Editor: YuuNam Chức và Ngôn Trạm vội vàng đến bệnh viện.
Lúc trời sẩm tối, Trần Diệp An đến siêu thị nhỏ gần nhà để mua đồ.
Trong phòng bệnh vắng vẻ ngoại trừ mùi thuốc khử trùng tràn ngập khắp nơi thì chính là một màu trắng đến đáng sợ.
Nam Chức đứng bật dậy.
Đây là một tiệm xăm ẩn mình trong khu phố cổ.
Màu trắng này hoàn toàn trái ngược với màu đỏ vui tươi và náo nhiệt của đêm giao thừa.
Nhất là khi Nam Chức vừa mới bước ra khỏi nhà họ Ngôn và nhìn thấy giấy bình an dán trên cửa sổ cách đây không lâu, vậy mà bây giờ nó đã biến thành bảng chỉ dẫn “Xin hãy yên lặng” khiến cô nhất thời không thể thích ứng được.
“Sai, ông không có quyền.”
Sắc mặt Tiết Hiểu Lộ đanh lại.
Trần Diệp An lẻ loi thu mình trong một góc.
Nam Chức gật đầu: “Vậy chúng ta đưa anh Trần về đi.”
Một lát sau, anh trầm giọng nói: “Nếu em muốn khóc thì cứ khóc đi, không cần phải cố nén lại trước mặt anh.”
Nam Chức quay trở lại với Trần Diệp An.
Đầu tóc cô ấy rối bời, một chân gác lên tay vịn, trông còn thảm hại hơn cả một đứa trẻ vô gia cư.
Đường Giai Ni lại tới trước cửa nhà!
Đầu tóc cô ấy rối bời, một chân gác lên tay vịn, trông còn thảm hại hơn cả một đứa trẻ vô gia cư.
Đường Vũ chỉnh lại đồng hồ, cười lãnh đạm.
“Ồ, bệnh viện này thật biết tìm đúng người đó.”
“Vậy thì tại sao…”
Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Nam Chức, Trần Diệp An tặc lưỡi: “Tớ đã nói là tớ không sao mà, lúc nào về tớ sẽ…”
Cô ấy làm một nồi lẩu, còn chuẩn bị thêm cả sủi cảo đông lạnh.
Bàn ăn nhỏ được bày biện rất phong phú, món ăn nào cũng có, nhìn qua còn tưởng cô ấy là một người rất hào phóng khi đón Tết.
“Cô đi với tôi đến chỗ anh Lăng Hách để nói rõ ràng đi!” Cô ta nói: “Nói rằng cô sẽ không bao giờ quấy rầy anh ấy nữa! Nói rằng sau này sẽ biến mất hoàn toàn trước mặt anh ấy!”
“Không sao cái gì mà không sao.”
Đèn của lối thoát hiểm đột nhiên bật sáng do tiếng đóng cửa quá lớn.
“Sở dĩ đàn ông bất tài là vì họ coi sự kém cỏi của bản thân là điều hiển nhiên.” Ngôn Trạm thản nhiên nói: “Quan điểm của ngài Đường đây thực sự đã khiến tôi được mở mang tầm mắt.”
Nam Chức cởi áo khoác ra rồi nhìn chân cô ấy, thạch cao được quấn quanh chân còn dày hơn cả xác ướp.
“…”
Nhưng Trần Diệp An lại tỏ ra như không có chuyện gì, cười thản nhiên: “Năm nay cái chân này không hợp bát tự của tớ rồi.
Nhưng mà cậu đừng lo, hết đêm nay rồi tớ sẽ trở lại là một vị hảo hán thôi.”
Nhưng ông ta chưa từng bị một tên oắt con dạy dỗ trực tiếp thế này, quả thực là mất hết thể diện, hoàn toàn không còn lòng tự tôn nữa.
Nam Chức đau lòng, cố kìm lại để nước mắt không rơi xuống, hỏi: “Đang yên đang lành sao lại lăn từ trên cầu thang xuống?”
Nhưng Trần Diệp An lại tỏ ra như không có chuyện gì, cười thản nhiên: “Năm nay cái chân này không hợp bát tự của tớ rồi.
Nhưng mà cậu đừng lo, hết đêm nay rồi tớ sẽ trở lại là một vị hảo hán thôi.”
“Vậy thì cậu cứ thử xem.” Đường Vũ nói: “Chỉ cần trong người nó còn có dòng máu của tôi, chúng tôi vĩnh viễn có liên quan đến nhau! Tôi với nó sẽ không bao giờ thoát khỏi nhau được.”
“Khụ, chuyện này…”
Nhìn thấy hai chữ “NZ” màu đỏ đó, hốc mắt cô lập tức ướt át.
Nói xong, bầu không khí trong phòng bệnh trở nên vô cùng ngột ngạt.
“Cho tôi hỏi, cô gái bị gãy chân vừa nhập viện đang nằm ở phòng bệnh nào vậy?”
“Tôi không hiểu cô đang nói gì.” Trần Diệp An nói: “Phiền cô tránh đường cho tôi đi, tôi còn phải đi mua trà sữa.”
Trần Diệp An nhíu mày khi nghe thấy tiếng nói, nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì Lăng Hách đã lao vào.
Nam Chức lùi lại nửa bước, dựa vào vách tường.
“Tôi quan tâm cậu là ai sao? Nếu không cút đi thì ông đây sẽ báo cảnh sát!”
“Trần Diệp An!”
Ngôn Trạm nhìn đồng hồ rồi cất bước đi về phía cửa.
Ngôn Trạm thuận thế kéo Nam Chức sang một bên, nhường chỗ cho Lăng Hách đi tới.
Nam Chức nghe thấy tiếng mắng chửi liền quay sang nhìn Ngôn Trạm.
“Giao thừa đến nơi rồi mà em còn làm cái gì vậy?” Anh ta hét lên: “Có phải em cảm thấy bứt rứt nếu mỗi ngày không gây ra chuyện kinh thiên động địa nào đúng không? Em thực sự…”
Không biết Đường Giai Ni đột nhiên lấy sức lực từ đâu ra, cô ta kéo cô ấy đi ra ngoài.
*
“Nếu ông cưới mẹ tôi chỉ vì mẹ tôi giỏi giang, vậy tại sao sau đó…”
“Này này, cậu hét cái gì mà hét? Đây là bệnh viện, xin cậu chú ý một chút.”
Lão K vừa lắc lắc cổ vừa bước ra, la lớn: “Mẹ nó chứ, phải ăn cơm chó thay cho cơm tất niên.”
Đường Vũ nhíu mày: “Tại sao cái gì mà tại sao?”
Y tá bên ngoài vỗ vỗ cửa ngăn Lăng Hách lại.
—— Vĩnh viễn thuộc về anh.
Tên khốn này tìm được một cô bạn gái xinh đẹp như vậy từ khi nào vậy, định dẫn tới đây chọc tức ai không biết?
Trần Diệp An cười chế giễu: “Tôi thích thế đấy, cả ngày không làm gì khiến tôi thấy rất khó chịu.
Nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến anh? Đêm hôm khuya khoắt anh chạy tới đây khiến tôi chướng mắt làm gì? Mau cút đi cho khuất mắt tôi!”
Nam Chức nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài, vừa nhìn thấy lão K thì nghe thấy anh ta nói: “Nếu hai người muốn thể hiện tình cảm thì mời ra ngoài cửa hộ tôi.” Nói xong liền ngáp một cái rồi đi lên tầng hai.
Trần Diệp An thực sự không biết phải nói gì.
Lăng Hách tái mặt, miệng hé mở nhưng không nói gì.
Trần Diệp An rất khát, uống ừng ực hai cốc lớn mới bình thường trở lại.
Trần Diệp An ra vẻ thần bí và không nói điều gì cả.
“Cút, đừng diễn ở đây nữa.” Trần Diệp An lấy áo khoác che chân lại: “Chúng ta đã chia tay rồi, sau này chính là người xa lạ.”
Trần Diệp An siết chặt quai túi, khẽ cười.
Mặt trời đã ló dạng một chút ở đằng đông, nhưng chỉ một chút này thôi cũng đã mang lại ánh sáng cho bầu trời.
“Em… Mẹ nó!”
Trần Diệp An vội nói: “Đúng, tuyệt đối đừng nói cho cô ấy biết! Hiếm lắm tớ mới được yên tĩnh như thế này.”
Có người gõ cửa rồi bước vào, là hai đồng chí cảnh sát, sau lưng họ còn có một người khác.
Lăng Hách xoay người rời đi, tốc độ còn nhanh hơn cả lúc anh ta đến.
Vì đã lâu không có bất cứ tiếng động nào nên lối thoát hiểm đã chìm vào bóng tối.
Nam Chức rơi vào khoảng không mù mịt, định hỏi chuyện gì đang xảy ra vậy?
Nhấp một ngụm rượu trắng, cô ấy khà khà hai tiếng.
Nếu có thể, cô thực sự hy vọng rằng mình không có mặt trên thế giới này, như vậy thì cuộc sống huy hoàng và tươi sáng của Nam Thư Hủy cũng sẽ không bị hủy hoại.
Nam Chức suýt thì va vào tay vịn cầu thang, cũng may là cô đã chống cánh tay để giảm xóc nên mới không bị thương.
Ngôn Trạm nói: “Em ở lại với cô ấy đi, anh ra ngoài xem thế nào.”
“Tôi biết hay không thì có liên quan gì đến cô? Tránh ra!”
“Đừng có nhắc đến mẹ tôi.” Nam Chức nghiến răng.
“Chức Chức!”
Vậy cũng được.
Ngôn Trạm chỉnh lại điều hòa.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Nam Chức và Trần Diệp An.
Nam Chức đi tới máy lọc nước rót một cốc nước ấm.
Màu trắng này hoàn toàn trái ngược với màu đỏ vui tươi và náo nhiệt của đêm giao thừa.
Nhất là khi Nam Chức vừa mới bước ra khỏi nhà họ Ngôn và nhìn thấy giấy bình an dán trên cửa sổ cách đây không lâu, vậy mà bây giờ nó đã biến thành bảng chỉ dẫn “Xin hãy yên lặng” khiến cô nhất thời không thể thích ứng được.
Trần Diệp An rất khát, uống ừng ực hai cốc lớn mới bình thường trở lại.
“Ông đúng là nỗi ô nhục của cánh đàn ông.”
“Cho tôi hỏi, cô gái bị gãy chân vừa nhập viện đang nằm ở phòng bệnh nào vậy?”
“Vẫn là Chức Chức yêu tớ nhất.” Cô ấy lau miệng, cười toe toét: “Nếu có thể đi siêu thị mua một chút…”
Y tá bên ngoài vỗ vỗ cửa ngăn Lăng Hách lại.
“Đừng có mà nghĩ tới.” Nam Chức lườm cô ấy: “Mà này, tớ chưa nói cho Tây ngốc biết chuyện này đâu, tớ sợ cô ấy sẽ khóc cạn nước mắt mất.”
“Chuyện này… Sao có thể đánh gãy chân em gái con được chứ?” Tiết Hiểu Lộ nhìn Đường Vũ: “Con bé là em gái con mà.”
Khi gala xuân diễn ra, cô ấy đã “diễn solo”.
Trần Diệp An vội nói: “Đúng, tuyệt đối đừng nói cho cô ấy biết! Hiếm lắm tớ mới được yên tĩnh như thế này.”
Nam Chức rút cánh tay mình ra: “Cầu xin tôi cũng chẳng có ích gì.
Hoặc là, bà cũng đánh gãy chân con gái mình đi, vậy thì huề nhau.”
“Khóc đi.” Anh nói: “Khóc xong thì hãy để nó trôi qua, đừng bao giờ quay đầu lại nhìn nó nữa.”
Đường Vũ đang đứng ở cửa bước tới.
Yên tĩnh?
“Mẹ nó! Ai vậy? Không có tiền! Cút ngay!”
“Mẹ!” Đường Giai Ni đi tới đẩy Nam Chức ra, ôm lấy Tiết Hiểu Lộ: “Mẹ đang làm gì vậy? Mẹ thấy có lỗi sao? Nếu ba con đã không thích người phụ nữ đó, tại sao ba lại không thể đi tìm hạnh phúc của riêng mình chứ? Còn cô! Từ đầu đến cuối cô còn chẳng nhận ba là người thân của mình.
Tôi không cần cô phải đỡ lời hộ tôi, càng không cần…”
Đêm giao thừa chạy tới bệnh viện để được yên tĩnh sao? Chẳng ai trên đời này có cái suy nghĩ như cô ấy.
“…”
“Cậu còn nói được như thế hả.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao cậu lại…”
“Nếu lúc trước mẹ mày không vì sĩ diện, không chịu chấp thuận chuyện của tao với Tiết Hiểu Lộ thì chúng tao đã không ly hôn.” Ông ta nói tiếp: “Cho nên, người mà mày nên hận chính là mẹ mày chứ không phải tao.
Chính cô ta đã khiến mày trở thành đứa trẻ lớn lên mà không có gia đình đầy đủ.”
“Giai Ni!” Tiết Hiểu Lộ chạy tới: “Con có bị thương ở đâu không? Đầu có bị đụng vào đâu không? Đứa nhỏ này…”
Cộc cộc cộc ——
Anh thậm chí còn nghĩ rằng nếu cả đời này cô sợ chuyện kết hôn, vậy thì anh cũng sẽ không kết hôn nữa, sẽ chung sống và yêu cô như vậy suốt quãng đời còn lại —— Miễn chỉ cần cô thấy hạnh phúc là được.
Cả đời này Nam Thư Hủy chỉ yêu một mình Đường Vũ.
Có người gõ cửa rồi bước vào, là hai đồng chí cảnh sát, sau lưng họ còn có một người khác.
***
“Không sao cái gì mà không sao.”
Đường Giai Ni?!
Đường Vũ lắc đầu: “Mày còn nhỏ, vẫn chưa hiểu rõ đàn ông như thế nào.
Nếu một ngày nào đó mày kết hôn, tuyệt đối đừng nên như mẹ mày, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ bị chồng…”
“Mang Mang!”
Nam Chức giật mình nhìn sang Trần Diệp An, Trần Diệp An lại chỉ gượng cười.
“Cô ta không…”
“…”
“Cô gái, chúng tôi đã hiểu rõ tình hình.” Đồng chí cảnh sát nói: “Nếu là ân oán cá nhân thì cô gái này nói sẵn sàng chi trả mọi chi phí chữa bệnh cho cô.
Cô có lựa chọn hòa giải không?”
“Anh Trần, tớ…”
Hòa giải?!
Rốt cuộc là như thế nào!
Trong nháy mắt, Nam Chức hoàn toàn suy sụp.
Lúc trời sẩm tối, Trần Diệp An đến siêu thị nhỏ gần nhà để mua đồ.
“Tại sao tao lại không được nhắc?” Đường Vũ hỏi: “Ban đầu là mẹ mày theo đuổi tao, đến đề nghị kết hôn cũng là do mẹ mày nói trước.
Nhiều năm trôi qua, tao phải đóng vai là bạn trai và chồng của Nam Thư Hủy, sống dưới cái bóng của cô ta.
Ly hôn đối với tao mà nói chính là sự giải thoát.”
[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại WordPress của Uri Micasa.
Sau khi ra khỏi siêu thị, cô ấy định đi xem quán trà sữa có mở cửa hay không, nhưng khi rẽ vào khúc ngoặt, Đường Giai Ni không biết từ đâu xuất hiện.
Trần Diệp An điên cuồng làm loạn ở nhà.
“Thật đáng thương, phải đón Tết một mình sao?”
—— Hai cô là bạn bè.
Trần Diệp An phớt lờ cô ta và đi thẳng về phía trước.
Nhưng cuối cùng, đó chỉ là một trò đùa, là màn trình diễn của riêng một người.
Đường Giai Ni đuổi theo, chất vấn: “Rốt cuộc tôi phải làm thế nào thì cô mới không dây dưa với anh Lăng Hách nữa? Tiền sao? Hay là cái gì?”
Sự xa lạ trong mắt cô khiến Đường Vũ thấy khó chịu, bất giác khiến ông ta nhớ đến dáng vẻ của Nam Thư Hủy khi nói chuyện với ông ta lần cuối cùng.
“…”
“Sự việc chính là như vậy.”
Mẹ nó, cái gì cô ta cũng nói được.
“Tôi không hiểu cô đang nói gì.” Trần Diệp An nói: “Phiền cô tránh đường cho tôi đi, tôi còn phải đi mua trà sữa.”
Ngôn Trạm nói: “Em ở lại với cô ấy đi, anh ra ngoài xem thế nào.”
Anh không cho Nam Chức đi vào nên Nam Chức không biết rốt cuộc anh đã làm gì, đã xăm hình gì và xăm ở đâu.
Nhưng Đường Giai Ni lại ngăn cô ấy lại, tiếp tục nói: “Vốn dĩ anh Lăng Hách chẳng thích cô chút nào, vậy mà cô đang làm cái quái gì vậy? Nói thật cho cô biết, trước đây anh Lăng Hách chỉ chơi đùa với cô thôi.
Chơi đùa thôi, cô hiểu không?”
Nam Chức quay lưng lại.
“Trần Diệp An!”
Trần Diệp An siết chặt quai túi, khẽ cười.
“Tôi biết hay không thì có liên quan gì đến cô? Tránh ra!”
Trần Diệp An giãy giụa cố gắng đứng dậy, nhưng Tiết Hiểu Lộ lại nói: “Cháu gái, đây là chuyện nhà chúng tôi, cháu đừng xen vào.”
“Anh…”
Vì khí thế của Trần Diệp An quá đáng sợ nên Đường Giai Ni đã rất sửng sốt, rồi hai người cũng tách nhau ra.
“Tớ hiểu.” Trần Diệp An vỗ vỗ tay cô: “Vừa rồi lão Phật gia đã tới đây một lúc, còn trả lại cho tớ Thượng Phương bảo kiếm nữa, lòng tớ lúc này sáng như gương vậy.”
Đôi mắt người đàn ông tối sầm lại, sự lạnh lẽo ẩn sau thấu kính khiến sống lưng Đường Vũ cứng lại.
Sự sợ hãi trong lòng đột nhiên vọt từ dưới bàn chân lên tận đỉnh đầu, khiến ông ta không hiểu tại sao mình lại thấy như vậy.
Sau đó, Trần Diệp An cũng không còn tâm trạng đi mua trà sữa nữa, trực tiếp quay về nhà.
Nam Chức và Ngôn Trạm vội vàng đến bệnh viện.
Đêm giao thừa chạy tới bệnh viện để được yên tĩnh sao? Chẳng ai trên đời này có cái suy nghĩ như cô ấy.
Cô ấy làm một nồi lẩu, còn chuẩn bị thêm cả sủi cảo đông lạnh.
Bàn ăn nhỏ được bày biện rất phong phú, món ăn nào cũng có, nhìn qua còn tưởng cô ấy là một người rất hào phóng khi đón Tết.
Nhưng cuộc sống này không chỉ có sự hạnh phúc mà còn phải có cả dũng khí, có hy vọng, có tất cả những vẻ đẹp cần có của nó.
Nhấp một ngụm rượu trắng, cô ấy khà khà hai tiếng.
“…”
“Cũng chỉ là một tên tra nam cặn bã, việc đếch gì mà mình phải sợ anh ta chứ.” Cô ấy bĩu môi: “Chơi đùa với mình sao, vẫn còn non lắm.”
Ngôn Trạm khẽ cười: “Đúng là hết thuốc chữa rồi.”
Trần Diệp An điên cuồng làm loạn ở nhà.
“Đừng nói linh tinh! Con bé là chị gái của con!”
Khi gala xuân diễn ra, cô ấy đã “diễn solo”.
Trần Diệp An phớt lờ cô ta và đi thẳng về phía trước.
“Tôi bồi thường tiền.” Cô ta nhìn bộ móng mới làm: “Bao nhiêu? Ra giá đi.”
Lúc hơn 9 giờ, Trần Diệp An nằm ngủ trên ghế sofa, nhưng tiếng gõ cửa liên hồi đã đánh thức cô ấy.
“Bác sĩ nói có thể về nhà tĩnh dưỡng.”
Đường Giai Ni quay đầu lại, cười vô cùng ác độc: “Cô không nói đúng không?”
Đường Giai Ni lại tới trước cửa nhà!
“Em… Mẹ nó!”
“Cô bị điên đấy à?” Trần Diệp An bực bội nói: “Giao thừa không ở nhà với ba mẹ đi, tới tìm tôi làm cái gì? Chị đây không chơi bách hợp, em gái thích thì đi chỗ khác chơi.
Đừng…”
Đường Vũ nghẹn họng, cơn tức giận càng thêm dâng trào.
Hai mắt Đường Giai Ni đỏ hoe, thoạt nhìn là vừa mới khóc.
Đường Vũ đã tung hoành trên thương trường cả chục năm, cũng a dua nịnh nọt người có quyền lực và giẫm đạp người yếu thế hơn.
“Rốt cuộc tôi phải làm thế nào thì cô mới đồng ý không dây dưa với anh Lăng Hách nữa?”
Hòa giải?!
Vấn đề giữa chúng tôi đã được giải quyết, chúng tôi còn chả gặp lại nhau nữa ý chứ!
“…”
Nam Chức nắm chặt vạt áo của anh, không nói được lời nào.
“Rốt cuộc tôi phải làm thế nào thì cô mới đồng ý không dây dưa với anh Lăng Hách nữa?”
Hai mắt Đường Giai Ni đỏ hoe, thoạt nhìn là vừa mới khóc.
Mẹ nó, tôi còn chả muốn dây dưa!
Trước mặt cô, Đường Vũ khoác lên mình bộ dạng của một doanh nhân tầng lớp thượng lưu, cả bộ vest lẫn phụ kiện đi kèm đều là nhưng món đồ hàng hiệu.
Ngôn Trạm xoay người lại.
Vấn đề giữa chúng tôi đã được giải quyết, chúng tôi còn chả gặp lại nhau nữa ý chứ!
Trần Diệp An thực sự không biết phải nói gì.
Chỉ chốc lát sau, Ngôn Trạm cũng quay trở lại.
Không biết Đường Giai Ni đột nhiên lấy sức lực từ đâu ra, cô ta kéo cô ấy đi ra ngoài.
Nếu hai bên có thể tạo dựng mối quan hệ thông gia, Vật liệu xây dựng Cơ Lập chắc chắn sẽ trở thành một trong những doanh nghiệp lớn nhất cả nước.
“Tôi sẽ chỉ thấy vô cùng hãnh diện về sự xuất sắc của vợ mình.”
“Cô đi với tôi đến chỗ anh Lăng Hách để nói rõ ràng đi!” Cô ta nói: “Nói rằng cô sẽ không bao giờ quấy rầy anh ấy nữa! Nói rằng sau này sẽ biến mất hoàn toàn trước mặt anh ấy!”
“Cô bị điên à! Mau buông tay ra, nếu không tôi…”
Đường Giai Ni quay đầu lại, cười vô cùng ác độc: “Cô không nói đúng không?”
Trần Diệp An cười chế giễu: “Tôi thích thế đấy, cả ngày không làm gì khiến tôi thấy rất khó chịu.
Nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến anh? Đêm hôm khuya khoắt anh chạy tới đây khiến tôi chướng mắt làm gì? Mau cút đi cho khuất mắt tôi!”
Không đợi Trần Diệp An kịp phản ứng lại, một giây ngay sau đó, Đường Giai Ni đã xô mạnh Trần Diệp An xuống dưới…
Con đường lúc gần 4 giờ sáng.
“Sự việc chính là như vậy.”
Các đồng chí cảnh sát tỏ ra rất sốt ruột.
Vốn dĩ đã buồn bực khi cuối năm phải đi làm nhiệm vụ, vậy mà còn gặp chuyện này nữa, chẳng ai được vui vẻ cả.
“Cô có phải là người nhà của cô ấy không? Hai người bàn bạc nhau xem có hòa giải không đi.” Đồng chí cảnh sát kia lại nói: “Cô gái, sao cô lại dám làm chuyện liều lĩnh như vậy hả? Trước tiên hãy xin lỗi người ta trước đi, như vậy mọi chuyện mới dễ giải quyết hơn.”
Cô còn chưa kịp lên tiếng thì cửa phòng bệnh lại được mở ra.
Đường Giai Ni đen mặt, quắc mắt lườm Trần Diệp An, sau đó lại trừng mắt với Nam Chức.
Rốt cuộc là như thế nào!
“Tôi bồi thường tiền.” Cô ta nhìn bộ móng mới làm: “Bao nhiêu? Ra giá đi.”
Mẹ nó, tôi còn chả muốn dây dưa!
Ngôn Trạm vươn tay ôm lấy cô.
Nam Chức đứng bật dậy.
“Thượng Phương bảo kiếm?”
Lão K liếc nhìn Nam Chức, hàm răng lập tức thấy ê buốt.
Cô còn chưa kịp lên tiếng thì cửa phòng bệnh lại được mở ra.
Vì khí thế của Trần Diệp An quá đáng sợ nên Đường Giai Ni đã rất sửng sốt, rồi hai người cũng tách nhau ra.
Tiết Hiểu Lộ và Đường Vũ hùng hổ bước vào.
“Giai Ni!” Tiết Hiểu Lộ chạy tới: “Con có bị thương ở đâu không? Đầu có bị đụng vào đâu không? Đứa nhỏ này…”
“Thật đáng thương, phải đón Tết một mình sao?”
Trần Diệp An lẻ loi thu mình trong một góc.
Một đồng chí cảnh sát nói xen vào: “Là con gái của bác đẩy người ta xuống, sao cô ấy có thể bị thương được?”
“Tôi và con gái chỉ đang bàn chuyện gia đình thôi.” Ông ta mỉm cười: “Cậu Ngôn đây đừng thấy lạ.”
Sắc mặt Tiết Hiểu Lộ đanh lại.
“Giao thừa đến nơi rồi mà em còn làm cái gì vậy?” Anh ta hét lên: “Có phải em cảm thấy bứt rứt nếu mỗi ngày không gây ra chuyện kinh thiên động địa nào đúng không? Em thực sự…”
Ngay lập tức, bà ta thay đổi từ một người mẹ lo lắng cho con mình thành một người thành khẩn thừa nhận lỗi lầm và đáng bị trừng phạt thay con gái.
“Cháu gái, bác thực sự xin lỗi.” Bà ta nghẹn ngào nói: “Giai Ni bị bác chiều hư nên mới như vậy, bác nhất định sẽ giáo dục lại con bé thật cẩn thận! Chuyện lần này…”
Ngôn Trạm sải bước về phía trước, ôm lấy cô: “Không sao đâu, có anh ở đây rồi.”
Tiết Hiểu Lộ nhìn Trần Diệp An một cách cẩn thận, sau đó nhìn thấy Nam Chức với khuôn mặt lạnh lùng ở bên cạnh, chợt nhớ lại những gì đã xảy ra ở trung tâm thương mại lần đó.
—— Hai cô là bạn bè.
“Dù thế nào đi chăng nữa thì nó cũng là con gái tôi, tôi có quyền…”
“Mang Mang!”
Cộc cộc cộc ——
Tiết Hiểu Lộ quay sang túm tay Nam Chức, cầu xin cô: “Giai Ni là một đứa nhỏ ngốc nghếch, dì về nhất định sẽ trừng phạt nó! Con giúp dì nói với bạn con một tiếng, đừng truy cứu nó lần này có được không? Dì cầu xin con đấy.”
Ngôn Trạm lấy trong túi ra một thứ gì đó rồi nhét vào lòng bàn tay Nam Chức, còn nói: “Con gái? Việc nhà? Ông dùng sai từ rồi.”
Hai đồng chí cảnh sát không ngờ mối quan hệ giữa bọn họ còn dây mơ rễ má với nhau như vậy, họ nhìn nhau rồi lùi sang một bên không nói lời nào.
Nam Chức đứng thẳng dậy, hỏi: “Ý gì là gì ý gì?”
Nam Chức rút cánh tay mình ra: “Cầu xin tôi cũng chẳng có ích gì.
Hoặc là, bà cũng đánh gãy chân con gái mình đi, vậy thì huề nhau.”
“Lần này tôi chỉ cảnh cáo thôi.” Anh tiến tới từng bước một, ánh mắt lạnh băng như đêm tối ở Tu La Tràng: “Nếu ông còn dám tới tìm cô ấy nữa, còn dám kích động cô ấy nữa, còn dám làm mấy trò mèo khiến cô ấy thấy kinh tởm nữa, tôi sẽ cho ông biết thế nào là vô dụng không thể làm được gì.”
Từ trước tới nay Nam Chức cũng không có quá nhiều cảm xúc với Tiết Hiểu Lộ, cùng lắm là không thích sự diễn xuất của bà ta thôi.
“Chuyện này… Sao có thể đánh gãy chân em gái con được chứ?” Tiết Hiểu Lộ nhìn Đường Vũ: “Con bé là em gái con mà.”
Ngôn Trạm mở cửa sổ ra, gió lạnh lập tức tràn vào.
Ha, mối quan hệ loạn như vậy sao?
(*) tô giới: Theo luật quốc tế, tô giới là một phần đất nằm trong một quốc gia có chủ quyền nhưng bị một thực thể khác quản lý.
Thường thường là một cường quốc thực dân hay một thế lực nào đó được cường quốc thực dân hậu thuẫn như trong trường hợp các công ty mậu dịch thực dân.
Các đồng chí cảnh sát đang trực ban càng thêm khó hiểu trước mối quan hệ cẩu huyết này.
Mà thực ra, anh chính là sợi rơm cứu mạng cô, là niềm hy vọng duy nhất của cô.
Lúc này, Trần Diệp An hắng giọng, nói: “Bác gái này, con gái bác đẩy tôi ngã, bác tìm Nam Chức để nói chuyện làm gì? Bác muốn gây áp lực cho tôi sao? Đừng nói đến chuyện tôi có nể mặt Nam Chức hay không, nhưng đến một câu xin lỗi thật lòng con gái bác còn chưa nói với tôi đâu.”
Tiết Hiểu Lộ mím môi, thoáng liếc nhìn Đường Vũ.
“Mẹ nó chứ, dây thần kinh nào của cậu bị lắp nhầm chỗ à? Có biết hôm nay là ngày gì không?”
Bà ta quay lại bên cạnh Đường Giai Ni, đánh cô ta một cái rồi khiển trách: “Mau đi xin lỗi người ta đi! Tự gây ra chuyện còn không biết nói thế nào cho đúng sao? Xảy ra chuyện ngoài ý muốn thế này…”
“Ngôn Trạm, em thực sự rất sợ hãi.”
“Đây không phải là chuyện ngoài ý muốn.” Trần Diệp An nói: “Cô ta cố tình đẩy tôi xuống.”
“Bởi vì… Nước đầy ắt sẽ tràn sao?”
“Phụ nữ dù giỏi giang đến đâu cũng không thể vượt qua đàn ông được.” Đường Vũ nói: “Mẹ mày làm chuyện gì cũng đều muốn phải thật nổi bật, phải đạt được kết quả tốt nhất, phải giẫm đạp lên tao, để người ta nhắc đến tao sẽ nghĩ đến mẹ mày đầu tiên.
Một người vợ như vậy thử hỏi người chồng có thể yêu thương được không?”
Gương mặt đang đỏ bừng của Tiết Hiểu Lộ lập tức tái đi, sự đáng thương của bà ta bắt đầu trỗi dậy.
“Cháu gái, bác biết là cháu đang tức giận.” Bà ta trầm giọng nói: “Nhưng Giai Ni là em gái của Mang Mang, cháu có thể…”
“Đủ rồi.”
Đường Vũ đang đứng ở cửa bước tới.
Vậy cũng được.
Bước thẳng tới trước mặt Nam Chức.
Tiết Hiểu Lộ lại xoay người tới trước mặt cô, nói tiếp: “Dì biết là con hận dì! Hận dì vì lúc trước đã xen ngang khiến mẹ con phải bỏ nhà ra đi.
Nhưng Giai Ni vô tôi.
Nếu con muốn trả thù thì cứ trả thù dì, đừng động tới Giai Ni!”
“Nếu các con đã là bạn bè của nhau thì nể mặt chút đi.” Ông ta nhìn đồng hồ, giống như không muốn lãng phí sức lực của mình ở đây: “Ba sẽ tăng gấp đôi tiền đền bù thuốc men cho bạn con.
Chuyện này chúng ta nên giải quyết cá nhân thôi.”
***
Nam Chức ngẩng đầu lên.
“Ông không nên can thiệp vào chuyện của cô ấy.”
Những con gió lạnh thấu xương đang thổi điên cuồng sau lưng anh.
Khuôn mặt anh đắm chìm trong đó, khí thế quanh người như hòa làm một với cơn gió, như có thể đóng băng mọi thứ bất cứ lúc nào.
Trước mặt cô, Đường Vũ khoác lên mình bộ dạng của một doanh nhân tầng lớp thượng lưu, cả bộ vest lẫn phụ kiện đi kèm đều là nhưng món đồ hàng hiệu.
Trong mắt người thường, những doanh nhân thành đạt luôn rất khoan dung và độ lượng, sẽ tự giác cho rằng bọn họ là những người có năng lực, có thực lực, có những hiểu biết sâu sắc và độc đáo về thế giới, nếu không thì sao bọn họ có thể thành công được.
Nhưng trên thực tế, một số người được gọi là doanh nhân thành đạt cũng chỉ là những người máu lạnh mà thôi.
Trên đường đi, Nam Chức lặng lẽ dựa vào ghế phụ, không nói một lời.
Nam Chức lạnh lùng nhìn Đường Vũ.
Sự xa lạ trong mắt cô khiến Đường Vũ thấy khó chịu, bất giác khiến ông ta nhớ đến dáng vẻ của Nam Thư Hủy khi nói chuyện với ông ta lần cuối cùng.
“Cháu gái, bác thực sự xin lỗi.” Bà ta nghẹn ngào nói: “Giai Ni bị bác chiều hư nên mới như vậy, bác nhất định sẽ giáo dục lại con bé thật cẩn thận! Chuyện lần này…”
Hoàn toàn làm lơ.
Nam Chức hiểu ý của anh.
Lúc hơn 9 giờ, Trần Diệp An nằm ngủ trên ghế sofa, nhưng tiếng gõ cửa liên hồi đã đánh thức cô ấy.
Nam Chức quay người đi đến bên cạnh Trần Diệp An, ngồi xuống ghế.
“Cô gái, chúng tôi đã hiểu rõ tình hình.” Đồng chí cảnh sát nói: “Nếu là ân oán cá nhân thì cô gái này nói sẵn sàng chi trả mọi chi phí chữa bệnh cho cô.
Cô có lựa chọn hòa giải không?”
“Cậu muốn giải quyết như thế nào thì cứ làm vậy đi.”
“Chức Chức…”
Ngôn Trạm xoa đầu Nam Chức, khẽ nói: “Đợi anh ở bên ngoài, được không?”
Cô mỉm cười: “Người này không phải em gái tớ, bọn họ cũng chẳng liên quan gì đến tớ cả.”
Cô che mặt, nước mắt ứa ra như cơn đại hồng thủy, thấm qua kẽ tay, trượt xuống trên mu bàn tay cô.
Nói xong, bầu không khí trong phòng bệnh trở nên vô cùng ngột ngạt.
Nam Chức giật mình nhìn sang Trần Diệp An, Trần Diệp An lại chỉ gượng cười.
Đường Vũ trợn trừng mắt nhìn Nam Chức, Tiết Hiểu Lộ thì bước tới khóc lóc cầu xin.
“Cũng chỉ là một tên tra nam cặn bã, việc đếch gì mà mình phải sợ anh ta chứ.” Cô ấy bĩu môi: “Chơi đùa với mình sao, vẫn còn non lắm.”
“Mang Mang, con đang nói gì vậy? Tại sao Giai Ni lại không phải là em gái con chứ?” Bà ta hỏi: “Chúng ta là người một nhà mà.”
Ngay lập tức, bà ta thay đổi từ một người mẹ lo lắng cho con mình thành một người thành khẩn thừa nhận lỗi lầm và đáng bị trừng phạt thay con gái.
“Cậu Ngôn, dù sao tôi cũng là ba của nó, tốt nhất cậu…”
Nam Chức quay lưng lại.
Tiết Hiểu Lộ nhìn Trần Diệp An một cách cẩn thận, sau đó nhìn thấy Nam Chức với khuôn mặt lạnh lùng ở bên cạnh, chợt nhớ lại những gì đã xảy ra ở trung tâm thương mại lần đó.
Tiết Hiểu Lộ lại xoay người tới trước mặt cô, nói tiếp: “Dì biết là con hận dì! Hận dì vì lúc trước đã xen ngang khiến mẹ con phải bỏ nhà ra đi.
Nhưng Giai Ni vô tôi.
Nếu con muốn trả thù thì cứ trả thù dì, đừng động tới Giai Ni!”
Tại sao lại lôi chuyện này ra chứ?
“…”
Từ trước tới nay Nam Chức cũng không có quá nhiều cảm xúc với Tiết Hiểu Lộ, cùng lắm là không thích sự diễn xuất của bà ta thôi.
Về việc ly hôn của Nam Thư Hủy và Đường Vũ năm đó, Tiết Hiểu Lộ chính là người châm ngòi và giật dây khiến cuộc hôn nhân này tan vỡ nhanh chóng hơn.
“Mẹ!” Đường Giai Ni đi tới đẩy Nam Chức ra, ôm lấy Tiết Hiểu Lộ: “Mẹ đang làm gì vậy? Mẹ thấy có lỗi sao? Nếu ba con đã không thích người phụ nữ đó, tại sao ba lại không thể đi tìm hạnh phúc của riêng mình chứ? Còn cô! Từ đầu đến cuối cô còn chẳng nhận ba là người thân của mình.
Tôi không cần cô phải đỡ lời hộ tôi, càng không cần…”
“Đừng nói linh tinh! Con bé là chị gái của con!”
“Năm mới cậu tới tìm tôi làm cái đếch gì? Tôi không làm!” Anh ta quát: “Mau dẫn người phụ nữ của cậu đi chỗ khác đi!”
Tiết Hiểu Lộ quay sang túm tay Nam Chức, cầu xin cô: “Giai Ni là một đứa nhỏ ngốc nghếch, dì về nhất định sẽ trừng phạt nó! Con giúp dì nói với bạn con một tiếng, đừng truy cứu nó lần này có được không? Dì cầu xin con đấy.”
“Cô ta không…”
Tiết Hiểu Lộ đột nhiên quỳ xuống.
Nam Chức kinh ngạc, vô thức lùi lại phía sau hai bước để nới rộng khoảng cách.
Yên tĩnh?
“Mang Mang, dì xin lỗi con.” Bà ta khóc lóc: “Tất cả đều là lỗi của dì, dì xin con hãy tha thứ cho Giai Ni.
Chúng ta là người một nhà mà, con đừng…”
Nam Chức vẫn nhìn ông ta bằng ánh mắt lạnh lùng, bình tĩnh nói: “Tôi họ Nam.”
Mấy lần Ngôn Trạm có nắm lấy tay cô, nhưng nó luôn lạnh buốt.
Cuối cùng, Đường Vũ đã bùng nổ.
Ông ta gật gật đầu, thẹn quá hóa giận: “Mày với mẹ mày đúng là tạc cùng một khuôn, kiêu ngạo hơn người.”
Ông ta xông tới nắm lấy cổ tay Nam Chức, cứng rắn lôi Nam Chức ra khỏi phòng bệnh.
“Chức Chức!”
“Nếu đã đau khổ như vậy, vậy thì tại sao ngay từ đầu hai người còn muốn ở bên nhau?”
Ngôn Trạm vẫn giữ khuôn mặt như tảng băng ngàn năm không tan chảy, nói: “Xăm hình.”
Trần Diệp An giãy giụa cố gắng đứng dậy, nhưng Tiết Hiểu Lộ lại nói: “Cháu gái, đây là chuyện nhà chúng tôi, cháu đừng xen vào.”
“Đừng có mà nghĩ tới.” Nam Chức lườm cô ấy: “Mà này, tớ chưa nói cho Tây ngốc biết chuyện này đâu, tớ sợ cô ấy sẽ khóc cạn nước mắt mất.”
“…”
Nam Chức ngẩng đầu lên.
Người này không định diễn nốt vai bạch liên hoa nữa sao!
Đường Vũ trợn trừng mắt nhìn Nam Chức, Tiết Hiểu Lộ thì bước tới khóc lóc cầu xin.
Đèn của lối thoát hiểm đột nhiên bật sáng do tiếng đóng cửa quá lớn.
Nhưng Đường Giai Ni lại ngăn cô ấy lại, tiếp tục nói: “Vốn dĩ anh Lăng Hách chẳng thích cô chút nào, vậy mà cô đang làm cái quái gì vậy? Nói thật cho cô biết, trước đây anh Lăng Hách chỉ chơi đùa với cô thôi.
Chơi đùa thôi, cô hiểu không?”
Đường Vũ hất tay, buông Nam Chức ra.
“Thế ông chưa từng nghĩ mình cũng không thoát được khỏi tôi sao?”
Nam Chức suýt thì va vào tay vịn cầu thang, cũng may là cô đã chống cánh tay để giảm xóc nên mới không bị thương.
“Ý con là gì?”
Cô sợ rằng một ngày nào đó mình sẽ đánh mất anh; Sợ rằng một ngày nào đó anh sẽ rời xa cô; Sợ rằng một ngày nào đó tình cảm của bọn họ sẽ phai nhạt, sẽ thay đổi và biến mất, rồi cô sẽ trở thành Nam Thư Hủy thứ hai.
Nam Chức đứng thẳng dậy, hỏi: “Ý gì là gì ý gì?”
Đường Vũ hét lên: “Sao con dám diễu võ dương oai trước mặt người ngoài hả? Con phải biết ba là ba con, còn con là con gái ba, con phải tôn trọng ba! Nghe lời ba! Giữ cho ba chút thể diện đi con!”
Nam Chức đau lòng, cố kìm lại để nước mắt không rơi xuống, hỏi: “Đang yên đang lành sao lại lăn từ trên cầu thang xuống?”
Nam Chức vẫn nhìn ông ta bằng ánh mắt lạnh lùng, bình tĩnh nói: “Tôi họ Nam.”
Cô mỉm cười: “Người này không phải em gái tớ, bọn họ cũng chẳng liên quan gì đến tớ cả.”
Giọng nói của anh còn lạnh hơn cả gió, đèn cảm ứng lại lần nữa được bật sáng.
Đường Vũ nghẹn họng, cơn tức giận càng thêm dâng trào.
Bên ngoài cửa sổ chỉ có gió lạnh đang gào thét, nhưng nếu chịu khó để ý hơn một chút sẽ thấy được mấy cửa hàng nhỏ vẫn còn đang mở cửa bên ngoài bệnh viện đều có treo đèn lồng.
Là những ngọn đèn lồng rất nhỏ nhưng ấm áp.
Ông ta gật gật đầu, thẹn quá hóa giận: “Mày với mẹ mày đúng là tạc cùng một khuôn, kiêu ngạo hơn người.”
Tiết Hiểu Lộ đột nhiên quỳ xuống.
“Đừng có nhắc đến mẹ tôi.” Nam Chức nghiến răng.
“Tại sao tao lại không được nhắc?” Đường Vũ hỏi: “Ban đầu là mẹ mày theo đuổi tao, đến đề nghị kết hôn cũng là do mẹ mày nói trước.
Nhiều năm trôi qua, tao phải đóng vai là bạn trai và chồng của Nam Thư Hủy, sống dưới cái bóng của cô ta.
Ly hôn đối với tao mà nói chính là sự giải thoát.”
“Nếu các con đã là bạn bè của nhau thì nể mặt chút đi.” Ông ta nhìn đồng hồ, giống như không muốn lãng phí sức lực của mình ở đây: “Ba sẽ tăng gấp đôi tiền đền bù thuốc men cho bạn con.
Chuyện này chúng ta nên giải quyết cá nhân thôi.”
Nam Chức nắm chặt tay, cố kiềm chế sự run rẩy của mình.
Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Nam Chức, Trần Diệp An tặc lưỡi: “Tớ đã nói là tớ không sao mà, lúc nào về tớ sẽ…”
Trong phòng bệnh vắng vẻ ngoại trừ mùi thuốc khử trùng tràn ngập khắp nơi thì chính là một màu trắng đến đáng sợ.
“Nếu đã đau khổ như vậy, vậy thì tại sao ngay từ đầu hai người còn muốn ở bên nhau?”
Đường Giai Ni đuổi theo, chất vấn: “Rốt cuộc tôi phải làm thế nào thì cô mới không dây dưa với anh Lăng Hách nữa? Tiền sao? Hay là cái gì?”
“Bởi vì gia cảnh của mẹ mày quá tốt, giàu có, giỏi giang.” Đường Vũ thừa nhận không chút xấu hổ: “Nếu cưới được cô ta thì ai cũng đều ghen tỵ với tao.
Cô ta còn yêu tao sâu đậm như vậy nữa, việc gì tao phải từ chối?”
“… Vâng.”
“…”
“Nếu lúc trước mẹ mày không vì sĩ diện, không chịu chấp thuận chuyện của tao với Tiết Hiểu Lộ thì chúng tao đã không ly hôn.” Ông ta nói tiếp: “Cho nên, người mà mày nên hận chính là mẹ mày chứ không phải tao.
Chính cô ta đã khiến mày trở thành đứa trẻ lớn lên mà không có gia đình đầy đủ.”
“Nếu em không đồng ý…” Anh và cô cùng đan mười ngón tay vào nhau: “Thì em vẫn mãi là của anh.”
Ngôn Trạm lau nước mắt cho Nam Chức rồi khởi động xe.
Đường Vũ chỉnh lại đồng hồ, cười lãnh đạm.
Nam Chức lùi lại nửa bước, dựa vào vách tường.
Từng lời nói của Đường Vũ đều như những nhát dao cứa vào tim cô, từng nhát từng nhát cắm sâu vào khiến cô nhớ lại nỗi đau đớn và sự tuyệt vọng của Nam Thư Hủy khi hai người sống ở nước Mỹ.
Hết cảnh này đến cảnh khác, từng khung hình đều như bàn tay cứng rắn bóp chặt lấy cổ họng cô, khiến cô ngạt thở.
“Ồ, bệnh viện này thật biết tìm đúng người đó.”
“Vậy thì tại sao…”
“Này này, cậu hét cái gì mà hét? Đây là bệnh viện, xin cậu chú ý một chút.”
Đường Vũ nhíu mày: “Tại sao cái gì mà tại sao?”
Một đồng chí cảnh sát nói xen vào: “Là con gái của bác đẩy người ta xuống, sao cô ấy có thể bị thương được?”
“Nếu ông cưới mẹ tôi chỉ vì mẹ tôi giỏi giang, vậy tại sao sau đó…”
“À.” Đường Vũ gật đầu: “Tao hiểu ý mày.
Mày định nói, mẹ mày tài giỏi như vậy, xuất sắc như vậy, tại sao lúc đầu tao rất tán đồng, nhưng sau đó lại không muốn nữa đúng không?”
“Bởi vì… Nước đầy ắt sẽ tràn sao?”
Đường Vũ thoáng sửng sốt, nhưng ông ta lập tức trả lời: “Đúng.”
Các đồng chí cảnh sát đang trực ban càng thêm khó hiểu trước mối quan hệ cẩu huyết này.
Trong nháy mắt, Nam Chức hoàn toàn suy sụp.
Cô dường như đã hiểu được cảm giác đó của Nam Thư Hủy —— Chết tâm.
“Phụ nữ dù giỏi giang đến đâu cũng không thể vượt qua đàn ông được.” Đường Vũ nói: “Mẹ mày làm chuyện gì cũng đều muốn phải thật nổi bật, phải đạt được kết quả tốt nhất, phải giẫm đạp lên tao, để người ta nhắc đến tao sẽ nghĩ đến mẹ mày đầu tiên.
Một người vợ như vậy thử hỏi người chồng có thể yêu thương được không?”
Ha, mối quan hệ loạn như vậy sao?
“Nhưng! Nhưng…”
Đường Vũ lắc đầu: “Mày còn nhỏ, vẫn chưa hiểu rõ đàn ông như thế nào.
Nếu một ngày nào đó mày kết hôn, tuyệt đối đừng nên như mẹ mày, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ bị chồng…”
“Tôi sẽ chỉ thấy vô cùng hãnh diện về sự xuất sắc của vợ mình.”
Một giọng nói lạnh lùng xuyên qua cánh cửa, sau đó người đàn ông đẩy cửa vào.
Một giọng nói lạnh lùng xuyên qua cánh cửa, sau đó người đàn ông đẩy cửa vào.
Đường Vũ hất tay, buông Nam Chức ra.
Một tia sáng trắng chói mắt từ phía sau truyền đến, Nam Chức không nhìn rõ mặt của người đó, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ cao lớn cùng sự đáng tin cậy của anh, anh như trở thành chiếc áo giáp của cô, trở thành bức tường sắt của cô.
Ngôn Trạm sải bước về phía trước, ôm lấy cô: “Không sao đâu, có anh ở đây rồi.”
Nam Chức nắm chặt vạt áo của anh, không nói được lời nào.
“Sở dĩ đàn ông bất tài là vì họ coi sự kém cỏi của bản thân là điều hiển nhiên.” Ngôn Trạm thản nhiên nói: “Quan điểm của ngài Đường đây thực sự đã khiến tôi được mở mang tầm mắt.”
“Mang Mang, dì xin lỗi con.” Bà ta khóc lóc: “Tất cả đều là lỗi của dì, dì xin con hãy tha thứ cho Giai Ni.
Chúng ta là người một nhà mà, con đừng…”
Anh thoáng quay đầu lại, ánh mắt sắc bén còn lạnh hơn gió xuân gấp trăm ngàn lần.
Nó giống như một con dao tẩm độc xuyên thẳng vào lòng người.
Cô dường như đã hiểu được cảm giác đó của Nam Thư Hủy —— Chết tâm.
Trần Diệp An đã nói với cô cách giải quyết vấn đề này để Nam Chức không phải lo lắng về bất cứ điều gì.
Đường Vũ nhíu mày.
Kể từ lần đối đầu ở bên dưới Vân Nặc, ông ta đã đặc biệt cho người đi điều tra.
Ngôn Trạm đúng là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Thịnh Trân, cũng chính là hôn phu của con gái ông ta.
Nếu hai bên có thể tạo dựng mối quan hệ thông gia, Vật liệu xây dựng Cơ Lập chắc chắn sẽ trở thành một trong những doanh nghiệp lớn nhất cả nước.
“Tôi và con gái chỉ đang bàn chuyện gia đình thôi.” Ông ta mỉm cười: “Cậu Ngôn đây đừng thấy lạ.”
Đường Vũ nhíu mày.
Ngôn Trạm lấy trong túi ra một thứ gì đó rồi nhét vào lòng bàn tay Nam Chức, còn nói: “Con gái? Việc nhà? Ông dùng sai từ rồi.”
“Dù thế nào đi chăng nữa thì nó cũng là con gái tôi, tôi có quyền…”
Ngôn Trạm thuận thế kéo Nam Chức sang một bên, nhường chỗ cho Lăng Hách đi tới.
“Sai, ông không có quyền.”
Hai đồng chí cảnh sát không ngờ mối quan hệ giữa bọn họ còn dây mơ rễ má với nhau như vậy, họ nhìn nhau rồi lùi sang một bên không nói lời nào.
Ngôn Trạm xoa đầu Nam Chức, khẽ nói: “Đợi anh ở bên ngoài, được không?”
Không đợi Trần Diệp An kịp phản ứng lại, một giây ngay sau đó, Đường Giai Ni đã xô mạnh Trần Diệp An xuống dưới…
Nam Chức mím môi, cúi đầu xuống nhìn.
Trong lòng bàn tay cô chính là viên kẹo bạc hà mà anh vừa đưa cho.
Từng lời nói của Đường Vũ đều như những nhát dao cứa vào tim cô, từng nhát từng nhát cắm sâu vào khiến cô nhớ lại nỗi đau đớn và sự tuyệt vọng của Nam Thư Hủy khi hai người sống ở nước Mỹ.
“… Vâng.”
Hết cảnh này đến cảnh khác, từng khung hình đều như bàn tay cứng rắn bóp chặt lấy cổ họng cô, khiến cô ngạt thở.
Vì đã lâu không có bất cứ tiếng động nào nên lối thoát hiểm đã chìm vào bóng tối.
Bên ngoài cửa sổ chỉ có gió lạnh đang gào thét, nhưng nếu chịu khó để ý hơn một chút sẽ thấy được mấy cửa hàng nhỏ vẫn còn đang mở cửa bên ngoài bệnh viện đều có treo đèn lồng.
Là những ngọn đèn lồng rất nhỏ nhưng ấm áp.
Hoàn toàn làm lơ.
Giao thừa chính là khoảnh khắc đem đến sự vui vẻ cho người ta, là thời gian để gia đình quây quần vui vẻ bên nhau.
Trong mắt người thường, những doanh nhân thành đạt luôn rất khoan dung và độ lượng, sẽ tự giác cho rằng bọn họ là những người có năng lực, có thực lực, có những hiểu biết sâu sắc và độc đáo về thế giới, nếu không thì sao bọn họ có thể thành công được.
Bước thẳng tới trước mặt Nam Chức.
Ngôn Trạm mở cửa sổ ra, gió lạnh lập tức tràn vào.
“Ông không nên can thiệp vào chuyện của cô ấy.”
Anh thoáng quay đầu lại, ánh mắt sắc bén còn lạnh hơn gió xuân gấp trăm ngàn lần.
Nó giống như một con dao tẩm độc xuyên thẳng vào lòng người.
Giọng nói của anh còn lạnh hơn cả gió, đèn cảm ứng lại lần nữa được bật sáng.
“…”
“Cậu Ngôn, dù sao tôi cũng là ba của nó, tốt nhất cậu…”
Trước khi mở cửa, anh dừng lại và nói: “Tuyệt đối đừng nên đánh đồng những người đàn ông khác với mình.”
Ngôn Trạm xoay người lại.
Sau đó, Ngôn Trạm cũng đi từ trong phòng xăm hình ra.
Những con gió lạnh thấu xương đang thổi điên cuồng sau lưng anh.
Khuôn mặt anh đắm chìm trong đó, khí thế quanh người như hòa làm một với cơn gió, như có thể đóng băng mọi thứ bất cứ lúc nào.
Về việc ly hôn của Nam Thư Hủy và Đường Vũ năm đó, Tiết Hiểu Lộ chính là người châm ngòi và giật dây khiến cuộc hôn nhân này tan vỡ nhanh chóng hơn.
“Ông không xứng.”
Tại sao lại lôi chuyện này ra chứ?
“…”
“Cậu!”
“Lần này tôi chỉ cảnh cáo thôi.” Anh tiến tới từng bước một, ánh mắt lạnh băng như đêm tối ở Tu La Tràng: “Nếu ông còn dám tới tìm cô ấy nữa, còn dám kích động cô ấy nữa, còn dám làm mấy trò mèo khiến cô ấy thấy kinh tởm nữa, tôi sẽ cho ông biết thế nào là vô dụng không thể làm được gì.”
Đường Vũ đã tung hoành trên thương trường cả chục năm, cũng a dua nịnh nọt người có quyền lực và giẫm đạp người yếu thế hơn.
Nhưng ông ta chưa từng bị một tên oắt con dạy dỗ trực tiếp thế này, quả thực là mất hết thể diện, hoàn toàn không còn lòng tự tôn nữa.
“Nơi này” trong miệng Ngôn Trạm là một nơi trong trung tâm thành phố, là một ngôi nhà cổ còn sót lại trong tô giới (*) của Anh và Pháp.
Vào thời khắc này, nó lại toát lên một vẻ quyến rũ khác lạ giữa màn đêm tĩnh mịch.
“Vậy thì cậu cứ thử xem.” Đường Vũ nói: “Chỉ cần trong người nó còn có dòng máu của tôi, chúng tôi vĩnh viễn có liên quan đến nhau! Tôi với nó sẽ không bao giờ thoát khỏi nhau được.”
“Cô bị điên đấy à?” Trần Diệp An bực bội nói: “Giao thừa không ở nhà với ba mẹ đi, tới tìm tôi làm cái gì? Chị đây không chơi bách hợp, em gái thích thì đi chỗ khác chơi.
Đừng…”
Ngôn Trạm khẽ cười: “Đúng là hết thuốc chữa rồi.”
Từ đầu đến cuối chỉ mình bà ấy thấy rung động, từ đầu đến cuối cũng chỉ mình bà ấy thấy đau khổ… Đường Vũ không một chút áy náy hay luyến tiếc, dù chỉ là một chút thôi.
“Cậu!”
“Thế ông chưa từng nghĩ mình cũng không thoát được khỏi tôi sao?”
Đôi mắt người đàn ông tối sầm lại, sự lạnh lẽo ẩn sau thấu kính khiến sống lưng Đường Vũ cứng lại.
Sự sợ hãi trong lòng đột nhiên vọt từ dưới bàn chân lên tận đỉnh đầu, khiến ông ta không hiểu tại sao mình lại thấy như vậy.
Ngôn Trạm nhìn đồng hồ rồi cất bước đi về phía cửa.
Trước khi mở cửa, anh dừng lại và nói: “Tuyệt đối đừng nên đánh đồng những người đàn ông khác với mình.”
“…”
“Lợi dụng gia cảnh và các mối quan hệ của nhà họ Nam để mở rộng kinh doanh, lợi dụng năng lực của mẹ Nam Chức để thu lợi nhuận, thậm chí còn lợi dụng mẹ Nam Chức để có được một gia đình khiến người khác ghen tỵ… Cuối cùng lại vì sự bất tài và bẩn thỉu của mình mà đổ lỗi cho một người phụ nữ xuất sắc.
Ngoài ra cái miệng giả nhân giả nghĩa đó lại đang tìm kiếm một lý do cao cả để bao che cho sự ích kỷ của mình…”
Đường Giai Ni?!
“Ông đúng là nỗi ô nhục của cánh đàn ông.”
*
Lăng Hách tái mặt, miệng hé mở nhưng không nói gì.
Nam Chức quay trở lại với Trần Diệp An.
Trần Diệp An đã nói với cô cách giải quyết vấn đề này để Nam Chức không phải lo lắng về bất cứ điều gì.
“Anh Trần, tớ…”
Ông chủ là bạn học cấp hai của Ngôn Trạm, mọi người thường gọi anh ta là lão K.
“Tớ hiểu.” Trần Diệp An vỗ vỗ tay cô: “Vừa rồi lão Phật gia đã tới đây một lúc, còn trả lại cho tớ Thượng Phương bảo kiếm nữa, lòng tớ lúc này sáng như gương vậy.”
Cho đến khi cô nhìn thấy bàn tay trái không được tự nhiên của người đàn ông.
Giao thừa chính là khoảnh khắc đem đến sự vui vẻ cho người ta, là thời gian để gia đình quây quần vui vẻ bên nhau.
“Thượng Phương bảo kiếm?”
Trần Diệp An ra vẻ thần bí và không nói điều gì cả.
Nam Chức kinh ngạc, vô thức lùi lại phía sau hai bước để nới rộng khoảng cách.
Chỉ chốc lát sau, Ngôn Trạm cũng quay trở lại.
Các đồng chí cảnh sát tỏ ra rất sốt ruột.
Vốn dĩ đã buồn bực khi cuối năm phải đi làm nhiệm vụ, vậy mà còn gặp chuyện này nữa, chẳng ai được vui vẻ cả.
Nam Chức liếc nhìn, Đường Vũ không có về theo, mà sau khi cô về đây thì Đường Giai Ni và Tiết Hiểu Lộ cũng đã rời đi.
Sau khi ra khỏi siêu thị, cô ấy định đi xem quán trà sữa có mở cửa hay không, nhưng khi rẽ vào khúc ngoặt, Đường Giai Ni không biết từ đâu xuất hiện.
“Bác sĩ nói có thể về nhà tĩnh dưỡng.”
Nam Chức gật đầu: “Vậy chúng ta đưa anh Trần về đi.”
Tờ mờ sáng.
Hơn 2 giờ sáng.
Sau khi đưa Trần Diệp An về nhà, Ngôn Trạm đưa Nam Chức về lại nhà họ Ngôn.
Trên đường đi, Nam Chức lặng lẽ dựa vào ghế phụ, không nói một lời.
Mấy lần Ngôn Trạm có nắm lấy tay cô, nhưng nó luôn lạnh buốt.
Khi đến gần con đường rẽ vào dinh thư nhà họ Ngôn, Ngôn Trạm bất ngờ đổi hướng rồi dừng lại bên ngoài một công viên.
Nam Chức liếc nhìn, Đường Vũ không có về theo, mà sau khi cô về đây thì Đường Giai Ni và Tiết Hiểu Lộ cũng đã rời đi.
Con đường vắng vẻ đến nỗi chỉ nghe thấy tiếng gió thổi.
“Lợi dụng gia cảnh và các mối quan hệ của nhà họ Nam để mở rộng kinh doanh, lợi dụng năng lực của mẹ Nam Chức để thu lợi nhuận, thậm chí còn lợi dụng mẹ Nam Chức để có được một gia đình khiến người khác ghen tỵ… Cuối cùng lại vì sự bất tài và bẩn thỉu của mình mà đổ lỗi cho một người phụ nữ xuất sắc.
Ngoài ra cái miệng giả nhân giả nghĩa đó lại đang tìm kiếm một lý do cao cả để bao che cho sự ích kỷ của mình…”
Khi đèn đường chiếu xuống, nó không mang theo ánh sáng như mọi khi mà chỉ thấy sự cô đơn và hoang vắng vô cùng.
Ngôn Trạm chỉnh lại điều hòa.
Một lát sau, anh trầm giọng nói: “Nếu em muốn khóc thì cứ khóc đi, không cần phải cố nén lại trước mặt anh.”
Sợi dây lý trí mà Nam Chức đã cố gắng níu giữ đột nhiên bị đứt.
Cô che mặt, nước mắt ứa ra như cơn đại hồng thủy, thấm qua kẽ tay, trượt xuống trên mu bàn tay cô.
Cả đời này Nam Thư Hủy chỉ yêu một mình Đường Vũ.
Nhưng cuối cùng, đó chỉ là một trò đùa, là màn trình diễn của riêng một người.
Từ đầu đến cuối chỉ mình bà ấy thấy rung động, từ đầu đến cuối cũng chỉ mình bà ấy thấy đau khổ… Đường Vũ không một chút áy náy hay luyến tiếc, dù chỉ là một chút thôi.
“Tại sao em lại là con gái của ông ta chứ?”
Ngôn Trạm đau lòng, nhưng anh không thể chứng minh bất cứ điều gì ngoài những lời an ủi nhạt nhẽo đó.
Nếu có thể, cô thực sự hy vọng rằng mình không có mặt trên thế giới này, như vậy thì cuộc sống huy hoàng và tươi sáng của Nam Thư Hủy cũng sẽ không bị hủy hoại.
Ngôn Trạm vươn tay ôm lấy cô.
“Khóc đi.” Anh nói: “Khóc xong thì hãy để nó trôi qua, đừng bao giờ quay đầu lại nhìn nó nữa.”
Nam Chức ôm chặt người đàn ông, giống như đang nắm lấy sợi rơm cứu mạng mình vậy.
Mà thực ra, anh chính là sợi rơm cứu mạng cô, là niềm hy vọng duy nhất của cô.
“Ngôn Trạm, em thực sự rất sợ hãi.”
Cô sợ rằng một ngày nào đó mình sẽ đánh mất anh; Sợ rằng một ngày nào đó anh sẽ rời xa cô; Sợ rằng một ngày nào đó tình cảm của bọn họ sẽ phai nhạt, sẽ thay đổi và biến mất, rồi cô sẽ trở thành Nam Thư Hủy thứ hai.
Ngôn Trạm đau lòng, nhưng anh không thể chứng minh bất cứ điều gì ngoài những lời an ủi nhạt nhẽo đó.
Anh thậm chí còn nghĩ rằng nếu cả đời này cô sợ chuyện kết hôn, vậy thì anh cũng sẽ không kết hôn nữa, sẽ chung sống và yêu cô như vậy suốt quãng đời còn lại —— Miễn chỉ cần cô thấy hạnh phúc là được.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Nam Chức và Trần Diệp An.
Nam Chức đi tới máy lọc nước rót một cốc nước ấm.
Nhưng cuộc sống này không chỉ có sự hạnh phúc mà còn phải có cả dũng khí, có hy vọng, có tất cả những vẻ đẹp cần có của nó.
“Đi tới nơi này với anh.”
Ngôn Trạm lau nước mắt cho Nam Chức rồi khởi động xe.
***
Con đường lúc gần 4 giờ sáng.
Tĩnh lặng như một bài thơ, cô đơn và đẹp đẽ như đang chờ bọn họ ngâm nga một bài hát.
Nam Chức nắm chặt tay, cố kiềm chế sự run rẩy của mình.
“Nơi này” trong miệng Ngôn Trạm là một nơi trong trung tâm thành phố, là một ngôi nhà cổ còn sót lại trong tô giới (*) của Anh và Pháp.
Vào thời khắc này, nó lại toát lên một vẻ quyến rũ khác lạ giữa màn đêm tĩnh mịch.
Nam Chức kinh ngạc, vô thức lùi lại phía sau hai bước để nới rộng khoảng cách.Ha, mối quan hệ loạn như vậy sao?Cô che mặt, nước mắt ứa ra như cơn đại hồng thủy, thấm qua kẽ tay, trượt xuống trên mu bàn tay cô.(*) tô giới: Theo luật quốc tế, tô giới là một phần đất nằm trong một quốc gia có chủ quyền nhưng bị một thực thể khác quản lý.
Thường thường là một cường quốc thực dân hay một thế lực nào đó được cường quốc thực dân hậu thuẫn như trong trường hợp các công ty mậu dịch thực dân.
“Mẹ nó! Ai vậy? Không có tiền! Cút ngay!”
Nam Chức nghe thấy tiếng mắng chửi liền quay sang nhìn Ngôn Trạm.
Không biết đã bao lâu trôi qua.
Ngôn Trạm nắm chặt tay cô, tiếp tục bấm chuông cửa: “Là tôi.”
“Tôi quan tâm cậu là ai sao? Nếu không cút đi thì ông đây sẽ báo cảnh sát!”
Tĩnh lặng như một bài thơ, cô đơn và đẹp đẽ như đang chờ bọn họ ngâm nga một bài hát.
“Mở cửa.”
“Mang Mang, con đang nói gì vậy? Tại sao Giai Ni lại không phải là em gái con chứ?” Bà ta hỏi: “Chúng ta là người một nhà mà.”
“…”
Nam Chức rơi vào khoảng không mù mịt, định hỏi chuyện gì đang xảy ra vậy?
Đây là một tiệm xăm ẩn mình trong khu phố cổ.
Ông chủ là bạn học cấp hai của Ngôn Trạm, mọi người thường gọi anh ta là lão K.
“Mẹ nó chứ, dây thần kinh nào của cậu bị lắp nhầm chỗ à? Có biết hôm nay là ngày gì không?”
“…”
Lão K liếc nhìn Nam Chức, hàm răng lập tức thấy ê buốt.
Tên khốn này tìm được một cô bạn gái xinh đẹp như vậy từ khi nào vậy, định dẫn tới đây chọc tức ai không biết?
“Năm mới cậu tới tìm tôi làm cái đếch gì? Tôi không làm!” Anh ta quát: “Mau dẫn người phụ nữ của cậu đi chỗ khác đi!”
Sau khi đưa Trần Diệp An về nhà, Ngôn Trạm đưa Nam Chức về lại nhà họ Ngôn.
Lúc này, Trần Diệp An hắng giọng, nói: “Bác gái này, con gái bác đẩy tôi ngã, bác tìm Nam Chức để nói chuyện làm gì? Bác muốn gây áp lực cho tôi sao? Đừng nói đến chuyện tôi có nể mặt Nam Chức hay không, nhưng đến một câu xin lỗi thật lòng con gái bác còn chưa nói với tôi đâu.”
Ngôn Trạm vẫn giữ khuôn mặt như tảng băng ngàn năm không tan chảy, nói: “Xăm hình.”
“Vẫn là Chức Chức yêu tớ nhất.” Cô ấy lau miệng, cười toe toét: “Nếu có thể đi siêu thị mua một chút…”
***
Tờ mờ sáng.
Mặt trời đã ló dạng một chút ở đằng đông, nhưng chỉ một chút này thôi cũng đã mang lại ánh sáng cho bầu trời.
Sau đó, Trần Diệp An cũng không còn tâm trạng đi mua trà sữa nữa, trực tiếp quay về nhà.
Nam Chức thật sự quá mệt nên đã nằm xuống giường trong phòng cho khách và chợp mắt một chút.
Hơn 2 giờ sáng.
Không biết đã bao lâu trôi qua.
Nam Chức mím môi, cúi đầu xuống nhìn.
Trong lòng bàn tay cô chính là viên kẹo bạc hà mà anh vừa đưa cho.
Lão K vừa lắc lắc cổ vừa bước ra, la lớn: “Mẹ nó chứ, phải ăn cơm chó thay cho cơm tất niên.”
Đường Vũ thoáng sửng sốt, nhưng ông ta lập tức trả lời: “Đúng.”
Nam Chức nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài, vừa nhìn thấy lão K thì nghe thấy anh ta nói: “Nếu hai người muốn thể hiện tình cảm thì mời ra ngoài cửa hộ tôi.” Nói xong liền ngáp một cái rồi đi lên tầng hai.
Sau đó, Ngôn Trạm cũng đi từ trong phòng xăm hình ra.
Anh không cho Nam Chức đi vào nên Nam Chức không biết rốt cuộc anh đã làm gì, đã xăm hình gì và xăm ở đâu.
Cho đến khi cô nhìn thấy bàn tay trái không được tự nhiên của người đàn ông.
Người này không định diễn nốt vai bạch liên hoa nữa sao!
Trên ngón áp út đeo nhẫn bên trái của Ngôn Trạm được xăm hai chữ in hoa: NZ.
Trần Diệp An nhíu mày khi nghe thấy tiếng nói, nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì Lăng Hách đã lao vào.
“Anh…”
Ngôn Trạm nắm tay cô.
“Nếu sau này em đồng ý, hãy đeo một chiếc nhẫn lên đó cho anh.”
Nam Chức hiểu ý của anh.
Tiết Hiểu Lộ và Đường Vũ hùng hổ bước vào.
Nhìn thấy hai chữ “NZ” màu đỏ đó, hốc mắt cô lập tức ướt át.
“Nếu em không đồng ý…” Anh và cô cùng đan mười ngón tay vào nhau: “Thì em vẫn mãi là của anh.”
—— Vĩnh viễn thuộc về anh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...