Cạm Bẫy Hình Trái Tim FULL


Lục Thời Duyên hít sâu một hơi, đè cô lại, không để cô tiếp tục lộn xộn nữa.

Vốn dĩ anh còn muốn vuốt ve cô vài cái để nơi tư mật của cô ướt át, nhưng đêm nay cô rất nóng lòng, trông có vẻ vô cùng ham ăn.
Trình Triệt cưỡi lên người anh, chậm rãi vặn vẹo thắt lưng, hoa huyệt nhanh chóng chảy ra dâm thủy.

Dâm thủy của cô theo nơi giao hợp của hai người mà chảy ra ngoài, làm ướt quần anh, lưu lại một vệt sáng bóng.
Lục Thời Duyên cũng nhẫn nại đến khổ cực.

Anh đột nhiên ôm cô ấn mạnh xuống đất, Trình Triệt không nhịn được mà kêu ra thành tiếng.

Cô vươn tay vuốt ve gương mặt anh, thì thầm gọi tên anh: “Anh Lục...”
Thân dưới giao hợp vô cùng khít khao, những làn sóng khoái cảm liên tục ập đến, vách thịt mềm mại như đậu phụ quấn chặt lấy côn thịt thô cứng gồ ghề.

Nhiệt huyết của Lục Thời Duyên sôi trào, anh không còn nghĩ được gì nữa, chỉ muốn hung hăng làm cô đến phát khóc thì thôi.
Trình Triệt thở dốc, ánh mắt mê ly, thân thể thả trôi theo từng động tác của anh: “Trướng quá...!Oh...!Ah...!Ah...”
Lục Thời Duyên bị tiếng rên của cô kích thích.


Anh ghì chặt gương mặt cô, cúi đầu hôn một cách thô bạo.
Những tiếng rên rỉ của cô bị anh nuốt hết vào trong miệng.
Trình Triệt cảm nhận được côn thịt trong người mình đang tiếp tục sưng lên thì càng co thắt để bóp lấy anh hơn.

Côn thịt của Lục Thời Duyên đâm tận sâu vào trong cô, chạm đến điểm nhạy cảm trong tử cung.

Trình Triệt không chịu được nữa, một dòng chất lỏng nóng hổi ào ra.
“Ư...!Ah...”
Lục Thời Duyên cắn lên ngực cô, cảm nhận khoái cảm từ thân dưới: “Bảo bối, hôm nay em thật mẫn cảm.
Đầu óc Trình Triệt rối bời, cả người run rẩy, Lục Thời Duyên nắm thắt lưng cô, điên cuồng ra vào.
Thân thể dồn dập đẩy lên hạ xuống theo từng độc tác của anh, tiểu huyệt nhanh chóng được lấp đầy, khoái cảm không ngớt.

Trình Triệt vẫn chưa qua cơn cao trào lại bị anh tấn công, cô há hốc miệng thở dốc, trong xe toàn là tiếng rên rỉ và âm thanh da thịt va chạm bạch bạch bạch.
Không biết có bao nhiêu làn sóng khoái cảm đã ập đến, Trình Triệt chỉ biết mình đã bị chết chìm trong làn sóng đó rồi.
“Ah...!Đừng đâm mạnh như thế...!Rách mất...” Trình Triệt khóc nức nở, cầu xin anh làm nhẹ một chút.
Dục vọng mờ mịt trong mắt Lục Thời Duyên phản chiếu ánh lửa rực rỡ bên ngoài cửa sổ.
“Gọi anh.”
“Ah...” Ngón chân Trình Triệt co quắp lại, cô lại bị anh đưa lên đỉnh một lần nữa.


Lục Thời Duyên không từ bỏ, vẫn tiếp tục tra tấn tiểu huyệt trơn trượt của cô, hết lần này đến lần khác đâm vào điểm nhạy cảm của cô, khiến Trình Triệt há hốc miệng không phát được ra âm thanh.
“Ông xã...” Mặt cô tràn đầy mồ hôi, cả người đỏ bừng như con tôm luộc: “Ông xã...!Đừng đâm sâu như thế...”
Lục Thời Duyên cũng muốn nhẹ nhàng một chút, nhưng anh thực sự không nhịn được.

Tiểu huyệt của cô chặt chẽ và ướt át vô cùng, khiến anh hoàn toàn chết chìm ở trong đó.

Anh dùng hết sức lực, không biết sau bao nhiêu cú thúc, cuối cùng cũng bắn được vào trong thân thể cô.

Bụng của Trình Triệt chứa đầy tinh dịch mà hơi nhô lên một chút.

Anh ấn hơi mạnh một cái, cô lập tức khóc nấc lên.
Ngoài cửa xe gió bắc rít gào, bên trong xe ấm áp như mùa xuân.
Sau khi xong việc, Lục Thời Duyên sợ cô bị lạnh nên ôm cô vào nhà.
Trình Triệt ôm anh không chịu buông, Lục Thời Duyên dọa nếu không buông thì sẽ bị mẹ cô phát hiện, cô nghe thế mới chịu buông anh ra đi lên phòng.
Cô trở lại phòng ngủ, đi tắm, sau đó lại ngồi ngắm chiếc nhẫn anh tặng.
Chiếc nhẫn đơn giản nhưng vô cùng tinh tế, bên mặt trong của nhẫn hình như có khắc chữ gì đó.

Trình Triệt lấy kính lúp nhìn thử.
Có một dòng chữ.
Đó là,
“You’re the apple of my eye.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận