Cạm Bẫy Dịu Dàng


Editor: YuuTuần lễ vàng tháng 11 đúng hẹn mà tới.
Uống cốc nào thì cũng thành hương tiêu ngọc vẫn (*) thôi.
Nhưng ở trước mặt Ngôn Trạm, cô chỉ là một con búp bê nhỏ xinh, muốn bế lên cũng vô cùng dễ dàng.
Có lẽ cô nên tìm một cơ hội nào đó để nói rõ ràng với người ta, cô không muốn mọi chuyện càng lúc càng tệ đi.
Sáng sớm ngày mùng 3, Trần Diệp An và Viên Tây đến Vân Nặc đón Nam Chức, sau đó cùng đến khu nghỉ dưỡng mới được xây dựng cách đây không lâu ở thành phố B.
Mới chỉ gặp mặt một lần thôi mà, như vậy có hơi…
Khoảnh khắc được giải thoát, Nam Chức quay người lại đấm mạnh Ngôn Trạm một cái, nói: “Anh đọc 《Bá đạo tổng tài yêu tôi》 nhiều quá rồi đúng không? Anh quản chuyện tôi đi cưỡi ngựa với ai làm gì? Dù sao cũng không phải…”
Chức năng thao thao bất tuyệt tự động được bật lên, miệng nói không ngừng nghỉ.
Nam Chức xách theo một túi hành lý nhỏ, vừa lên xe liền nói buồn ngủ quá rồi ngủ thiếp đi.
Ngôn Trạm không có thói quen nói chuyện với người khác trong bãi đỗ xe, vì vậy anh đã nói “Đi vào thôi”.

Mọi người lập tức rảo bước vào bên trong.
Ngôn Trạm lạnh lùng nói: “Vẫn còn ấm.”
Tổ hợp [An Tây] mài dao xoèn xoẹt: Có giỏi thì ngủ luôn đi.
Ngôn Trạm dùng cả hai tay siết chặt tay cô, một chân giơ lên trói buộc chân cô lại, khiến cô hoàn toàn bất động.
Sau hai tiếng lái xe, chiếc xe chạy vào khu nghỉ dưỡng.
Nam Chức vừa định mở miệng thì Trần Diệp An nói chen vào: “Ngôn tổng thật chu đáo, chúng tôi sẽ đi nếm thử ngay bây giờ.

Đều đạt đến trình độ Michelin chứ?”
Khang Tuyền không nói gì, cúi đầu nhìn sang một bên để che giấu vẻ mặt mất tự nhiên.
*
“Lớn quá.” Viên Tây nhìn qua cửa sổ, nói: “Số những kẻ lắm tiền chính là được hưởng thụ mà.

Có cho tớ tiền tớ cũng không biết tới những chỗ như này.”
Vậy anh buông tay ra được chưa!
Nam Chức vừa bước xuống xe liền đụng phải ánh mắt của người đàn ông.

Cô gãi gãi mặt, cúi đầu làm như không nhìn thấy.
Không gian xanh rộng lớn như kéo dài vô biên, nối liền tới tận trời cao.
“Không sao.” Anh ta nói: “Tôi đã từng tập cưỡi ngựa, còn nhận được giấy chứng nhận nữa.

Lát nữa chúng ta có thể cưỡi ngựa cùng nhau.”
Thực ra anh không phải là một người tuân thủ nguyên tắc.
Cây cối xanh tươi được cắt tỉa thành nhiều hình thù, còn có cả đài phun nước khổng lồ, các tòa nhà mang phong cách châu Âu khác nhau, tất cả giống hệt như một thế giới cổ tích đầy mộng mơ.
Cô nhân cơ hội mà xoay người lại để mở cửa, nhưng vừa mới mở ra một kẽ hở, cô vô tình nhìn thấy Bùi Sâm đang cầm điện thoại đi ngang qua.
“Nếu em không muốn anh mở cửa, vậy thì nghe lời anh, không được đi.”
“Lớn quá.” Viên Tây nhìn qua cửa sổ, nói: “Số những kẻ lắm tiền chính là được hưởng thụ mà.

Có cho tớ tiền tớ cũng không biết tới những chỗ như này.”
Trần Diệp An nhìn theo bảng chỉ dẫn mà rẽ trái, trả lời: “Mạch não của những kẻ lắm tiền không đơn giản chút nào.”
“Anh đã cho người chuẩn bị chút trà bánh, chúng ta ăn một chút nhé?”
Khu nghỉ dưỡng hiện đang hoạt động thử nghiệm nên không mở cửa hoàn toàn cho công chúng, vì vậy trong kỳ nghỉ vàng đáng lẽ đầy ắp người thì nơi này lại vô cùng vắng vẻ.
Viên Tây lay Nam Chức: “Dậy đi! Chúng ta tới nơi rồi!”
Lão Phật gia, anh bị ma quỷ nhập vào đúng không!
Nam Chức đứng trong cơn cuồng phong lạnh đến thấu xương, tóc trên đầu sắp bị thổi bay toàn bộ.
Nam Chức miễn cưỡng mở mắt ra.
“Giao cho tôi!”
Ngôn Trạm đã đợi được một lúc trong bãi đỗ xe VIP, khi chiếc miniCooper lái tới, chiếc đèn màu xanh lá liền bật lên.
Nam Chức đặt cốc trà xuống, nói: “Xin lỗi, tôi có chút chuyện nên đi trước, thật có lỗi.”
“Kể từ lần trước chúng ta gặp mặt, tôi đã về nhà và đọc rất nhiều sách về lồng tiếng.” Anh ta nói: “Tôi có mấy vấn đề không hiểu, tôi có thể hỏi cô được không.

Cô cũng đừng chê tôi ngốc nhé.”
Tôi vốn dĩ cũng không định đi.
Anh cất máy tính bảng đi rồi xuống xe.
Khang Tuyền thật sự muốn tát chết tên Lăng Hách to mồm chết tiệt này, còn chưa đủ đáng sợ à mà muốn làm loạn nữa!
Trần Diệp An vừa đỗ xe xong liền hạ cửa kính xe xuống, hét lớn: “Ngôn tổng, chúng tôi tới rồi đây! Cảm ơn lòng hiếu khách của anh!”
Nhưng chưa kịp bước hai bước thì một chiếc xe khác phóng vào bãi đỗ xe.
Ngôn Trạm gật đầu, Phương Bác đi tới mở cửa xe ra.
Bây giờ không chỉ giăng bẫy bình thường nữa mà bẫy còn được nâng cấp hơn hẳn.
Bùi Sâm nhấp một ngụm trà, nói: “Tôi có mà, Nam Chức chính là bạn của tôi.”
Nam Chức vừa bước xuống xe liền đụng phải ánh mắt của người đàn ông.

Cô gãi gãi mặt, cúi đầu làm như không nhìn thấy.
Lần này, Nam Chức thực sự bị “đóng đinh” vào cửa.
Thời gian quay trở về đêm đó ——
Người đàn ông này đúng là một người kỳ lạ.
“Hả?” Cô thu lại ánh mắt đang nhìn bàn tay của người đàn ông: “Chưa có kế hoạch gì cả.

Chắc có lẽ sẽ đi ăn cơm và đi dạo phố với tụi anh Trần, hoặc là không ra khỏi nhà.”
Ngôn Trạm không để Nam Chức rửa bát.
Nam Chức giật mình.
“Cô Trần, xin chào.”
Quai hàm của Ngôn Trạm căng chặt, lực trên cánh tay cũng vô thức tăng lên.
Lý do rất đơn giản: Tay bị thương, không rửa được.
Nhưng sự thật đã chứng minh: Làm loạn chưa đủ.
Lý do rất đơn giản: Tay bị thương, không rửa được.
Nam Chức không còn cách nào khác để bù cho bữa ăn này nên đành đề nghị đưa Quýt nhỏ về nhà.
Nam Chức xách theo một túi hành lý nhỏ, vừa lên xe liền nói buồn ngủ quá rồi ngủ thiếp đi.
Rốt cuộc cô đang sợ điều gì chứ?
Kết quả Ngôn Trạm lại nói: “Em không thể ở nhà anh trai thêm một lúc được sao?”
Lăng Hách tháo kính ra, nở một nụ cười quyến rũ: “Chào buổi sáng cô Nam.

Cô Viên cũng ở đây sao, cả… Cô Trần nữa, chào buổi sáng.”
“Đúng, là duyên phận.” Bùi Sâm càng thêm ngượng ngùng: “Tôi cũng cảm thấy đấy là duyên phận.

Duyên phận… Đặc biệt tốt.”
“…”
Nam Chức còn chưa kịp phản ứng lại thì cổ tay đã bị siết chặt, sau đó một lực mạnh đến đáng sợ kéo cô vào phòng vệ sinh bên cạnh.
Nam Chức đành phải ngồi nhìn anh trai rửa bát.
Một cốc thuốc trừ sâu DDVP, một cốc hạc đỉnh hồng (*).
Rầm!
Trước đó cô đã phát hiện ra đôi bàn tay của người đàn ông này rất “đáng giá”.
Thật ra, nếu anh nghĩ đây là cách giúp tôi, thì không phải là không thể.
Đúng, sợ cái gì mà sợ.
Trắng bệch không chút huyết sắc, xương tay hiện lên rõ ràng nhưng không hề gầy guộc, ngón tay thon dài lại gợi cảm, thậm chí gân xanh trên mu bàn tay cũng rất đẹp.
[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại WordPress của Uri Micasa.
Lúc rửa bát càng giống hệt một tác phẩm nghệ thuật.
Không dễ chơi chút nào, anh chàng này quá nghiêm túc.
Ngôn Trạm hỏi: “Em đã có kế hoạch gì cho tuần lễ vàng tháng 11 chưa?”
Nam Chức nghĩ anh cần phải giải quyết chuyện riêng của mình, cái trò ném bóng qua lại này cũng đã đến hồi kết, đã đến lúc cô phải về nhà rồi.
Nam Chức đi tới mở cửa, người đàn ông trực tiếp ấn vai cô, đè cô lên cánh cửa.
“… Ồ.”
“Hả?” Cô thu lại ánh mắt đang nhìn bàn tay của người đàn ông: “Chưa có kế hoạch gì cả.

Chắc có lẽ sẽ đi ăn cơm và đi dạo phố với tụi anh Trần, hoặc là không ra khỏi nhà.”
Trong lúc bế tắc, Bùi Sâm đã tự mình xuống nước tìm lối thoát trước, nói rằng cốc của anh ta giờ đã nguội, nên lấy cốc khác thì tốt hơn.
Ngôn Trạm nói “Ừ” rồi đề nghị: “Vậy tới khu nghỉ dưỡng chơi một ngày thì sao?”
“…”
Khang Tuyền lẳng lặng đi tới, không dám nhìn Ngôn Trạm, chỉ nói: “Càng nhiều người càng vui mà, chúng ta đi vào thôi, vào thôi.”
Nam Chức từ chối.
Nam Chức đứng trước gương thuận tiện trang điểm lại.
“Nếu bây giờ anh mở cửa ra, hắn ta còn dám nhớ thương em không?”
Các khu nghỉ dưỡng của Thịnh Trân đều là những khu nghỉ dưỡng cao cấp hàng đầu, ở thành phố B cũng mới xây một cái.
Là hai chiếc mới đúng.

Chi phí cho một đêm ở đó gần bằng một tháng lương của người bình thường, Trần Diệp An và Viên Tây chắc chắn sẽ không nỡ bỏ ra từng đấy tiền.

Hơn nữa bọn họ đều là những người trẻ tuổi, cũng không quá quan tâm đến mấy cái gọi là “hưởng thụ” như này.
“Mời bạn em đi cùng.” Ngôn Trạm lau tay, không quay lại nhìn dù chỉ một lần, sau đó ném khăn giấy vào thùng rác: “Không thu phí.”
“Vậy tôi càng không đi.”
“Anh Bùi, anh nói anh đến làm khách ở nhà họ Khang và đến đây sau khi được nghe kể chuyện, sao anh không dẫn thêm mấy người bạn nữa?”
Nam Chức nói: “Cảm ơn lòng tốt của anh.

Anh Trần cũng khá bận, chúng tôi ăn một bữa cơm cùng nhau ở đây cũng được.”
Bùi Sâm hỏi: “Nam Chức, cô biết cưỡi ngựa không?”
Ngôn Trạm không nói nhiều, xoay người lấy điện thoại ra gọi điện.
Nam Chức cảm nhận được, nhưng cô cũng không cúi đầu, chỉ hỏi: “Tôi không thể cưỡi được nên mới tìm một người đưa tôi đi cùng, như vậy không được sao?”
Tổ hợp [An Tây] mài dao xoèn xoẹt: Có giỏi thì ngủ luôn đi.
Hai người đối mặt với nhau, từng nhịp đập trái tim hòa quyện vào nhau.
Nam Chức nghĩ anh cần phải giải quyết chuyện riêng của mình, cái trò ném bóng qua lại này cũng đã đến hồi kết, đã đến lúc cô phải về nhà rồi.
Nhưng Ngôn Trạm lại không hề vươn tay ra.
Đang cúi người xuống ôm Quýt nhỏ lên thì cô nghe thấy ——
Còn nhớ hồi đó, hai người bọn họ cùng hút thuốc trên sân thượng, nhưng người duy nhất bị phê bình chỉ có anh ta.
“Cô Trần, xin chào.”
Thật tiếc vì nó quá đắt, cô ấy không thể mua được.
Từ đó tới giờ, anh đã rất kìm chế.
Cô Trần nào?
Nam Chức như dẫm trên phong hỏa luân mà rời khỏi Nhã Đình.
“Tôi muốn mời cô và bạn bè đến khu nghỉ dưỡng để tham quan trong kỳ nghỉ lễ tháng 11 tới.

Cô Trần có rảnh không?”
Tuy cách ống nghe phải đến vài mét nhưng Nam Chức vẫn có thể nghe thấy Trần Diệp An hét lên: “Tôi rảnh! Tôi rất rảnh! Tôi không có việc gì cả, chỉ có rất nhiều thời gian rảnh thôi!”
Nhưng khi nhìn vào mắt người đàn ông, còn cả lửa giận càng lúc càng bùng cháy mãnh liệt hơn bên trong đó, cô vẫn không biết mình đã mắc phải sai lầm nào, cô chỉ muốn chống lại anh thôi.
Ngôn Trạm nói: “Nhưng…”
“Thứ lỗi cho sự mạo muội của tôi, nhưng anh với cô Nam quen biết nhau như thế nào vậy?” Lăng Hách lại hỏi: “Trước đây tôi chưa từng nghe cô Nam nhắc tới, chỉ là tôi tò mò thôi.”
Trần Diệp An cười phóng khoáng, nói: “Anh khách sao làm gì? Cứ gọi anh Trần là được rồi.”
“Giao cho tôi!”
Trà nóng cũng không xua tan được cái lạnh.
Anh ta chưa từng nhìn thấy Ngôn Trạm bực bội như vậy.

Nếu Nam Chức không ở đây, có lẽ người nào đó sẽ lật cái bàn lên rồi ném người ta xuống hồ mất.
Bên này, cuộc gọi của Ngôn Trạm vừa kết thúc thì chuông điện thoại của Nam Chức vang lên sau đúng một giây.
“Tại sao?” Cô hỏi một cách chân thành: “Nếu tôi ngã, ai sẽ chịu trách nhiệm?”
Ngôn Trạm nói: “Nhưng…”
“…”
“Biết cái gì?”
Xem như anh lợi hại.
Xem như anh lợi hại.
Bây giờ không chỉ giăng bẫy bình thường nữa mà bẫy còn được nâng cấp hơn hẳn.
Phương Bác nói: “Ba sao.”
*
“Vâng, đúng vậy.” Nam Chức cười cứng nhắc: “Anh Bùi cũng tới đây chơi sao.”
“…”
“Đi đường vất vả rồi.”
Nam Chức ngẩng đầu, cái tên chó này không biết đã đi tới từ lúc nào, vậy mà một chút tiếng động cũng không có.
Ngón cái của người đàn ông vuốt ve làn da mỏng manh của cô gái, hỏi lại: “Nếu anh không buông thì sao?”
“…”
Nam Chức lau khô tay, sau đó mở cửa phòng vệ sinh ra.
“Anh đã cho người chuẩn bị chút trà bánh, chúng ta ăn một chút nhé?”
Nhưng cô không thể nói được lời nào.
Ngôn Trạm nhìn thấy đôi mắt to tròn của cô có phần lơ đễnh, cho rằng cô đang nghĩ lý do để từ chối mình, trong lòng lại nổi lên cơn tức giận.
Mọi người đang chuẩn bị rời đi thì một chiếc Bugatti Veyron màu tím hùng hổ tấp vào bãi đỗ xe.
Nam Chức vừa định mở miệng thì Trần Diệp An nói chen vào: “Ngôn tổng thật chu đáo, chúng tôi sẽ đi nếm thử ngay bây giờ.

Đều đạt đến trình độ Michelin chứ?”
Tuần lễ vàng tháng 11 đúng hẹn mà tới.
Nhưng bỏ đi, không cần biết cô sợ cái gì, trước tiên cứ bình tĩnh lại đã rồi nói sau.
Phương Bác nói: “Ba sao.”
Trần Diệp An cấu cô, hạ giọng nói: “Cậu nhìn thử mặt lão Phật gia xem!”
Mọi người đang chuẩn bị rời đi thì một chiếc Bugatti Veyron màu tím hùng hổ tấp vào bãi đỗ xe.
Ngôn Trạm đã đợi được một lúc trong bãi đỗ xe VIP, khi chiếc miniCooper lái tới, chiếc đèn màu xanh lá liền bật lên.
Trong lúc nhất thời, Nam Chức không thể phân biệt được là nhịp tim cô đập nhanh hay là nhịp tim anh đập nhanh nữa.
Trần Diệp An nhìn theo bảng chỉ dẫn mà rẽ trái, trả lời: “Mạch não của những kẻ lắm tiền không đơn giản chút nào.”
Chiếc xe đó lùi vào gara, đèn xe nhấp nháy liên hồi, sau đó Lăng Hách bước ra khỏi xe với tốc độ ma quỷ.
Viên Tây lay Nam Chức: “Dậy đi! Chúng ta tới nơi rồi!”
“Tất cả đều ở đây rồi sao.” Lăng Hách xoay chìa khóa xe, cà lơ phất phơ: “Lão Khang đâu?”
Cơ hội trước mắt tốt như vậy, không tận dụng thì quá phí.
Trần Diệp An nhìn chằm chằm vào chiếc dream car của mình, nước dãi nhỏ giọt.
Thật tiếc vì nó quá đắt, cô ấy không thể mua được.
Nghĩ đến điều này, Lăng Hách lại thấy bực.
Nhưng bây giờ nhìn thấy chiếc xe mà mình thích gọi mời như vậy, cô ấy nghĩ, sau này sẽ không bỏ lỡ nó nữa.
Chi phí cho một đêm ở đó gần bằng một tháng lương của người bình thường, Trần Diệp An và Viên Tây chắc chắn sẽ không nỡ bỏ ra từng đấy tiền.

Hơn nữa bọn họ đều là những người trẻ tuổi, cũng không quá quan tâm đến mấy cái gọi là “hưởng thụ” như này.
“Lăng tổng, buổi sáng tốt lành.”
Bùi Sâm vẫn đi đi lại lại ở ngoài cửa, có lẽ đang “nằm vùng” ở trước cửa phòng vệ sinh nữ.
Lăng Hách tháo kính ra, nở một nụ cười quyến rũ: “Chào buổi sáng cô Nam.

Cô Viên cũng ở đây sao, cả… Cô Trần nữa, chào buổi sáng.”
Nói ra chắc người khác sẽ không tin nhưng tên đàn ông cấm dục, kiêu ngạo, lạnh lùng này thực ra nổi loạn từ tận xương tủy.
Bùi Sâm không hề che giấu, chỉ có mặt hơi đỏ một chút.

Anh ta nhìn Nam Chức, trả lời: “Chúng tôi quen biết nhau trong một buổi xem mắt cách đây vài ngày.”
Trần Diệp An cười phóng khoáng, nói: “Anh khách sao làm gì? Cứ gọi anh Trần là được rồi.”
Nhưng lý trí nói với cô rằng, nhất định phải ngăn nó lại.
“…”
Nam Chức hoàn hồn, nhíu mày nói: “Anh dùng lực lớn như vậy làm gì? Làm đau tôi rồi.”
Mẹ nó, tôi đã luyện tửu lượng rồi, lần này tôi sẽ uống chết cô!
“…”
“Em thực sự muốn đi cưỡi ngựa với hắn ta sao?”
Ngôn Trạm không có thói quen nói chuyện với người khác trong bãi đỗ xe, vì vậy anh đã nói “Đi vào thôi”.

Mọi người lập tức rảo bước vào bên trong.
Sáng sớm ngày mùng 3, Trần Diệp An và Viên Tây đến Vân Nặc đón Nam Chức, sau đó cùng đến khu nghỉ dưỡng mới được xây dựng cách đây không lâu ở thành phố B.
Nhưng chưa kịp bước hai bước thì một chiếc xe khác phóng vào bãi đỗ xe.
Là hai chiếc mới đúng.
Sau lưng lại vang lên một câu nói: “Lần sau không nghe lời anh trai, anh trai sẽ phạt em.”
Có thể giải quyết được một vấn đề.
Chiếc Bentley dừng lại bên cạnh Bugatti Veyron, sau đó Khang Tuyền bước xuống xe.
Ngôn Trạm hỏi: “Em đã có kế hoạch gì cho tuần lễ vàng tháng 11 chưa?”
Lăng Hách đang định chào hỏi thì một chiếc Lamborghini nữa dừng lại bên cạnh chiếc miniCooper.
“Em cười với người đàn ông kia, tán gẫu với người đàn ông kia…” Anh nhìn đôi môi ửng hồng của cô: “Anh tức giận.”
Trần Diệp An và Viên Tây: Hôm nay đến xem triển lãm ô tô à?
Nam Chức giải thích ngắn gọn mọi chuyện.
Ngôn Trạm nghe vậy liền buông tay ra.
“Lão Khang, dậy sớm quá đó.” Lăng Hách ngáp một cái.
Xin lỗi, nhưng không phải.
Khang Tuyền không nói gì, cúi đầu nhìn sang một bên để che giấu vẻ mặt mất tự nhiên.
Bùi Sâm dù ở đâu cũng không quá lạ lẫm.
Anh đang nói nhảm à!

—— Bùi Sâm bước từ trên chiếc Lamborghini xuống.
Ngôn Trạm xoay người rời đi.
“Cái, cái gì cơ?”
Bùi Sâm vẫy tay, cười nói: “Nơi này tuyệt thật.

Hôm nào đó tôi phải mời bạn tới đây để chơi mới được.”
Sau hai tiếng lái xe, chiếc xe chạy vào khu nghỉ dưỡng.
“Tớ đã tạo nghiệp gì chứ, còn phải tới Tu La tràng trong kỳ nghỉ tuyệt vời này nữa.” Trần Diệp An nhắm mắt lại, không thể yêu thương nổi.
Anh ta vừa nói vừa đi về phía Nam Chức.

Nam Chức lại cảm thấy phía bên trái mình như rơi vào Nam Cực một lần nữa.
Đâu phải chỉ chọc tức anh thôi đâu.
“Ngôn tổng, Lăng tổng, rất hân hạnh được gặp mặt.”
Chức Chức: [Cậu nói thử xem?]
Bùi Sâm vươn tay ra, Lăng Hách liếc nhìn Ngôn Trạm, sau đó bắt tay trước.
Nhưng Ngôn Trạm lại không hề vươn tay ra.
Trước đó cô đã phát hiện ra đôi bàn tay của người đàn ông này rất “đáng giá”.
Bùi Sâm tỏ vẻ thản nhiên, cũng không quá để tâm lắm.

Anh ta quay đầu nhìn Nam Chức, cười nói: “Lại gặp mặt rồi.”
“Vâng, đúng vậy.” Nam Chức cười cứng nhắc: “Anh Bùi cũng tới đây chơi sao.”
“Ở đây có quy định hai người không thể cưỡi cùng một con sao?” Cô vô tội chớp mắt.
Bùi Sâm giải thích: “Vốn dĩ tôi không có kế hoạch này.

Nhưng hôm qua tôi đến nhà họ Khang làm khách, nghe bà Khang nói đến chuyện cô và anh Khang tới đây nghỉ ngơi, cho nên tôi đã mặt dày xin anh Khang cho tôi đi cùng.”
“… Ồ.”
Nam Chức ngẩng đầu, cái tên chó này không biết đã đi tới từ lúc nào, vậy mà một chút tiếng động cũng không có.
Bầu không khí ngưng đọng lại, đến những con quạ đen còn không thể chuyển động cánh.
Ngoài cửa, Bùi Sâm kinh ngạc: “Ơ, mình vừa mới nghe thấy tiếng chuông điện thoại mà nhỉ.

Nam Chức? Nam Chức, cô có ở trong đó không?”
Khang Tuyền lẳng lặng đi tới, không dám nhìn Ngôn Trạm, chỉ nói: “Càng nhiều người càng vui mà, chúng ta đi vào thôi, vào thôi.”
“Ngoan.”
Anh ta không muốn chết tại bãi đỗ xe.
Đang yên đang lành cô cưỡi ngựa cùng với “con vẹt” kia làm gì!
Bùi Sâm vẫy tay, cười nói: “Nơi này tuyệt thật.

Hôm nào đó tôi phải mời bạn tới đây để chơi mới được.”
Ngôn Trạm xoay người rời đi.
Cô muốn uống một ngụm trà nóng, nhưng vừa mới vươn tay ra thì hai cái cốc đồng thời được đưa tới trước mặt cô.
Nam Chức vô thức nhìn theo anh, kết quả lại bị Bùi Sâm chắn mất tầm nhìn.
(*) hạc đỉnh hồng: Theo nhiều sử liệu từ thời nhà Tống, được biết Hạc Đỉnh Hồng thực chất chính là hồng tì thạch, một loại đá có chứa chất kịch độc.

Sau này do nguồn gốc của loại đá này được tìm thấy ở khu vực Tín Châu (nay thuộc Hồ Nam, Trung Quốc) nên sử sách đã gọi nó là thạch tín.
“Kể từ lần trước chúng ta gặp mặt, tôi đã về nhà và đọc rất nhiều sách về lồng tiếng.” Anh ta nói: “Tôi có mấy vấn đề không hiểu, tôi có thể hỏi cô được không.

Cô cũng đừng chê tôi ngốc nhé.”
“Lão Khang, dậy sớm quá đó.” Lăng Hách ngáp một cái.
“…”
(*) pháo hôi: là nhân vật phản diện hoặc xui xẻo hơn chính là nhân vật hi sinh, mục đích làm nền cho nhân vật chính.

Những nhân vật này thường được tác giả dùng tạo những mối mâu thuẫn giữa nhân vật chính và những nhân vật xung quanh hoặc với người yêu của nhân vật chính.
Khi còn đi học, anh là một đứa trẻ con nhà người ta tiêu chuẩn.

Nhưng cũng nhờ khuôn mặt đẹp trai và luôn vững vàng ở vị trí đầu tiên của lớp, các thầy cô đều mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua.
Ngôn Trạm nghiêng người, cúi đầu xuống, thân hình cao lớn hoàn toàn bao lấy cô gái nhỏ nhắn.
Đương nhiên là được, nhưng không phải anh là tiến sĩ nghiên cứu cơ học lượng tử sao.
Bước vào sảnh, Trần Diệp An và Viên Tây nhân cơ hội hỏi Nam Chức đã xảy ra chuyện gì?
Nam Chức giải thích ngắn gọn mọi chuyện.
“…”
Sau khi nghe xong, hai người họ một người amen, một người trời ơi.
Rầm.
“Anh chịu, anh chịu trách nhiệm với em cả đời.”
“Tớ đã tạo nghiệp gì chứ, còn phải tới Tu La tràng trong kỳ nghỉ tuyệt vời này nữa.” Trần Diệp An nhắm mắt lại, không thể yêu thương nổi.
Nam Chức tức giận, nhấc chân lên định đá anh, nhưng người đàn ông đã đoán trước được rất nhanh, ép chặt cô không có lối thoát.
Viên Tây nói: “Không sao.

Trong tiểu thuyết thì mấy người như chúng ta được gọi là pháo hôi (*), không liên lụy đến đâu.”
“Em cười với người đàn ông kia, tán gẫu với người đàn ông kia…” Anh nhìn đôi môi ửng hồng của cô: “Anh tức giận.”(*) pháo hôi: là nhân vật phản diện hoặc xui xẻo hơn chính là nhân vật hi sinh, mục đích làm nền cho nhân vật chính.

Những nhân vật này thường được tác giả dùng tạo những mối mâu thuẫn giữa nhân vật chính và những nhân vật xung quanh hoặc với người yêu của nhân vật chính.
“Làm gì đến mức như vậy chứ.” Cô nói: “Cũng chỉ là đối tượng xem mắt thôi mà? Bọn tớ cũng không nói chuyện gì nhiều, bạn bè bình thường thôi.”
Nam Chức đảo mắt.
Không gian xanh rộng lớn như kéo dài vô biên, nối liền tới tận trời cao.
“Làm gì đến mức như vậy chứ.” Cô nói: “Cũng chỉ là đối tượng xem mắt thôi mà? Bọn tớ cũng không nói chuyện gì nhiều, bạn bè bình thường thôi.”
Bùi Sâm vươn tay ra, Lăng Hách liếc nhìn Ngôn Trạm, sau đó bắt tay trước.
Trần Diệp An cấu cô, hạ giọng nói: “Cậu nhìn thử mặt lão Phật gia xem!”
“…”
Không, cô thật sự không dám nhìn.
Dưới sự chỉ dẫn của vị quản gia độc quyền, bọn họ đi đến bên hồ Nhã Đình để thưởng thức chút trà bánh.
Bùi Sâm dù ở đâu cũng không quá lạ lẫm.
Nam Chức cúi đầu, lẩm bẩm: “Biết rồi.”
Chức năng thao thao bất tuyệt tự động được bật lên, miệng nói không ngừng nghỉ.
“Không được.”
Tây ngốc: [OK]
Không chỉ Ngôn Trạm thấy phiền mà đến cả Trần Diệp An cũng muốn nhét điểm tâm vào miệng anh ta, để anh ta có thể yên lặng.
Nam Chức hỏi nhân viên phục vụ phòng vệ sinh ở đâu, sau đó rẽ vào hành lang dài yên tĩnh.
Mà Lăng Hách phải dậy sớm ngồi một bên nín cười.
Anh ta chưa từng nhìn thấy Ngôn Trạm bực bội như vậy.

Nếu Nam Chức không ở đây, có lẽ người nào đó sẽ lật cái bàn lên rồi ném người ta xuống hồ mất.
Nói ra chắc người khác sẽ không tin nhưng tên đàn ông cấm dục, kiêu ngạo, lạnh lùng này thực ra nổi loạn từ tận xương tủy.
Khi còn đi học, anh là một đứa trẻ con nhà người ta tiêu chuẩn.

Nhưng cũng nhờ khuôn mặt đẹp trai và luôn vững vàng ở vị trí đầu tiên của lớp, các thầy cô đều mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua.
Mà Lăng Hách phải dậy sớm ngồi một bên nín cười.
Nam Chức lắc đầu.
Còn nhớ hồi đó, hai người bọn họ cùng hút thuốc trên sân thượng, nhưng người duy nhất bị phê bình chỉ có anh ta.
Nghĩ đến điều này, Lăng Hách lại thấy bực.
Cơ hội trước mắt tốt như vậy, không tận dụng thì quá phí.
Nam Chức miễn cưỡng mở mắt ra.
“Anh Bùi, anh nói anh đến làm khách ở nhà họ Khang và đến đây sau khi được nghe kể chuyện, sao anh không dẫn thêm mấy người bạn nữa?”
Bùi Sâm nhấp một ngụm trà, nói: “Tôi có mà, Nam Chức chính là bạn của tôi.”
Các khu nghỉ dưỡng của Thịnh Trân đều là những khu nghỉ dưỡng cao cấp hàng đầu, ở thành phố B cũng mới xây một cái.
Lăng Hách tỏ vẻ ngạc nhiên, gật gật đầu: “Ra vậy.”
“…”
Khang Tuyền thật sự muốn tát chết tên Lăng Hách to mồm chết tiệt này, còn chưa đủ đáng sợ à mà muốn làm loạn nữa!
Viên Tây nói: “Không sao.


Trong tiểu thuyết thì mấy người như chúng ta được gọi là pháo hôi (*), không liên lụy đến đâu.”
Nhưng sự thật đã chứng minh: Làm loạn chưa đủ.
“Thứ lỗi cho sự mạo muội của tôi, nhưng anh với cô Nam quen biết nhau như thế nào vậy?” Lăng Hách lại hỏi: “Trước đây tôi chưa từng nghe cô Nam nhắc tới, chỉ là tôi tò mò thôi.”
Bùi Sâm không hề che giấu, chỉ có mặt hơi đỏ một chút.

Anh ta nhìn Nam Chức, trả lời: “Chúng tôi quen biết nhau trong một buổi xem mắt cách đây vài ngày.”
“Ồ, đó cũng là duyên phận đấy.”
(*) pháo hôi: là nhân vật phản diện hoặc xui xẻo hơn chính là nhân vật hi sinh, mục đích làm nền cho nhân vật chính.

Những nhân vật này thường được tác giả dùng tạo những mối mâu thuẫn giữa nhân vật chính và những nhân vật xung quanh hoặc với người yêu của nhân vật chính.
Ngôn Trạm gật đầu, Phương Bác đi tới mở cửa xe ra.
“Đúng, là duyên phận.” Bùi Sâm càng thêm ngượng ngùng: “Tôi cũng cảm thấy đấy là duyên phận.

Duyên phận… Đặc biệt tốt.”
“Tôi đương nhiên không hiểu rõ anh.” Nam Chức nói: “Anh mau buông tay ra đi, chúng ta từ từ nói chuyện.”
Gió Nam Cực, càng thổi mạnh hơn!
Bùi Sâm kia là người rất tốt, để làm bạn thì quá tuyệt.
Nam Chức đứng trong cơn cuồng phong lạnh đến thấu xương, tóc trên đầu sắp bị thổi bay toàn bộ.
Bước vào sảnh, Trần Diệp An và Viên Tây nhân cơ hội hỏi Nam Chức đã xảy ra chuyện gì?
Cô muốn uống một ngụm trà nóng, nhưng vừa mới vươn tay ra thì hai cái cốc đồng thời được đưa tới trước mặt cô.
Ngôn Trạm lạnh lùng nói: “Vẫn còn ấm.”
“Nhìn khói bay ra như vậy thì e là nóng lắm đó.” Bùi Sâm nói: “Nam Chức, cô uống cốc của tôi đi.”
“Ồ, đó cũng là duyên phận đấy.”
“…”
Chiếc Bentley dừng lại bên cạnh Bugatti Veyron, sau đó Khang Tuyền bước xuống xe.
Một cốc thuốc trừ sâu DDVP, một cốc hạc đỉnh hồng (*).
Ngôn Trạm ôm cô từ phía sau.

Một tay anh ôm chặt eo cô, tay còn lại bịt miệng cô lại, cố định cô ở giữa anh và cửa.
Còn nhớ hồi đó, hai người bọn họ cùng hút thuốc trên sân thượng, nhưng người duy nhất bị phê bình chỉ có anh ta.“Không được,” Anh ghé vào tai cô, giọng nói trầm xuống: “Cưỡi ngựa cùng với hắn ta.”(*) hạc đỉnh hồng: Theo nhiều sử liệu từ thời nhà Tống, được biết Hạc Đỉnh Hồng thực chất chính là hồng tì thạch, một loại đá có chứa chất kịch độc.

Sau này do nguồn gốc của loại đá này được tìm thấy ở khu vực Tín Châu (nay thuộc Hồ Nam, Trung Quốc) nên sử sách đã gọi nó là thạch tín.
Lúc rửa bát càng giống hệt một tác phẩm nghệ thuật.
Giọng của người đàn ông đột nhiên vang lên bên tai Nam Chức, giống như một chiếc lông vũ cực nhỏ, thản nhiên bay vào trong lỗ tai cô, thong thả bay lượn ở đó.
Uống cốc nào thì cũng thành hương tiêu ngọc vẫn (*) thôi.
(*) pháo hôi: là nhân vật phản diện hoặc xui xẻo hơn chính là nhân vật hi sinh, mục đích làm nền cho nhân vật chính.

Những nhân vật này thường được tác giả dùng tạo những mối mâu thuẫn giữa nhân vật chính và những nhân vật xung quanh hoặc với người yêu của nhân vật chính.Bùi Sâm giải thích: “Vốn dĩ tôi không có kế hoạch này.

Nhưng hôm qua tôi đến nhà họ Khang làm khách, nghe bà Khang nói đến chuyện cô và anh Khang tới đây nghỉ ngơi, cho nên tôi đã mặt dày xin anh Khang cho tôi đi cùng.”(*) hương tiêu ngọc vẫn (hương tan ngọc nát): chỉ những người con gái đẹp nhưng yểu mệnh.
Trong lúc bế tắc, Bùi Sâm đã tự mình xuống nước tìm lối thoát trước, nói rằng cốc của anh ta giờ đã nguội, nên lấy cốc khác thì tốt hơn.
Anh muốn cô nhìn thấy điểm tốt của mình, sự xuất sắc của mình.

Nhưng đó là điều anh muốn cô nhìn thấy chứ không phải con người thật của anh.
Nam Chức cầm lấy cốc trà mà Ngôn Trạm đưa.

Bùi Sâm lại nói: “Tôi nghe nói ở đây có một trang trại nuôi ngựa chuyên nghiệp, lát nữa chúng ta cùng đi cưỡi ngựa đi.”
Trên đường đi, cô điên cuồng gửi tin nhắn trong nhóm nhỏ.
Khang Tuyền vội nói: “Đúng, đi cưỡi ngựa đi! Cưỡi ngựa!”
Bùi Sâm hỏi: “Nam Chức, cô biết cưỡi ngựa không?”
Anh cất máy tính bảng đi rồi xuống xe.
Nam Chức lắc đầu.
“Không sao.” Anh ta nói: “Tôi đã từng tập cưỡi ngựa, còn nhận được giấy chứng nhận nữa.

Lát nữa chúng ta có thể cưỡi ngựa cùng nhau.”
Ngón tay lưu luyến trên cằm cô thêm một lúc rồi buông ra.
Mẹ nó, tôi đã luyện tửu lượng rồi, lần này tôi sẽ uống chết cô!
“…”
Trà nóng cũng không xua tan được cái lạnh.
Nam Chức đặt cốc trà xuống, nói: “Xin lỗi, tôi có chút chuyện nên đi trước, thật có lỗi.”
“…”
Anh ta không muốn chết tại bãi đỗ xe.
Nam Chức như dẫm trên phong hỏa luân mà rời khỏi Nhã Đình.
Trên đường đi, cô điên cuồng gửi tin nhắn trong nhóm nhỏ.
Nam Chức cuối cùng cũng thả lỏng.
Bùi Sâm giải thích: “Vốn dĩ tôi không có kế hoạch này.

Nhưng hôm qua tôi đến nhà họ Khang làm khách, nghe bà Khang nói đến chuyện cô và anh Khang tới đây nghỉ ngơi, cho nên tôi đã mặt dày xin anh Khang cho tôi đi cùng.”
Chức Chức: [Cứ nói là tớ mệt, hoặc là có việc, hoặc là không khỏe, lý do gì cũng được.

Tóm lại là tớ sẽ không quay về đấy nữa!]
“Sợ sao?”
Tuy cách ống nghe phải đến vài mét nhưng Nam Chức vẫn có thể nghe thấy Trần Diệp An hét lên: “Tôi rảnh! Tôi rất rảnh! Tôi không có việc gì cả, chỉ có rất nhiều thời gian rảnh thôi!”
Tây ngốc: [OK]
Siết chặt cổ tay cô, anh nghiến răng nói: “Em nghe chưa? Không được đi.”
Anh Trần: [Cậu trốn tránh làm gì?]
Bầu không khí ngưng đọng lại, đến những con quạ đen còn không thể chuyển động cánh.
Chức Chức: [Cậu nói thử xem?]
“Không được đi.”
Không, cô thật sự không dám nhìn.
Anh Trần: [Cậu cũng đâu có quan tâm đến lão Phật gia đâu, sợ cái gì mà sợ]
“Lăng tổng, buổi sáng tốt lành.”
“…”
Đúng, sợ cái gì mà sợ.
“Ngôn Trạm, tốt nhất anh đừng…”
Nhưng bỏ đi, không cần biết cô sợ cái gì, trước tiên cứ bình tĩnh lại đã rồi nói sau.
Ngôn Trạm nhìn chăm chú vào mắt cô.

Đôi con ngươi đen láy chứa đựng đầy hình bóng của anh, giống như thứ xinh đẹp này được sinh ra là vì anh, khiến anh không thể dời mắt.
Nam Chức hỏi nhân viên phục vụ phòng vệ sinh ở đâu, sau đó rẽ vào hành lang dài yên tĩnh.
Khu nghỉ dưỡng hiện đang hoạt động thử nghiệm nên không mở cửa hoàn toàn cho công chúng, vì vậy trong kỳ nghỉ vàng đáng lẽ đầy ắp người thì nơi này lại vô cùng vắng vẻ.
“Tôi chọc tức anh cái gì?”
Nam Chức đứng trước gương thuận tiện trang điểm lại.
Bùi Sâm tỏ vẻ thản nhiên, cũng không quá để tâm lắm.

Anh ta quay đầu nhìn Nam Chức, cười nói: “Lại gặp mặt rồi.”
Rốt cuộc cô đang sợ điều gì chứ?
Bên này, cuộc gọi của Ngôn Trạm vừa kết thúc thì chuông điện thoại của Nam Chức vang lên sau đúng một giây.
Bùi Sâm kia là người rất tốt, để làm bạn thì quá tuyệt.
Người lớn có ý tốt giới thiệu bạn cho cô, dù không thể trở thành người yêu, nhưng vẫn cần phải giữ mặt mũi cho người lớn, cho nên cô vẫn phải lễ phép và giữ thái độ đúng mực.
“Anh làm cái gì vậy!”
Nhưng, Bùi Sâm lại nghĩ hơi xa quá.
Nam Chức đành phải ngồi nhìn anh trai rửa bát.
Mới chỉ gặp mặt một lần thôi mà, như vậy có hơi…
Điện thoại của Nam Chức nhanh chóng đổ chuông, anh không nói lời nào, chỉ giật lấy nó rồi tắt đi.
Trần Diệp An vừa đỗ xe xong liền hạ cửa kính xe xuống, hét lớn: “Ngôn tổng, chúng tôi tới rồi đây! Cảm ơn lòng hiếu khách của anh!”
Có lẽ cô nên tìm một cơ hội nào đó để nói rõ ràng với người ta, cô không muốn mọi chuyện càng lúc càng tệ đi.
Nam Chức lau khô tay, sau đó mở cửa phòng vệ sinh ra.
Trước mặt đột nhiên xuất hiện một cơn gió mát quyện cùng với hương gỗ lành lạnh.
Dưới sự chỉ dẫn của vị quản gia độc quyền, bọn họ đi đến bên hồ Nhã Đình để thưởng thức chút trà bánh.
Nam Chức còn chưa kịp phản ứng lại thì cổ tay đã bị siết chặt, sau đó một lực mạnh đến đáng sợ kéo cô vào phòng vệ sinh bên cạnh.
Rầm!
Cuối cùng, khi người đàn đàn ông nhìn vào đôi mắt long lanh đáng thương của cô, trái tim anh cũng mềm nhũn ra.
Cánh cửa bị người đàn ông đóng sầm rồi khóa lại.
Ngôn Trạm không nói nhiều, xoay người lấy điện thoại ra gọi điện.
“Anh làm cái gì vậy!”
Nam Chức đi tới mở cửa, người đàn ông trực tiếp ấn vai cô, đè cô lên cánh cửa.
Thời gian quay trở về đêm đó ——
Trong ánh mắt người đàn ông toàn là lửa cháy ngùn ngụt.
“Không được đi.”
Sau khi nghe xong, hai người họ một người amen, một người trời ơi.
“Cái, cái gì cơ?”
Không chỉ Ngôn Trạm thấy phiền mà đến cả Trần Diệp An cũng muốn nhét điểm tâm vào miệng anh ta, để anh ta có thể yên lặng.
Trong ánh mắt người đàn ông toàn là lửa cháy ngùn ngụt.
Ngôn Trạm nghiêng người, cúi đầu xuống, thân hình cao lớn hoàn toàn bao lấy cô gái nhỏ nhắn.
Nam Chức cao 1m65, tuy không phải là cao lắm nhưng cũng vừa đẹp, chân còn dài miên man, dù thế nào cũng thấy rất cao.
Nhưng ở trước mặt Ngôn Trạm, cô chỉ là một con búp bê nhỏ xinh, muốn bế lên cũng vô cùng dễ dàng.
Mà ánh mắt của anh cũng càng ngày càng dữ dội hơn, như thể anh sắp nuốt chửng cô đến nơi.
“Không được,” Anh ghé vào tai cô, giọng nói trầm xuống: “Cưỡi ngựa cùng với hắn ta.”
“Tất cả đều ở đây rồi sao.” Lăng Hách xoay chìa khóa xe, cà lơ phất phơ: “Lão Khang đâu?”
“…”
Ngôn Trạm lại đóng cửa lại.
Anh đang nói nhảm à!

“Không được,” Anh ghé vào tai cô, giọng nói trầm xuống: “Cưỡi ngựa cùng với hắn ta.”
Đang yên đang lành cô cưỡi ngựa cùng với “con vẹt” kia làm gì!
Nam Chức đang định phản bác thì trong lòng chợt nảy lên một ý nghĩ khác —— Anh đang ăn giấm.
Người lớn có ý tốt giới thiệu bạn cho cô, dù không thể trở thành người yêu, nhưng vẫn cần phải giữ mặt mũi cho người lớn, cho nên cô vẫn phải lễ phép và giữ thái độ đúng mực.
Ngôn Trạm nhìn thấy đôi mắt to tròn của cô có phần lơ đễnh, cho rằng cô đang nghĩ lý do để từ chối mình, trong lòng lại nổi lên cơn tức giận.
Trần Diệp An nhìn chằm chằm vào chiếc dream car của mình, nước dãi nhỏ giọt.
Siết chặt cổ tay cô, anh nghiến răng nói: “Em nghe chưa? Không được đi.”
Ngôn Trạm nói “Ừ” rồi đề nghị: “Vậy tới khu nghỉ dưỡng chơi một ngày thì sao?”
Nam Chức hoàn hồn, nhíu mày nói: “Anh dùng lực lớn như vậy làm gì? Làm đau tôi rồi.”
Ngôn Trạm nghe vậy liền buông tay ra.
“…”
Khóe miệng Nam Chức không khỏi nhếch lên.
Khóe miệng Nam Chức không khỏi nhếch lên.
Cô nhân cơ hội mà xoay người lại để mở cửa, nhưng vừa mới mở ra một kẽ hở, cô vô tình nhìn thấy Bùi Sâm đang cầm điện thoại đi ngang qua.
“Đi đường vất vả rồi.”
Rầm.
(*) hương tiêu ngọc vẫn (hương tan ngọc nát): chỉ những người con gái đẹp nhưng yểu mệnh.
Ngôn Trạm lại đóng cửa lại.
Nhịp tim của Nam Chức đột nhiên hỗn loạn.
Điện thoại của Nam Chức nhanh chóng đổ chuông, anh không nói lời nào, chỉ giật lấy nó rồi tắt đi.
Ngoài cửa, Bùi Sâm kinh ngạc: “Ơ, mình vừa mới nghe thấy tiếng chuông điện thoại mà nhỉ.

Nam Chức? Nam Chức, cô có ở trong đó không?”
Nam Chức giật mình.
Anh Trần: [Cậu cũng đâu có quan tâm đến lão Phật gia đâu, sợ cái gì mà sợ]
Nhưng cô không thể nói được lời nào.
Ngôn Trạm ôm cô từ phía sau.

Một tay anh ôm chặt eo cô, tay còn lại bịt miệng cô lại, cố định cô ở giữa anh và cửa.
Bùi Sâm vẫn đi đi lại lại ở ngoài cửa, có lẽ đang “nằm vùng” ở trước cửa phòng vệ sinh nữ.
Ngôn Trạm không để Nam Chức rửa bát.
Người đàn ông này đúng là một người kỳ lạ.
Nam Chức không thể phán kháng, thầm nghĩ, anh không cần dùng đến não nữa đúng không, có khả năng đó sao?
“Em nói…”
Giọng của người đàn ông đột nhiên vang lên bên tai Nam Chức, giống như một chiếc lông vũ cực nhỏ, thản nhiên bay vào trong lỗ tai cô, thong thả bay lượn ở đó.
“Mời bạn em đi cùng.” Ngôn Trạm lau tay, không quay lại nhìn dù chỉ một lần, sau đó ném khăn giấy vào thùng rác: “Không thu phí.”
“Nếu bây giờ anh mở cửa ra, hắn ta còn dám nhớ thương em không?”
Cây cối xanh tươi được cắt tỉa thành nhiều hình thù, còn có cả đài phun nước khổng lồ, các tòa nhà mang phong cách châu Âu khác nhau, tất cả giống hệt như một thế giới cổ tích đầy mộng mơ.
“…”
Thật ra, nếu anh nghĩ đây là cách giúp tôi, thì không phải là không thể.
Có thể giải quyết được một vấn đề.
Lăng Hách đang định chào hỏi thì một chiếc Lamborghini nữa dừng lại bên cạnh chiếc miniCooper.
“Sợ sao?”
Xin lỗi, nhưng không phải.
“Nếu em không muốn anh mở cửa, vậy thì nghe lời anh, không được đi.”
Tôi vốn dĩ cũng không định đi.
Trắng bệch không chút huyết sắc, xương tay hiện lên rõ ràng nhưng không hề gầy guộc, ngón tay thon dài lại gợi cảm, thậm chí gân xanh trên mu bàn tay cũng rất đẹp.
Nam Chức khịt mũi một cái, xoay người mở cửa ra.
Nhưng Nam Chức không ngốc, cô ngoan ngoãn gật đầu.
Trần Diệp An và Viên Tây: Hôm nay đến xem triển lãm ô tô à?
Quả nhiên, sau khi nhận được câu trả lời của cô, người đàn ông liền buông lỏng tay.
“Ngôn tổng, Lăng tổng, rất hân hạnh được gặp mặt.”
Khoảnh khắc được giải thoát, Nam Chức quay người lại đấm mạnh Ngôn Trạm một cái, nói: “Anh đọc 《Bá đạo tổng tài yêu tôi》 nhiều quá rồi đúng không? Anh quản chuyện tôi đi cưỡi ngựa với ai làm gì? Dù sao cũng không phải…”
Nam Chức cầm lấy cốc trà mà Ngôn Trạm đưa.

Bùi Sâm lại nói: “Tôi nghe nói ở đây có một trang trại nuôi ngựa chuyên nghiệp, lát nữa chúng ta cùng đi cưỡi ngựa đi.”
Lần này, Nam Chức thực sự bị “đóng đinh” vào cửa.
Ngôn Trạm dùng cả hai tay siết chặt tay cô, một chân giơ lên trói buộc chân cô lại, khiến cô hoàn toàn bất động.
“Em thực sự muốn đi cưỡi ngựa với hắn ta sao?”
Nam Chức không thể phán kháng, thầm nghĩ, anh không cần dùng đến não nữa đúng không, có khả năng đó sao?
Nhưng khi nhìn vào mắt người đàn ông, còn cả lửa giận càng lúc càng bùng cháy mãnh liệt hơn bên trong đó, cô vẫn không biết mình đã mắc phải sai lầm nào, cô chỉ muốn chống lại anh thôi.
“Ở đây có quy định hai người không thể cưỡi cùng một con sao?” Cô vô tội chớp mắt.
Anh ta vừa nói vừa đi về phía Nam Chức.

Nam Chức lại cảm thấy phía bên trái mình như rơi vào Nam Cực một lần nữa.
Quai hàm của Ngôn Trạm căng chặt, lực trên cánh tay cũng vô thức tăng lên.
Nam Chức cảm nhận được, nhưng cô cũng không cúi đầu, chỉ hỏi: “Tôi không thể cưỡi được nên mới tìm một người đưa tôi đi cùng, như vậy không được sao?”
Nhưng Nam Chức không ngốc, cô ngoan ngoãn gật đầu.
“Không được.”
“Tại sao?” Cô hỏi một cách chân thành: “Nếu tôi ngã, ai sẽ chịu trách nhiệm?”
“Anh chịu, anh chịu trách nhiệm với em cả đời.”
“…”
Nam Chức không còn cách nào khác để bù cho bữa ăn này nên đành đề nghị đưa Quýt nhỏ về nhà.
Không dễ chơi chút nào, anh chàng này quá nghiêm túc.
Mà ánh mắt của anh cũng càng ngày càng dữ dội hơn, như thể anh sắp nuốt chửng cô đến nơi.
Nam Chức cúi đầu, lẩm bẩm: “Biết rồi.”
“Biết cái gì?”
Lăng Hách tỏ vẻ ngạc nhiên, gật gật đầu: “Ra vậy.”
“…”
Có phải anh bị bệnh đúng không? Còn biết cái gì nữa!
Nam Chức tức giận, nhấc chân lên định đá anh, nhưng người đàn ông đã đoán trước được rất nhanh, ép chặt cô không có lối thoát.
“Nhất định phải chọc tức anh sao, hả?”
Chức Chức: [Cứ nói là tớ mệt, hoặc là có việc, hoặc là không khỏe, lý do gì cũng được.

Tóm lại là tớ sẽ không quay về đấy nữa!]
“Tôi chọc tức anh cái gì?”
Đâu phải chỉ chọc tức anh thôi đâu.
Ngôn Trạm nhìn chăm chú vào mắt cô.

Đôi con ngươi đen láy chứa đựng đầy hình bóng của anh, giống như thứ xinh đẹp này được sinh ra là vì anh, khiến anh không thể dời mắt.
Nam Chức trở nên căng thẳng.

Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cô vội nói: “Tôi sẽ không cưỡi ngựa với Bùi Sâm, tôi tuyệt đối không có bất kỳ ý tứ gì khác với anh ta.”
Anh bị mê hoặc, tiến lại gần cô từng chút một, cho đến khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại vỏn vẹn mấy centimet.
“Em cười với người đàn ông kia, tán gẫu với người đàn ông kia…” Anh nhìn đôi môi ửng hồng của cô: “Anh tức giận.”
Nhịp tim của Nam Chức đột nhiên hỗn loạn.
Nhưng lý trí nói với cô rằng, nhất định phải ngăn nó lại.
“Ngôn Trạm, tốt nhất anh đừng…”
“Đừng làm gì?” Anh nắm lấy cằm cô, buộc cô phải nhìn mình: “Em đâu có hiểu rõ anh đâu.”
“…”
Từ đó tới giờ, anh đã rất kìm chế.
Anh muốn cô nhìn thấy điểm tốt của mình, sự xuất sắc của mình.

Nhưng đó là điều anh muốn cô nhìn thấy chứ không phải con người thật của anh.
Cô Trần nào?
Thực ra anh không phải là một người tuân thủ nguyên tắc.
“Tôi đương nhiên không hiểu rõ anh.” Nam Chức nói: “Anh mau buông tay ra đi, chúng ta từ từ nói chuyện.”
Ngôn Trạm cong môi cười, không phải nụ cười lạnh lùng thường ngày.
Cánh cửa bị người đàn ông đóng sầm rồi khóa lại.
Nụ cười này, làm say đắm lòng người, giống hệt yêu tinh.
Ngón cái của người đàn ông vuốt ve làn da mỏng manh của cô gái, hỏi lại: “Nếu anh không buông thì sao?”
“…”
Lão Phật gia, anh bị ma quỷ nhập vào đúng không!
Nam Chức trở nên căng thẳng.

Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cô vội nói: “Tôi sẽ không cưỡi ngựa với Bùi Sâm, tôi tuyệt đối không có bất kỳ ý tứ gì khác với anh ta.”
“Ngoan.”
Vậy anh buông tay ra được chưa!
“Đừng làm gì?” Anh nắm lấy cằm cô, buộc cô phải nhìn mình: “Em đâu có hiểu rõ anh đâu.”
Hai người đối mặt với nhau, từng nhịp đập trái tim hòa quyện vào nhau.
Trong lúc nhất thời, Nam Chức không thể phân biệt được là nhịp tim cô đập nhanh hay là nhịp tim anh đập nhanh nữa.
Cuối cùng, khi người đàn đàn ông nhìn vào đôi mắt long lanh đáng thương của cô, trái tim anh cũng mềm nhũn ra.
Ngón tay lưu luyến trên cằm cô thêm một lúc rồi buông ra.
Nam Chức cuối cùng cũng thả lỏng.
Nụ cười này, làm say đắm lòng người, giống hệt yêu tinh.
Đang cúi người xuống ôm Quýt nhỏ lên thì cô nghe thấy ——
Ngôn Trạm cũng nâng kính lên, chỉnh trang lại quần áo, lập tức trở lại dáng vẻ lạnh lùng trước đây.

Bộ dạng cấm dục đó giống như người vừa mới bông đùa không phải là anh.
Nam Chức khịt mũi một cái, xoay người mở cửa ra.
Nam Chức đang định phản bác thì trong lòng chợt nảy lên một ý nghĩ khác —— Anh đang ăn giấm.
Sau lưng lại vang lên một câu nói: “Lần sau không nghe lời anh trai, anh trai sẽ phạt em.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui