Thời gian yên bình trôi, cô đang ở tháng cuối cùng của thai kỳ.
Theo lời bác sĩ, ngày dự sinh của cô còn năm ngày nữa.
Đồ đạc chuẩn bị sinh bé cô và anh đã chuẩn bị đầy đủ.
Dạo gần đây cơ thể cô rất khỏe mạnh, chỉ là có chút nặng nề vì đang bầu bí, sắc vóc vẫn xinh đẹp, gọn gàng, bà bầu mà lại đến thế thì phụ nào nhìn vào chẳng muốn cưới chồng sinh con.
Hôm nay tâm trạng cô vui vẻ, thư thả cùng Ngọc Hà và Mỹ An đến siêu thị mua sắm.
Ba người vào trong store thời trang lớn, hai cô bạn lựa đầm, họ còn bảo Mộc Đoan nên mua thêm đồ mới để khi sinh bé xong sẽ có thể diện những bộ trang phục quyến rũ khiến chồng đắm say.
Mộc Đoan thoả thích lựa chọn, tận hưởng ngày mua sắm thư giãn đầu óc.
Y Phong rất cưng chiều vợ, cô muốn gì anh cũng cố gắng đáp ứng chỉ cần cô thấy vui vẻ và thoải mái.
Đang ướm thử chiếc đầm xanh ngọc trang nhã trên người, chợt cô có cảm giác khác thường, cô nói nhỏ vào tai Mỹ An.
- Hình như mình bị bong nút nhầy.
Vừa nghe cô nói, mặt mày Mỹ An hốt hoảng, cô ấy vội nói lại với Ngọc Hà.
Hai người họ lo lắng nhìn cô.
- Mau đến bệnh viện thôi.
- Đúng đó, có lẽ cậu sắp sinh rồi.
Cô vẫn rất bình thản vì cảm giác cơ thể vẫn chưa có dấu hiệu gì khác lạ.
- Bác sĩ nói mình còn năm ngày nữa mới đến ngày sinh.
Ngọc Hà lo lắng:
- Ngày dự sinh không hẳn sẽ chính xác trăm phần trăm đâu.
Mỹ An cũng đồng tình:
- Giờ cậu mau đến bệnh viện kiểm tra đi.
Cô nghe lời hai người bạn, nhưng dù họ đang vì lo lắng cho cô mà rối lên thì tâm trạng của Mộc Đoan vẫn rất thoải mái và điềm tĩnh.
Trước khi đến bệnh viện, cô gọi điện thoại báo cho anh biết.
Vừa nghe thấy anh liền bỏ ngang công việc, tức tốc chạy đến bệnh viện với vợ.
Sau khi thăm khám và kiểm tra, bác sĩ thông báo cô đã có dấu hiệu sắp sinh, cổ cung bắt đầu mở.
Bác sĩ bảo từ lúc này đến chiều cô sẽ có dấu hiệu chuyển dạ.
Anh đưa cô ra ngoài anh uống để chờ đến gần chiều sẽ trở lại bệnh viện, bắt đầu quá trình sinh nở.
Đồ đạc được chuẩn bị sẵn từ trước nên chỉ việc mang vào.
Ngọc Hà và Mỹ An cũng tranh thủ sắp xếp công việc để đến viện chờ cô sinh bé.
Thẩm tổng và bà Ân Tố Miêu, có cả Gia Luân cùng vọe chồng Trắc phu nhân vừa nghe tin liền tranh thủ đến bệnh viện xem tình hình và chuẩn bị đón cháu.
———————————————
Sau hơn một tiếng chật vật trong phòng sinh, vì đăng ký dịch vụ sinh tốt nhất nên anh cũng được vào trong để theo dõi quá trình vợ sinh em bé.
Tuy nhiên đứa bé vẫn chưa thể hoàn toàn được sinh ra khi cô không đủ sức để tiếp tục sinh thường dù đã qua một giờ nỗ lực.
Trước đó bác sĩ nhận định cô có khả năng sinh thường rất tốt nhưng hiện tại khi sức lực của Mộc Đoan đã gần như kiệt quệ.
Các bác sĩ nhanh chóng đưa ra quyết định và lập tức chuyển cô sang phòng sinh mổ.
Y Phong cũng phải ra ngoài chờ đợi cùng mọi người vì không được vào phòng phẫu thuật.
Mọi người sốt ruột chờ bên ngoài, tiếng trẻ nhỏ khóc lớn khiến những người đang đợi chờ vui mừng mà đứng dậy nở nụ cười tươi.
Vợ chồng Trắc phu nhân có chút thắc mắc về thời gian cô mang thai vì trước đó anh đã từng nói cô mang thai nhỏ tháng hơn so với thực tế.
Điều này được Y Phong khéo léo giải thích rằng thực ra do một số chuyện xảy ra giữa cả hai, cô đã có thai với anh trước khi cưới.
Vì sợ mọi người sẽ dị nghị hay có suy nghĩ không hay nên anh đã nói như vậy để họ nghĩ rằng cô mang thai sau khi đã kết hôn.
Cô bình an hạ sinh đứa nhỏ, Y Phong nhẹ nhõm vô cùng, hơn một giờ đồng hồ sau, cả hai mẹ con cô được đưa ra phòng hồi sức.
Vì suốt quá trình phẫu thuật chỉ tiêm tê nên cô vẫn rất tỉnh táo.
Anh ở cạnh hai mẹ con, bà Ân Tố Miêu bé cháu trong vòng tay, anh nhìn con trai giống mình như tạc nhưng đứa bé nhỏ nhắn khiến anh không dám bế con vì chưa quen.
Mọi người không dám tụ tập quá đông sẽ ngay ảnh hưởng đến cô và bé sơ sinh nên đã lần lượt vào thăm hai mẹ con cô.
Khi cô mang thai được sáu tháng, anh đã chọn tên con là Trắc Y Khiêm, mong muốn cậu bé sẽ luôn khiêm tốn, điềm đạm và trở thành một người có đức tính tốt, bao dung, khiêm nhường,...!
Gia Luân vừa là chú lẫn cậu ruột của đứa nhỏ.
Nhìn nhóc nhỏ bụ bẫm đáng yêu mà Gia Luân không nhịn được nên phải vuốt nhẹ đôi má phúng phính của bé con.
Sau khi thăm hai mẹ con cô một lát thì mọi người rời bệnh viện, chỉ có bà Ân Tố Miêu túc trực ở lại cùng dì Ánh để chăm nom cô và bé.
Bởi lẽ Y Phong chưa có kinh nghiệm nên còn rất lúng túng.
Một lát sau, y tá đặt bé lên ngực cô để da kề da và cho bé bú sữa mẹ.
Anh không có kinh nghiệm nêm cứ theo sát bà Ân Tố Miêu để học hỏi cách chăm trẻ sơ sinh và chăm vợ.
Đến lúc đặt bé vào nôi, cô bắt đầu cảm thấy đau vết mổ rất rõ nét sau khi thuốc tê dần tan.
Y Phong ngồi bên cạnh vợ, đúc sữa cho cô uống, dịu dàng vuốt nhẹ tóc cô.
- Vất vả cho em rồi.
Anh nắm lấy tay cô, Mộc Đoan nở nụ cười, dù đang đau nhưng chỉ cần có anh bên cạnh, nhìn con được sinh ra khỏe mạnh là cô đã thấy mãn nguyện.
- Không đâu, em thật sự cảm thấy rất hạnh phúc.
Anh hôn lên trán cô, cảm giác hạnh phúc khi giờ đây khi cả hai đã có một tổ ấm trọn vẹn.
Tình yêu tuy trừu tượng lại tưởng chừng như khó bề gìn giữ dài lâu nhưng kỳ thực để duy trì tình yêu cần bắt nguồn từ những điều nhỏ nhặt mà cả hai vun đắp vì nhau mỗi ngày.
Nói dễ chẳng dễ nhưng khó cũng chẳng khó, bởi nếu thật tâm vì nhau, ắt hẳn sẽ làm được.
(The end)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...