Cạm Bẫy Hình Trái Tim FULL


Lục Thời Duyên đỡ lấy cặp mông của Trình Triệt, ôm cô đi vào phòng ngủ của mình.
Phòng ngủ của anh rất lớn, giữa căn phòng màu xám trắng là một chiếc giường vô cùng nổi bật, Lục Thời Duyên khom lưng, cẩn thận đặt Trình Triệt lên giường.
Vừa đặt mình xuống chiếc chăn tơ tằm mát lạnh, Trình Triệt đã không nhịn được mà run rẩy.
Cả người cô mềm như sợi bún, mái tóc dài mềm mại xõa tung, ánh mắt như mất đi tiêu cự.

Trình Triệt lúc này không muốn nghĩ đến chuyện gì khác, trong đầu cô, trong mắt cô, tất cả chỉ còn lại một mình Lục Thời Duyên.
Lục Thời Duyên cũng rất muốn nhẹ nhàng, nhưng anh di chuyển vài cái đã không thể nào nhịn được nữa, hung hăng chà đạp cô.
“Ư...!Anh Lục...!em không được...” Cô gái nhỏ hữu khí vô lực.
Thân thể cô sau khi lên đỉnh vô cùng mẫn cảm, Trình Triệt hét lên chói tai, khoái cảm và đau đớn giao thoa khiến cô không thở ra hơi, cả người như thiếu dưỡng khí.

Cô không thể ngăn cản anh, chỉ có thể cố gắng há miệng thở dốc, càng thở càng thấy khó chịu.
“Cái gì không được?”
Lục Thời Duyên khẽ vỗ lên mặt cô, dịu dàng cúi xuống hôn cô, thổi hơi vào miệng cô.
Nụ hôn cuồng nhiệt khiến đôi môi của Trình Triệt sưng tấy lên.

Trình Triệt cố gắng dùng chút lý trí cuối cùng của mình mà co thắt tiểu huyệt, cô muốn anh nhanh chóng bắn ra.
“...!Ah...!Ah...!Anh Lục...!Nhanh lên...!Mau bắn vào trong Triệt Triệt...
Lục Thời Duyên nhất thời tê dại, một dòng nước nóng hổi lập tức bắn vào sâu bên trong thân thể Trình Triệt.

Anh ôm cô nằm trên giường.
Trình Triệt thở hổn hển, anh vẫn còn đang ở trong cơ thể cô, cô chỉ cần khẽ nhúc nhích một cái là có thể cảm nhận được mật dịch chảy xuống bắp đùi.
Trình Triệt vẫn quan tâm đến sức khỏe của Lục Thời Duyên, nhanh chóng sờ trán anh.
“Ơ? Hình như không nóng nữa rồi.” Cô nằm đè lên người anh, ngạc nhiên nói.
Lục Thời Duyên cười, vẻ mặt đắc ý: “Nghe lời anh nói chắc chắn không sai.”
“Cứ đo nhiệt độ cho chắc.” Trình Triệt đứng dậy, mở tủ đầu giường tìm nhiệt kế.
Khi mở ngăn kéo ra, cô nhìn thấy bên trong có một bao thuốc lá và một lọ thuốc bị mất nhãn.
“Đây là thuốc gì thế?” Trình Triệt tò mò, cầm lọ thuốc lên xem xét kỹ càng.
Lục Thời Duyên cầm nhiệt kế tự đo cho mình, thấy cô hỏi thì ngẩng lên trả lời: “Thuốc tránh thai.”
Trình Triệt nhớ lần trước anh nói mình uống thuốc rồi, không ngờ lại là sự thật.
“Sau này chúng ta dùng bao cao su đi.” Trình Triệt lo sợ bất an: “Uống thuốc nhiều sẽ mang lại tác dụng phụ.”
Lục Thời Duyên thản nhiên nói: “Anh không thích dùng bao cao su.”
“Nhưng uống thuốc nhiều rất có khả năng sẽ ảnh hưởng đến khả năng sinh sản sau này...” Trình Triệt nhỏ giọng nói: “Không thì để sau này em uống thuốc cũng được.”
Cô thà tự mình uống thuốc chứ không muốn đeo trên lưng tội danh khiến nhà họ Lục đoạn tử tuyệt tôn.
“Yên tâm đi, lúc nào anh cũng có năng lực khiến em mang thai ba năm hai đứa.” Lục Thời Duyên cười xấu xa.
Trình Triệt lập tức lâm vào suy nghĩ, ba năm hai đứa, con của cô và anh?
Con của cô và anh chắc chắn sẽ vừa thông minh vừa xinh đẹp.
Hừ, ai muốn có con chứ?
Trình Triệt đau đầu, vội vàng dừng suy nghĩ đáng sợ đó lại.

Cô thẹn quá hóa giận, nói với anh: “Anh nói linh tinh cái gì đấy? Ai thèm có con với anh chứ! Em em em...!em đi tắm đây!” Nói xong, cô đỏ bừng mặt mũi, chạy vội vào phòng tắm.
Lục Thời Duyên nhìn theo bóng dáng chạy trốn của cô, nhìn cô như thế là đã biết cô đang nghĩ chuyện gì trong đầu.


Anh khẽ cười, trêu chọc cô đúng là rất thú vị.
Phòng ngủ của Lục Thời Duyên có phòng tắm riêng, Trình Triệt tắm rửa xong xuôi thì mới phát hiện mình không mang quần áo vào.
Chẳng lẽ bây giờ cô phải khỏa thân đi ra ngoài sao?
Không, cô không muốn.
“Anh Lục!” Trình Triệt ở trong phòng tắm gọi: “Lấy quần áo hộ em.”
Người bên ngoài nghe thấy thì nhanh chóng đứng lên mở tủ quần áo.
Một lát sau, Lục Thời Duyên mở cửa phòng tắm, đưa cho Trình Triệt chiếc áo sơ mi của mình.
Áo sơ mi của anh có form rộng, dáng người anh lại rất cao.

Trình Triệt mặc áo của Lục Thời Duyên chẳng khác nào đang mặc váy, chỉ lộ ra đôi chân nuột nà.
“Em không muốn mặc áo sơ mi của anh.” Trình Triệt tức giận.
“Anh muốn nhìn em mặc.” Lục Thời Duyên bình tĩnh nói lại.
“Em không mặc!” Cô kịch liệt phản đối.
“Được thôi, không mặc thì cứ trần truồng mà đi ra ngoài.” Lục Thời Duyên hoàn toàn không để ý đến lời từ chối của cô.
Trình Triệt không có quần áo, đáng thương như một chú mèo nhỏ.

Giằng co một lúc, cuối cùng cô cũng không còn cách nào khác, người ở trong phòng tắm, không thể không cúi đầu.

Cô mặc áo sơ mi của anh, chậm rãi đi ra ngoài.

Áo trùm qua mông cô, để lộ đôi chân dài miên man, cô không mặc áo ngực nên hai điểm đỏ trước ngực như ẩn như hiện dưới ánh đèn.

Theo mỗi bước chân của cô, cảnh xuân vô hạn lại thấp thoáng.
Lục Thời Duyên thành công đạt được ý nguyện, anh nhanh chóng nằm lên giường, vỗ bên cạnh mình: “Nào, lại đây ngủ với anh.”
Trình Triệt đi tới, ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh anh.

Lục Thời Duyên đêm hôm trước ngủ không được ngon giấc, bây giờ lại vừa mới cùng cô tập thể dục, bây giờ vô cùng buồn ngủ.
Anh ôm Trình Triệt, nhắm hai mắt lại.
Trình Triệt vùi mặt trong ngực anh, ngửi mùi hương đặc biệt trên người anh, nhắm mắt một lúc vẫn không ngủ được.

Cô lúc thì vươn tay chạm vào mũi anh, lúc lại sờ xương quai xanh của anh, lúc lại trở mình hôn trộm anh một cái, luôn luôn không chịu an phận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận