Editor: YuuNam Chức đến căn cứ phim trường ở thành phố D, gia nhập vào đoàn làm phim《Kinh Hoa Ngọc Mộng》.
Nghe đến từ “hot”, hai mắt Tô Diệu Ngôn đều sáng lên.
“Anh nghĩ thử xem?” Cô nói: “Đêm hôm khuya khoắt, lại còn ở một thành phố lạ nữa, đột nhiên một người đàn ông xuất hiện như vậy, không nói không rằng lao tới ôm tôi, thử là anh thì anh có sợ không?”
Diễn viên đóng vai Liên Phi là người mới, về cơ bản thì không có tài liệu điện ảnh hay truyền hình nào để Nam Chức tham khảo.
Vì vậy chuyến đi lần này rất quan trọng, cô dự định sẽ ở lại thêm vài ngày nữa để quan sát và hiểu rõ hơn về người mới này.
Nam Thư Hủy và Đường Vũ ly hôn là một chuyện vô cùng hệ trọng, người trong giới ai ai cũng biết.
“Ngôn Trạm, tôi rất cảm ơn anh…”
Trong phòng nghỉ, Nam Chức đang nghiên cứu kịch bản.
“Tớ muốn ăn.” Tô Diệu Ngôn liếm liếm môi: “Nhưng lượng calo không cho phép.”
Cô xem như đã phát hiện ra, bất cứ chuyện gì mà tên chó này muốn làm thì không được phép làm trái, nếu không anh sẽ càng làm nó trầm trọng hết sức rồi trả tất cả lại cho cô.
Mà nếu muốn đấu trí với anh thì đương nhiên, đầu óc của cô không phải đối thủ của anh rồi.
Có tiếng gõ cửa, phụ trách trường quay dẫn nữ diễn viên đóng vai Liên Phi tới.
Khi Ngôn Trạm nói, anh ngửi thấy được mùi thơm dịu nhẹ của hoa cam, nhịp thở cũng dần nhẹ nhõm trở lại.
Nam Chức vốn định nói cô sẽ tới đó để xếp hàng mua, nhưng nghe câu này xong liền nói: “Cũng không có gì mà, nó chỉ đẹp mắt thôi.
Chúng ta qua bên kia xem đi.”
Sợ đến mất hồn mất vía rồi thì ai nghe thấy được cái loa siêu trầm của anh chứ?
Cô quan sát một chút: Hừm, phù hợp.
Cơ hội thanh minh đã mất.
Liên Phi là một mỹ nhân tuyệt sắc với vẻ ngoài rực rỡ và quyến rũ, những cử chỉ của nàng ấy đều rất đa tình.
Mà nữ diễn viên này có một đôi mắt cáo rất sắc sảo và thu hút, nét “yêu tinh” lộ rõ trong mắt cô ấy, quả xứng đáng là hồng nhan họa thủy (*) hại nước hại dân.
Nam Chức đặt cái gối ôm xuống, nói: “Ừ, tớ rất thích.
Tớ có nuôi một con mèo màu cam, tên nó là Quýt nhỏ.”
Cô biết Ngôn Trạm rất nhiều lần muốn hỏi cô đã xảy ra chuyện gì? Hoặc là tại sao?Phòng nghỉ được để trống để hai người có thể nói chuyện.Được ngủ trong một căn phòng sang trọng, Tô Diệu Ngôn đương nhiên đồng ý mà không cần suy nghĩ.(*) Hồng nhan họa thủy: Sắc đẹp mang đến tai họa, là mầm mống của tai họa.
Nụ cười bất lực.
(*) Hồng nhan họa thủy: Sắc đẹp mang đến tai họa, là mầm mống của tai họa.
Nam Chức kéo tay anh xuống để nói chuyện, nhưng anh không chịu.
“Đây là Tô Diệu Ngôn.” Chị phụ trách trường quay giới thiệu: “Liên Phi, đây là diễn viên lồng tiếng cho cô, Nam Chức.”
Sau khi làm xong mọi thủ tục, Nam Thư Hủy cương quyết đem theo Nam Chức tới Mỹ.
Ngôn Trạm ngoan ngoãn nhận lấy nó, nhìn chằm chằm vào miếng kẹo bông kia, yết hầu anh cuộn lên xuống, nói tiếp: “Trong vòng ba ngày, nếu người của KGV không thể đưa ra câu trả lời rõ ràng thì Thịnh Trân sẽ rút hoàn toàn khỏi thương vụ mua lại kia, không bao giờ cân nhắc tới nữa.”
Phòng nghỉ được để trống để hai người có thể nói chuyện.
“Có phải cậu không quản được cô gái của cậu đúng không?” Anh mở ngăn kéo trong xe, lấy hộp thuốc lá ra.
Nam Chức nói thẳng: “Xin lỗi, tớ chưa từng xem bộ phim nào cậu đóng.
Cho nên lần này tớ sẽ cố dành nhiều thời gian nhất để tìm hiểu về cậu.”
Trong phòng nghỉ, Nam Chức đang nghiên cứu kịch bản.
“Không sao đâu.” Tô Diệu Ngôn xua tay: “Cậu có muốn xem thì cũng không thấy đâu.
Tớ mới chỉ diễn có hai lần, hơn nữa đều chỉ là những vai phụ nho nhỏ, còn chưa phát sóng.”
“Nói với người của KGV, ngoại trừ Thịnh Trân thì không ai đưa ra những điều kiện tốt như vậy đâu.” Anh dừng lại một chút, phát hiện ra một chút kẹo bông đang dính trên cổ cô gái, vô thức tiến lại gần.
Nam Chức quan sát cô gái này.
Nam Chức bất lực chấp nhận số phận.
Cô ấy có vẻ ngoài xinh đẹp và quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành, nhưng cử chỉ và hành động lại chẳng khác gì một cô gái nhỏ, rất ngây thơ.
Nam Chức nhón chân lên cũng không nhìn thấy được, đi lại gần mới biết chỗ đó bán kẹo bông.
Có tiếng gõ cửa, phụ trách trường quay dẫn nữ diễn viên đóng vai Liên Phi tới.
“Có phải vì diện mạo nên cậu mới bị trì hoãn đúng không.” Nam Chức cười nói: “Nhưng cũng không sao, vai Liên Phi này rất hợp với cậu, lần này cậu sẽ hot thôi.”
Nhưng cô ấy cũng không hỏi nhiều, Phó Doanh Xuyên đã nói Nam Chức và vị 1m9 đó là hôn phu, hôn thê của nhau, bảo cô ấy đừng xen vào chuyện của người khác, phải nghĩ… Nhiều hơn về anh ấy.
Người đàn ông khẽ mỉm cười: “Ai bảo ngày xưa anh tự tạo nghiệp chứ, anh đáng bị như vậy.”
Nghe đến từ “hot”, hai mắt Tô Diệu Ngôn đều sáng lên.
Chỉ là thỉnh thoảng anh ấy có nghe thấy người lớn trong nhà nói rằng Nam Thư Hủy rất giỏi, bà ấy đã tạo dựng được tên tuổi với tư cách là một phóng viên ở Mỹ.
“Anh sẽ đợi.” Anh nói: “Anh tình nguyện đợi em.”
Cô ấy cũng đã 23 tuổi, trong giới giải trí này không tính là “người mới”, càng không phải những “gương mặt trẻ tuổi”, nếu lần này lại không tạo ra được bước đột phá nào thì có lẽ phải bỏ nghề càng sớm càng tốt thôi.
Ba phản bội, mẹ ruồng bỏ, những nỗi đau này đã theo cô lớn lên, ăn sâu vào máu thịt của cô, cùng cô đi đến hết quãng đời còn lại.
Một lúc sau, Phó Doanh Xuyên nói: “Làm một ly không?”
Hai cô gái trò chuyện về tuyến nhân vật.
Nam Chức đã tìm hiểu kỹ càng trước về nhân vật này, Tô Diệu Ngôn cũng vậy, hai người gặp được nhau càng học hỏi thêm được rất nhiều điều mới.
Nam Chức đến căn cứ phim trường ở thành phố D, gia nhập vào đoàn làm phim《Kinh Hoa Ngọc Mộng》.
Nam Chức đã tìm hiểu kỹ càng trước về nhân vật này, Tô Diệu Ngôn cũng vậy, hai người gặp được nhau càng học hỏi thêm được rất nhiều điều mới.
Ngôn Trạm lắc đầu: “Không gỡ được.”
Cô không chọn đồ ăn vặt nữa, cũng không để Ngôn Trạm tiếp tục mua nguyên liệu nấu ăn, còn kiên quyết từ chối không để Ngôn Trạm xuống bếp nấu bữa tối.
Hai người rời khỏi siêu thị, tự mình về nhà.
Mới đầu Tô Diệu Ngôn không hiểu tại sao đoàn làm phim lại muốn tìm diễn viên lồng tiếng cho cô ấy? Kỹ năng lời thoại của cô ấy cũng không tệ mà.
Ngôn Trạm nói: “Anh có gọi tên em.”
Từ một cô công chúa nhỏ vô tư và nghịch ngợm trở thành một đứa trẻ không có ba, sống đơn độc ở nơi đất khách quê người chỉ sau một đêm, sự chênh lệch quá lớn, nỗi đau tâm lý còn đọng lại quá nhiều, quá sâu.
Nhưng sau khi nghe Nam Chức thuận miệng đọc vài câu trong kịch bản, cô ấy mới hiểu.
Vậy, anh định để bọn họ nói chuyện trong tình trạng anh ôm cô từ phía sau thế này sao?
Liên Phi là người thống lĩnh lục cung, độc đoán và nham hiểm, trong phim có rất nhiều cảnh mắng nhiếc khó diễn.
Cái khẩu khí “bà đây là tuyệt vời nhất” đó rất trắng trợn, nên mới phải tìm một ngự tỷ tới cho cô ấy.
Giọng của Nam Chức mềm mại nhưng cũng rất cứng rắn.
Giọng của Nam Chức mềm mại nhưng cũng rất cứng rắn.
Còn Nam Chức, hầu như là không có tin tức gì…
Trên xe, Phó Doanh Xuyên hỏi cô ở khách sạn nào?
Vì vậy, Liên Phi sẽ vừa có chất giọng quyến rũ khi nũng nịu với Hoàng Thượng vừa độc đoán khi đối mặt với các phi tần trong hậu cung, vẹn toàn đôi đường.
“…”
Tô Diệu Ngôn nhìn Nam Chức, trong đầu chợt nảy ra một suy nghĩ: Nói không chừng lần này thực sự có thể hot.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, dần dần rời khỏi khu chợ đêm.
Nếu đã biết rõ là không được thì cô không nên đưa ra những tín hiệu mơ hồ cho người ta, để cho người ta cảm thấy giữa bọn họ vẫn còn khả năng, đến nỗi tình trạng bây giờ…
“Nói.”
Nam Chức đi theo quan sát Tô Diệu Ngôn trong đoàn phim hai ngày.
Ngọn đèn đường trên đầu nhấp nháy mấy lần do mạch điện đã bị lão hóa, bóng hai người cũng biến mất rồi lại hiện ra.
Lặp đi lặp lại vài lần như vậy, anh lại cười.
Đi được hơn chục mét, hai cô gái đều nhận thấy có người đang bám theo mình.
Chỉ cần có thời gian rảnh, hai cô gái lại cùng nhau tìm hiểu nhân vật, tình bạn thân thiết cũng dần nảy nở nhanh chóng.
Nghe nói cuối khu chợ đêm có một con hẻm nhỏ, ở đó có một cửa hàng may đo quần áo độc lập có thiết kế mở, rất nhiều người nổi tiếng đã ghé thăm nơi đó.
Buổi tối, Tô Diệu Ngôn không có cảnh diễn nên đã rủ Nam Chức đi chơi chợ đêm ở thành phố X.
Phương Bác lập tức trở về là trợ lý trưởng Phương tinh tế thường ngày, báo cáo công việc một cách máy móc như cái máy phát thanh.
Nam Chức thoáng giật mình, như bị ánh mắt của người đàn ông câu mất hồn, sửng sốt một hồi lâu mới bối rối quay đầu lại, còn không quên dùng cùi chỏ huých vào ngực người đàn ông một cái, nhắc anh tránh xa một chút.
Căn cứ phim trường tuy được nói là xây dựng ở thành phố D, nhưng thực chất nó lại nằm ở rìa thành phố D, ngay bên cạnh thành phố X.
Đỏ mặt cũng lây nhau được sao?
“…”
Thành phố X tuy không lớn và trình độ phát triển tương đối lạc hậu, nhưng chỉ riêng việc được thừa hưởng ánh sáng của căn cứ phim trường nên một làn sóng fan hâm mộ lớn đã đổ về đây, biến một con phố nhỏ cũ nát như này trở thành khu chợ đêm nổi tiếng.
Một tay ôm lấy cô, ấn cô vào trong lòng, anh nói: “Anh sẽ đợi, nên em đừng đi.”
“Cậu nhìn cửa hàng kia có nhiều người xếp hàng chưa kìa, không biết ở đấy bán gì nữa?” Tô Diệu Ngôn tò mò hỏi.
“…”
Người xưa đã nói rồi: Đằng sau mỗi bá đạo tổng tài cưng chiều vợ hết mực luôn có một trợ lý cực khổ chạy theo.
Nam Chức nhón chân lên cũng không nhìn thấy được, đi lại gần mới biết chỗ đó bán kẹo bông.
Vì được ngăn cách bởi một bức tường, cho nên bên trong chợ đêm ồn ào và sôi động bao nhiêu thì bên ngoài lại vắng lặng, thưa thớt như một con phố không người giữa đêm khuya.
Tô Diệu Ngôn không thể ăn quá nhiều.
Những ngón tay khéo léo của chủ cửa hàng đang tạo hình kẹo bông thành những hình dạng khác nhau, có bông hoa, cầu vồng, pikachu, con thỏ, còn cả tai mèo nữa.
Liên Phi là người thống lĩnh lục cung, độc đoán và nham hiểm, trong phim có rất nhiều cảnh mắng nhiếc khó diễn.
Cái khẩu khí “bà đây là tuyệt vời nhất” đó rất trắng trợn, nên mới phải tìm một ngự tỷ tới cho cô ấy.
Nam Chức vừa mới mở miệng thì người đàn ông bên cạnh đã nắm lấy tay cô ấy, kéo cô ấy vào con hẻm nhỏ đằng sau.
“Tớ muốn ăn.” Tô Diệu Ngôn liếm liếm môi: “Nhưng lượng calo không cho phép.”
Phương Bác vừa được kết nối điện thoại liền nghe thấy ba chữ này, não anh ta lập tức bị chập mạch, trên mặt lộ ra nụ cười khả ố.
Quản lý dẫn hai người lên căn phòng riêng yên tĩnh trên tầng cao nhất.
Nam Chức vốn định nói cô sẽ tới đó để xếp hàng mua, nhưng nghe câu này xong liền nói: “Cũng không có gì mà, nó chỉ đẹp mắt thôi.
Chúng ta qua bên kia xem đi.”
Cô ấy liếc nhìn que kẹo bông hình tai mèo rồi rời đi.
Cô ấy liếc nhìn que kẹo bông hình tai mèo rồi rời đi.
Nhưng sau vài giây, người đàn ông này chỉ lau mặt không nói gì, còn nhẹ nhàng nói với Nam Chức rằng: Đừng sợ, là anh.
Tô Diệu Ngôn không thể ăn quá nhiều.
Lời nói của Nam Chức khiến cô và Ngôn Trạm rơi vào khoảng không im lặng tuyệt đối.
Nam Chức sợ cô ấy thèm nên cũng cố gắng ăn ít nhất có thể.
Sau khi nhét đầy hai cái bao tử, hai cô gái quyết định rời khỏi khu ăn uống, đến chỗ bán đồ chơi ở gần đó.
Nam Chức sợ cô ấy thèm nên cũng cố gắng ăn ít nhất có thể.
Sau khi nhét đầy hai cái bao tử, hai cô gái quyết định rời khỏi khu ăn uống, đến chỗ bán đồ chơi ở gần đó.
Đặt tay lên bên tai Nam Chức, anh đang định nói thì chuông điện thoại kêu lên.
Cái ôm này, lần trước hai người cùng chia sẻ với nhau chiếc bánh kem, lần này lại là kẹo bông, thật đúng là “ngọt ngào”.
Lúc đi ngang qua một cửa hàng bán thú nhồi bông, cả hai cùng dừng lại.
“Tớ đặc biệt thích mấy thứ lông xù như thế này.” Tô Diệu Ngôn cầm một con gấu nhỏ lên: “Nam Chức, cậu có thích không? Tớ sẽ tặng cậu một con.
Tối nay cậu đi theo tớ nhưng chỉ có thể nhìn mà không được ăn, tớ xin lỗi.”
Mà cô lúc thì nói tiếng Anh, lúc thì nói tiếng Trung.
Phó Doanh Xuyên nhíu mày, hờ hững chỉnh lại khuy măng sét, trả lời: “Đương nhiên là tôi có thể quản được cô gái của mình.
Nhưng điều này không có nghĩa là tôi quản được thì cậu có cơ hội.
Bởi vì đó không phải là cô gái của cậu.”
Nam Chức lại liếc nhìn mu bàn tay của người đàn ông, không nói nên lời trong giây lát.
Nam Chức cười nói “Không sao đâu”, sau đó cô cầm một cái gối ôm hình con mèo màu cam lên, có chút thất thần.
Trái tim đầy đau đớn, chua xót.
“Chuyện là như này, Ngôn tổng.”
Ngày hôm đó, ở siêu thị.
“Không sao đâu.” Tô Diệu Ngôn xua tay: “Cậu có muốn xem thì cũng không thấy đâu.
Tớ mới chỉ diễn có hai lần, hơn nữa đều chỉ là những vai phụ nho nhỏ, còn chưa phát sóng.”
Nam Chức siết chặt túi xách, mím chặt môi, đầu cũng không hề ngẩng lên, trả lời: “Tôi đi công tác, không cần phải báo cáo với ai cả.”
Không có bạn bè, bất đồng ngôn ngữ, ngay cả người mẹ mà cô phụ thuộc nhất còn không thể tự chăm sóc cho bản thân, bà ấy mặc kệ cô, coi mọi người trong nhà chỉ là sinh vật đang thở mà thôi.
Những gì Ngôn Trạm nói đổi lấy sự im lặng của cô.
Nhưng cô luôn né tránh ánh nhìn của anh, từ đầu đến cuối luôn miễn cưỡng đáp lại cho có lệ.
Cô không chọn đồ ăn vặt nữa, cũng không để Ngôn Trạm tiếp tục mua nguyên liệu nấu ăn, còn kiên quyết từ chối không để Ngôn Trạm xuống bếp nấu bữa tối.
Hai người rời khỏi siêu thị, tự mình về nhà.
Từ ngày hôm đó, cô luôn tránh mặt Ngôn Trạm.
Cô biết Ngôn Trạm rất nhiều lần muốn hỏi cô đã xảy ra chuyện gì? Hoặc là tại sao?
“Em không nói không rằng mà chạy đi mất, em có từng nghĩ đến cảm xúc của anh không?”
Nhưng cô luôn né tránh ánh nhìn của anh, từ đầu đến cuối luôn miễn cưỡng đáp lại cho có lệ.
Chỉ cần có thời gian rảnh, hai cô gái lại cùng nhau tìm hiểu nhân vật, tình bạn thân thiết cũng dần nảy nở nhanh chóng.
Cô đặc biệt hối hận vì sự “buông thả” của mình trong khoảng thời gian này.
Những ngón tay khéo léo của chủ cửa hàng đang tạo hình kẹo bông thành những hình dạng khác nhau, có bông hoa, cầu vồng, pikachu, con thỏ, còn cả tai mèo nữa.
Gió đêm thổi tung cát vụn dưới chân.
Nếu đã biết rõ là không được thì cô không nên đưa ra những tín hiệu mơ hồ cho người ta, để cho người ta cảm thấy giữa bọn họ vẫn còn khả năng, đến nỗi tình trạng bây giờ…
Nam Thư Hủy giáo dục con cái theo kiểu phương Tây, tuy rằng bà ấy có hơi nghiêm khắc, tính cách của Nam Chức có lập dị nhưng cô bé vẫn rất hiểu chuyện, lễ phép và rất ngoan ngoãn.
Từ ngày hôm đó, cô luôn tránh mặt Ngôn Trạm.
Tô Diệu Ngôn nhìn Phó Doanh Xuyên.
Người đàn ông tỏ vẻ thờ ơ, nói: “Hai người không sao là được rồi.”
Lần đến thành phố D này thực sự chính là cơ hội có sẵn.
Nam Chức lắc đầu, chuyện này không công bằng với anh chút nào.
Cô giải thích mấy câu với Trần Diệp An, sau đó thu dọn đồ đạc chạy tới đây, ngoại trừ công việc thì chính là muốn được yên tĩnh.
“Hả? Anh đang ở trong cửa hàng nào cơ? Hay là anh ra ngoài để đón —— A!”
“Cậu thích mèo sao?”
Vì không kiểm soát được lực của mình nên phần lớn cà vạt của anh đã bị xé toạc, anh lập tức từ một nam thần lạnh lùng biến thành một tên du côn bất cần.
Nam Chức đặt cái gối ôm xuống, nói: “Ừ, tớ rất thích.
Tớ có nuôi một con mèo màu cam, tên nó là Quýt nhỏ.”
Các cô gái đều rất thích động vật.
Ngôn Trạm dẫn Nam Chức ra ngoài.
Tô Diệu Ngôn cũng trở nên hào hứng hơn, hỏi rất nhiều về cách chăm sóc thú cưng.
Nam Chức nói thẳng: “Xin lỗi, tớ chưa từng xem bộ phim nào cậu đóng.
Cho nên lần này tớ sẽ cố dành nhiều thời gian nhất để tìm hiểu về cậu.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, dần dần rời khỏi khu chợ đêm.
Chỉ là vừa mới nói xong, nhiệt độ bên trong xe đột nhiên giảm xuống mấy độ.
Nghe nói cuối khu chợ đêm có một con hẻm nhỏ, ở đó có một cửa hàng may đo quần áo độc lập có thiết kế mở, rất nhiều người nổi tiếng đã ghé thăm nơi đó.
Nam Chức liếc nhìn anh như tên trộm, thấy anh xoay người lại nghe điện thoại liền ba chân bốn cẳng chạy trốn.
“Chúng ta cũng tới đó xem đi?” Tô Diệu Ngôn đề nghị.
Nam Chức nói: “Được.”
Tô Diệu Ngôn cũng trở nên hào hứng hơn, hỏi rất nhiều về cách chăm sóc thú cưng.
Hai người băng qua con đường bên ngoài khu chợ đêm.
Giống như một con cá đang vùng vẫy, một khi ở trên cạn, không gì có thể đánh bại sự sắp đặt của thần chết.
Được ngủ trong một căn phòng sang trọng, Tô Diệu Ngôn đương nhiên đồng ý mà không cần suy nghĩ.
Vì được ngăn cách bởi một bức tường, cho nên bên trong chợ đêm ồn ào và sôi động bao nhiêu thì bên ngoài lại vắng lặng, thưa thớt như một con phố không người giữa đêm khuya.
*
Đi được hơn chục mét, hai cô gái đều nhận thấy có người đang bám theo mình.
Tô Diệu Ngôn siết chặt tay Nam Chức, Nam Chức hiểu ý.
Ngôn Trạm nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, sắc mặt trầm xuống.
Trước mặt có rất nhiều cửa hàng nhỏ, chỉ cần tìm tạm một cái nào đó rồi đi vào trong đấy là có thể tránh được.
Hai người tăng tốc bước nhanh hơn.
“Năm tuổi.” Phó Doanh Xuyên thở ra một vòng khói, vẻ mặt lãnh đạm nói: “Trong lúc cô của tôi phải miễn cưỡng lắm mới cho Mạnh Nguyễn ngồi trên máy bay mười mấy tiếng thì Nam Chức đã vượt đại dương để tới Mỹ sống rồi.”
Nhưng các cô càng tăng tốc thì người phía sau cũng bước nhanh theo!
Tô Diệu Ngôn chợt nảy ra một ý tưởng, lấy điện thoại của mình ra giả vờ nói chuyện, mà tình cờ lúc này cũng có người gọi điện tới cho cô ấy.
Cuối cùng, tách một tiếng, hoàn toàn tối đen.
“Anh yêu, em đang ở phố Lục Phúc.
Anh đến rồi sao?”
—— Để cô được sống một cuộc sống tốt đẹp, hạnh phúc nhất.
“…”
“Hình như em nhìn thấy anh rồi thì phải.”
Cô giải thích mấy câu với Trần Diệp An, sau đó thu dọn đồ đạc chạy tới đây, ngoại trừ công việc thì chính là muốn được yên tĩnh.
Lần đến thành phố D này thực sự chính là cơ hội có sẵn.
“Gửi định vị cho anh.”
Cô biết Ngôn Trạm rất nhiều lần muốn hỏi cô đã xảy ra chuyện gì? Hoặc là tại sao?
“Hả? Anh đang ở trong cửa hàng nào cơ? Hay là anh ra ngoài để đón —— A!”
Nếu nói sự lạnh lùng của Phó Doanh Xuyên là oai phong lẫm liệt, thì vị 1m9 này lạnh lùng không ai có thể chạm vào được, là một đóa hoa đẹp mọc trên núi non hiểm trở, linh thiêng bất khả xâm phạm.
Ngay sau đó, Phó Doanh Xuyên nghe thấy từng tiếng hét chói tai vang lên…
Cũng có ngày Boss để lộ bộ dạng cưng chiều ra sao, a ha ha ha!
*
Nhưng các cô càng tăng tốc thì người phía sau cũng bước nhanh theo!
Căn cứ phim trường tuy được nói là xây dựng ở thành phố D, nhưng thực chất nó lại nằm ở rìa thành phố D, ngay bên cạnh thành phố X.
“Diệu Diệu, rất xin lỗi.”
Ngôn Trạm xoay người cô lại, mặt đối mặt.
Vừa rồi Nam Chức trong lúc giãy giụa đã vô tình xô đẩy Tô Diệu Ngôn, chiếc điện thoại cũng vì thế mà tuột xuống, trở thành một đống rực rỡ trên mặt đất.
Hai người băng qua con đường bên ngoài khu chợ đêm.
Tô Diệu Ngôn siết chặt tay Nam Chức, Nam Chức hiểu ý.
Tô Diệu Ngôn nói không sao.
Điều khiến cô ấy đau đầu hơn bây giờ chính là, tại sao lão già này lại ở đây?
“Anh Doanh Xuyên, anh muốn trách thì trách anh ta đi!” Nam Chức vội vàng liếc nhìn người đàn ông đứng bên cạnh mình, sau đó lại cúi đầu xuống.
Kẹo bông dính trên mặt Ngôn Trạm còn chưa được lau sạch, trên áo vest cũng có, mà mu bàn tay thì bị Nam Chức cào, để lại mấy vệt màu đỏ đậm.
“Cậu đặt vé máy bay chuyến sớm nhất tới thành phố D đi.”
Anh Doanh Xuyên?
Cô quan sát một chút: Hừm, phù hợp.
Nam Chức tựa lưng vào tường, trước mặt là người đàn ông đã chặn cô lại kín mít, không cho cô bất cứ lối thoát nào.
Tô Diệu Ngôn nhìn Phó Doanh Xuyên.
Người đàn ông tỏ vẻ thờ ơ, nói: “Hai người không sao là được rồi.”
Nam Chức lại liếc nhìn mu bàn tay của người đàn ông, không nói nên lời trong giây lát.
Nam Chức nói: “Được.”
Việc mua lại lần này cũng là dự án cấp S hiện tại của Thịnh Trân, đặc biệt quan trọng.
Những người giỏi nhất trong đoàn đội đều đã làm việc chăm chỉ ngày đêm trong nhiều tháng, thời điểm quan trọng đang đến gần rồi, không ngờ Boss lại bỏ lại bọn họ mà chạy đi mất.
Bầu không khí giữa bốn người họ kỳ lạ một cách khó tả, mà sự kỳ lạ chủ yếu tỏa ra từ người Ngôn Trạm —— Như những bông tuyết bay lơ lửng, rất lạnh.
Sau khi người đàn ông cúp máy, Nam Chức liền nói: “Anh có thể buông lỏng ra được không?”
Lắc lắc ly rượu, anh hỏi: “Chuyện của ba mẹ Nam Chức, cậu biết được bao nhiêu?”
Nhưng sau khi nghe Nam Chức thuận miệng đọc vài câu trong kịch bản, cô ấy mới hiểu.
Tô Diệu Ngôn không dám nói lời nào.
Nam Chức cảm nhận được hơi ấm kia đang đến gần, lập tức xoay người lại: “Anh làm gì vậy?”
Trong bóng tối mờ mịt, ánh sáng yếu ớt che khuất phần lớn khuôn mặt anh, một bên tối đen, một bên mờ ảo, không thể phân biệt được bất cứ bên nào, chỉ riêng đôi mắt là vẫn sáng rõ.
Nếu nói sự lạnh lùng của Phó Doanh Xuyên là oai phong lẫm liệt, thì vị 1m9 này lạnh lùng không ai có thể chạm vào được, là một đóa hoa đẹp mọc trên núi non hiểm trở, linh thiêng bất khả xâm phạm.
Người đàn ông bịt miệng cô lại.
Vừa rồi Nam Chức xoay người lại một cái, que kẹo bông hình tai mèo liền đập bép một phát vào mặt chàng trai 1m9 kia.
Cô ấy dường như có thể nghe thấy được tiếng núi băng rạn nứt, trong nháy mắt, cô ấy thật sự sợ vị 1m9 này sẽ băm Nam Chức ra làm trăm mảnh.
“Có phải vì diện mạo nên cậu mới bị trì hoãn đúng không.” Nam Chức cười nói: “Nhưng cũng không sao, vai Liên Phi này rất hợp với cậu, lần này cậu sẽ hot thôi.”
Nhưng sau vài giây, người đàn ông này chỉ lau mặt không nói gì, còn nhẹ nhàng nói với Nam Chức rằng: Đừng sợ, là anh.
Phó Doanh Xuyên giật hộp thuốc.
“Đã muộn như thế này rồi còn, nếu không…”
Nam Chức vừa mới mở miệng thì người đàn ông bên cạnh đã nắm lấy tay cô ấy, kéo cô ấy vào con hẻm nhỏ đằng sau.
Phó Doanh Xuyên hỏi: “Vậy cậu định làm gì?”
“Này, làm gì vậy? Anh không thể…”
Phó Doanh Xuyên giữ chặt Tô Diệu Ngôn rồi cũng kéo cô ấy vào con hẻm nhỏ đối diện: “Em còn thời gian quản chuyện của người khác sao?”
Trong con hẻm dài yên tĩnh, hai ngọn đèn đường cũ kỹ tỏa ra ánh sáng vàng mờ ảo.
Thành phố D không lớn, không tới nửa tiếng, xe dừng ở cổng khách sạn Bốn Mùa.
Nam Chức tựa lưng vào tường, trước mặt là người đàn ông đã chặn cô lại kín mít, không cho cô bất cứ lối thoát nào.
“Vừa rồi, làm em sợ rồi hả?” Ngôn Trạm hỏi.
Hương gỗ thơm mát xâm nhập vào cơ thể cô, lan tỏa đi khắp muôn nơi, kéo căng sợi dây thần kinh và làm trái tim cô xao xuyến.
(*) Hồng nhan họa thủy: Sắc đẹp mang đến tai họa, là mầm mống của tai họa.
“Tại sao tới đây lại không nói cho anh biết?”
Giọng điệu của người đàn ông lộ ra sự nghiêm nghị, che giấu đi sự lo lắng đang đè nén trong đó.
Trong ấn tượng của anh ấy, Nam Chức khi còn bé là một cô nhóc hoạt bát và rất nghịch ngợm, còn ồn ào hơn cả Mạnh Nguyễn.
Nam Chức siết chặt túi xách, mím chặt môi, đầu cũng không hề ngẩng lên, trả lời: “Tôi đi công tác, không cần phải báo cáo với ai cả.”
Gió đêm thổi tung cát vụn dưới chân.
Cô đã học được cách chạy trốn rồi.
Lời nói của Nam Chức khiến cô và Ngôn Trạm rơi vào khoảng không im lặng tuyệt đối.
Hương gỗ thơm mát xâm nhập vào cơ thể cô, lan tỏa đi khắp muôn nơi, kéo căng sợi dây thần kinh và làm trái tim cô xao xuyến.
Cô đặc biệt hối hận vì sự “buông thả” của mình trong khoảng thời gian này.
Không có tiếng nói của nhau cũng như thế giới bên ngoài, không có gì cả.
Giả vờ quan tâm làm gì? Còn không chịu buông tay ra đi.
Đã ba ngày Ngôn Trạm không nhìn thấy cô, mới sáng sớm đã đi sang gõ cửa.
“Diệu Diệu, rất xin lỗi.”
Nhìn thấy Trần Diệp An tới cho Quýt nhỏ ăn, anh mới biết cô đã tới thành phố D.
Anh Doanh Xuyên?
Cô đã học được cách chạy trốn rồi.
Ngôn Trạm giật cà vạt của mình ra.
Vì không kiểm soát được lực của mình nên phần lớn cà vạt của anh đã bị xé toạc, anh lập tức từ một nam thần lạnh lùng biến thành một tên du côn bất cần.
Đặt tay lên bên tai Nam Chức, anh đang định nói thì chuông điện thoại kêu lên.
Đã ba ngày Ngôn Trạm không nhìn thấy cô, mới sáng sớm đã đi sang gõ cửa.
Nam Chức liếc nhìn anh như tên trộm, thấy anh xoay người lại nghe điện thoại liền ba chân bốn cẳng chạy trốn.
Kết quả, lại bị anh ôm chặt lấy.
“Gửi định vị cho anh.”
“Ngoan một chút.”
Nam Chức bất lực chấp nhận số phận.
Cô xem như đã phát hiện ra, bất cứ chuyện gì mà tên chó này muốn làm thì không được phép làm trái, nếu không anh sẽ càng làm nó trầm trọng hết sức rồi trả tất cả lại cho cô.
Mà nếu muốn đấu trí với anh thì đương nhiên, đầu óc của cô không phải đối thủ của anh rồi.
Phương Bác vừa được kết nối điện thoại liền nghe thấy ba chữ này, não anh ta lập tức bị chập mạch, trên mặt lộ ra nụ cười khả ố.
Buổi tối, Tô Diệu Ngôn không có cảnh diễn nên đã rủ Nam Chức đi chơi chợ đêm ở thành phố X.
Cũng có ngày Boss để lộ bộ dạng cưng chiều ra sao, a ha ha ha!
Sau đó, Phó Lam vừa bận rộn quản lý tập đoàn Minh Huy vừa phải chăm sóc gia đình, dần dần, bà ấy cũng ít tới Mỹ, Phó Doanh Xuyên càng ít hơn.
“Nói.”
“Anh yêu, em đang ở phố Lục Phúc.
Anh đến rồi sao?”
Phương Bác lập tức trở về là trợ lý trưởng Phương tinh tế thường ngày, báo cáo công việc một cách máy móc như cái máy phát thanh.
“Chuyện là như này, Ngôn tổng.”
Nam Chức kéo Tô Diệu Ngôn đi vào khách sạn, lòng bàn chân như được gió nâng đỡ, bước đi cũng nhẹ nhàng một cách khó tả.
Anh ta báo cáo về những khó khăn gặp phải trong quá trình thực hiện thương vụ mua bán và sáp nhập.
Việc mua lại lần này cũng là dự án cấp S hiện tại của Thịnh Trân, đặc biệt quan trọng.
Những người giỏi nhất trong đoàn đội đều đã làm việc chăm chỉ ngày đêm trong nhiều tháng, thời điểm quan trọng đang đến gần rồi, không ngờ Boss lại bỏ lại bọn họ mà chạy đi mất.
“Cậu phải chuẩn bị sẵn đi.” Phó Doanh Xuyên rót một ly rượu rồi đẩy tới cho anh: “Nút thắt trong lòng Nam Chức rất khó gỡ.”
“Giá sẽ không cao hơn.”
Cô ấy có vẻ ngoài xinh đẹp và quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành, nhưng cử chỉ và hành động lại chẳng khác gì một cô gái nhỏ, rất ngây thơ.
Không có tiếng nói của nhau cũng như thế giới bên ngoài, không có gì cả.
Khi Ngôn Trạm nói, anh ngửi thấy được mùi thơm dịu nhẹ của hoa cam, nhịp thở cũng dần nhẹ nhõm trở lại.
“Nói với người của KGV, ngoại trừ Thịnh Trân thì không ai đưa ra những điều kiện tốt như vậy đâu.” Anh dừng lại một chút, phát hiện ra một chút kẹo bông đang dính trên cổ cô gái, vô thức tiến lại gần.
Phó Doanh Xuyên hút một hơi: “Những chuyện này, cậu nên hỏi dì Tuyền thì hơn.”
Nam Chức cảm nhận được hơi ấm kia đang đến gần, lập tức xoay người lại: “Anh làm gì vậy?”
Phó Doanh Xuyên buồn bực nhấp một ngụm rượu, sau đó cởi hai cúc áo sơ mi ra: “Không nhiều.”
Bốn mặt nhìn nhau, hai khuôn mặt gần như đụng vào nhau.
Trong khoảng thời gian đó, bà ấy không cho Nam Chức bất cứ cơ hội nào để bình tâm lại, thậm chí Nam Chức còn không biết tại sao ba mẹ lại ly hôn, và ly hôn là cái gì?
Liên Phi là một mỹ nhân tuyệt sắc với vẻ ngoài rực rỡ và quyến rũ, những cử chỉ của nàng ấy đều rất đa tình.
Mà nữ diễn viên này có một đôi mắt cáo rất sắc sảo và thu hút, nét “yêu tinh” lộ rõ trong mắt cô ấy, quả xứng đáng là hồng nhan họa thủy (*) hại nước hại dân.
Nam Chức thoáng giật mình, như bị ánh mắt của người đàn ông câu mất hồn, sửng sốt một hồi lâu mới bối rối quay đầu lại, còn không quên dùng cùi chỏ huých vào ngực người đàn ông một cái, nhắc anh tránh xa một chút.
“Cậu thích mèo sao?”
Ngôn Trạm ngoan ngoãn nhận lấy nó, nhìn chằm chằm vào miếng kẹo bông kia, yết hầu anh cuộn lên xuống, nói tiếp: “Trong vòng ba ngày, nếu người của KGV không thể đưa ra câu trả lời rõ ràng thì Thịnh Trân sẽ rút hoàn toàn khỏi thương vụ mua lại kia, không bao giờ cân nhắc tới nữa.”
Nhìn thấy Trần Diệp An tới cho Quýt nhỏ ăn, anh mới biết cô đã tới thành phố D.
Phương Bác xác nhận lại, cuối cùng còn hỏi: “Vậy Ngôn tổng, khi nào anh về…”
“Cậu đặt vé máy bay chuyến sớm nhất tới thành phố D đi.”
“…”
Người xưa đã nói rồi: Đằng sau mỗi bá đạo tổng tài cưng chiều vợ hết mực luôn có một trợ lý cực khổ chạy theo.
Sau khi người đàn ông cúp máy, Nam Chức liền nói: “Anh có thể buông lỏng ra được không?”
Tại một club cao cấp.
“Không thể.”
Tác giả có lời muốn nói: Ngôn Nhị Cẩu sắp thành công, cùng cổ vũ cho anh ấy đi!
“…”
Nam Chức đi theo quan sát Tô Diệu Ngôn trong đoàn phim hai ngày.
Vậy, anh định để bọn họ nói chuyện trong tình trạng anh ôm cô từ phía sau thế này sao?
Có khuôn mặt đẹp là chuyện tốt, nhưng cô cũng hy vọng anh nên giữ mặt mũi cho mình một chút.
“Vừa rồi, làm em sợ rồi hả?” Ngôn Trạm hỏi.
Giả vờ quan tâm làm gì? Còn không chịu buông tay ra đi.
“Anh nghĩ thử xem?” Cô nói: “Đêm hôm khuya khoắt, lại còn ở một thành phố lạ nữa, đột nhiên một người đàn ông xuất hiện như vậy, không nói không rằng lao tới ôm tôi, thử là anh thì anh có sợ không?”
Ngôn Trạm nói: “Anh có gọi tên em.”
“…”
Sợ đến mất hồn mất vía rồi thì ai nghe thấy được cái loa siêu trầm của anh chứ?
Ngôn Trạm xoay người cô lại, mặt đối mặt.
“…”
Cái ôm này, lần trước hai người cùng chia sẻ với nhau chiếc bánh kem, lần này lại là kẹo bông, thật đúng là “ngọt ngào”.
Nam Chức cười nói “Không sao đâu”, sau đó cô cầm một cái gối ôm hình con mèo màu cam lên, có chút thất thần.
“Em không nói không rằng mà chạy đi mất, em có từng nghĩ đến cảm xúc của anh không?”
Nam Chức định thanh minh thì anh lại nói: “Em cũng nói đây là một thành phố xa lạ mà, con gái ở một mình rất nguy hiểm.”
Cơ hội thanh minh đã mất.
Hai người không nói gì mà chỉ đứng đó.
Ngọn đèn đường trên đầu nhấp nháy mấy lần do mạch điện đã bị lão hóa, bóng hai người cũng biến mất rồi lại hiện ra.
Cuối cùng, tách một tiếng, hoàn toàn tối đen.
Các cô gái đều rất thích động vật.
Giống như một con cá đang vùng vẫy, một khi ở trên cạn, không gì có thể đánh bại sự sắp đặt của thần chết.
Phương Bác xác nhận lại, cuối cùng còn hỏi: “Vậy Ngôn tổng, khi nào anh về…”
“Ngôn Trạm, tôi rất cảm ơn anh…”
Người đàn ông bịt miệng cô lại.
Trong bóng tối mờ mịt, ánh sáng yếu ớt che khuất phần lớn khuôn mặt anh, một bên tối đen, một bên mờ ảo, không thể phân biệt được bất cứ bên nào, chỉ riêng đôi mắt là vẫn sáng rõ.
“Anh sẽ đợi.” Anh nói: “Anh tình nguyện đợi em.”
Ngôn Trạm dập tắt điếu thuốc chỉ còn lại một nửa, gật đầu.
Nam Chức lắc đầu, chuyện này không công bằng với anh chút nào.
Trong con hẻm dài yên tĩnh, hai ngọn đèn đường cũ kỹ tỏa ra ánh sáng vàng mờ ảo.
Nghe nói Nam Thư Hủy bắt gian tại giường, mọi thứ hoàn toàn sụp đổ.
Người đàn ông khẽ mỉm cười: “Ai bảo ngày xưa anh tự tạo nghiệp chứ, anh đáng bị như vậy.”
Nam Chức kéo tay anh xuống để nói chuyện, nhưng anh không chịu.
Nụ cười nhẹ trên mặt anh biến mất, thay vào đó là sự nghiêm túc, anh mở miệng mấy lần nhưng khi lời nói đến môi lại thu lại.
Có khuôn mặt đẹp là chuyện tốt, nhưng cô cũng hy vọng anh nên giữ mặt mũi cho mình một chút.
“Chúng ta cũng tới đó xem đi?” Tô Diệu Ngôn đề nghị.
Lặp đi lặp lại vài lần như vậy, anh lại cười.
Nụ cười bất lực.
Một tay ôm lấy cô, ấn cô vào trong lòng, anh nói: “Anh sẽ đợi, nên em đừng đi.”
*
Ngôn Trạm dẫn Nam Chức ra ngoài.
Tô Diệu Ngôn và Phó Doanh Xuyên đã chờ trong xe từ lâu.
Nhìn thấy núi tuyết 1m9 trước đó đã sụp đổ, ý xuân tràn ngập trên khuôn mặt, Tô Diệu Ngôn vô cùng khó hiểu.
Cô ấy cũng đã 23 tuổi, trong giới giải trí này không tính là “người mới”, càng không phải những “gương mặt trẻ tuổi”, nếu lần này lại không tạo ra được bước đột phá nào thì có lẽ phải bỏ nghề càng sớm càng tốt thôi.
Nhưng cô ấy cũng không hỏi nhiều, Phó Doanh Xuyên đã nói Nam Chức và vị 1m9 đó là hôn phu, hôn thê của nhau, bảo cô ấy đừng xen vào chuyện của người khác, phải nghĩ… Nhiều hơn về anh ấy.
Những gì Ngôn Trạm nói đổi lấy sự im lặng của cô.
Tô Diệu Ngôn đỏ mặt, mà cô ấy cũng nhìn thấy Nam Chức đỏ mặt.
Đỏ mặt cũng lây nhau được sao?
Kết quả, lại bị anh ôm chặt lấy.
Trên xe, Phó Doanh Xuyên hỏi cô ở khách sạn nào?
Bốn mặt nhìn nhau, hai khuôn mặt gần như đụng vào nhau.
Nam Chức lập tức nói: “Bốn Mùa.
Diệu Diệu, cũng không còn sớm nữa, hay là đêm nay cậu ở lại với tớ đi? Dù sao chỗ đó cách căn cứ phim trường cũng không xa lắm.”
Được ngủ trong một căn phòng sang trọng, Tô Diệu Ngôn đương nhiên đồng ý mà không cần suy nghĩ.
Chỉ là vừa mới nói xong, nhiệt độ bên trong xe đột nhiên giảm xuống mấy độ.
Thành phố D không lớn, không tới nửa tiếng, xe dừng ở cổng khách sạn Bốn Mùa.
Nam Chức kéo Tô Diệu Ngôn đi vào khách sạn, lòng bàn chân như được gió nâng đỡ, bước đi cũng nhẹ nhàng một cách khó tả.
Ngôn Trạm nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, sắc mặt trầm xuống.
“Có phải cậu không quản được cô gái của cậu đúng không?” Anh mở ngăn kéo trong xe, lấy hộp thuốc lá ra.
“Anh Doanh Xuyên, anh muốn trách thì trách anh ta đi!” Nam Chức vội vàng liếc nhìn người đàn ông đứng bên cạnh mình, sau đó lại cúi đầu xuống.
Phó Doanh Xuyên nhíu mày, hờ hững chỉnh lại khuy măng sét, trả lời: “Đương nhiên là tôi có thể quản được cô gái của mình.
Nhưng điều này không có nghĩa là tôi quản được thì cậu có cơ hội.
Bởi vì đó không phải là cô gái của cậu.”
*
“…”
“Không thể.”
*
Chúng tôi là vợ chồng chưa cưới đó!
Ngôn Trạm ngồi thẳng lại, hoàn toàn hạ cửa kính xe xuống, để lộ ra hai cô gái dính nhau như sam, đáp trả: “Vậy thì tôi phải dùng tới chút quyền lực, để cô gái của cậu tiếp tục bận rộn.”
“…”
Phó Doanh Xuyên giật hộp thuốc.
Hai người đàn ông mỗi người chiếm cứ một cái cửa sổ, hút hết điếu này tới điếu khác.
Nụ cười nhẹ trên mặt anh biến mất, thay vào đó là sự nghiêm túc, anh mở miệng mấy lần nhưng khi lời nói đến môi lại thu lại.
Một lúc sau, Phó Doanh Xuyên nói: “Làm một ly không?”
“Tại sao tới đây lại không nói cho anh biết?”
Ngôn Trạm dập tắt điếu thuốc chỉ còn lại một nửa, gật đầu.
Ngày hôm đó, ở siêu thị.
*
Tại một club cao cấp.
Tô Diệu Ngôn chợt nảy ra một ý tưởng, lấy điện thoại của mình ra giả vờ nói chuyện, mà tình cờ lúc này cũng có người gọi điện tới cho cô ấy.
Quản lý dẫn hai người lên căn phòng riêng yên tĩnh trên tầng cao nhất.
Ngôn Trạm ngồi trên ghế sofa, thản nhiên gác chân lên.
Lúc này, cơn bực bội trong lòng đã bớt đi một chút.
Lắc lắc ly rượu, anh hỏi: “Chuyện của ba mẹ Nam Chức, cậu biết được bao nhiêu?”
Phó Doanh Xuyên buồn bực nhấp một ngụm rượu, sau đó cởi hai cúc áo sơ mi ra: “Không nhiều.”
Trong ấn tượng của anh ấy, Nam Chức khi còn bé là một cô nhóc hoạt bát và rất nghịch ngợm, còn ồn ào hơn cả Mạnh Nguyễn.
Nam Thư Hủy giáo dục con cái theo kiểu phương Tây, tuy rằng bà ấy có hơi nghiêm khắc, tính cách của Nam Chức có lập dị nhưng cô bé vẫn rất hiểu chuyện, lễ phép và rất ngoan ngoãn.
Nam Thư Hủy và Đường Vũ ly hôn là một chuyện vô cùng hệ trọng, người trong giới ai ai cũng biết.
Nghe nói Nam Thư Hủy bắt gian tại giường, mọi thứ hoàn toàn sụp đổ.
Bà ấy kiên quyết ly hôn, cho dù Đường Vũ có nhận sai như thế nào, có thuyết phục như thế nào đều không thay đổi được gì.
Sau khi làm xong mọi thủ tục, Nam Thư Hủy cương quyết đem theo Nam Chức tới Mỹ.
Trong khoảng thời gian đó, bà ấy không cho Nam Chức bất cứ cơ hội nào để bình tâm lại, thậm chí Nam Chức còn không biết tại sao ba mẹ lại ly hôn, và ly hôn là cái gì?
“Năm tuổi.” Phó Doanh Xuyên thở ra một vòng khói, vẻ mặt lãnh đạm nói: “Trong lúc cô của tôi phải miễn cưỡng lắm mới cho Mạnh Nguyễn ngồi trên máy bay mười mấy tiếng thì Nam Chức đã vượt đại dương để tới Mỹ sống rồi.”
Tô Diệu Ngôn nói không sao.
Điều khiến cô ấy đau đầu hơn bây giờ chính là, tại sao lão già này lại ở đây?
Ngôn Trạm siết chặt ly rượu, im lặng hồi lâu rồi đốt thêm một điếu thuốc khác.
Cuộc sống tại Mỹ của Nam Chức rất tồi tệ.
Không có bạn bè, bất đồng ngôn ngữ, ngay cả người mẹ mà cô phụ thuộc nhất còn không thể tự chăm sóc cho bản thân, bà ấy mặc kệ cô, coi mọi người trong nhà chỉ là sinh vật đang thở mà thôi.
Có một lần Phó Lam đưa Phó Doanh Xuyên tới thăm Nam Thư Hủy và Nam Chức.
Bầu không khí giữa bốn người họ kỳ lạ một cách khó tả, mà sự kỳ lạ chủ yếu tỏa ra từ người Ngôn Trạm —— Như những bông tuyết bay lơ lửng, rất lạnh.
Tô Diệu Ngôn nhìn Nam Chức, trong đầu chợt nảy ra một suy nghĩ: Nói không chừng lần này thực sự có thể hot.
Lúc đó khi Phó Doanh Xuyên nhìn thấy Nam Chức, anh ấy đã rất kinh ngạc.
Cô em gái đã từng rất nghịch ngợm giờ đây chẳng khác gì một con rối, co rúm lại nép sau Nam Thư Hủy, chỉ khi Nam Thư Hủy vỗ nhẹ một cái thì cô mới nói chuyện.
Tô Diệu Ngôn không dám nói lời nào.
Mà cô lúc thì nói tiếng Anh, lúc thì nói tiếng Trung.
Phó Doanh Xuyên đã đưa món quà mà Mạnh Nguyễn nhờ anh ấy chuyển cho Nam Chức.
Cô cẩn thận từng li từng tý bóc món quà đó ra, mỉm cười ngốc nghếch, còn nói: “Nhuyễn Nhuyễn vẫn còn nhớ em, may quá.”
Thành phố X tuy không lớn và trình độ phát triển tương đối lạc hậu, nhưng chỉ riêng việc được thừa hưởng ánh sáng của căn cứ phim trường nên một làn sóng fan hâm mộ lớn đã đổ về đây, biến một con phố nhỏ cũ nát như này trở thành khu chợ đêm nổi tiếng.
Sau đó, Phó Lam vừa bận rộn quản lý tập đoàn Minh Huy vừa phải chăm sóc gia đình, dần dần, bà ấy cũng ít tới Mỹ, Phó Doanh Xuyên càng ít hơn.
Chỉ là thỉnh thoảng anh ấy có nghe thấy người lớn trong nhà nói rằng Nam Thư Hủy rất giỏi, bà ấy đã tạo dựng được tên tuổi với tư cách là một phóng viên ở Mỹ.
Mới đầu Tô Diệu Ngôn không hiểu tại sao đoàn làm phim lại muốn tìm diễn viên lồng tiếng cho cô ấy? Kỹ năng lời thoại của cô ấy cũng không tệ mà.
Còn Nam Chức, hầu như là không có tin tức gì…
Phó Doanh Xuyên hút một hơi: “Những chuyện này, cậu nên hỏi dì Tuyền thì hơn.”
“Đã muộn như thế này rồi còn, nếu không…”
Ngôn Trạm cũng đã nghĩ đến chuyện sẽ hỏi Tăng Tuyền, nhưng anh lại cảm thấy điều đó không cần thiết.
Nghĩ lại, không hỏi đối với anh mà nói cũng là chuyện tốt, bởi vì chỉ mới nghe mấy câu qua loa từ Phó Doanh Xuyên mà anh đã không chịu nổi rồi.
Ngôn Trạm ngồi thẳng lại, hoàn toàn hạ cửa kính xe xuống, để lộ ra hai cô gái dính nhau như sam, đáp trả: “Vậy thì tôi phải dùng tới chút quyền lực, để cô gái của cậu tiếp tục bận rộn.”
Trái tim đầy đau đớn, chua xót.
“Cậu phải chuẩn bị sẵn đi.” Phó Doanh Xuyên rót một ly rượu rồi đẩy tới cho anh: “Nút thắt trong lòng Nam Chức rất khó gỡ.”
Từ một cô công chúa nhỏ vô tư và nghịch ngợm trở thành một đứa trẻ không có ba, sống đơn độc ở nơi đất khách quê người chỉ sau một đêm, sự chênh lệch quá lớn, nỗi đau tâm lý còn đọng lại quá nhiều, quá sâu.
Ngôn Trạm lắc đầu: “Không gỡ được.”
Chúng tôi là vợ chồng chưa cưới đó!
Ba phản bội, mẹ ruồng bỏ, những nỗi đau này đã theo cô lớn lên, ăn sâu vào máu thịt của cô, cùng cô đi đến hết quãng đời còn lại.
Phó Doanh Xuyên hỏi: “Vậy cậu định làm gì?”
Ngôn Trạm uống cạn rượu trong ly, đáp: “Yêu cô ấy.”
—— Để cô được sống một cuộc sống tốt đẹp, hạnh phúc nhất.
~
Tác giả có lời muốn nói: Ngôn Nhị Cẩu sắp thành công, cùng cổ vũ cho anh ấy đi!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...