Trình Triệt vô cùng mong chờ trại đông sắp tới.
Lục Thời Duyên nói lời giữ lời, kỳ thi lần này Trình Triệt lại tụt xuống vị trí thứ hai, hơn nữa còn kém anh tận mười một điểm.
Trình Triệt đã chết lặng trước chuyện muốn đạt hạng nhất.
“Hạng nhất thì có gì ghê gớm đâu chứ? Lục Thời Duyên là hạng nhất, chẳng phải cuối cùng vẫn ngủ với mình đó sao?” Cô tự an ủi mình.
Gần đây Trình Vân Hoa đã có bạn trai mới, còn dự định kỳ nghỉ đông sẽ đưa Trình Triệt sang Australia chơi.
Trình Triệt cũng muốn đi, nhưng cô còn phải tham gia trại đông nữa.
Không có cô con gái bóng đèn nhỏ này đi cùng, Trình Vân Hoa mừng rỡ ra mặt.
Chờ sau khi Trình Triệt thu dọn hành lý tham gia trại đông thì bà cũng nhanh chóng xách vali cùng bạn trai đi du lịch.
Trình Triệt bắt taxi đến khách sạn tổ chức trại đông, phòng của cô ở ngay cạnh phòng Hạ Thu.
Nhưng lại có một chuyện không may đó là phòng của Chu Tử Hiên lại ở đối diện.
Chu Tử Hiên mở toang cửa dọn dẹp đồ đạc, hai chiếc loa nhỏ đang phát nhạc ầm ầm.
Trình Triệt tức giận chạy sang: “Đã nghe nhạc to lại còn mở cửa, anh đúng là không có tố chất!”
“Phòng của anh, anh muốn nghe gì là quyền của anh chứ, ồn ào cái gì...” Chu Tử Hiên đứng lên, nhưng cũng vặn nhỏ âm lượng đi: “Mời rời khỏi khu vực của anh.”
Trình Triệt trợn mắt một cái, xoay người chuẩn bị về phòng thì lại thấy Lục Thời Duyên đang tới.
Cô đứng yên tại chỗ.
Lục Thời Duyên bước vào, đá bay Chu Tử Hiên ra ngoài.
“Đổi phòng.”
Chu Tử Hiên cũng không muốn ở phòng đối diện với Trình Triệt, nhưng anh ta lại rất thích chọc tức Lục Thời Duyên.
“Không đổi, tôi thích được ở đối diện với Tiểu Triệt.” Chu Tử Hiên vênh mặt lên.
“Tôi mời cậu ăn cơm.” Lục Thời Duyên đã sớm biết Chu Tử Hiên không dễ đối phó.
Quả nhiên, Chu Tử Hiên vẫn vênh mặt lên.
“Cậu tự chọn chỗ.” Lục Thời Duyên nói thêm.
Chu Tử Hiên nghe thế thì lập tức đồng ý: “Được thôi, tôi sẽ thành toàn cho đôi gian phu dâm phụ các cậu.”
...
Trong giờ học, Trình Triệt ngồi cạnh Lục Thời Duyên.
Một tay anh cầm bút, tay kia luồn xuống gầm bàn sờ soạng thân thể cô...!Trình Triệt lập tức đập lên tay anh.
Lục Thời Duyên tự nhiên nắm lấy tay cô, mười đầu ngón tay luồn vào nhau.
Vụng trộm dưới mắt giáo viên, thực sự là một cảm giác rất thú vị.
Chờ sau khi tan học, Trình Triệt gọi Hạ Thu, sau đó bốn người cùng nhau đi ăn BBQ.
Chờ thức ăn được đưa lên, Chu Tử Hiên vẫn nhớ chuyện mình bị cướp phòng một cách trắng trợn, anh ta nhìn thấy món cánh gà mà Trình Triệt thích ăn thì nhanh chóng rắc một nắm ớt lên.
Trình Triệt không ăn được đồ cay, cô nhìn thấy thế thì tức giận giẫm mạnh vào chân Chu Tử Hiên.
Hạ Thu ngồi bên cạnh cười ầm ỹ.
Lục Thời Duyên thấy hai người này lại bắt đầu ầm ĩ thì lại đau đầu.
“Sao cậu cứ phải chọc giận cô ấy thế hả?” Anh lườm Chu Tử Hiên một cái, rồi cầm lấy một xiên cánh gà khác: “Mau nướng cho cô ấy.”
Chu Tử Hiên bị khuất phục trước cường quyền, ngoan ngoãn nướng lại xiên khác cho Trình Triệt, còn cho cô thêm rất nhiều nấm và tôm.
“Anh có biết nấm kim châm tiếng Anh là gì không?” Hạ Thu đột nhiên hỏi Chu Tử Hiên.
“Nấm kim châm? Là gold needle mushroom à?” Chu Tử Hiên ngơ ngác.
“Không phải, là see you tomorrow.” Hạ Thu chăm chú trả lời.
Chu Tử Hiên suýt thì nôn ra, anh ta nhanh chóng đặt đũa xuống.
Mọi người nhân cơ hội đó lập tức ăn hết những thứ ngon trên bàn.
(Ở Trung Quốc, một số người gọi nấm kim châm là nấm see you tomorrow bởi vì nấm kim châm không dễ tiêu hóa, ăn hôm nay thì ngày mai mới có thể bài tiết ra được)
Trình Triệt ăn xong thì mặt mũi đỏ bừng, cô uống mấy ly rượu, Lục Thời Duyên sợ cô say nên không cho cô uống nhiều.
Trình Triệt thề son sắt rượu này có nồng độ cồn thấp, không thể say được.
Ăn uống xong xuôi, mọi người cùng nhau quay về khách sạn, nhiệt độ chênh lệch khiến Trình Triệt rùng mình một cái.
Lục Thời Duyên khoác áo cho cô, cúi đầu nhìn thấy xương quai xanh của cô, còn có cả mùi rượu thoang thoảng.
Quán nướng này nằm ở ngoại thành, xung quanh nó núi, không khí vô cùng trong lành.
Chu Tử Hiên và Hạ Thu đã quay về khách sạn, Trình Triệt vẫn muốn đi dạo một chút.
Cô ôm lấy cánh tay Lục Thời Duyên làm nũng: “Anh Lục...” Lục Thời Duyên dịu dàng vuốt tóc cô: “Ừ.”
“Em...!Em đã phạm phải một sai lầm...” Trình Triệt thẳng thắn.
Lục Thời Duyên ôm eo cô: “Ừ?”
“Hình như em uống say rồi...”
Lục Thời Duyên bật cười, Trình Triệt ghé vào lồng ngực anh, nghe tiếng tim đập của anh.
“Em uống say thật đấy.”
Cô thoải mái dựa vào lòng Lục Thời Duyên, nói tiếp: “Anh...!Con người anh thật tốt, em uống say mà anh cũng không mắng em...”
Lục Thời Duyên hỏi ngược lại cô: “Vậy nếu anh phạm sai lầm thì em cũng sẽ tha thứ cho anh chứ?”
Trình Triệt cảm thấy câu hỏi này hơi kỳ lạ.
Cô định ngẩng đầu lên nhìn mặt anh, nhưng lại bị anh giữ chặt lại.
“Không ổn rồi...!Em khó chịu...” Trình Triệt cọ vào lòng anh.
Lục Thời Duyên có thể cảm nhận được chỗ cô đang cọ vào càng lúc càng nóng lên, hơi thở của cô phả lên lồng ngực anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...