“Hoàng hôn đẹp vô cùng, ăn no rồi đi tắm.” Trình Triệt duỗi eo vươn người.
Nếu như cô là một con mèo thì chắc chắn lúc này đã ngồi liếm chân mình rồi.
“Còn nhiều thời gian, ngày hôm nay tạm thời cứ như thế này đã, không biết ý của anh Lục thế nào?”
Buổi tối các giáo viên sẽ kiểm tra phòng, ai về muộn sẽ bị ghi tên.
Lục Thời Duyên chỉ muốn cô vui vẻ: “Anh cũng nghĩ như vậy.”
Hai người trở về khách sạn, vừa vào phòng thì Trình Triệt đã gọi video cho mẹ.
Trình Vân Hoa cầm ipad của Trình Triệt, nói rằng cầm để dễ dàng cắt nối video lúc đi du lịch.
Trình Triệt không hỏi bà có vui vẻ hay không, chỉ cần nhìn biểu cảm của bà là đã biết bà rất vui rồi.
Điện thoại và ipad dùng chung một tài khoản, các video và ảnh đều được đồng bộ với nhau, tất cả đều là ảnh Trình Vân Hoa chụp.
Có khi là ảnh bà và bạn trai chụp bên bờ biển, có khi lại là ảnh tạo dáng dưới ánh nắng, còn đủ loại phong cảnh khác.
Trình Triệt mở ra xem một chút, cảm giác đầu tiên chính là người bạn trai mới của mẹ cô thật là đẹp trai!
Nhưng mà Lục Thời Duyên cũng rất đẹp trai.
Nghĩ thế, Trình Triệt lấy lại cân bằng.
Cô ngắt điện thoại, lấy quần áo vào phòng tắm.
Hệ thống sưởi trong khách sạn rất ấm áp, cô chỉ mặc một chiếc áo phông rộng rãi, sau đó ngồi xuống trước bàn nghiêm túc làm đề.
Cùng lúc đó, ở bên kia đại dương, Trình Vân Hoa cũng mở ipad để xem lại ảnh chụp ngày hôm nay, bà bỗng nhiên nhìn thấy một tấm ảnh.
Đó là tấm ảnh Trương Mật do Trình Triệt chụp lại.
Cứ tưởng quá khứ đã phai nhạt, nhưng bà không ngờ, sau vài chục năm như vậy mà thứ xấu xa bẩn thỉu này vẫn cứ bám lấy bà mãi không buông.
Trình Vân Hoa không để ý đến người bạn trai nhỏ của mình nữa, bà nhanh chóng thu dọn hành lý, mua vé máy bay chuyến gần nhất để về nước.
...
Trình Triệt đang làm đề thì điện thoại rung lên, là tin nhắn của Lục Thời Duyên: “Mở cửa.”
Trình Triết xỏ dép chạy ra, cô mở hé cửa, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ.
Lục Thời Duyên đang đứng bên ngoài, mặc một bộ quần áo thoải mái nhẹ nhàng.
Cô mở cửa cho anh vào, Lục Thời Duyên nhanh chóng tiến đến, Trình Triệt cũng vội vã đóng cửa lại.
Lục Thời Duyên ngồi trên giường chờ cô, nhưng Trình Triệt lại quay trở lại bàn học, tiếp tục làm đề.
Anh nhìn cô thì hơi mất kiên nhẫn: “Em làm xong chưa?”
“Vẫn chưa!” Trình Triệt còn mất kiên nhẫn hơn anh.
“Hung dữ gì chứ?” Lục Thời Duyên đi tới phía sau cô, nhìn đề cô đang làm: “Làm xong thì chúng ta làm nhé?”
Trình Triệt đang làm đề vật lý, càng làm càng thấy không đúng, cô cắn đầu bút, thuận miệng trả lời: “Vâng.”
Lục Thời Duyên lập tức bế cô lên, ngồi xuống rồi đặt cô lên đùi mình: “Vậy thì được rồi, để tăng tốc độ, anh sẽ giảng cho em.”
Trình Triệt ngồi trong lòng anh, bày ra tư thế nghiêm túc nghe giảng.
“Giả sử bán kính chuyển động tròn của hạt trong từ trường là R, vậy chúng ta có thể tìm được qvB...”
Lục Thời Duyên thấy Trình Triệt chăm chú nghe giảng như vậy thì bỗng nhiên có cảm giác như mình bị bỏ rơi, trong lòng anh đột nhiên xuất hiện một cảm giác bất bình không diễn tả được thành lời.
Bàn tay anh bắt đầu không an phận mà luồn vào trong vạt áo của cô, chạm vào quần lót của cô, vuốt ve theo những đường may mà tiến đến nơi nhạy cảm, lặng lẽ xoa nắn.
Trình Triệt kẹp chặt chân lại, giọng nói hơi run run: “Anh làm gì đấy...”
“Trật tự, chăm chú nghe giảng.” Giọng nói của anh vô cùng nghiêm túc, nhưng bàn tay bên dưới lại không hề nghiêm túc chút nào.
Trình Triệt bị anh ép phải dạng chân ra, tùy ý cho anh xâm phạm.
“Nối hai điểm này lại với nhau, như thế chúng ta sẽ được một tam giác, góc này sẽ thành góc 60 độ...”
Đầu ngón tay của anh đã cảm nhận được sự ướt át, một dòng chất lỏng nóng bỏng và ngọt ngào đã chảy ra từ bên trong cô, làm ướt cả quần lót.
Người trong lòng anh vẫn đang chăm chú nhìn vào đề thi, gương mặt đỏ bừng.
“Tâm của đường tròn nằm trên đường thẳng vuông góc với phương của A và khoảng cách V, chúng ta gọi khoảng cách từ A đến V là R.
Nào, em nhìn vào hình vẽ đi, đoạn thẳng này chính là quỹ đạo của đường tròn...”
Dục vọng nóng bỏng xâm chiếm cơ thể Trình Triệt, cô không còn nghe được anh đang nói gì nữa, cả người trở nên khô nóng, không nhịn được mà phát ra những tiếng nức nở.
“Tổng thời gian để một hạt mang điện chuyển động trong từ trường là 2t...”
Bên dưới, một cây côn thịt nóng như lửa đã bắt đầu thức tỉnh, cách một lớp vải mà nhẹ nhàng ma sát khe hở giữa hai chân cô.
“Ah...” Trình Triệt không nhịn được mà rên rỉ thành tiếng.
Hơi thở của Lục Thời Duyên vương vấn trên cổ cô, rồi dần dần tiến tới môi cô.
Trình Triệt không kìm lòng được, ngửa đầu lên nhìn anh.
Lục Thời Duyên chậm rãi cởi quần lót của cô, vừa cởi vừa nghiêm túc hỏi: “Em có hiểu những lời anh vừa giảng không?”
Đôi chân thon dài đã bị Lục Thời Duyên dạng ra hai bên, Trình Triệt ngồi trên đùi anh, hai cánh hoa hé mở, lộ rõ trước mắt anh.
Côn thịt to lớn đã tiết ra một ít dịch thể ở quy đầu, Lục Thời Duyên áp sát dương vật của mình đến trước miệng tiểu huyệt hồng hào ướt át của Trình Triệt.
Côn thịt nhễ nhại dâm thủy, nhìn tiểu huyệt hé mở vô cùng nhớp nháp lầy lội.
“Hiểu rồi...” Giọng nói của Trình Triệt bởi vì nhuốm mùi dục vọng mà run lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...