Hôm nay là ngày cuối cùng của trại đông
Lục Thời Duyên đã dậy từ sớm, Trình Triệt nằm bên cạnh vẫn ngủ say không biết gì.
Lục Thời Duyên không gọi cô dậy, anh đi tắm rửa thay quần áo, nhàn nhã ra ngoài ăn sáng, chờ nửa tiếng sau mới gọi phục vụ mang bữa sáng đến cho Trình Triệt, còn mình thì đứng bên ngoài hút điếu thuốc.
Lục Thời Duyên không nghiện thuốc lá, nhưng thuốc lá có thể xoa dịu tâm tình của anh.
Đây cũng không phải loại anh hay hút, chỉ tùy tiện mua trong cửa hàng tiện lợi thôi.
Hôm nay bầu trời quang đãng.
Lục Thời Duyên châm thuốc, trong lòng dâng lên một tâm trạng bất an.
Một lát sau anh quay trở lại phòng, thấy người phục vụ đã mang đồ ăn đến, nhưng Trình Triệt vẫn còn ngủ say.
Anh bước tới bên giường, nhéo mũi cô, Trình Triệt không tự chủ được há miệng ra, nhưng vẫn bất chấp mà ngủ.
Lục Thời Duyên luồn tay vào bên trong, bóp nhẹ vào hông cô.
Anh vừa từ bên ngoài trở về, cả người vẫn mang theo hơi lạnh, bàn tay vừa chạm vào Trình Triệt thì cô đã rùng mình co rúm lại: “Anh làm gì thế...”
“Rời giường, ăn sáng.” Lục Thời Duyên áp chặt tay lên hông cô, cảm xúc dưới tay khiến anh không nỡ buông ra.
“Hôm nay không có tiết...!Để em ngủ thêm một lúc nữa...” Trình Triệt bất mãn bĩu môi.
Hôm nay là một ngày mùa đông yên tĩnh, Lục Thời Duyên nhìn cô nhắm mắt nằm trên giường, đột nhiên nghĩ đến một từ: Đôi vợ chồng già.
Một cảm giác ấm áp tràn ngập trái tim anh.
Anh nhanh chóng xốc chăn của Trình Triệt lên, vỗ nhẹ mặt cô: “Ngoan, ăn xong rồi ngủ tiếp.”
Thân thể trắng nõn mềm mại của cô lập tức lộ ra ngoài, Trình Triệt bực bội giơ chân lên đá anh: “Ngủ trước rồi ăn sau.”
Lục Thời Duyên tóm chặt lấy chân cô, tiến lại gần uy hiếp: “Nếu vậy thì anh không còn cách nào khác ngoài việc phải đút cho em từng miếng từng miếng.”
Trình Triệt ngửi được mùi thuốc lá thì nhanh chóng mở mắt, ghé sát lại miệng anh: “Anh lại hút thuốc lá à?”
Lục Thời Duyên cười: “Chỉ hút một điếu thôi.”
Trình Triệt không thích anh hút thuốc, nhưng cô cũng biết chỉ khi nào tâm trạng của Lục Thời Duyên không tốt thì mới hút.
Cô không biết tại sao hôm nay tâm trạng anh lại không tốt.
Nhưng cô cứ an ủi anh trước.
“Ôm một cái.” Trình Triệt giang hay tay, giọng điệu vừa ngái ngủ vừa làm nũng.
Lục Thời Duyên không hề nghĩ ngợi, lập tức cúi người ôm lấy cô.
Hương thơm thiếu nữ vương vấn quanh chóp mũi Lục Thời Duyên, khiến cả người anh hơi ngứa ngáy.
“Trình Triệt.”
“Dạ?”
“Hết hôm nay là kết thúc nghỉ đông rồi.”
“Em biết.”
“Thế thì đến tận khi khai giảng em mới có thể gặp lại anh.”
“Ồ...”
“Em có điều gì muốn nói không?”
“Em sẽ nhắn tin chúc mừng năm mới cho anh.”
Bàn tay của Lục Thời Duyên đặt lên ngực cô, ánh mắt ẩn chứa ý tứ: “Hả?”
Trình Triệt lập tức lắc đầu xua tay: “Không, không được...”
Bàn tay của Lục Thời Duyên càng thêm dùng sức: “Sao lại không được?”
“Dù sao cũng là không được.” Trình Triệt xấu hổ, cô không dám nói chuyện mẹ cấm cô không được làm điều gì vượt quá giới hạn, đành phải bịa đại một lý do: “Những gì anh từng làm với em rất quá đáng, nhưng em sẽ bỏ qua cho anh.
Từ nay về sau, em muốn trở thành một người tốt, em cũng hi vọng anh sẽ nhận ra sai lầm của mình và sửa đổi càng sớm càng tốt.”
Nhìn thấy Trình Triệt nghiêm túc đổi trắng thay đen như thế, Lục Thời Duyên tức đến bật cười: “Làm người tốt?” Anh duỗi tay kẹp chặt hai cánh hoa của Trình Triệt, không quan tâm đến sự giãy dụa của cô.
Trình Triệt bị anh vuốt ve một chút thì không chịu đựng nổi, ngón tay của Lục Thời Duyên nhanh chóng ướt đẫm.
Trình Triệt đỏ mặt vùi đầu vào chăn.
“Đã nhạy cảm đến mức này mà còn muốn làm người tố à?” Anh cười nhạo cô, lôi cô ra khỏi chăn, giơ ngón tay đầy dâm dịch lên trước mặt cô.
“Anh cùng lắm chỉ tính là tòng phạm thôi, còn em mới là thủ phạm, chính em đã dụ dỗ anh trước.”
Trình Triệt vươn tay che tai lại: “Em không nghe, em không nghe anh nói nữa.”
Lục Thời Duyên giữ chặt tay cô lên đỉnh đầu, vùi đầu ngậm lấy một trái anh đào chín mọng trên ngực cô.
Trình Triệt rên lên một tiếng, thân thể mềm nhũn.
Cô cảm thấy phản kháng cũng chẳng có tác dụng, thế nên từ từ nhắm mắt lại, chờ đợi sự xâm nhập của Lục Thời Duyên.
Nhưng anh lại kéo cô dậy.
“Rời giường, ăn sáng xong thì thu dọn đồ đạc, anh đưa em về nhà.” Lục Thời Duyên nói xong thì xoay người vào phòng tắm tự giải tỏa cho mình.”
Trình Triệt ngây người.
“Em bảo chú Trương đến đón là được rồi mà.
Anh đưa em về nhà kiểu gì được?” Trình Triệt không hiểu.
“Lái xe.” Lục Thời Duyên đóng cửa.
“Xe ở đâu? Sao em không thấy?”
“Dưới bãi đậu xe trong hầm.” Lục Thời Duyên ở trong phòng tắm, gằn từng chữ.
“Anh có bằng lái à?” Trình Triệt tò mò hỏi.
“Có.” Giọng nói trở nên mất kiên nhẫn.
“...Có muốn em giúp không?” Bây giờ Trình Triệt mới ý thức được anh vào phòng tắm làm gì, trong lòng hơi áy náy.
“...!Em rời giường đã rồi nói tiếp.” Giọng của Lục Thời Duyên đã không chịu nổi nữa.
Trình Triệt nhanh chóng mặc quần áo rồi rời giường, cô kéo rèm cửa cho ánh nắng vào phòng.
Đồ ăn sáng đã đặt sẵn trên bàn, lát nữa bạn trai sẽ đưa cô về nhà.
Trình Triệt cảm thấy vô cùng vui sướng, đúng là một buổi sáng tốt lành.
Nếu như Lục Thời Duyên không ở trong phòng tắm tự xử thì không khí sẽ càng lãng mạn hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...