Hai người nằm trên giường tán gẫu một lúc, Trình Triệt càng lúc càng trả lời chậm, Lục Thời Duyên cũng dần dần không nói gì nữa.
Căn phòng yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều.
“Ngủ rồi?”
Trình Triệt nằm một lúc thì buồn chán, rón rén ngồi dậy, đứng lên đi tham quan phòng của Lục Thời Duyên.
Đây là lần đầu tiên cô được đến phòng ngủ của nam sinh trong lòng các thiếu nữ trong trường.
Căn phòng của Lục Thời Duyên cũng lãnh đạm y như con người anh vậy, điểm khác biệt duy nhất là Lục Thời Duyên tràn đầy cá tính, còn phòng của anh thì lạnh lùng thờ ơ.
Gam màu chủ đạo trong phòng là đen, xám và trắng, cách bài trí cũng vô cùng tối giản, cũng không có những phụ kiện rườm rà.
Cô để chân trần, đi tới đi lui trong phòng: “Cuộc sống thường ngày cũng nhạt nhẽo quá thể.” Trình Triệt lẩm bẩm.
Trên bàn học của Lục Thời Duyên có bày một quyển sách, là một quyển sách có bìa là chữ tiếng anh, trông như viên gạch.
Trình Triệt mở ra xem một chút, phát hiện mình không hiểu một chữ nào.
Cô cảm thấy rất xấu hổ về chỉ số IQ của mình.
Trình Triệt chán nản cầm quyển sách lên, tùy tiện lật thêm vài trang nữa.
Bỗng nhiên, một bức ảnh rơi ra khỏi trang sách, nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Bức ảnh này đã ố vàng, các góc còn hơi mòn.
Trình Triệt sững sờ, cúi người nhặt tấm ảnh lên.
Trong ảnh là một người phụ nữ trẻ tuổi đang đứng cạnh bờ biển, dáng người vô cùng quyến rũ.
Người phụ nữ đưa tay lên chải tóc, những sợi tóc lòa xòa trong lòng bàn tay, bị gió biển thổi tung bay.
Người này quay đầu lại, mỉm cười dịu dàng.
Khoảnh khắc này đã được ống kính chụp lại.
Người phụ nữ trong ảnh có gương mặt đầy đặn, mặt mày nhìn giống như đã từng nhìn thấy ở đâu đó.
Trình Triệt càng xem càng thấy quen, nhưng lại không nhớ ra được đã nhìn thấy người này ở đâu, chẳng lẽ đây là mẹ của Lục Thời Duyên sao?
Cô chưa từng được gặp mẹ của Lục Thời Duyên.
Lần trước, trong lễ mừng thọ của ông cụ Lục, cô cũng chỉ được nhìn thấy cha của anh.
Nhưng trực giác của cô lại mách bảo đây không phải là mẹ của Lục Thời Duyên.
Không biết tại sao, cô lại đột nhiên lấy điện thoại ra chụp lại bức ảnh này.
Lục Thời Duyên ngủ một giấc đến tận khi trời tối mịt.
Anh mơ màng lật người, đột nhiên cảm thấy chân mình bị đè nặng, bên cạnh cũng truyền đến một hơi ấm không thuộc về bản thân mình.
Trình Triệt cuộn mình dưới cuối giường, ngủ say như một chú mèo nhỏ.
Lục Thời Duyên bình tĩnh nhìn cô một lúc lâu rồi mới vươn tay ôm cô lên, nhẹ nhàng đặt cô lên gối.
Chắc là do trước khi ngủ hai người vận động nhiều quá nên bây giờ cô mới có thể ngủ say được như thế này.
Một lúc lâu sau, Trình Triệt mơ màng tỉnh dậy.
Cô nhìn đồng hồ một chút, bây giờ đã là bảy giờ.
“Chết rồi!” Trình Triệt lập tức ngồi bật dậy: “Đi học muộn rồi!”
Ngay sau đó cô lại nhớ ra mình đã xin nghỉ lúc sáng rồi, thế là lại an tâm nằm xuống tiếp.
Cô quay đầu sang bên cạnh, hai bên trái phải đều trống không, Lục Thời Duyên không ở trong phòng.
Trình Triệt lấy áo khoác của anh khoác lên người, đứng dậy đi tìm anh.
Lục Thời Duyên đang nấu cơm trong phòng bếp.
Anh đập một quả trứng, thêm tôm, rau và rong biển làm thành món súp trứng hải sản, mùi hương rất thơm.
Trên bàn còn có một đĩa trứng sốt cà chua đơn giản.
Tiếp đó, anh lấy thịt bò từ trong tủ lạnh ra, rã đông, chuẩn bị làm món bò hầm.
Cơm trong nồi cũng đã chín.
Trình Triệt ngửi được mùi thơm thì nhanh chóng chạy tới: “Không ngờ anh cũng biết nấu ăn.”
Lục Thời Duyên tắt bếp, trả lời mà không cần quay đầu lại: “Tỉnh rồi à? Em đi rửa tay đi, rồi vào ăn cơm.”
Cô tới thăm người ốm, kết quả lại là người ốm phải tự tay xuống bếp nấu cơm cho cô.
Trình Triệt lúng ta lúng túng: “Dáng vẻ này của anh khiến em...”
“Khiến em làm sao?” Lục Thời Duyên quay sang nhìn cô.
Trình Triệt muốn nói: “Khiến em xấu hổ.” Nhưng nhìn thấy ánh mắt của anh thì lập tức nịnh hót: “Khiến em cảm thấy như mình nhặt được bảo bối.”
Cơm canh dọn sẵn ra bàn, Trình Triệt vui vẻ ngồi xuống.
Lục Thời Duyên lấy cho cô một bát cơm, cô lập tức ăn một miếng lớn, hai má phồng lên.
Ngon quá.
Lục Thời Duyên không có khẩu vị, anh ăn hai miếng đã đặt đũa xuống, lấy điện thoại ra kiểm tra email.
Không khí trên mâm cơm rất ấm cúng, khiến Trình Triệt bỗng sản sinh ra một loại cảm giác năm tháng tĩnh lặng.
Cô cầm điện thoại lên, chụp mâm cơm do anh nấu, thuận tiện chụp cả bàn tay của Lục Thời Duyên vào, ám chỉ anh là người nấu cơm.
Chụp ảnh xong, cô vô cùng hài lòng nhìn album ảnh.
Sau đó gửi cho Hạ Thu: “Muốn ăn không?”
Hạ Thu: “?”
Rồi lại gửi tiếp cho Chu Tử Hiên: “Lục Thời Duyên nấu, tiếc là anh không xứng được ăn.”
Chu Tử Hiên: “???”
Cô còn muốn gửi cho Giang Nhã, nhưng cô lại không kết bạn với cô ta.
Gửi ảnh xong, Trình Triệt vui vẻ lướt xem album, cô lướt vài cái, lại nhìn thấy tấm ảnh kia.
Sự tò mò lập tức trỗi dậy.
Trình Triệt nuốt miếng cơm trong miệng xuống, hỏi dò Lục Thời Duyên: “Vừa rồi em xem thử quyển sách trên bàn anh.”
Lục Thời Duyên ngẩng đầu nhìn cô, khóe miệng hơi nhếch lên.
“Em hiểu được bao nhiêu?”
Cô do dự một chút: “Em nhìn thấy bức ảnh kẹp trong đó.”
Ánh mắt của Lục Thời Duyên lập tức lạnh đi.
Trái tim Trình Triệt trầm xuống, không dám hỏi thêm gì nữa, cô vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi anh, em không nên tự ý chạm vào đồ của anh...”
Giọng nói của Lục Thời Duyên không nghe ra vui buồn: “Sau này đừng tự tiện xem đồ của anh như thế.”
Giọng của anh rất bình tĩnh, Trình Triệt không nghe ra anh không quan tâm hay là tức giận.
Trình Triệt cúi đầu, dùng đũa gẩy gẩy mấy hạt cơm trong bát, cúi gằm mặt xuống: “Em xin lỗi.”
Đầu cô sắp cắm vào trong bát rồi.
Lục Thời Duyên yên lặng một lúc, sau đó lấy khăn cho cô lau miệng, giọng nói dịu đi: “Lớn thế này rồi mà còn ăn cơm vương vãi như vậy.”
Trình Triệt ấm ức ngẩng đầu lên: “Sao anh lại như vậy?”
Lục Thời Duyên: “Anh làm sao?”
“Nói trở mặt là trở mặt ngay được.” Cô bĩu môi.
Lục Thời Duyên thấy cô như vậy thì đột nhiên cảm thấy áy náy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...