Xung quanh lập tức vang lên những tiếng xì xào bàn tán, không khí bỗng nhiên trở nên vô cùng kỳ quái.
Lục Thời Duyên dường như không hề cảm nhận thấy điều đó, anh tháo băng đô đẫm mồ hôi, thản nhiên nói với Trình Triệt: “Theo anh đến phòng dụng cụ.”
Trình Triệt nghiêm túc từ chối: “Bây giờ là mười lăm giờ ba mươi theo giờ Bắc Kinh, mười lăm phút nữa chúng ta sẽ bước vào tiết học tiếp theo.
Xin hỏi, bạn học này có chuyện gì sao?”
Biểu cảm của cô vô cùng sinh động, Lục Thời Duyên nhìn thấy cô như thế này thì tâm trạng cũng tốt lên rất nhiều.
“Có.” Anh lời ít ý nhiều: “Cất một số dụng cụ học tập, nhân tiện cũng lấy trộm chút tình cảm.”
Trong lòng Trình Triệt muốn từ chối, nhưng chân lại không kiềm chế được mà đi sát lại phía anh: “Em không muốn thầy chủ nhiệm lại tìm em nói chuyện nữa đâu...!Thôi quên đi, chúng ta đi nhanh lên một chút.”
Lục Thời Duyên giật giật khóe miệng, nắm lấy bàn tay cô kéo đi.
Lòng bàn tay anh rất nóng, trái ngược hoàn toàn với làn da mát mẻ của Trình Triệt.
Cô và Lục Thời Duyên cùng nhau rời đi làm xung quanh náo nhiệt vô cùng.
Có người tích cực đẩy thuyền cp, có người lại ghen tị, cũng có người nói hai người này quá lộ liễu rồi.
Hạ Thu nhìn thấy Trình Triệt bị bắt cóc thì yên lặng giơ ngón tay cái lên, âm thầm ngưỡng mộ sự tiến bộ của bạn mình.
“Anh đi nhanh lên một chút.” Trình Triệt sợ có thêm nhiều người nữa nhìn thấy nên nhanh chóng giục Lục Thời Duyên.
Cánh cửa phòng dụng cụ vừa mới mở ra, Lục Thời Duyên đã nhanh chóng kéo Trình Triệt vào trong, còn cẩn thận đóng cửa lại.
Xung quanh vắng lặng như tờ.
“Gấp gáp như thế cơ à?” Giọng nói của Lục Thời Duyên mang theo ý cười, anh nâng tay nắm lấy cằm Trình Triệt, khẽ đặt lên môi cô một nụ hôn.
Khi hôn nhau lẽ ra nên nhắm mắt lại, nhưng Trình Triệt lại không nhịn được mà run rẩy, cô mở mắt nhìn anh chằm chằm, ánh mắt long lanh lấp lánh nước.
Cô muốn nhìn thấy biểu cảm của Lục Thời Duyên, khi hôn cô, gương mặt anh thật dịu dàng.
Phòng dụng cụ vô cùng yên tĩnh.
Trình Triệt có thể nhìn thấy được những hạt bụi bay trong ánh sáng, nghe thấy tiếng tim đập, cô không biết đó là tiếng tim của cô, hay là của Lục Thời Duyên.
Cô giơ tay lên định chạm vào ngực Lục Thời Duyên nhưng anh lại nắm chặt lấy bàn tay của cô, sau đó từ từ kéo xuống bên dưới, đặt tay cô lên nơi đã cứng rắn của mình.
Trình Triệt nghịch ngợm, cố ý bóp mạnh thứ đó của anh một cái, Lục Thời Duyên lập tức hít một ngụm khí lạnh.
Anh tức giận giữ chặt lấy đầu Trình Triệt, ép cô đón nhận một nụ hôn sâu.
Hai người hôn nhau đến quên cả thời gian.
“Cạch.”
Đúng lúc này, cánh cửa đột nhiên bị mở ra.
Trình Triệt nghe thấy tiếng động thì lập tức tách khỏi Lục Thời Duyên, đứng thẳng người.
Lục Thời Duyên bị cô đẩy ra thì có chút bất mãn, lập tức nheo mắt lại nhìn về phía sau.
Người đang đứng trước cửa là Trương Khải Văn, sau lưng ông là Giang Nhã.
Trương Khải Văn nhìn chằm chằm vào trong phòng, bên trong là Lục Thời Duyên đang vô cùng thiếu kiên nhẫn và Trình Triệt đang co rúm người sợ hãi.
“Em theo thầy vào phòng giáo viên.” Trương Khải Văn nghiêm nghị nói với Trình Triệt, sau đó xoay người rời đi.
Bị bắt quả tang rồi.
Trình Triệt ngoan ngoãn đi theo Trương Khải Văn, vẻ mặt vô cùng đau khổ, nhìn cô chẳng khác nào phần tử phạm tội bị bắt giữ.
Lục Thời Duyên cũng đi theo sau cô, hiện trường bắt gian tại trận thu hút rất nhiều người ngó nghiêng, Giang Nhã đứng ở phía xa, vẻ mặt lãnh đạm.
Đến cửa phòng làm việc, Trương Khải Văn đẩy gọng kính, nghiêm nghị nói với Lục Thời Duyên: “Em về trước đi, chờ lát nữa thầy sẽ nói chuyện với chủ nhiệm lớp của em.”
Lục Thời Duyên bước lên trước một bước, cung kính nói: “Thầy Trương, việc này là lỗi của em, không liên quan gì đến Trình Triệt.”
Trương Khải Văn tức đến bật cười: “Tên nhóc này, em cũng khá lắm, rất có trách nhiệm.
Nhưng không có ích gì đâu, Trình Triệt là học sinh lớp thầy, thầy nhất định phải để ý đến.” Nói xong, ông phất tay với Lục Thời Duyên một cái, ý bảo Lục Thời Duyên lập tức rời khỏi đây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...