Cạm Bẫy Hình Trái Tim FULL


Đêm giao thừa, Trình Triệt làm ổ trên ghế sô pha, lười biếng đọc sách.
Bữa cơm giao thừa được đặt ở một nhà hàng, mọi người đến ăn uống xong, khi trở về mới là chín giờ.

Trình Gia Sâm nghe tiếng pháo nhiều đến đau đầu, đã về phòng nghỉ ngơi từ sớm.

Trình Vân Hoa và Trình Triệt ngồi trong phòng khách đón giao thừa.
Mười một giờ bốn mươi phút.
Trình Vân Hoa đã tựa vào ghế ngủ thiếp đi.
Trình Triệt thấy thế thì rón rén đứng dậy, cô ra ngoài ban công gọi điện thoại cho Lục Thời Duyên.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối, trái tim cô nhảy nhót không ngừng.
“Anh Lục, anh đón năm mới ở đâu thế?”

Giọng của Lục Thời Duyên vô cùng bình tĩnh: “Nhà ông nội.”
Đêm giao thừa năm nay vẫn giống như mọi năm, Lục Hòa Viễn không ở nhà, Thẩm Hợp Quân về nhà mẹ đẻ, Lục Thời Duyên thì ở lại với ông bà nội.
Trình Triệt cắn môi: “Em muốn gặp anh.” Cô hơi do dự một chút: “Em đến tìm anh, được không?”
“Chờ anh một chút.” Lục Thời Duyên nói xong thì cúp điện thoại, hình như có chuyện gấp.
Trình Triệt hơi hụt hẫng.
Chẳng mấy chốc đã đến 0 giờ.

Trình Triệt tựa ở trên ban công, nhìn thấy phía xa xa đã có nhà bắt đầu bắn pháo hoa.
Trình Triệt ngắm đến thất thần, điện thoại di động bỗng nhiên rung lên, là Lục Thời Duyên gọi tới.
“Xuống đây.”
Trình Triệt không hiểu gì, cô thò đầu nhìn xuống dưới lầu.

Xe của Lục Thời Duyên đậu dưới gốc cây cách đó không xa, đèn pha của xe anh chiếu lên người cô.
Cô lập tức ngẩn người, sau đó nhanh chóng lấy lại tinh thần, chạy xuống bên dưới.

Trình Triệt còn không kịp thay quần áo, cô vẫn đang mặc một chiếc váy ngủ màu hồng nhạt.
Bên ngoài trời rất lạnh, những tiếng pháo vang lên liên tiếp...!Nhưng trong lòng cô lại rạo rực vô cùng, cô cắm đầu chạy.
Có người đang đợi cô.
Lục Thời Duyên mở cửa xe, thấy cô ăn mặc như thế này thì lập tức nhíu mày không vui: “Em điên à! Sao lại mặc phong phanh như thế này?”
Trình Triệt mắt điếc tai ngơ, lao thẳng tới trước mặt Lục Thời Duyên, ôm chặt lấy anh.
Lục Thời Duyên vỗ về lưng cô, cảm giác cưng chiều lập tức kéo tới: “Nhớ anh nhiều thế cơ à?” Anh mỉm cười hỏi cô.

Bây giờ đã sang năm mới, tiếng pháo vang vọng khắp bốn phía, bầu trời đêm sáng rực rỡ như ban ngày.
Dựa theo ánh sáng của pháo hoa, Lục Thời Duyên lôi một món quà ra, đặt vào tay Trình Triệt.
“Chúc mừng năm mới, cô gái nhỏ.”
Một chiếc nhẫn được đeo vào ngón tay cô, vô cùng vừa vặn, nhẫn còn mang theo cả sự ấm áp từ nhiệt độ thân thể anh.
Trình Triệt hơi giật mình, cô giơ tay lên quan sát món quà.

Đây là một chiếc nhẫn trơn, thiết kế đơn giản và phóng khoáng, trên thân nhẫn có những đường hoa văn tinh xảo.
“Không tồi, trông khá hợp với em.” Lục Thời Duyên rất hài lòng với món quà mình chọn.
Bên ngoài xe vẫn vang lên những tiếng pháo nổ ầm ầm, Trình Triệt cũng cảm thấy như mình sắp nổ thành pháo hoa rồi.
Cô xoay người ngồi lên người anh, cúi xuống hôn anh điên cuồng, cắn mút môi anh như một con mèo hoang nhỏ.
Hai người đã mấy ngày không được gặp nhau, hôn xong một cái thì hô hấp cũng trở nên nặng nề.

Lục Thời Duyên thò tay vào trong váy cô, xoa nắn bầu ngực của cô, cố gắng kiềm chế mái mới có thể buông tay ra được.
Trình Triệt thầm nghĩ: “Mẹ ơi, con xin lỗi, nhưng lúc này con không muốn nghĩ đến chuyện gì cả.


Nếu như phải xuống địa ngục thì cũng cứ để một mình con gánh chịu thôi.”
Nghĩ xong, cô nắm lấy tay anh, đặt lên nơi mềm mại của mình.
Lục Thời Duyên: “Em chắc chắn chứ?”
Trình Triệt: “Ừm.”
Ngọn lửa dục vọng chính thức bị châm ngòi.
Lục Thời Duyên dùng một tay xoa nắn bầu ngực của cô, tay kia chỉnh ghế xuống thấp hơn.
“Hình như lại lớn hơn một chút.” Lục Thời Duyên xoa nắn ngực cô, cảm thấy cầm đẫy đà chắc tay hơn: “Em béo ra à?”
Trình Triệt hơi xấu hổ, vội vàng cởi quần lót của mình, đồng thời giúp anh kéo khóa quần, lôi thứ cứng rắn kia ra, sau đó nhắm thẳng nó mà ngồi xuống.
“A...” Cô ngồi quá vội vàng, tiểu huyệt vẫn còn chưa chuẩn bị tốt, vừa đau vừa khô.

Nơi nhạy cảm đã mấy ngày không được anh chăm sóc, bây giờ có dị vật tiến vào thì lập tức co rút lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận