Cạm Bẫy Hôn Nhân (The Marriage Trap)

Buổi tiếp tân của Ellie đã không được bắt đầu cho đến mười giờ. Một giờ sau thì buổi tiếp tân đã trở thành một ban khiêu vũ một cách thật hiển nhiên. Bởi vì thời gian quá eo hẹp để kế hoạch đầy đủ cho buổi tiệc này, nên đã không có gửi thiếp mời nào đi. Mọi người đều được mời bằng lời mời miệng, mà khách mời lại lũ lượt đến.

Dàn nhạc, là một bộ tứ mà từ đầu đã được chỉ định chơi những bản chọn lọc nhẹ nhàng yên tĩnh để khỏi làm ồn xen vào các cuộc nói chuyện của quý khách, đã sớm chơi một số bài chọn lọc sống động với các giai điệu khiêu vũ thể theo yêu cầu của đám thanh niên có mặt. Các tấm thảm trải sàn đã được cuộn lại. Một căn phòng khác đã được mở ra, rồi lại một căn khác, để có đủ chỗ chứa đám đông này. Không một ai để tâm đến chuyện này.

Nếu họ được mời đến tham gia một ban khiêu vũ chính thức, thì đánh giá của họ có lẽ đã khác. Nhưng chỉ là một cuộc tiếp tân, một buổi tiệc thân mật không quá lễ nghi này của Ellie đã được chứng thật là một thành công xuất sắc.

Ellie đã không nhận thức được sự đồng thuận chung. Nàng đã đầu tắt mặt tối để giải quyết những sự kiện mà theo ý nàng là một cuộc khủng hoảng này rồi lại một cuộc khác. Nàng đã phải phân thân khắp mọi nơi cùng một lúc, và không ai có thể tìm thấy được nàng ở bất cứ nơi nào.

Nhưng Jack đã tìm ra nàng trong gian bếp, bên ngoài căn phòng chứa, đang vắt đôi tay khi nàng chăm chú lắng nghe những gì người quản gia mới của nàng đã phải nói. Chàng do dự. Đây là phạm vi của phụ nữ và chàng thật không nguyện ý để can thiệp.

Webster, hay “Cô Webster,” như cô đã được gọi kể từ khi tăng cấp trong thế giới, có vẻ rất bình tĩnh và chắc chắn.

“Mọi thứ đều trong tầm kiểm soát, thưa phu nhân. Bà Cook và các cô gái phụ bếp của bà đã dành cả tuần qua để tồn kho lại các phòng chứa vật liệu.”

“Nhưng,” Ellie nói: “hiện tại lại có đến hơn trăm người có mặt. Tôi chỉ dự kiến năm mươi mà thôi.”

“Tôi không nói rằng chúng tôi có thể cung cấp một bữa tối được ngồi ăn đàng hoàng. Tuy nhiên, các bàn sẽ được đầy ấp những món ngon đủ để nuôi một đội quân nhỏ. Nếu phu nhân không tin tưởng tôi, thì hãy vào xem nhà bếp của bà Cook và căn buồng để thức ăn.”

Nhà bếp của bà Cook là một tổ ong đang hoạt động tích cực. Các lò nướng được vặn hết ga và bà Rice và những cô gái phụ bếp đang mang những món vừa nướng chín từ lò ra hoặc đang trang trí các món ăn trong những chiếc khay đựng thức ăn mặn hoặc ngọt cỡ bé tí teo mà họ có thể ăn trọn sau hai miếng cắn. Trong căn phòng xa hơn, căn buồng chứa thức ăn, mỗi bàn được trải đầy với những chiếc khay đã sẵn sàng để được mang lên lầu.

Bà Cook quay người khi bà cảm giác được một luồng gió mát ập vào, và bà đứng thẳng người khi bà nhìn thấy Ellie, rồi vội vã nhún người chào. Các cô gái phụ bếp đều đứng đấy há hốc miệng.

Ellie tiến về phía trước và, mặc kệ sự phản đối của bà Rice, siết chặt chiếc tay dính đầy bột bánh. “Tôi cảm ơn bà, bà Rice,” nàng nói: “cũng như tất cả các cô phụ bếp của bà.” Nàng đã tỏ lòng biết ơn các cô gái với một cái gật đầu. “Nếu không có mọi người chăm chỉ siêng năng làm việc, buổi tiếp tân đầu tiên của tôi sẽ là một thảm họa không thể cứu vãn.”

Bà Cook đợi cho đến khi cánh cửa được đóng lại sau lưng Ellie. “Xem,” bà nói: “chuyện này chưa từng xảy ra trước đây.” Bà ấy suy nghĩ một lúc. “Đó là cái mà tôi gọi một phu nhân thực sự.” Sau đó, quay sang nói với các cô gái giúp việc: “Đừng cứ đứng đó nhìn chằm. Chúng ta còn có việc để làm. Chúng ta sẽ không để cho phu nhân bị thất vọng.”

Tại hành làng bên ngoài, Ellie đã gặp phải Jack. Chàng nghĩ nàng không có vẻ gì tồi tệ hơn những nổ lực của nàng. Trên thực tế, nàng nhìn đáng yêu như chàng chưa từng được thấy. Hẳn là có gì liên quan đến chiếc váy đầm nàng đang vận, một trong những sáng tạo của bà Clothilde, một chiếc váy đơn giản bằng vải gạc màu trắng với tay áo phồng và và một khăn thắt lưng bằng satin màu xanh lá cây thắt nút ngay dưới lòng ngực nàng.

Những sợi ri-băng được luồn qua mái tóc nàng, bây giờ được tém lên với mốt hiện đại, tiệp màu với chiếc khăn thắt lưng. Má nàng nhuôm nhuốm ánh hồng. Đôi mắt nàng to và sáng lấp lánh, không phải là vì vui mừng khi nhìn thấy chàng, mà là vì nàng đang phiền muộn.

Chàng cũng đã biết rõ nàng quá.

“Jack,” nàng nói: “chúng ta đã mua đủ rượu không anh?”

Chàng dời tay nàng khỏi tay áo mình và phủi lớp bột mì dính trên tay áo. “Ellie,” chàng nói: “trong hầm rượu của anh đã có đủ rượu để cung cấp cho vài ban khiêu vũ.”

Nàng trút một hơi thở dài nhẹ nhõm. “Em đã nên biết rằng mình đã muốn kết hôn với một tuyệt phẩm.”

“Phải, em nên thế.” Đưa cho cánh tay của mình cho nàng [mời nàng quàng tay vào]. “Chúng ta vào nhập cuộc với quan khách của chúng ta nào? Nếu cả ông bà chủ tiệc lại không thể tự thưởng thức buổi tiệc của chính mình, vậy đâu có cần mở tiệc làm gì? Bên cạnh đó, anh muốn được làm lành lại với nàng phu nhân xinh đẹp của anh.”

Lời nói của chàng đã hấp dẫn nàng, nhưng chàng lại không chịu giải thích chúng. Tất cả trở đã nên rõ rệt khi họ đến căn phòng khiêu vũ lâm thời, và dàn nhạc, với một tín hiệu từ Jack, đánh lên một điệu van.

“Hãy giả vờ như”, chàng nói: “chúng ta đã chỉ được giới thiệu tại cái ban tại đại sứ quán. Cô Hill, tôi có thể có vinh dự để được cùng khiêu vũ điệu nhạc này với cô hay không?”

Ánh mắt rực sáng, nàng nhún người chào chàng. “Oh, Lãnh chúa của em,” nàng rung giọng: “Em tuyên bố em thật là choáng với vinh dự mà anh ban cho em. Mà em, một đứa con gái của một cha xứ bần hàn, thật là quá thấm kém cho địa vị của ngài -”

Lời của nàng bị cắt khi chàng ôm eo nàng và xoay nàng với từng loạt vòng xoay nhanh chóng.

“Cô gái miệng lưỡi,” chàng thì thầm vào tai nàng. “Lưỡi của em vẫn còn sắc bén quá đi.”

“Gã kiêu căng thô tục,” nàng trả đủa. “Em không thể tin nổi những sự thay đổi của anh từ một cậu bé thuở xưa mà em đã nhớ.”

“Và bây giờ?”

“Anh đã được nâng cấp thành một người quen biết”, nàng nở một nụ cười xấc xược.

Nụ cười hạnh phúc của nàng đã khiến chàng cùng mỉm cười.


Tiến trình của họ đã bị theo dõi bởi Frances, người đang đứng tự quạt cho mình ở rìa của sàn nhảy. Caro đang đứng cạnh cô ta.

Frances thỏa mãn nói: “Vâng, tôi đã cảnh cáo cô ấy, và hãy xem cái kết quả này. Không có gì được chuẩn bị đâu vào đó. Mọi thứ thì rối ren. Em có thể tưởng tượng - quan khách phải giúp mấy ông bộ binh để cuộn tấm thảm lên? Nhạc sĩ hạng nhì! Mà lại còn nhảy điệu van nữa chứ.”

Caro, lúc này đã nhịp nhịp chân mình theo điệu nhạc, đã dừng lại và nhìn vào Frances. “Em không thấy có gì tai hại. Bên cạnh đó, không ai có vẻ quan tâm đến việc tấm thảm được cuộn lại. Mọi người đều đang vui vẻ thưởng thức.”

“Tôi dám chắc.” Giọng của Frances đã không giảm đi một chút thỏa mãn nào. “Nhưng hãy nghĩ đến những câu chuyện đó sẽ được đồn đải vào ngày mai cùng vào lúc này.” Cô ấy lắc đầu. “Mọi người sẽ nhạo báng cô ta.”

Cô ta khẽ nhịp chiếc quạt lên cánh tay của Caro. “Em thấy đấy, chị đã không mời bất kỳ người bạn nào của chị. Họ sẽ cảm thấy bị sỉ nhục để phải xã giao với đám đông hỗn tạp này. Đám người này là ai chứ? Chỉ có vài khuôn mặt là chị nhận biết. Tại ban khiêu vũ của em, chúng ta sẽ chỉ mời tầng lớp cao thượng của xã hội.”

Caro nhìn chằm vào thần tượng của mình một hồi thật lâu. Cuối cùng, nàng nói bằng một giọng nghẹn ngào: “Em xin phép. Em nhìn thấy Robbie và em có chuyện muốn nói với anh ta.” Đầu cô cúi gầm, rồi cô ta vội vã rời đi.

Nếu Robbie biết trước là Caro đang tìm đến mình, câu ta đã mau chóng vọt cho lẹ. Cậu ta cho rằng cô là một cô gái với gương mặt chua chát mà luôn ngước chiếc mũi quý tộc khinh khỉnh của mình để nhìn xuống [xem thường] những ai không hội đủ tiêu chuẩn của mình. Nhưng Caro, đang ăn vận thật đẹp với y phục dành thành thục cho những người đi dự tiệc của người trưởng thành, thì như cậu ta thấy, là một người hoàn toàn xa lạ.

“Milton,” chàng nói: “tạo vật trời ban đang hướng đến phía chúng ta là ai vậy nhỉ? Hãy xem. Tôi nghĩ cô ấy biết cậu.”

Milton nhìn theo hướng ánh mắt Robbie. “Tất nhiên cô ấy biết tôi. Đó là Tiểu thư Caro. Tôi hy vọng cô ấy không yêu cầu tôi nhảy cùng cô ta.”

“Caro sao?” Robbie nói với chút tan nát.

Khi cô ta đến càng gần, cái ảo ảnh kia đã tan biến, và hình ảnh một nàng cô gái với mái tóc huyền, đôi mắt đậm màu trong chiếc váy bạc đã trở lại với một con nữ yêu tinh [mình mọc cánh chim] với chiếc lưỡi sắc bén mà cậu luôn cố tránh.

“Milton,” cậu ta nói, nhưng Milton đã có đủ trí lực để hòa vào đám đông trước khi Caro đến trước mặt họ.

Cậu ta đã không lãng phí sức quyến rũ của mình trên người Caro khi biết rằng cô ta chỉ luôn bới lông tìm vết. “Tôi không nhảy điệu van,” cậu nói.

Ánh lửa đã nhen nhúm trong ánh mắt cô trong giây lát, nhưng đã nhanh chóng được dập tắt. “Tôi không được phép nhảy điệu van, dù sao, không thể nhảy cho đến khi... oh, điều đó không quan trọng. Những gì tôi muốn nói là...”

Cô nhìn vào khuôn mặt nhăn nhó của cậu ta và vội vã nói ra lời cuối cùng của mình. “Tôi vẫn luôn là một kẻ ngốc nghếch. Tôi chỉ muốn cậu biết rằng tôi nghĩ rằng đây là một bữa tiệc thật dễ thương.”

Vô cùng kinh ngạc, Robbie nhìn dõi theo cô khi cô luồng lách đến bên bà của mình. Ôi chuyện này là thế nào đây? Cậu ta tự hỏi.

Cậu ta không suy nghĩ về nó quá lâu. Cậu đã được lệnh của chị mình để hòa nhập và bảo đảm rằng không có những bông hoa điểm vách tại buổi tiệc của nàng, và Tiểu thư Harriet, con gái của gia đình Sedgewick, vừa bước vào phòng. Cậu ta thích Harriet vô cùng. Cô ấy không tỏ ra ngạo mạng và không bắt một cậu trai nào phải cư xử hào phóng với mình.

Nói đúng hơn là cô ấy không ngại bị ngồi ngoài mà không tham gia một điệu vũ. Họ có thể nói về ngựa hoặc đi săn bắn hoặc bất cứ điều gì mà cậu thích. Harriet là một cô gái dễ để giao lưu. Cô thậm chí có thể có hứng thú với một việc bất ngờ nho nhỏ mà họ đã kế hoạch cho Ellie trước khi mọi người ra về. Harriet sẽ thích chuyện ấy. Cô đã rất ưa thích Ellie. Và cô ấy là một người chịu chơi.

Cậu lướt mắt nhìn quanh phòng. Không có dấu hiệu của mẫu thân của Harriet. Tốt, bởi vì nếu Phu nhân Sedgewick có mặt, cậu sẽ không có thể chêm một từ nào vào cuộc nói chuyện từ bất cứ góc độ nào.

Đã gần ba giờ sáng khi Ellie ngừng mọi việc để có thời gian hít thở một chút. Buổi tiệc đang tàn lụi dần. Một số khách cũng đã ra về. Những người khác thì đang chờ xe của họ được mang đến trước cửa. Nàng không dám chắc rằng những thanh niên trẻ tuổi đang định giở trò gì, nhưng họ đang ở trong công viên mé bên kia đường và vẫn còn trong tầm gần mà có thể gọi đến, bề ngoài thì họ có vẻ là đang quan sát bầu trời đêm trước khi cỗ xe của họ được đưa đến cửa để mang họ trở về nhà.

Nàng nhấm nháp ly chanh đá của mình, nửa người được che khuất bởi những bức màn tại một khung cửa sổ trên lầu. Không phải là nàng đang ẩn mình, nàng chỉ dành một khoảnh khắc cho bản thân, tận hưởng cái cảm giác thành công.

Những dự tính của nàng đối với buổi tiếp tân nhỏ nhỏ này đã vượt quá những gì nàng đã mong đợi. Hơn một trăm quan khách đông đúc trong ba căn phòng, mà không tính đến cái thư viện mà Jack đã mở cửa để chào đón những quý ông nào muốn hút thuốc.

Cái bí mật trong sự thành công của nàng đã được bộc lộ khi Ash và Brand đến, theo bên họ không ai khác hơn là Beau Brummel. Nhận thức được rằng nàng không phải là điểm thu hút đám đông đến dự buổi dạ vũ của mình, và những lời đồn đải rằng Beau sẽ có mặt trong buổi tiệc đã được lưu truyền quanh trước đó, đã không khiến nàng thất vọng, mà còn ngược lại.

Chuyện đó đã làm nàng nhẹ gánh với mối nghi ngờ kinh khủng rằng bản thân nàng đã trở thành một vật hiếu kỳ, như một trong những con gấu biểu diễn trong đoàn xiếc Astley, và đó là thứ mà mọi người đã đến xem.

Beau không phải là người duy nhất đã đóng góp vào sự thành công của buổi tiệc của nàng. Ash và Brand đã hiếm khi bỏ lỡ một điệu nhảy và, cùng với Jack, đã kiềm chế Frances chỉ phát ra những tiếng mèo kêu gừ gừ khe khẽ [chứ không kêu gào như một con mèo hoang], mà theo ý kiến của Ellie thì đó là một nhiệm vụ thật anh hùng.

Robbie và Milton đã bị ép vào công việc phục vụ. Họ đã không chịu khiêu vũ, nhưng luôn giao lưu lẫn lộn với đám thanh niên trẻ tuổi và đã cố giữ cho bọn họ được vui vẻ. Và nàng cùng với thái hậu đã làm cùng một việc tương tự với thế hệ lớn tuổi hơn.

Điều nàng thực sự muốn làm là tìm ra Jack để họ có thể hả hê cùng với nhau. Và nàng sẽ làm như thế ngay sau khi nàng thực hiện nhiệm vụ của mình với người họ hàng Cardvale của nàng và Dorothea.

Cardvale và Dorothea đã đến cùng với người gia đình Sedgewick, bao gồm cả Harriet, và nàng đã nhấn mạnh chuyện giới thiệu bọn họ với mọi người, nhưng ngoài những lời xã giao rỗng tuếch nàng đã chẳng biết phải nói gì.

Vụ này là do Jack đã gây ra. Nàng đã đưa bọn họ dưới một ánh đèn mới mẻ và nó làm cho nàng cảm thấy khó xử khi ở bên cạnh họ. Đúng là tàm xàm! Như Jack đã nói, tất cả các việc chàng được biết là từ những tin đồn. Phần còn lại là do suy luận.


Nàng biết rằng chàng đã chưa giáp mặt đối chứng những nghi ngờ của mình với Cardvale, bởi chàng đã hứa sẽ chờ cho đến khi chàng đã có nhiều chứng cứ hơn nữa. Nàng quanh quẩn với ý tưởng nàng sẽ tinh tế nhắc đến chuyện cuốn sách công thức của mẹ nàng. Sẽ không có hiệu quả đâu. Nàng không biết làm thế nào để được tinh tế, và nàng không muốn khiến người họ hàng của mình bị mất mặt trước mặt phu nhân ông.

Tốt hơn là giữ các chủ đề nói chuyện được an toàn. Căn nhà của gia tộc Cardvale đang được tân trang. Chủ đề này sẽ không sai.

Nàng tìm thấy Dorothea tại một góc yên tĩnh trong phòng âm nhạc, nói chuyện trong âm thanh trầm thấp với một nhóm phụ nữ với những độ tuổi khác nhau mà đang chăm chú nghe từng lời bà nói; Phu nhân Sedgewick cũng có mặt, cũng như bà King, phu nhân của một người đang cùng phục vụ trong ủy ban quốc hội cùng với Jack; bà Dearing, cùng có phu quân làm cùng một công việc tương tự, và các tiểu thư Honeyman, trong mùa giải thứ tư của họ và đang tận hưởng như thể đây là mùa giải đầu tiên.

Không có dấu hiệu của sự hiện diện của hai Lãnh chúa Cardvale và Sedgewick, và trí tưởng tượng cao độ của Ellie đang hình dung họ đang đấu trong một cuộc đấu tay đôi. Các tiểu thư Honeyman đã khiến nàng trở lại với hiện thực. Một cô tiểu thư vỗ nhẹ một cái ghế, mời Ellie cùng tham gia với họ, sau đó thì thầm vào tai nàng: “Chao ôi, chúng tôi đã bị bỏ rơi lại bởi các quý ông để vào phòng hút thuốc.”

“Nhưng chúng tôi không ngại,” cô tiểu thư bên kia thì thầm. “Họ chỉ luôn bàn thảo đến chính trị. Câu chuyện của Phu nhân Cardvale thì thú vị hơn nhiều. Kim cương của bà ta đã bị đánh cắp tại Paris, cô có biết không?”

Ellie thầm rên rỉ trong lòng. Nàng tưởng nàng đã từ bỏ được cái gánh đó trong quá khứ. Rõ ràng là những người phụ nữ duyên dáng này đã không liên kết được mối quan hệ giữ Cô Hill ở Paris, và Phu nhân Raleigh người đã kết hôn với Jack. Sao Dorathea lại không thể bỏ đi cái chuyện đó đi được nhỉ?

Bà ấy không thể bỏ được nó bởi vì bà ấy thực sự tin rằng Ellie và Robbie đã lấy cắp những viên kim cương ấy. Đó là lý do tại sao Paul Derby đã hỏi quanh hỏi co một vòng. Ông ta nhất định là người đã đột nhập vào chỗ ở của nàng trong phố Henrietta.

Nàng lắng nghe như thể bị treo trên những chiếc móc mỏng manh khi Dorothea nói đến các sự cố dẫn đến vụ cướp. Mọi người đều vô cùng kinh ngạc khi bà nói với bà ấy gần như là bắt quả tang tên trộm đang thi hành việc trộm cắp. Ellie thở phào khi Cô Hill và cuộc phiêu lưu nho nhỏ của cô đã không được đề cập đến. Nàng chắc rằng nàng phải cảm ơn Cardvale về việc này.

Bà King nghiêng người về phía trước trên ghế của mình. “Và kẻ trộm chưa từng bị bắt?”

“Chưa,” Dorothea đáp. Đôi mắt nàng nhoáng về phía Ellie và nhanh chóng rời đi. “Nhưng chúng tôi đã có nghi ngờ của mình. Tất cả các cánh cửa đều đã được khóa, mọi người xem, nhưng một trong những chiếc chìa đã bị mất. Quan điểm riêng của tôi là nó đã bị đánh cắp bởi một trong những người khách trú ngụ tại đấy và đã đưa cho kẻ đồng lõa để hắn có thể tới lui tùy thời.”

“Sao không đơn giản cạy một cánh cửa sổ ở tầng trệt?”

“Bởi vì,” Dorothea u ám đáp: “tất cả các cửa sổ đều có cửa gỗ được khóa từ bên trong.”

Sự im ắng trong cuộc đàm thoại đã cho Ellie cơ hội để hướng dẫn mọi người khỏi cái chủ đề của những viên kim cương của Dorothea. “Bà King” nàng nói: “tôi được nghe rằng bà là người thích trồng thảo mộc. Mẹ của tôi cũng vậy, nhưng tôi đã đánh mất hầu hết các công thức của bà. Hãy cho tôi biết, tôi nên bắt đầu từ đâu? Tôi nên cây trồng những gì trong khu vườn thảo mộc của tôi?”

Không những bà King biết rõ về chủ đề ấy, bà còn có vẻ rất hăng say. Sau tất cả các thứ, tâm trí của Ellie lại lang thang đến chiếc chìa khóa đã bị mất. Tất nhiên nàng đã mượn chiếc chìa khóa ấy. Nàng đã định trả lại nó, nhưng trong cuộc kích động bởi bị phát hiện và buộc tội trộm cắp, nàng đã quên khuấy đi nó.

Nàng đã làm gì với chiếc chìa?

Tâm trí của nàng quay trở lại cái đêm bạo loạn tại Cung Điện Hoàng Cung. Nàng đã trở về một mình, lấy chìa khóa ra khỏi túi xách để mở cánh cửa, khi một ai đó mở nó từ bên trong. Ông gác cửa.

Sau đó là gì?

Tất nhiên! Nàng đã không muốn ông gác cửa biết nàng đã lấy đi cái chìa khóa, vì vậy nàng sẽ nhanh chóng nhét nó vào trong túi áo khoác của mình. Nhưng nó không phải là cái áo khoác của nàng.

Nó là chiếc áo choàng của Jack, người hầu cận thân của chàng đã cho nàng mượn. Và sau đó, nàng đã đưa chiếc áo choàng cho Lãnh chúa Sedgewick để trả lại cho Jack xem như đó là bằng chứng để chứng minh rằng nàng là Aurora. Vào lúc ấy, nàng đã quên khuấy đi cái chìa khóa.

Vậy thì bây giờ nó ở đâu? Nàng không nghĩ rằng nó vẫn còn nằm trong túi áo choàng của Jack. Một người hầu đã phải lấy tất cả các vật trong túi áo của chàng ra trước khi cất nó vào tủ. Coates nhất định phải biết ông ta đã làm với cái chìa khóa. Có lẽ ông ta đã đưa nó lại cho Jack.

Chuyện không có gì là cấp bách. Khi nào nàng có thời gian rảnh rỗi, nàng sẽ hỏi Jack về nó.

Dòng suy nghĩ của nàng phân tán khi có một loạt các tiếng nổ bất ngờ vang đến từ công viên, sau đó những luồn ánh sáng quét ngang bầu trời. Một số phụ nữ há miệng kinh ngạc.

“Có phải là tia sét không?” sau khi hoàn hồn Lãnh chúa Stonebridge hỏi.

“Tôi nghĩ là một cuộc bắn pháo hoa,” một người khác nói.

Trái tim của Ellie được ổn định lại. Dường như đám thanh niên trẻ tuổi đã tự quyết định để có buổi tiệc riêng của mình trong công viên. Những hàng xóm láng giềng của nàng sẽ không được vui bởi cuộc đốt pháo hoa lúc ba giờ sáng. Jack phải sớm kết thúc nó thôi.

Mọi người đứng dậy và bước đến các khung cửa sổ. Một trận hoa sao nổ tung trên không. Rồi các tiếng nổ đùng vang theo.

“Đấy không khỉ là tiếng pháo hoa nổ,” Đại tá Howe nói một cách ân cần. “Tôi nghe thấy tiếng bắn của một khẩu súng lục.”


Phía dưới, các phu xe trên các cỗ xe chờ đợi hành khách của họ đang khó kiềm chế các chú ngựa. Đột nhiên, ánh sáng tỏa ra trên bậc tam cấp từ cửa trước. Jack đã ra khỏi nhà, với Brand ngay sau gót. Họ băng qua đường và tiến vào công viên.

Ellie nhanh chóng chuyển người để tiến đến cánh cửa trước. Những người khác đã đi trước nàng và nàng không thể vượt qua họ.

Ash đã đứng trên bậc tam cấp trước cửa, cố hết sức để giữ mọi người lại. Ellie đã phải hất mọi người bằng khuỷu tay để tiếp cận anh ta. Nàng không bị hoảng sợ. Nàng vẫn còn hy vọng đây không có gì hơn là một trò đùa đã đi quá đà, và nếu Robbie là một phần tử [của trò này], nàng sẽ đọc cho cậu ta biết về luật chống bạo động.

“Cô cũng vậy, Ellie ạ.” Giọng của Ash nghiêm khắc và không ngớt. “Một người nào đó bên kia có một khẩu súng. Không ai được rời khỏi nhà cho đến khi có lời của Jack.”

Biểu hiện và giọng điệu gay gắt của anh, thật không giống Ash của hằng ngày, đã khiến nàng như bắt rể tại chỗ. Sự sợ hãi thắt chặt lấy cổ họng của nàng.

Nàng đã kêu lên khi Jack và Milton xuất hiện ra từ bóng tối của công viên. Họ đang giúp đỡ Robbie. Cằm của cậu ta gục xuống ngực. Có máu nhỏ giọt từ bàn tay của cậu ta. Đằng sau họ là Cardvale và Sedgewick. Harriet đang bám theo cánh tay của cha cô.

Ellie lướt mắt nhìn đám đông. Một hàng các thanh niên trẻ trung đang nín lặng, mà theo dự đoán của Ellie, thì họ không đi quá xa phía sau Jack. Caro cũng có mặt, với đôi mắt mở rộng và đầy hoang mang.

Khuôn mặt của Jack trắng bạch như của Milton. Chàng nói với Ellie bằng một giọng trầm thấp và bình ổn. “Chỉ là một vết thương ngoài da, không hơn không kém.”

“Quá nhiều máu đổ như vậy”, nàng đau đớn nói. Hiện giờ nàng có thể nhìn thấy cái vết sậm màu đang lan rộng trên áo khoác của Robbie. Nàng không tin lời Jack. Vết thương có vẻ thật nghiêm trọng.

Kế đó Jack nói với Ash. “Mang cậu ta đến giường, sau đó cho gọi một bác sĩ đến. Tôi sẽ trở lại ngay khi tôi có thể.”

“Tôi sẽ ứng phó mọi việc,” Ash đáp. Sức nặng của Robbie đã được chuyển nhẹ nhàng từ Jack đến Ash.

Bà thái hậu đã có mặt để quàng tay Caro. “Hãy đến đây, đứa cháu yêu dấu,” bà nói. “Không, đừng lo lắng chuyện của Robbie. Ellie sẽ chăm sóc cho cậu ta.”

“Anh đi đâu vậy?” Ellie thốt lên khi Jack quay người đi.

“Trở lại công viên. Brand vẫn còn đó để đợi viên cảnh sát.”

***

Jack bước vào phòng của Robbie và thấy Ellie đang ngồi trên ghế được kéo lại cạnh giường, đút một thứ gì đó từ một cốc vào miệng em nàng. Đôi mắt của Robbie vẫn nhắm chặt và cậu ta đang nuốt vào một cách vô ý thức.

Ông bác sĩ cũng đang có mặt. Ông ta vừa bước ra khỏi phòng tắm, lau khô hai tay sau khi rửa chúng trong bồn rửa. Những chiếc khăn đẫm máu đang nằm trên ghế.

“Bác sĩ Blackwell?” Jack nói.

Ông bác sĩ nhìn lên. Ông ta tuổi độ tứ tuần, chiều cao trung bình, thể hình hơi đô con và có vài sợi bạc tô điểm trên mái tóc đen của ông. Ông thiếu cái nét quyến rũ hoặc là bàn tay nhẹ nhàng, nhưng ông thành thạo với công việc của ông và chuyện đó có ý nghĩa hơn đối với Jack.

“Một vết thương dưới nách trái”, bác sĩ Blackwell nói. “Viên đạn đã không kẹt lại trong cơ bắp của cậu ta, nhưng nó đã cướp đi một khối thịt. Theo tôi thì cậu ta đã quá may mắn. Có một vết sẹo còn mới tại đây,” ông chỉ vào vai trái của Robbie: “mà vẫn trông có vẻ chưa lành hẳn. Một vết thương do dao gây nên, phải không?”

Ellie gật đầu. “Em ấy đã bị nó trong một... vụ ẩu đả tại Paris.”

“Tôi hiểu. Một cậu thanh niên thích có cuộc sống nguy hiểm.”

Jack cảm thấy hơn là nhìn thấy Ellie đơ người ra. “Bác sĩ Blackwell,” chàng nói: “cho tôi có một lời với ông?”

“Đương nhiên.” Ông bác sĩ quay người sang Ellie với một nửa nụ cười hiếm hoi. “Không cần phải hỏi xem cô có biết cách băng bó vết thương. Cô đã học kỹ năng đó ở đâu vậy?”

Nàng đã không nhìn lên, nhưng vẫn tiếp tục đút món uống của mình, từng giọt một, qua khỏi làn môi của Robbie. “Trong giáo xứ của cha tôi,” nàng nói. “Tôi là con gái của một cha xứ.”

Chân mày của ông nhướng cao. Ông ném một cái nhìn vào bệnh nhân của mình, nhưng ông chỉ nói: “Cho cậu ta uống càng ít thuốc nước á phiện càng tốt. Nếu cậu ta phát sốt, hãy cho người gọi tôi ngay lập tức. Bằng không, tôi sẽ trở lại vào buổi chiều ngày mai. Không cần phải quá lo lắng. Cậu ấy là một thanh niên sung sức, cậu ta sẽ lành lại thôi.”

Trong hành lang, Jack nói: “Phải, cậu ấy thực sự là con trai của một cha xứ.”

Blackwell đỏ mặt. “Tôi xin lỗi nếu tôi đã xúc phạm đến ai.”

Jack nhăn nhó cười. “Không gì. Phu nhân của tôi và em trai cô ta, mặc dù được dạy dỗ theo một cách thật ôn hòa, nhưng dường như lại thu hút những thứ nguy hiểm. Hãy tin tôi, cũng thật khó mà chung đụng. Bây giờ, hãy cho tôi biết, cậu ta may mắn tới ngần nào?”

Blackwell nhún vai. “Một phân Anh [2.54cm] qua bên phải, hay chỉ một nửa phân Anh, cũng đã khiến cậu ta phải mất mạng. Tôi cũng có thể nói tương tự về vết thương bị dao đâm kia. Cậu ta sẽ không được may mắn như thế lần thứ ba.”

“Sẽ không có lần thứ ba,” Jack đáp. Chàng cảm ơn ông bác sĩ và sai một người bộ binh tiễn ông ta ra ngoài trong khi chàng quay lại bên cạnh Ellie.

Nàng để cái tách và thìa sang một bên và nùi lại mớ khăn đẫm máu, cùng với quần áo đầy máu của Robbie, bỏ vào một sọt đựng đồ dơ đan bằng liểu gai. Nàng dường như đang đắm chìm trong suy tư.

Nàng vẫn còn mặc bộ y phục duyên dáng mà nàng đã bận trong buổi tiệc, giờ này đã nhầu nhĩn và loang lỗ với vết máu của em nàng. Mái tóc của nàng tung lòa xòa. Đôi mắt nàng như những đóa vai-ô-lếch [violet] bị nghiền nát đối với làn da xanh xao của mình.

Chàng bơ vơ nói: “Một trong những cô gái hầu nên làm điều này.”


“Không. Em muốn tự tay làm lấy. Khi em ấy tỉnh dậy, em không muốn em ấy nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ.” Nàng mỉm cười nhìn lên. “Anh nghĩ rằng em quá mong manh khi nhìn thấy máu me sao? Anh nên biết rõ em hơn.”

Chàng cảm giác được một cơn sóng giận dữ lan tràn trong cơ thể. Người con gái dũng cảm và hào phóng này có quá nhiều để phải để gánh chịu! Và ngay cả chàng, với tất cả các lực lượng của mình, lại không thể bảo vệ nàng!

Chàng đã không dự tính sống một cuộc sống an ổn mà không có một nỗi buồn nào. Nhưng chuyện này lại khác. Họ phải đọ sức với một đối thủ khôn ngoan ác độc, một kẻ trong bóng tối, với một mục đích mà họ không thể đoán ra. Làm sao chàng có thể chiến đấu với một kẻ thù như thế?

Một quyết tâm mãnh liệt tóm chặt lấy chàng. Họ đã quá tự mãn. Chàng đã hoãn lại [cuộc điều tra] theo ý muốn của Ellie. Chàng sẽ không gây ra một sai lầm tương tự nữa.

“Chúng ta hãy ngồi xuống,” nàng nói, ra vẻ cho chàng kéo các chiếc ghế gần đến ngọn lửa: “và anh có thể cho em biết những gì đã xảy ra. Điều duy nhất Robbie đã có thể nói được rằng là cậu ta phụ trách bố trí một màn bắn pháo hoa.”

Khi họ đã ngồi xuống, nàng nhìn chàng trong mong đợi. “Vâng?”

“Không ai thực sự biết chuyện gì đã xảy ra. Viên cảnh sát đã hỏi cung tất cả những thanh niên đã có mặt cùng với Robbie trong công viên rồi cho họ ra về. Họ đã không giúp ích gì nhiều. Mọi người đều đang nhìn lên không trung, nhìn pháo hoa, khi nghe tiếng súng nổ. Khi họ nhìn thấy Robbie, họ tưởng rằng đó là một trò đùa, rằng cậu ta đang diễn trò. Khi cậu ấy đã không đứng dậy, họ mới biết mình đã lầm.”

Chàng phản ảnh lại trong giây lát, rồi tiếp tục. “Lúc ấy thật rất hỗn loạn. Có một vài người phụ mẫu đang kinh hoàng và chỉ-có-trời-mới-biết những ai khác đã băng qua công viên để xem xét chuyện gì đã xảy ra. Một người nào đó đã mở một con đường cho Milton và chàng trong khi Brand ở lại đấy chờ đợi ông cảnh sát viên.”

Sau một hồi im lặng. Cuối cùng, Ellie khuấy động. “Viên cảnh sát nghĩ chuyện gì đã xảy ra?”

Chàng xòe đôi bàn tay của mình. “Một ác nhân cả gan nào đó đã nắm lấy cơ hội khi pháo hoa được đốt và đã cố cướp đi [tính mạng] của Robbie.”

Nàng rùng mình và chìm trở lại vào lòng ghế. “Giết chết một người chỉ vì một ít đồ vật được mang trong túi áo của mình!” Sau đó nói một cách hoang mang và cay đắng: “Em tưởng các cửa công viên đã được khóa vào ban đêm!”

“Thật dễ dàng để cạy ổ khóa,” chàng đơn giản đáp.

Ngón tay của nàng bắt đầu vân vê cái nút thắt khăn thắt lưng. Khi nàng nhận thức được mình đang làm gì, nàng đã dừng lại. Sau một hồi im lặng trong phản ảnh, nàng trút một mơi thở dài và nhìn vào chàng chăm bẳm.

“Anh có chuyện gì mà đã không nói với em, Jack?”

Chiếc ghế của họ đang ngồi rất gần nhau. Chàng với tay nắm lấy tay nàng. “Anh có cần phải nói với em không? Em không biết sao? Anh không chấp nhận cách nhìn của viên cảnh sát ấy. Đây không phải là sự cố trùng hợp ngẫu nhiên khác. Đây là một tiến trình hợp lý từ đêm Louise Daudet bị sát hại. Anh biết, anh biết, nó chưa có ý nghĩa gì với chúng ta bây giờ, nhưng, với trời làm chứng cho anh, chúng tôi sẽ làm sáng tỏ nó mà thôi.”

Nàng ép một bàn tay vào mắt nhưng vẫn im lặng.

Chàng nói tiếp: “Lúc ấy thật rất là hỗn loạn trong công viên, nhiều người xay xát xung quanh, mà anh chắc chắn chúng ta sẽ khám phá ra ai đã bắn Robbie. Chúng ta phải quay trở lại từ điểm khởi đầu, trở lại với Louise Daudet. Vụ án giết cô ta chính là chìa khóa mà sẽ khai mở cái bí ẩn này. Em có hiểu những gì anh nói không, Ellie?”

“Anh đang nghĩ đến Cardvale,” nàng nói.

Nàng chỉ đoán đúng phân nửa, nhưng chàng đã không chỉnh nàng. “Phải, anh đang nghĩ đến Cardvale.”

Chàng biết rằng sẽ khó có thể bảo nàng để em trai mình lại, vì vậy chàng đã làm mọi thứ chàng có thể để nàng được thoải mái. Hầu hết các người hạ nhân đều đã nằm ngủ trên giường, nhưng người hầu cận thân của chàng không bao giờ đi ngủ trước ông chủ của mình, do đó Coates có nhiệm vụ đốt lò sưởi trong phòng thay y phục của Robbie và tìm một cô hầu gái để mang nước nóng cho Ellie rửa ráy, một bộ y phục, và một bình trà.

Trong khi Ellie chỉnh trang lại bản thân, Jack đứng đấy trông chừng Robbie, và cũng là một tín hiệu danh dự [là chàng không có dòm ngó nàng thay quần áo], như chàng đã biết quá rõ. Và khi Ellie trở lại, chàng ổn định bản thân trong một chiếc ghế bên cạnh lò sưởi và kêu Coates mang một ly rượu brandy tốt nhất mà chàng có trong hầm rượu của mình. Sau đó, chàng nhấm nháp chậm rãi, hiếm khi nào dời ánh mắt mình khỏi Ellie.

Nàng ngồi lặng lẽ, cố đọc sách bên ngọn đèn, nhưng luôn sẵn sàng để đặt quyển sách xuống khi Robbie khuấy động hoặc phát ra một âm thanh nào. Cái tách và thìa, đã được bổ sung đầy, đang nằm trên bàn cạnh bên giường, và nàng đã sử dụng chúng thường xuyên của họ để làm dịu đi cơn khát của Robbie.

“Chỉ là nước”, nàng trả lời câu hỏi thì thầm của Jack.

Cách một thời gian, nàng sờ vào trán của em trai nàng và kiểm tra vải băng của cậu ta, và dường như được hài lòng với những gì nàng tìm thấy.

Ngôi nhà đã được tỉnh lại khi nàng bắt đầu gục xuống. Đấy là khi Jack cố khuyên nàng nên đi nghỉ ngơi.

“Anh không phải đuổi em về phòng của mình,” chàng nói qua sự phản đối của nàng. “Cô hầu gái đã thu xếp một cái giường có bánh lăn trong phòng thay y phục của Robbie. Chúng tôi sẽ để cửa mở nếu em muốn.”

Nàng đã nghe theo, nhưng thật miễn cưỡng. “Em chỉ nằm trên giường và đắp chăn lên người. Nếu [tình trạng của] Robbie có gì thay đổi, thì anh sẽ đánh thức em, được không?”

“Anh sẽ đánh thức em.”

Chàng trở lại phòng của Robbie, để cánh cửa phòng thay đồ được mở. Bắt chước theo Ellie, chàng sờ trán Robbie, cho cậu ta uống một ít nước, và kiểm tra vải băng bó.

Tất cả đã được tốt. Cậu ta còn trẻ. Khi cậu ta thức tỉnh, cậu ấy sẽ cảm giác được nỗi đau đớn tại vết thương. Nhưng cậu ta được chăm sóc tỉ mỉ [trong bàn tay tốt]. Cậu ấy sẽ sớm bình phục.

Chàng trở lại bên Ellie. Nàng đã ngủ, chiếc khăn phủ giường được đẩy xuống eo. Bản thân tự thúc đẩy, chàng xòe tay mình qua bộ ngực của nàng, không phải là theo cách vuốt ve mơn trớn của một người tình, mà là để cảm giác được nhịp sống của nàng trong nhịp điệu trầm ổn của nó.

Một số cảm xúc, chàng miễn cưỡng để đặt tên thắt chặt tại cổ họng của chàng. [Yêu!!!!]

Chàng đắp chiếc khăn phủ giường lên đến cằm nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui