Cạm Bẫy Hình Trái Tim FULL


Trình triệt cúi đầu như bị mê hoặc, môi dưới đầy đặn bị tách ra nhiều lần, mềm nhũn ra, dịch hoa đã thấm ướt những sợi lông mềm mại, cánh hồng non giữa tiểu huyệt ẩn dưới lớp lông tơ bị mở ra đến tròn trịa, nuốt chửng lấy vật cứng to lớn, hút lấy rồi co rút, tiết ra dịch yêu lấp lánh.

Lục Thời Duyên vươn tay nhéo vào âm vật của nàng, bóp thật mạnh, khoái cảm bén nhọn lan từ giữa chân đến tứ chi, anh không ngừng nhào nặn nụ hồng non nớt, chỉ có thể khiến nàng thét lên, cao trào từ từ đạt đến cực điểm.
Trình triệt đứng trước hành động làm càn không thể phản kháng, những thanh âm rên rỉ hòa cùng tiếng thở dốc đứt đoạn “Không được, không được, anh Lục, em không muốn làm nữa.”
Đỉnh nhọn của Lục Thời Duyên khiến cô không chịu nổi, hạ thân không bị khống chế, không ngừng trào ra mật dịch đã chảy xuôi xuống dưới thấm ướt quần áo của anh.
“Thả lỏng.” Giọng nói bức bách truyền đến, Trình Triệt khóc lóc cầu xin anh “Đừng mà, em thật sự không muốn.”
“Thả lỏng sẽ khiến em thoải mái.” Lục Thời duyên chẳng chút lưu tình nào, cử động phần eo, cứ đâm vào một lần rồi hai lần, mỗi lúc sâu hơn.
“Sâu quá...aaa..! Ô..ô sẽ hỏng mất...”
Hai mắt Trình Triệt hoàn toàn mất tiêu điểm, không thể phân biệt ánh sáng và bóng tối.

Từng đợt từng đợt khoái cảm cao trào kéo đến, dồn dập với tốc độ kinh người.


Trình triệt không biết rằng hóa ra làm tình lại là chuyện hủy thiên diệt địa gây nghiện như thế này.
Bể dục chìm nổi, cô là một chiếc thuyền nhỏ bé, chỉ có thể phiêu lưu cùng anh.
“Còn nói không muốn, cái môi dưới của em cắn anh khít chặt hơn bất kì ai.” Lục Thời Duyên hạ giọng trêu chọc bên tai cô, “Tự xoa nắn ngực mình cho anh xem.”
Cơ thể Trình Triệt mềm nhũn ngồi không vững, phải dựa vào lòng Lục Thời Duyên, hạ thân mở rộng, mặc anh công kích mạnh mẽ “anh Lục.” Cô vô thức nũng nịu mà nói “Anh muốn ăn không?”
Nếu như cô biết Lục Thời duyên lúc này đang rất gắng sức khắc chế, cô sẽ không dám nói mấy lời như thế này.
Lục Thời Duyên ôm cô vào lòng, hạ thân hai người tạm thời tách ra, mật dịch ấm nóng chảy xuống.

Không đợi Trình Triệt phản ứng, Anh xoay người cô lại, mặt đối mặt.
Tiếp theo sau đó tiến vào càng sâu hơn.

Trình Triệt khe khẽ rên rĩ, “Thoải mái quá...” Nhìn thấy hai bầu ngực mình bị anh ngậm lấy, liếm láp, hai nhũ hoa non nớt bị lôi kéo biến dạng, nhô cao chót vót, trên đỉnh hoa trơn bóng óng ánh nước.

Trình triệt giơ tay ôm lấy cổ anh “anh Lục, anh ôm em đi, ôm em đi mà...”
Lục Thời Duyên vươn tay ôm trọn lấy cô, kéo cô sát lại, sự dịu dàng đó khiến cô hoàn toàn mê đắm.
Tốc độ của Lục Thời Duyên chậm rãi hơn, một chút một chút thả lỏng mà kiên định.

Trình Triệt cảm thấy tiết tấu như thế này rất thoải mái, mỗi lần anh đi vào cô lại rên lên mổ tiếng, hai bầu ngực theo đó mà chuyển động nhịp nhàng theo động tác của anh.
“Thích như thế này sao?”Lục Thời Duyên thấy cô khóc, động tác dịu dàng hơn một chút, chầm chậm đi vào, tiến thẳng vào nơi sâu nhất, xoay người cô lại.
Ánh mắt Trình Triệt mê ly, nói không nên lời, thế nhưng sự nhẫn nại của người nằm dưới thân có hạn, chỉ nhẹ nhàng đc một lúc, động tác sau đó mỗi lúc một mạnh, mỗi lúc một sâu, mỗi một lần tiến vào phải chạm đến cái đỉnh sâu nhất trong huyệt hoa của cô mới thôi.
Trình Triệt đã mềm nhũn như bùn, huyệt hoa biến thành một mảnh ẩm ướt.

Da thịt hồng hào trải qua một màn vận động kịch liệt , đã biến thành sưng tấy đỏ thẫm.

Nhớ tới lời anh nói lúc trước, Trình Triệt liền co chặt hạ thân, hy vọng anh có thể mau chóng xong việc.
Lục Thời Duyên hơi thở trầm đục thô nặng đứt đoạn, rút ra vật cứng ướt đẫm, hung hăng xoa bờ mông cô rồi bắn ra.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận