Lục Thời Duyên bị cô trêu chọc đến tâm phiền ý loạn, anh nhanh chóng đè tay cô lại, uy hiếp: “Không được làm loạn, nếu như tiếp tục không nghe lời như thế thì anh sẽ tiếp tục làm em.”
Trình Triệt lập tức không dám nhúc nhích nữa.
Một lát sau, Lục Thời Duyên cảm thấy người bên cạnh mình quá yên tĩnh thì không nhịn được cúi đầu xuống nhìn.
Trình Triệt đang ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, ngẩng đầu, mở đôi mắt to tròn lặng lẽ nhìn anh.
Lục Thời Duyên thở dài, cô gái nhỏ này bình thường rất thông minh cơ trí, tại sao thỉnh thoảng cũng có thời gian ngốc nghếch như thế này chứ.
Anh vòng tay ôm lấy hông Trình Triệt, ôm chặt cô vào lòng, tay còn lại khẽ xoa đùi cô.
Làn da của cô rất mỏng manh và mềm mại, giống như đậu hũ vậy, cảm giác rất thích.
“Không muốn ngủ à?” Anh nhắm mắt lại hỏi.
“Em không ngủ được.” Trình Triệt cọ cọ trong ngực anh: “Đây là lần đầu tiên chúng ta ngủ chung, là một kỷ niệm rất có ý nghĩa.”
“Lần trước em say rượu, không nhớ rõ.” Lục Thời Duyên bóp nhẹ mông cô.
Trình Triệt vội vàng giải thích: “Em nhớ mà!”
“Ồ? Em nhớ cái gì?” Lục Thời Duyên tiếp tục vuốt ve lưng cô.
“Có phải anh đã nhân cơ hội đó chiếm tiện nghi của em?” Trình Triệt vẽ vòng tròn trên ngực anh.
Lục Thời Duyên giữ tay cô lại.
“Có phải anh đã lén lút ôm em, anh còn âm thầm cởi quần áo của em, anh còn...”
Lục Thời Duyên không thể nhịn được nữa, vươn tay bịt miệng cô lại.
Những lời nói của Trình Triệt lập tức biến thành “Ưm ưm ưm”.
“Anh cảm thấy em đúng là chưa muốn ngủ.” Giọng nói của anh đột nhiên trở nên nguy hiểm: “Nếu đã chưa buồn ngủ, vậy thì chúng ta làm chút chuyện yêu đương đi.”
Trình Triệt cố gắng thoát khỏi vòng tay anh, hai người nhanh chóng quấn lấy nhau, ngọn lửa dục vọng sắp bùng cháy.
Bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng mở cửa.
Trình Triệt cứng đờ người, che miệng không dám thở mạnh.
Lục Thời Duyên vỗ lưng cô: “Đừng sợ, anh khóa trái cửa rồi.” Anh đứng lên đi về phía phòng khách: “Em cứ ở trong phòng đợi anh, đừng có chạy lung tung.”
Lục Thời Duyên đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa phòng lại.
Trình Triệt ở trong phòng, lẳng lặng nghe tình hình bên ngoài, trái tim đập loạn xạ.
Lục Thời Duyên mở cửa, người trở về là Lục Hoài Viễn.
“Duyên Duyên?” Lục Hoài Viễn cầm chìa khóa mở cửa, nhìn thấy Lục Thời Duyên thì ngạc nhiên: “Hôm nay con không đi học à?”
“Bị ốm nên xin nghỉ.” Lục Thời Duyên trả lời, mặt không cảm xúc.
“Con bị ốm? Bây giờ con cảm thấy thế nào? Có nghiêm trọng không?” Lục Hoài Viễn hỏi con trai, nhìn sắc mặt Lục Thời Duyên vẫn rất tốt, nhìn không giống như bị bệnh.
“Hạ sốt rồi.”
“Thế thì tốt.”
Lục Hoài Viễn vào phòng, không thèm thay giày đã đi thẳng lên tầng hai.
Ông ta mặc vest, đi giày da, mỗi bước chân đều vang lên rất rõ ràng.
Lục Thời Duyên lẳng lặng đứng tại chỗ nhìn theo.
Cha anh già rồi, bên tóc mai đã có mấy sợi bạc, khóe mắt cũng đã xuất hiện nếp nhăn, nhưng thoạt nhìn vẫn vô cùng tiêu sái lỗi lạc.
Vóc dáng cân đối, hình thể bảo dưỡng không tồi, hoàn toàn không giống những người đàn ông trung niên bụng phệ khác.
Một lát sau, Lục Hoài Viễn cầm theo một tập văn kiện đi xuống lầu.
“Ngày mai cha phải tới thành phố B tham gia một cuộc họp, con ở nhà nhớ chăm sóc bản thân thật tốt, cũng để ý đến gia đình.” Công việc của Lục Hoài Viễn rất bận rộn, bình thường cũng không ở nhà, thế nên ông ta luôn cảm thấy áy náy vì không chăm sóc được cho vợ và con trai.
“Biết rồi.” Lục Thời Duyên lạnh lùng vô cùng.
Lục Thời Duyên luôn luôn là niềm tự hào và kiêu ngạo của Lục Hoài Viễn, ông ta luôn luôn tin tưởng con trai mình.
“Vậy thì được rồi, cha đi đây.” Lục Hoài Viễn đi tới cửa rồi lại quay đầu lại: “Nhớ chăm sóc tốt cho mẹ con.”
“Con chăm sóc mẹ, còn cha chăm sóc Trương Mật?” Lục Thời Duyên lên tiếng, âm thanh không lớn lắm, ngữ điệu cũng bình tĩnh, nhưng lại chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang.
Trương Mật là thư ký cũ của Lục Hoài Viễn, cũng chính là mẹ của Giang Nhã.
Lục Hoài Viễn lập tức quay đầu lại, ánh mắt vô cùng hoảng hốt.
Nhưng dù sao ông ta cũng lăn lộn bên ngoài bao nhiêu năm, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: “Mẹ con có biết không?”
Ông ta không nhận được câu trả lời, vì Lục Thời Duyên đã đóng cửa lại.
Bên cạnh bàn ăn còn có quần áo và túi của Trình Triệt, vừa rồi ông ta đi ngang qua nhưng hoàn toàn không phát hiện ra.
Lục Hoài Viễn đứng ở ngoài một lúc mới rời đi.
Lục Thời Duyên nghe được tiếng xe chạy thì mới mở cửa phòng ngủ.
“A a a, em sợ gần chết! Quần áo của em còn ở bên ngoài, nếu bị phát hiện thì phải làm sao!” Trình Triệt sợ hãi đấm anh.
Lục Thời Duyên giữ tay cô lại: “Em sợ gì chứ, có anh đây.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...