Cạm Bẫy Hôn Nhân: Sự Trả Thù Của Tổng Giám Đốc

Tả Tình Duyệt trong lòng khổ sở
vô biên, cô nhìn Cố Thịnh, giá như những thứ này đều là mộng ảo, cô vẫn
như cũ là một Tả Tình Duyệt không buồn không lo, thậm chí chưa từng gặp
qua anh!

Tả Tình Duyệt nhíu chặt lông mày khiến Cố Thịnh có chút
không vui, cố nén trong lòng thương tiếc, anh trầm thấp giọng tà mị ở
bên tai cô nói nhỏ, "Cô yên tâm, nếu đã là giao dịch, tôi sẽ để tập đoàn Tả thị bình yên vô sự, thậm chí còn có thể khiến nó phát triển tốt
hơn!"

Tả Tình Duyệt chậm rãi nhắm nghiền hai mắt, nói"Anh yên
tâm, tôi sẽ biểu hiện thật tốt!" Tâm đã đầy vết thương, cô dứt khoát lựa chọn dùng vỏ ngoài cứng rắn đem vết thương chồng chất ở trong lòng gói
chặt lại, đêm tân hôn đã chịu vũ nhục như vậy, cô còn gì có thể sợ đây!

Cố Thịnh thân thể ngẩn ra, nóng giận trong mắt càng thêm kịch liệt, theo
bản năng nắm chặt tay, biểu hiện tốt? Được lắm! Anh chính là muốn cô
biểu hiện tốt!


"Đến lúc đó đưa cái này cho anh ta!" Cố Thịnh lấy
ra một phong thư, nhét vào cổ áo Tả Tình Duyệt, nhìn vào đôi môi kiều
diễm của cô, ngón tay vuốt ve đôi môi xinh đẹp của cô, bá đạo nói, "Nhớ, anh ta có thể đụng chạm thân thể của cô bất luận là nơi nào, nhưng nơi
này không được!"

Tả Tình Duyệt cảm giác được cả người toát ra một tia lạnh như băng, có gì khác nhau sao? Cô đột nhiên sinh ra ý niệm trả thù, mở hai mắt ra, đôi mắt trong sáng đầy vẻ quật cường, "Không phải
nói biểu hiện tốt sao? Nếu như anh ấy muốn. . . . . . Tôi cuối cùng
không thể không cho, không phải sao?"

Cố Thịnh cứng đờ, lửa giận
bộc phát. Anh đang muốn dạy dỗ lại người phụ nữ này, lại phát hiện, khi
anh còn đang sững sờ, Tả Tình Duyệt đã tránh thoát tay anh, người đã
biến mất ở cửa phòng. Nhìn bóng lưng thẳng tắp của cô, trong lòng Cố
Thịnh chợt dâng lên một cảm giác vô lực trước nay chưa từng có.

Anh làm như vậy, rốt cuộc là đúng hay sai?

Một tay nâng trán, Cố Thịnh không còn trấn định như thường thấy nữa, bóng

dáng của Tả Tình Duyệt và khuôn mặt ngây thơ của Tiểu Ngữ cùng xuất hiện trước mắt, khống chế cả suy nghĩ của anh.

"À, đúng rồi, tôi quên nói, khi nào Tổng giám đốc Cố sắp đặt xong giờ hẹn thì nói cho tôi
biết!" Tả Tình Duyệt đột nhiên dừng lại, giọng nói nhẹ nhõm thật giống
như cô chỉ là nhận một cuộc hẹn bình thường, nhưng Cố Thịnh trong lòng
lại hơi run, giống như một giây kế tiếp, cả người cô sẽ biến mất.

Suốt đêm, Tả Tình Duyệt cũng không trở về phòng chính của cô, bởi vì cô biết gian phòng của cô cùng phòng của Cố Thịnh chỉ có một bức tường ngăn
cách, hơn nữa còn có cửa thông nhau, cô không muốn ở quá gần anh, nhìn
vào mắt anh sẽ làm lòng cô đau hơn.

Cô tùy ý tìm một phòng khách ngủ.

"Cô chủ đâu?" Cố Thịnh ngồi trên bàn ăn, người giúp việc đưa bữa ăn sáng
lên, Cố Thịnh nhíu mày nhìn xuống, thường ngày đều là Tả Tình Duyệt tự
mình làm bữa sáng, tự mình đưa đến trước mặt anh, hôm nay không nhìn
thấy cô, tựa hồ có chút không quen.

"Không biết ạ, từ sáng sớm đã không thấy cô chủ đâu."

Cố Thịnh hồi tưởng lại tối hôm qua lúc Tả Tình Duyệt rời khỏi phòng, trong lòng phiền muộn không dứt, nhất thời không muốn ăn, qua loa đứng dậy,
phân phó quản gia chuẩn bị xe, đến công ty.

Mà anh không biết Tả Tình Duyệt lúc này lại bị hành hạ như thế nào. . . . . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui