Cạm Bẫy Hình Trái Tim FULL


Trình Triệt nằm trên ngực anh, nghe được câu này thì lập tức sợ hãi lăn xuống giường, chạy ào vào phòng tắm.
Vừa chạm đất, hai chân cô bỗng mềm nhũn ra, suýt chút nữa ngã sấp xuống.

Lục Thời Duyên từ phía sau đỡ lấy lưng cô, cố gắng xâm nhập vào giữa hai chân cô.
Anh cũng không làm khó cô, côn thịt to lớn không tiến vào trong tiểu huyệt mà chỉ cọ xát ở bên bắp đùi.

Trình Triệt vô cùng phối hợp, kẹp chặt hai chân lại.
Tất cả mọi thứ trên người cô đối với Lục Thời Duyên mà nói đều chẳng khác nào thuốc kích dục.
Căn phòng tranh tối tranh sáng, tiếng thở dốc của thiếu nữ ăn mòn sự tỉnh táo của anh.

Anh nhìn vào mắt cô, thấy phản chiếu được hình bóng của mình, ánh mắt đó khiến chút lí trí còn lại của Lục Thời Duyên cũng tan biến.
Cứ như vậy, anh dùng hai chân cô để giải tỏa cho mình.
Vì giữ đúng lời hứa mà ngày nào cũng phải vận động mạnh, Trình Triệt ngủ vật vờ trong lớp, còn kẻ gây ra tai họa lại sảng khoái tinh thần.
Trình Triệt vô cùng tức giận, nhân lúc giáo viên quay lên trên điều chỉnh lại PPT, cô dùng bút chọc vào chân Lục Thời Duyên.

Lục Thời Duyên lập tức tóm lấy tay cô, còn không yên phận mà vuốt ve một chút, Trình Triệt đỏ bừng mặt mũi.
Tại sao chỉ là một động tác đơn giản như thế mà cũng có thể khiến cô nghĩ đến những chuyện không lành mạnh như thế chứ!
“Được rồi, Trình Triệt, em giải câu thứ tư xem.” Giáo viên đột nhiên gọi cô trả lời câu hỏi.
Lục Thời Duyên thấy bộ dạng ngơ ngác của cô thì dùng bút gõ nhẹ lên bàn, thấp giọng nói: “C.”
Trình Triệt đứng dậy, nhanh chóng nhìn qua đề bài một chút.

Đây là một câu hỏi tính toán hơi phức tạp, không thể tính nhẩm ra ngay được.

Cô buột miệng nói theo: “Chọn C ạ.”
“Đúng vậy, đáp án là C.

Em lên bảng giải bài này cho mọi người xem đi.” Giáo viên nhìn cô, mỉm cười dịu dàng.
Trình Triệt ra khỏi chỗ ngồi, cầm phấn bắt đầu giải từng bước.

Cũng may là cô đã có cách giải cho câu hỏi này, nhanh chóng viết ra từng bước, đáp án đúng là C.
“Tốt lắm, em về chỗ đi.” Giảo viên vô cùng hài lòng.
Trình Triệt thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi rồi ngồi xuống.
Lục Thời Duyên đúng là yêu tinh hại người, lăn qua lăn lại cô cả một tối, hút sạch tinh khí của cô, khiến cô suýt chút nữa bị cả lớp chê cười.
Cô tức giận âm thầm đánh anh mấy lần.
Trình Triệt cầm bút, nghiêm túc nghe giảng, điện thoại bên cạnh bỗng nhiên rung lên.
Là tin nhắn của Trình Vân Hoa: “Tan học thì gọi điện lại cho mẹ.”
Trình Triệt cảm thấy hơi bất an.
“Bảo bối, con có tiện nói chuyện không?” Giọng của mẹ cô ở đầu dây bên kia nghe nghiêm túc hơn bình thường.
Trình Triệt đứng ở cửa thang máy, vô thức gật đầu, mặc dù mẹ cô cũng không nhìn thấy: “Tiện ạ, mẹ có chuyện gì thế ạ?”
Trình Vân Hoa đi thẳng vào vấn đề: “Trong ipad của con có một tấm ảnh được con chụp lại từ một bức ảnh cũ, con chụp ở chỗ nào thế?”
Trình Triệt như bị sét đánh ngang tai, cô làm sao có thể nói là chụp ở nhà Lục Thời Duyên được?

“...Dạ...!Chụp...!Chụp ở nhà bạn...” Trình Triệt không biết nói dối, mỗi lần nói dối là sẽ nói lắp.
“Bạn nào?” Trình Vân Hoa càng nghi ngờ hơn.
Trời ơi, có ai tới cứu cô không? Trình Triệt hét ầm ĩ trong lòng, bây giờ nếu có thể quay ngược thời gian, nhất định cô sẽ không chụp bức ảnh đó.
Trình Vân Hoa thấy cô không nói gì thì đã đoán được đại khái.
“Bạn trai à?”
Xong đời rồi, bị đoán trúng rồi.
Trình Triệt không nói lời nào, trong lòng xoắn xuýt vô cùng.
Trình Vân Hoa hiểu rõ con gái mình như lòng bàn tay, Trình Triệt không nói gì chính là âm thầm thừa nhận.

Bà tức giận: “Được lắm, lông còn chưa mọc hết mà đã dám có bạn trai rồi! Con định làm phản à?”
Trình Triệt nhỏ giọng: “Toàn bộ nữ sinh trong trường...”
“Cậu ta là ai?” Lúc này Trình Vân Hoa đã không còn quan tâm đến chuyện ảnh chụp nữa rồi.
“Mẹ đừng hỏi...” Trình Triệt nội tâm tan vỡ.
“Được, mẹ không hỏi, mẹ tự đến xem.” Trình Vân Hoa cũng lười nói mấy câu vô ích, trực tiếp cúp điện thoại.
Trình Triệt hoảng hốt đứng ngồi không yên, đến chiều, Trình Vân Hoa thực sự đã đại giá quang lâm.
Bà gọi cô đến một nhà hàng gần đó, yêu cầu một phòng riêng.
Trình Triệt chột dạ, cắm đầu không dám ngẩng lên.
“Ăn cơm trước đã, ăn no rồi nói.” Trình Vân Hoa nhìn con gái mình, ánh mắt khiến Trình Triệt cảm giác như mình đang ăn bữa cơm cuối cùng trước khi bị chặt đầu.
“Con không dám ăn...” Cô nói nhỏ.

Trình Vân Hoa thấy thế cũng không bắt ép, tự mình ăn trước.

Trình Triệt lo sợ cả một ngày không dám ăn uống gì, thế là cuối cùng cũng cầm đũa lên ăn mấy miếng.
“Tên nhóc kia là người như thế nào?” Trình Vân Hoa bất ngờ hỏi.
Trình Triệt nghẹn họng: “Ừm...!Con cũng không biết phải nói thế nào...”
Trình Vân Hoa cười nhạt: “Con thực sự thích cậu ta? Còn tới nhà cậu ta?”
“Vâng, vâng.” Trình Triệt thành thật.
Trình Vân Hoa không ăn được nữa.
“Mẹ biết người con thích chắc chắn không phải người bình thường.

Nhưng con là con gái, chưa gì đã tới nhà người ta như vậy, người ta sẽ nghĩ gì về con?”
Trình Triệt thầm nghĩ, không biết nếu mẹ cô biết cô còn chủ động cởi quần Lục Thời Duyên thì sẽ nghĩ thế nào.
Trình Vân Hoa yên lặng một chút, gian nan mở miệng: “Hai đứa...!Chưa làm chuyện gì chứ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận