mặt lên, cô ta giả vờ yếu đuối nép vào lòng hắn, sau đó đi vào trong toà lâu đài như chủ nhân thật sự.
Bên ngoài chỉ còn mỗi Kiều Lan Nhi và Lục Hạo Đình, cô nhìn về phía anh, sau đó dùng khẩu hình miệng nói ra một câu…
“Cái cô Gia Nghi đó đẹp thật nhưng hình như đầu óc không bình thường, trông ẻo lả sợ thật đấy!”
Lục Hạo Đình hơi cúi mặt xuống để mỉm cười, sau đó nghiêm túc đáp lại Kiều Lan Nhi…
“Không đẹp bằng em…”
Kiều Lan Nhi đắc ý ngẩng cao đầu, cô chỉ đợi mỗi câu nói này của Lục Hạo Đình, còn những chuyện vừa trải qua cô không để tâm là mấy…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...