Cạm Bẫy Hình Trái Tim FULL


Lúc hai người quay lại trường học thì trời đã tối, các lớp tự học cũng đã bắt đầu, những ánh đèn qua cửa sổ vuông vắn gọn gàng.
Trình Triệt co người vào trong chiếc áo khoác to lớn của Lục Thời Duyên, đi cửa sau vào lớp như kẻ trộm.

May mà tất cả mọi người đều đang vùi đầu làm bài tập nên không có ai chú ý đến cô.

Trình Triệt nhẹ nhàng ngồi xuống, lấy bài tập ra bắt đầu làm.
Trong lòng cô không hiểu sao cứ có một nỗi phiền muộn không nói ra được.

Cô không thích cảm giác bị người khác thao túng, nếu cô tùy ý rơi vào mối quan hệ nguy hiểm với Lục Thời Duyên thì cô sẽ đánh mất một phần bản thân mình.
Trình Triệt đột nhiên cảm thấy không được tự tin lắm.

Ban đầu, chuyện thích Lục Thời Duyên khiến cô cảm thấy hạnh phúc, cho dù bị anh đối xử lạnh nhạt thì cô vẫn vui vẻ chịu đựng, bởi vì cô cảm thấy mình bảo vệ bản thân rất tốt.

Hơn nữa, cô cảm thấy mình cũng chỉ thích anh một chút thôi, một chút chút, nếu một ngày nào đó cô cảm thấy không an toàn thì sẽ lập tức rút lui.
Cô bảo vệ bản thân rất tốt, ở ngoài vòng an toàn của cô thì Lục Thời Duyên có làm gì cô cũng không quan tâm.
Nhưng Lục Thời Duyên lại rắc rối nhiều hơn so với cô nghĩ.

Cô không hiểu tại sao lại cảm thấy như thế.
Ngay khi Trình Triệt bước vào lớp thì giáo viên chủ nhiệm Trương Khải Văn đi qua, nhìn thấy cô đang khoác một chiếc áo khoác nam.

Trương Khải Văn nheo mắt lại, ánh mắt sắc bén xuyên qua tấm kính, nhìn chằm chằm Trình Triệt.
Ông lại nhìn xuống tầng dưới, quả đúng như dự đoán, có một nam sinh cao lớn đang đứng dưới lầu, hai tay đút túi quần, lưng thẳng tắp, vô cùng đẹp trai.
Nam sinh này nhìn hơi quen, Trương Khải Văn lục tung trí nhớ tìm tên cậu nam sinh này.

Ông lập tức nhớ ra, đây là hội trưởng hội học sinh, cháu trai của cựu chủ tịch tỉnh, là nam sinh lần nào thi cũng đứng thứ nhất- Lục Thời Duyên.
Trình Triệt về tới nhà thì nhanh chóng vào phòng, cô vẫn chưa muốn cởi áo khoác của anh.

Chiếc áo rất sạch sẽ, bên trên còn lưu lại hương thơm nhàn nhạt, giống như Lục Thời Duyên đang ôm cô vậy.

Trình Triệt nhớ tới mỗi lần hai người ôm nhau thì đều là những cảm xúc khó tả, cô không nhịn được mà đỏ bừng mặt mũi.
Cô gửi tin nhắn cho Lục Thời Duyên: “Em sẽ giặt sạch áo khoác, ngày mai trả lại cho anh.”
Lục Thời Duyên nhanh chóng trả lời: “Em cứ giữ đi, đề phòng sau này anh lại xé lần nữa...”
Trình Triệt: “...”
Kết quả kiểm tra hàng tháng nhanh chóng được công bố, Trình Triệt dành được hạng nhất như cô mong muốn, tuy nhiên từ sau khi biết được sự thật thì cô không còn hào hứng như trước nữa.
Mà Lục Thời Duyên lại tụt xuống hạng bảy, điều này khiến tất cả mọi người mở rộng tầm mắt.
Sau giờ học, Trương Khải Văn gọi Trình Triệt đến phòng làm việc.
Trình Triệt ngồi trên ghế, vẻ mặt ngây thơ.

Trương Khải Văn đứng dậy đi pha trà, nhân tiện mở rộng cửa.

Quy định của trường học là giáo viên không được ở riêng với học sinh khác giới, nhất là nam giáo viên.
“Trình Triệt, kỳ thi này em tiến bộ lắm.” Trương Khải Văn mỉm cười, uống một ngụm trà.
Trình Triệt không biết phải nói gì nên cũng chỉ có thể mỉm cười.

Trương Khải Văn thấy cô không nói câu nào thì cũng nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề: “Trình Triệt, trung học là một giai đoạn vô cùng quan trọng, em là một người thông minh, chắc em cũng biết yêu sớm giai đoạn này không khác gì từ hủy đi tương lai của mình.”
Trương Khải Văn nhìn cô, ánh mắt giống như muốn nói: “Nhóc con, thầy đây biết hết rồi.”

Trình Triệt mặt không đổi sắc: “Thầy Trương, em không hề yêu sớm.”
Cô nói thật, thực sự không hề yêu sớm.
Trương Khải Văn đặt tách trà xuống, ánh mắt trìu mến nhìn cô: “Thầy cũng không nói em yêu sớm...!Thầy biết, Lục Thời Duyên là một nam sinh rất ưu tú, trong trường có rất nhiều nữ sinh thích em ấy.

Em là một nữ sinh xinh đẹp như vậy, hai em nảy sinh tình cảm cũng là chuyện bình thường.

Thầy là người từng trải, có thể hiểu được...”
Trình Triệt ngắt lời ông: “Thầy Trương, em và Lục Thời Duyên không có gì.”
Một người cố hỏi, một người giả ngu, Trình Triệt cứ khăng khăng mình không yêu sớm.

Hai người nói chuyện một lúc, cuối cùng Trương Khải Văn đành phải để cô trở về.
Trình Triệt thở dài một hơi, nhanh chóng rời khỏi phòng giáo viên.

Cô vừa ra ngoài đã vô tình gặp lại người quen- Giang Nhã.
Không biết cô ta đã đứng ngoài nghe được bao nhiêu rồi, nhưng cô ta cũng không có ý tránh né, nhìn thẳng vào Trình Triệt.
“Chúc mừng cậu dành được hạng nhất trong kỳ kiểm tra vừa rồi.” Giang Nhã lên tiếng trước.
“Cảm ơn.” Trình Triệt khẽ cười một cái, xoay người rời đi.
“Cậu căn bản không hiểu Lục Thời Duyên.” Giang Nhã đột nhiên lên tiếng.
“Cậu không cần coi tôi là kẻ địch như vậy.” Trình Triệt không quay đầu lại.
Giang Nhã cũng rất xinh đẹp, xinh đẹp đến mức khiến người khác không ghét được, Trình Triệt vừa đi vừa nghĩ như thế.
Cùng lúc đó, Lục Thời Duyên cũng đang nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm của mình.


Anh giải thích rằng mình quá chủ quan nên không nhìn thấy mặt sau vẫn còn câu hỏi.
Buổi chiều là tiết thể dục, Trình Triệt ngồi bên cạnh sân bóng rổ, lười biếng nhìn đám nam sinh đang chơi đùa.

Hạ Thu ngồi bên cạnh cô, tò mò hỏi cô chuyện giữa cô và Lục Thời Duyên, giọng nói líu lo như chim vang lên không dứt.
Phía xa xa, Lục Thời Duyên đeo một chiếc băng đô màu đen lộ ra vầng trán sáng bóng, gương mặt tuấn tú, mồ hôi ướt đẫm khiến áo thun dính vào thân thể, nổi bật những đường cong nam tính.

Anh nhân cơ hội hàng phòng thủ của đối phương lơ là mà nhanh chóng ném bóng vào rổ.
“Lục Thời Duyên đẹp trai quá!!!”
“Lục Thời Duyên!!!”
Các nữ sinh xung quanh hét lên chói tai, Trình Triệt cũng muốn hét lên nhưng cuối cùng lại kiềm chế lại, chỉ yên lặng nhìn Lục Thời Duyên chơi bóng.
Lục Thời Duyên chơi bóng xong thì nhìn xung quanh như đang tìm kiếm người nào đó.

Trình Triệt ho khan một tiếng, anh lập tức nhìn sang bên này, vẫy tay với cô.
Trình Triệt thấy thế thì chạy xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận