Trong quán cà phê ở tòa nhà tập đoàn Cố thị, ba người ngồi đối diện nhau, Ninh Ninh vẫn hết sức không vui nhìn Cận Hạo Nhiên cùng Cố Tâm Ngữ, phòng bị trong mắt không có biến mất.
Cố Tâm Ngữ tràn đầy áy náy, hối hận mới vừa rồi mình kích động đắc tội cháu gái nhỏ, xem ra muốn cô bé tha thứ, còn phải tốn công nha.
"Cố Thịnh anh ấy. . . . ." Trầm mặc hồi lâu, Tả Tình Duyệt chủ động mở miệng, nhưng nhất thời không biết nên hỏi như thế nào.
Cận Hạo Nhiên nhíu mày lại, Cố Thịnh đã tiếp nhận trị liệu, nhưng có nên đem tình hình hiện tại của anh ấy nói thật cho Duyệt Duyệt biết không?
Theo Cảnh Hạo miêu tả, Duyệt Duyệt vẫn yêu Cố Thịnh, nếu cô biết tình hình Cố Thịnh lúc này, chắc sẽ rất thương tâm!
Năm năm này, cô đã trải qua bao nhiêu khổ nạn, anh cũng không biết, nhưng cũng có thể đoán được một chút.
"Ninh Ninh muốn gặp cha nó, tôi không muốn làm cho con thất vọng, cho nên. . . . ." Tả Tình Duyệt nhìn xuống bàn, nói lý do mình đến.
"Chỉ là Ninh Ninh muốn gặp anh hai thôi sao? Chị dâu không muốn gặp anh ấy sao?" Cố Tâm Ngữ nhìn thẳng vào mắt Tả Tình Duyệt, đây là chuyện cô để ý nhất, cũng là chuyện anh hai cô muốn biết nhất.
Tả Tình Duyệt ngẩn ra, có chút khổ sở, tránh ánh mắt của cô ấy, cô muốn hay không thì có quan hệ gì?
"Cố Thịnh bây giờ có thể không tiện gặp hai người." Cận Hạo Nhiên nhìn thấu cô muốn tránh né, chủ động thay cô giải vây, lại nhìn chằm chằm Cố Tâm Ngữ, nắm chặt tay cô, giống như muốn nói cho cô biết, chuyện này không gấp được, đừng quên ước định của bọn họ với Cảnh Hạo!
Tả Tình Duyệt không lưu ý đến hành động của hai người, trong lòng có chút mất mát, khóe miệng giật giật, không tiện gặp sao?
Cô thật vất vả mới có dũng khí đến đây, không biết còn có thể có lần sau không!
Mọi người tùy ý hàn huyên mấy câu, Tả Tình Duyệt đứng dậy mang theo Ninh Ninh rời đi, lưu lại Cận Hạo Nhiên cùng Cố Tâm Ngữ nhìn theo bóng lưng hai mẹ con, hồi lâu cũng không dời mắt.
Đợi đến khi hai mẹ con biến mất trong tầm mắt của bọn họ, Cố Tâm Ngữ có chút không vui bỏ qua Cận Hạo Nhiên đang nắm tay cô, Cận Hạo Nhiên ngẩn ra, lập tức hiểu cô đang tức giận vì chuyện vừa rồi. Anh vì Duyệt Duyệt suy tính, cô thì suy nghĩ cho anh hai của mình.
Nghĩ đến cái gì, liền lấy điện thoại di động ra, khẽ mỉm cười, đuổi theo Cố Tâm Ngữ.
"Tiểu Ngữ, không đợi anh à?" Cận Hạo Nhiên kéo tay của cô, trong mắt có chút cưng chiều, cũng chỉ khi gặp chuyện của anh hai cô, cô mới có thể giận dỗi mình!
Cố Tâm Ngữ chỉ nhàn nhạt liếc anh một cái, muốn tránh thoát tay anh, lại bị anh nắm thật chặt, thế nào cũng không dứt được, cứ như vậy để cho anh lôi kéo, cũng không thèm nhìn anh một cái.
"Em yêu, đừng giận, anh biết em muốn anh hai của em sớm nhìn thấy Duyệt Duyệt, nhưng em đừng coi thường Cảnh Hạo, thằng bé rất có chủ kiến, nó biết lúc nào nên để cho cha mẹ gặp nhau, ngược lại, em nghĩ đi, nếu Cảnh Hạo không đứng về phía chúng ta, ngộ nhỡ Duyệt Duyệt. . . . . Vẫn như cũ không chịu tha thứ anh hai của em thì biết làm thế nào?" Đợi đến hai người đi vào thang máy, Cận Hạo Nhiên không cố kỵ từ phía sau ôm lấy Cố Tâm Ngữ, nhỏ giọng nỉ non ở bên tai cô.
"Anh biết mà, anh hai em khổ như vậy…" mắt Cố Tâm Ngữ trợn trắng, nhưng một giây kế tiếp, khi nhìn thấy một món đồ, trong nháy mắt cười vui vẻ.
"Thế nào? Có còn giận nữa không?" Cận Hạo Nhiên hôn một cái trên mặt cô.
Cố Tâm Ngữ hưng phấn nhìn điện thoại di động, trên điện thoại di động, một cô bé rúc vào trong ngực người phụ nữ xinh đẹp, đôi mắt trong suốt linh động, làm cho người ta yêu mến, đây chính là Cận Hạo Nhiên mới vừa rồi len lén chụp hình hai mẹ con Tả Tình Duyệt.
"Chúng ta trở về nhà ngay đi!" Cố Tâm Ngữ kéo tay Cận Hạo Nhiên, lúc này, công việc, hội nghị, cô đều không muốn quản, chỉ muốn đem hình này đưa cho người đàn ông đang thương tâm ở trong biệt thự kia!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...