Mấy ngày liền, Cố Thịnh giống người vô cùng rảnh rỗi, cả ngày luôn bên cạnh Tả tình Duyệt, khiến trong lòng cô kinh ngạc. Cô không biết anh muốn làm gì, chỉ biết rằng, có Cố Thịnh ở đây, cô không thể trốn đi được.
Hai người thường ở cạnh nhau, không khí phần lớn là trầm mặc, dường như cả hai người đều đang né tránh điều gì đó.
Tả Tình Duyệt ngồi ở mép giường, thỉnh thoảng nhìn hướng cửa, Cố Thịnh hôm nay không biết có chuyện gì mà chưa đến? Nhưng giây kế tiếp, cô giật mình vì suy nghĩ của bản thân, cô đang nghĩ gì vậy? Anh không tới, chẳng phải tốt hơn sao? Tại sao trong lòng vẫn có chút mong đợi?
Tả Tình Duyệt nảy ra ý định chạy trốn nhưng hình ảnh Cố Thịnh lại ẩn hiện trong từng suy nghĩ.
Tả Tình Duyệt cười khổ, nếu như bỏ đi, cô chắc phải mất một thời gian khá dài mới dần quên được anh, tình yêu bị coi thường, anh đối đãi không ra gì với mình như vậy mà cô vẫn cố níu kéo, cô đúng là kẻ ngốc.
"Bảo Bối, mẹ rất ngu ngốc đúng không?" Tả Tình Duyệt nhân lúc không có người bên cạnh thường nói chuyện với đứa bé trong bụng, cũng chỉ có lúc này, lòng cô mới cảm thấy hạnh phúc và bình yên.
"Nếu con sau này cũng gặp được người mình yêu, đừng giống mẹ ngu ngốc như vậy. . . . ." Trong mắt tràn đầy bi thương, bởi vì mẹ rất đau khổ! Chợt nghĩ đến điều gì, cô nói “cũng đừng nên nhớ người cha vô tình như vậy!"
Không nên làm tổn thương người yêu mình, bởi hành động đó rất tàn nhẫn!
Nước mắt rơi xuống mu bàn tay của cô, một giọt lại một giọt. . . . .
"Ơ, em họ, sao lại khóc, có ai bắt nạt em sao?"
Giọng nói sắc nhọn vang bên tai cô, Tả Tình Duyệt ngẩng đầu nhìn thấy Tôn Tuệ San, vội vàng lau nước mắt, cô sao vậy? Có người vào phòng cũng không phát hiện ra!
Tôn Tuệ San tới đây làm gì? Cô không thích người phụ nữ này!
"Em họ, em không hoan nghênh chị sao! Cũng đúng, chúng ta là tình địch, nhưng em không hoan nghênh cũng chả sao, không phải tôi muốn đến thăm đâu, là có người nhờ tôi thôi!" Tôn Tuệ San mang theo túi xách, tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn quanh phòng bệnh, hừ! Thật là người đàn bà tốt số, kể cả ngã bệnh cũng được đối xử tốt như vậy!
Không những thế, mấy ngày nay Cố Thịnh lúc nào cũng ở bên Tả Tình Duyệt khiến sự ghen tỵ trong lòng Tôn Tuệ San cũng từ từ tăng lên!
Tả Tình Duyệt không muốn nói chuyện, chỉ yên lặng mở to mắt, tình địch? Lúc cô yêu Cố Thịnh, Tôn Tuệ San là tình địch của cô, nhưng nếu như không còn yêu nữa, cô chẳng phải không còn quan hệ gì với Tôn Tuệ San sao!
"Những người phụ nữ mang thai đều thích khóc sao?" Tôn Tuệ San nhíu mày, trong mắt tính toán, nhếch miệng, “hi vọng đứa bé sinh ra, sẽ không giống như cô, lúc nào cũng khóc lóc, Thịnh nhất định sẽ không thích đâu! Thịnh ghét nhất phụ nữ hay khóc, bảo sao anh ấy không yêu cô!"
Tả Tình Duyệt ngẩn ra, mặc dù cố không để ý tới lời của Tôn Tuệ San, nhưng lời nói đó làm cô bị tổn thương.
Cô ta mang thai con của Cố Thịnh?
Cố Thịnh nhất định sẽ rất vui vẻ!
"Nếu như không có chuyện gì, cô có thể đi!" Tả Tình Duyệt lạnh lùng đuổi khách.
"Hừ, tôi cũng không muốn ở lại chỗ này, chỉ muốn nói cho cô biết, ba mẹ cô muốn đón cô về nhà!"
"Về nhà? Cô cảm thấy tôi bây giờ có thể quay về sao?" Tả Tình Duyệt khẽ cau mày, cô giờ giống như phạm nhân, Cố Thịnh không cho phép, cô đừng mong được tự do.
"Tôi không quan tâm, dù sao chuyện rất gấp, muốn cô về nhà ngay, hừ! Thật không biết Thịnh đang nghĩ gì? Rõ ràng không thương cô, còn nghĩ muốn giam lỏng cô, xem ra anh ấy rất hận cô! Hận đến nỗi gặp lại cô là nỗi thống khổ của anh ấy, hận đến mức xa cô là niềm hạnh phúc của Thịnh!" Tôn Tuệ San nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của cô, cố ý nói những lời làm tổn thương Tả Tình Duyệt, khóe miệng hiện lên tàn nhẫn, trong lòng cô ta biết, Cố Thịnh yêu người phụ này, sợ rằng tình yêu ấy còn lớn hơn trong tưởng tượng của Tôn Tuệ San, nhưng là. . . . .
Cô sẽ không để cho bọn họ toại nguyện đâu!
Thấy Tả Tình Duyệt đau đớn, Tôn Tuệ San đắc ý xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Trong phòng, chỉ còn Tả Tình Duyệt, im ắng, cô nghĩ lại những lời vừa rồi của Tôn Tuệ San, ba mẹ muốn gặp cô? Đã xảy ra chuyện gì sao?
Trong lòng có chút lo lắng, mặc dù cô biết ba mẹ không thương cô, nhưng cô vẫn không thể bỏ mặc ba mẹ mà không quan tâm được.
Chỉ là, cô giờ có thể làm gì được đây?
Trên hành lang bệnh viện, một người đàn ông trên người tỏa ra sự lạnh lùng, giận đùng đùng đi về phía trước, khiến mọi người xung quanh không nhịn được mà run sợ.
Cố Thịnh đôi tay nắm chặt, đáng chết! Cận Hạo Nhiên đồng ý yêu cầu của anh!
Vì sự tự do của Tả Tình Duyệt, đính hôn cùng Tiểu Ngữ!
Cận Hạo Nhiên cùng Tiểu Ngữ đính hôn, là ý muốn của Cố Thịnh, nhưng trong lòng của anh không thấy thoải mái, đáng chết Cận Hạo Nhiên nghĩ mình là ai. Anh ta vì vợ mình mà hy sinh như vậy để chứng tỏ cho cô thấy sự si tình của mình sao?
Hít thở thật sâu, Cố Thịnh cố gắng bình tĩnh lại, không ngừng tự nói với mình, cho dù Cận Hạo Nhiên đồng ý đính hôn, anh sẽ không đời nào cho Tả Tình Duyệt ‘tự do'!
Nhưng có một chuyện khác khiến anh không thể kiềm chế nổi lửa giận phừng phừng!
Kiều Nam!
Người đàn ông ấy công khai tới trước mặt Cố Thịnh chỉ trích anh tàn nhẫn, hơn nữa Kiều Nam còn tuyên bố, anh đối với Duyệt Duyệt như vậy, sẽ chỉ làm tình yêu của cô với anh dần dần tan biến!
Tan biến? Cô còn yêu anh sao?
Anh không quên ngày đó ở trên bãi cỏ, anh hỏi cô điều này, cô chỉ trầm mặc!
Người phụ nữ đáng chết, đã không còn yêu anh nữa!
Người cô yêu là Kiều Nam!
Trong mắt đùng đùng sát khí, đáng chết! Tất cả đều đáng chết!
Tại sao những tên đàn ông kia luôn mơ ước có vợ của anh? Đáng chết! Tả Tình Duyệt, người phụ nữ ấy có sức hấp dẫn thế nào? Đáng giá để bọn họ hi sinh vì cô nhiều đến vậy sao?
Nhưng anh biết, Tả Tình Duyệt quả thật có sức hấp dẫn lớn, nếu không anh cũng sẽ không bị cô mê hoặc, bây giờ, cho dù là nghĩ muốn buông ra, cũng không bỏ được!
Anh không thể rời bỏ cô!
Tả Tình Duyệt, trêu chọc anh giờ lại muốn bỏ rơi anh, anh sẽ không cho phép!
Nghĩ đến mình mấy ngày nay, Cố Thịnh trong mắt âm trầm, đang muốn đẩy cửa phòng bệnh, tay anh lại đột nhiên cứng đờ.
Nếu anh để bộ dạng này mà vào chắc chắn sẽ khiến cô sợ hãi!
Trong đầu hiện ra hình ảnh cô ở trước mặt mình cẩn thận, run run rẩy rẩy, một tia thương yêu hiện lên trong mắt, khóe miệng nâng lên khổ sở, Tả Tình Duyệt ơi Tả Tình Duyệt, cô rốt cuộc đã đầu độc tôi bằng cái gì vậy?
Trong đấu trường tình yêu, anh đã hoàn toàn thua cuộc, cho dù thua, anh cũng muốn có quyền lợi lớn nhất, anh giờ vẫn là người chồng danh chính ngôn thuận của cô!
Để cho cô ‘tự do’? không thể nào!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...