"Chúng ta ly hôn đi" Tả Tình Duyệt kiên định nhìn Cố Thịnh, quả nhiên thấy trong mắt anh là giật mình cùng đau đớn, cả người chợt khựng lại, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào cô.
Ly hôn? Không, Cố Thịnh trong lòng bài xích, anh không muốn ly hôn!
Anh thật vất vả mới tìm được cô, anh muốn lần nữa đoạt lấy cô, anh thấy mình thật may mắn, năm năm trước, thông tin về cái chết của cô bị anh phong tỏa, cho nên trong mắt người ngoài, cô vẫn là vợ của anh!
Nhưng, cô lại nói muốn ly hôn!
Đây đúng là một đả kích nghiêm trọng với anh
"Duyệt Duyệt, em hãy nghe anh nói, em vì chuyện vừa rồi mà tức giận có phải không? Anh bảo đảm, về sau sẽ không có những hành động như vậy với em nữa, anh không muốn ly hôn, Duyệt Duyệt. . . . ." Cố Thịnh kéo Tả Tình Duyệt vào trong lòng, nhỏ giọng nói bên tai cô, ôm cô thật chặt.
Tả Tình Duyệt trong lòng ngẩn ra, cho dù Cố Thịnh nói có thật lòng hay không, cô cũng không quan tâm anh yêu mình thật hay không, cô không thích cuộc hôn nhân này!
"Anh cảm thấy cuộc hôn nhân này còn phải tồn tại nữa sao?" Tả Tình Duyệt lạnh lùng, năm năm trước, cô cho dù bị anh hành hạ, nhưng cô vẫn cảm thấy mình may mắn đã gả cho anh. Năm năm sau, tất cả đã thay đổi rồi, năm năm trước cuộc hôn nhân này là âm mưu của Cố Thịnh, tại cuộc hôn nhân kèm theo cả tính toán, cô chịu quá nhiều khổ đau, có quá nhiều kỉ niệm đau đớn.
Cố Thịnh mơ hồ hiểu ý của cô, trong lòng càng đau khổ, lần nữa vì những hành động việc làm của mình trong quá khứ mà thấy hối hận.
"Để cho anh suy nghĩ một chút." Cố Thịnh hạ mi mắt, giọng nói run rẩy.
Tả Tình Duyệt khóe miệng nâng lên nụ cười, có lẽ, anh đã thay đổi, nếu năm năm trước, anh sẽ không bận tâm chút nào đến yêu cầu của cô!
Suy nghĩ một chút? Chỉ cần anh chịu nghĩ là tốt rồi!
Bữa tiệc kết thúc, Kiều Nam tốt bụng đem trách nhiệm đưa Duyệt Duyệt về nhà giao cho Cố Thịnh. Cố Thịnh trong lòng tràn đầy cảm kích, tự mình lái xe chở Duyệt Duyệt, anh muốn ở bên cô lâu thêm một chút nên cho xe đi với tốc độ thật chậm nhưng thoáng chốc đã đến chỗ ở của cô.
Tả Tình Duyệt nói cám ơn, mở cửa xuống xe, trong mắt Cố Thịnh hoảng hốt, ngay cả khôn khéo như anh, giờ phút này cũng không thể tìm được lý do để cô ở lại bên anh.
"Mẹ. . . . ." Một đứa bé chạy ra, thấy Tả Tình Duyệt, nhào vào lòng của cô.
"Ninh Ninh. . . . . Đã trễ thế này rồi, sao con lại ở đây?" Tả Tình Duyệt trong mắt tràn đầy quan tâm, đem Ninh Ninh bế lên.
"Có anh hai ở đây, Ninh Ninh không sợ, mẹ cũng không cần lo lắng, Ninh Ninh chỉ ở bên Cảnh Hạo thôi.” Con bé ngây thơ nói.
"Mẹ đưa con về nhà rồi tắm cho con nha?" Tả Tình Duyệt ở trước mặt con, quên mất cả sự tồn tại của Cố Thịnh.
"Vâng. . . . ." Ninh Ninh gật đầu, trong mắt cô bé chợt sáng lên "Hình như là cha!"
Cố Thịnh từ trên xe bước xuống, thấy cô bé, ánh mắt chợt sáng lên, tiến lên ôm lấy Ninh Ninh từ tay Tả Tình Duyệt.
"Để anh bế cho" không chờ Tả Tình Duyệt cự tuyệt, liền đem Ninh Ninh ôm vào lòng, mà Ninh Ninh cũng không cự tuyệt, đôi mắt cô bé quan sát Cố Thịnh.
"Cha ơi, cha có thể ôm Ninh Ninh về nhà không?" Ninh Ninh trong mắt tràn ngập mong đợi.
"Được!" Cố Thịnh như có như không nhìn Tả Tình Duyệt, "Chỉ là phải được một người đồng ý đã!"
Đây mới là mục đích của anh, trời mới biết, anh muốn đi xem mẹ con ba người sống thế nào
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...