Cạm Bẫy Dịu Dàng


Editor: YuuNam Chức vội vàng về nhà.
Lát nữa Trần Diệp An còn hẹn đi uống rượu với một người bạn, Viên Tây còn phải quay lại cửa tiệm đồ ngọt để chuẩn bị cho ngày mai.

Hai người họ đều có việc, không thể đi theo Nam Chức được nên đã hẹn có chuyện gì thì gọi cho nhau.
Sau khi xuống khỏi xe taxi, Nam Chức như dẫm lên phong hỏa luân mà chạy vào tòa nhà.
Sao lại có thể chạy đến ban công chứ.
Trước khi ra ngoài, cô có mở hé cửa kính ra một chút, nhưng cũng không đến 3cm, chỉ là để không khí vào trong phòng mà thôi.
Nam Chức vô cùng lo lắng.
Cô chạy ra khỏi thang máy rồi đi mở cửa, từng tiếng tít tít vang lên, tiếng meow meow trong phòng lập tức truyền ra.
Cổ họng Nam Chức như bị một viên đạn chặn lại, không thể dễ dàng nói ra thành tiếng.
Cô nhìn thấy Quýt nhỏ thể hiện kỹ năng gân cốt tuyệt vời của mình, có thể lách ra khỏi cái khe hở bé xíu đó.
“…”
Có thể được sao?
Bất chấp kinh ngạc, Nam Chức đi tới đóng chặt cửa phòng lại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Quýt nhỏ!”
Nam Chức bế con mèo lên.

Cô nhóc này thấy cô về nhà thì rất vui vẻ, vẫn luôn cọ cọ vào người cô, kêu meow meow không ngừng.
“Em có biết thế này nguy hiểm lắm không hả?” Cô lắc lắc nó, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy sợ hãi: “Nếu em nghịch ngợm mà ngã xuống, em sẽ biến thành cái bánh mèo đó! Cũng may em vẫn còn chút thông minh, không nhảy xuống.”
“Meow?”
Quýt nhỏ đột nhiên tránh khỏi chủ nhân, sau đó nhảy xuống.
Nó chạy đến ban công, lững thững đi đi lại lại trước cửa kính, sau đó dựa vào cửa kính mà cào cào.
“Này, em còn định thử lại lần nữa sao? Không có cơ hội đâu, có nghĩ cũng đừng nghĩ tới.”
Nam Chức đi tới bế Quýt nhỏ lên.

Khi cúi xuống, cô chợt nhận ra bên ngoài ban công không biết từ lúc nào đã có rất nhiều đồ.
Cuộn giấy, gậy cởi giày, gối ôm, khăn lông, đũa…
“Meow! Meow meow!”
Quýt nhỏ vốn chỉ định quay lại ban công để lấy “đồ chơi yêu quý” của mình.
Nam Chức im lặng nhìn mấy thứ này hồi lâu, cuối cùng đi vào phòng bếp lấy một hộp thức ăn nhỏ, dẫn Quýt nhỏ tới phòng làm việc, cho nó ăn ở trong đó rồi mới quay lại mở cửa ban công ra.
Gió mát thổi vào mặt, mang theo men say của những cơn gió đêm.
Không cần phải hỏi mấy món này từ đâu tới, chắc chắn là “hàng xóm” ném sang.
Nam Chức nhặt chiếc gối ôm bằng nhung màu xanh đen lên, trên đấy dính đầy nước bọt của Quýt nhỏ, phía mép gối còn bị nó cào nát.
Cô không thể tưởng tượng được, nếu không có những thứ này phân tán sự chú ý của Quýt nhỏ, nói không chừng nó đã tò mò mà nhảy xuống từ tầng 32, sau đó biến thành vũng bùn mèo.
Lần này cô thiếu một “món nợ mạng sống” với nhà bên rồi.
Nam Chức thở dài, thu dọn đồ đạc trên ban công sau đó nhìn quanh nhà một vòng.

Ngoại trừ gối ôm ra thì mấy thứ còn lại đều có thể tìm được đồ mới để thay thế.
Hay là bồi thường tiền gối ôm cho người ta nhỉ? Với tính cách của lão Phật gia, chắc chắn sẽ tỏ ra khinh người.
Nhưng cô không muốn mắc nợ ân huệ, như vậy rất khó xử.
Nam Chức cân nhắc một hồi.

Bánh quy hai ngày trước làm ở tiệm đồ ngọt vẫn còn khá nhiều.

Mặc dù đó là một sự thất bại khi không có sự hướng dẫn của cô giáo Viên, nhưng dù sao cũng là tự tay cô làm, chắc chắn là có thành ý hơn.
Sau khi chuẩn bị một hồi lâu, Nam Chức ấn chuông cửa nhà đối diện.
Tiếng đinh đong vang lên khoảng năm sau lần thì trong nhà mới có động tĩnh, “cạch” một tiếng, cửa được mở ra.
Ngôn Trạm ở nhà mặc quần áo khá giản dị, quần dài cotton màu xám nhạt kết hợp với áo phông trắng, thoải mái, tươi mới và sạch sẽ.

Ngoài ra, anh còn luôn đeo kính, toát lên khí chất tri thức nho nhã.
“Xin lỗi.”
Nam Chức ôm một túi đồ, mỉm cười cứng nhắc.
Tối hôm qua, cô còn trình diễn một màn cao trào “ân đoạn nghĩa tuyệt” với anh ở trước quán ăn, bây giờ lại ôm túi đồ xuất hiện với vẻ mặt thân thiện ở đây, khiến cô như biến thành một bệnh nhân tâm thần phân liệt vậy.

“Có chuyện gì vậy?” Ngôn Trạm hỏi bằng giọng điệu lạnh lùng.
Nam Chức đưa cái túi tới, nói: “Tất cả đồ anh ném qua nhà tôi đều ở trong đây, tôi đã đổi sang những thứ mới rồi.

Cảm ơn anh.”
Ngôn Trạm cúi đầu nhìn đồ trong túi, ngoại trừ cái gối ôm ra thì cái gì cũng có.
Thật sự rất rõ ràng và rành mạch.
“Còn nữa, đây là bánh quy do tôi làm.” Nam Chức cười càng thêm cứng nhắc: “Tôi không tìm được cái gối ôm giống như vậy nên đã lấy cái này để thay cho nó.

Hy vọng anh sẽ không để ý.

Hoặc không thì anh cho tôi chút thời gian, tôi sẽ mua một cái gối ôm giống y hệt để trả anh.”
Ánh mắt của Ngôn Trạm dừng trên hộp bánh quy hai giây, sau đó mới nói: “Không mua được.”
“Gì cơ.”
“Gối ôm, không mua được.”
“…”
Chẳng lẽ cái gối ôm quý giá đến nỗi không mua được hay sao? Là báu vật hoàng gia chắc?
Cô đang định phản bác lại thì chợt nhận ra, đồ của lão Phật gia không phải là báu vật sao, làm hỏng chính là bất kính đó.
“Hay là tôi bồi thường tiền cho anh?” Nam Chức đề nghị.
Ngôn Trạm nâng kính lên, vẫn là sắc mặt lạnh lùng đó, nói: “Cô không thể bồi thường nổi đâu.”
“…”
Này này! Cho anh mặt mũi anh còn thích vênh váo đúng không? Đối với tôi anh đáng chết 800 lần!
Nam Chức định đưa bánh quy xong thì rời đi, mặc kệ anh là lão Phật gia hay là thái thượng hoàng gì đó, Người đàn ông đột nhiên nói ——
“Cô bỏ chặn tôi, gối ôm coi như bỏ qua.”
“…”
Phục kích ở đây chờ cô à?
Sao người này có thể nhỏ mọn như vậy chứ?
Hơn nữa, bọn họ cũng không phải bạn bè hay đồng nghiệp gì, lưu số điện thoại của nhau thì có ích gì chứ? Có chặn hay không thì cũng không ảnh hưởng gì cả.
Ngôn Trạm chán chường đút một tay trong túi, nhìn thông báo trên điện thoại.
Anh không hề nói dối về việc không thể mua cái gối ôm này.
Đó là phần thưởng khi anh đạt giải nhất quốc gia trong cuộc thi Olympic Toán học hồi tiểu học.

Tăng Tuyền vẫn luôn giữ gìn nó tỉ mỉ cẩn thận, bao nhiêu năm qua nó vẫn vậy, hầu như anh đi đến đâu đều mang nó theo.
Nhưng gối ôm đổi lấy lệnh cấm được gỡ bỏ —— Giá trị.
Nam Chức do dự hồi lâu.

Xem như nể mặt Quýt nhỏ… Thôi được, coi như là trừ nghiệp đi.
Rút điện thoại ra, cô chuẩn bị cho lão Phật gia chút mặt mũi coi như “bày tỏ lòng biết ơn.”
Ngay khi vừa mở màn hình điện thoại, cuộc gọi của Trần Diệp An hiện lên.
“Chỗ tớ không có chuyện gì đâu.

Cậu đừng… Gì cơ?”
Nam Chức nghe xong liền nhíu mày, lập tức nói: “Được rồi! Tớ sẽ tới đó ngay, cậu đừng lo lắng.

Gửi định vị cho tớ.”
Bên này, Ngôn Trạm cũng vừa nhận được tin nhắn của Lăng Hách, lông mày cũng nhíu lại.
“Tôi còn có chút việc gấp, chuyện cái gối ôm để về nói sau!” Nam Chức vội vàng chạy về nhà.
Ngôn Trạm hỏi: “Cô đi đâu? Tôi cũng đi ra ngoài, tiện đường đưa cô đi luôn.”
Vì đang vội nên Nam Chức cũng không tỏ vẻ, cô nói lời cảm ơn.
Cô vừa mới xoay người lại thì người đàn ông lại gọi cô lại.

Cô bất lực nói: “Lại sao vậy? Không đưa đi được nữa hả?”
Ngôn Trạm khẽ liếm môi dưới, thấp giọng nói: “Đưa tôi bánh quy trước.”
*
Ngôn Trạm không ngờ Nam Chức và mình lại đi đến cùng một nơi —— Sở cảnh sát.

Nam Chức cũng rất ngạc nhiên, nhưng bây giờ điều quan trọng hơn là phải tìm được Trần Diệp An.
Sau khi hỏi thăm các đồng chí cảnh sát, cô tìm thấy Trần Diệp An đang ngồi trong một văn phòng lớn trên tầng hai, mà bên cạnh cô ấy chính là Triệu Manh Manh lại một lần nữa “bi thương ngược dòng sông”.
“Làm sao vậy? Sao lại uống rượu tới tận sở cảnh sát vậy?”
Trần Diệp An hạ cái chân đang vắt chéo xuống, nói: “Anh Trần lại thấy việc bất công nên ra tay cứu giúp ý mà.

Thời buổi này, người tốt không dễ…”
Ở phía bên kia, Ngôn Trạm cũng bình tĩnh đẩy cửa phòng làm việc.
Lăng Hách ôm cái đầu đầy rượu vang đỏ, mặt đỏ bừng, cổ áo cũng đỏ, chiếc áo phông Armani càng đỏ hơn, cả người giống hệt Hồng Hài Nhi.
“Sao bây giờ cậu mới tới?” Anh ta đứng lên, nói: “Ông đây sắp say đến ngất đi rồi! Mẹ nó, cái loại vang đỏ nhiều năm này không bình thường chút nào đâu.”
Trong văn phòng một trái một phải, Nam Chức và Ngôn Trạm cùng lắng nghe người bạn tốt của mình nói chuyện, nói đến đau cả đầu.
Cũng may lúc này, một đồng chí cảnh sát đã ra tay giúp đỡ, giải thích toàn bộ câu chuyện ——
Cái bộ dạng “Hồng Hài Nhi” này của Lăng Hách là do Trần Diệp An “ban tặng”.
Tối nay, Trần Diệp An cùng mấy đồng nghiệp ngành lồng tiếng có hẹn ở quá bar.

Triệu Manh Manh cũng tới.
Mọi người vốn dĩ đang chơi rất vui vẻ thì bạn trai cũ của Triệu Manh Manh bất ngờ rơi từ trên trời xuống, thậm chí cô bạn thân trà xanh kia cũng xuất hiện.
Cô bạn thân trà xanh kia gần đây đang quen với Lăng Hách, khó khăn lắm mới hẹn được anh ta đi chơi.
Tên tra nam chạy tới quấy rầy, trà xanh đương nhiên cũng không chịu thua, cãi nhau với tên tra nam, còn nói kẻ ngu ngốc như Triệu Manh Manh mới thích tên vô dụng như anh ta.
Tra nam bực tức, bôi đen Triệu Manh Manh để bảo vệ chính mình, còn nói rất nhiều lời xấu xa và khó nghe.
Triệu Manh Manh có thể chịu đựng được sao? Nhưng Trần Diệp An không thể nhịn được.
Anh Trần cầm một ly rượu vang đỏ đầy đi tới đó, nào ngờ giữa hai người đang cãi nhau còn có một “khán giả” nữa.
Tra nam kịp thời tránh được, còn không quên thâm tình mà bảo vệ cho trà xanh, cho nên cả ly rượu vang đỏ này cuối cùng hắt toàn bộ —— Lên mặt Lăng Hách.
Sau đó, trà xanh vì sợ phải gánh trách nhiệm, một hai phải đòi lại công bằng cho Lăng Hách.

Cô ta báo cảnh sát, sau đó đẩy bọn họ vào sở…
“Sự việc chính là như vậy.” Đồng chí cảnh sát đó nhấp một ngụm trà nóng: “Người trẻ tuổi các cô các cậu, tư tình thù hận, chỉ cần không phạm pháp đều có thể tự giải quyết được mà.

Vậy mà các cô các cậu lại ——”
Đồng chí cảnh sát nhìn Trần Diệp An: “Cô tạt ướt sũng đối phương như vậy, muốn giải hòa thì cũng nên xin lỗi đi.”
Trần Diệp An nhìn “Hồng Hài Nhi”, hếch cằm một cách cà lơ phất phơ, còn dùng giọng nói bá đạo tổng tài của mình, nói: “Người anh em, xin lỗi.

Tạt nhầm người rồi.”
“…”
“…”
Trong văn phòng lập tức lặng ngắt như tờ.
Lăng Hách đỏ mặt: Làm sao ông đây lại thấy xấu hổ khi bị vị đại ca đây “bông đùa” để hòa giải chứ!
Nam Chức cũng nói không nên lời.

Cô giật giật ống tay áo Trần Diệp An, nghiến răng nói: “Cậu có thể thùy mị hơn một chút được không? Nhớ kỹ, đã nhiều năm rồi cậu không được làm đại ca nữa đó!”
Trần Diệp An sờ sờ cái khuyên tai, “Ồ” một tiếng.
Nam Chức với Lăng Hách cũng không tính là quá thân quen.
Nhưng khi gặp phải mối tình tay ba này, cô cũng muốn giải vây cho Trần Diệp An.

Ngôn Trạm đột nhiên hỏi: “Đây là bạn của cô sao?”
“Vâng.” Nam Chức gật đầu: “Bạn thân.”
Ngôn Trạm: “…”
Thật sự là con gái.
Lần trước anh hoàn toàn không để ý, cũng chính vì cách cư xử của “cô bạn thân” này nên anh mới nhận định rằng Nam Chức có sở thích đặc biệt, thậm chí còn một chân đạp hai thuyền.
Nhắm mắt lại, Ngôn Trạm lại thấy đau đầu.
Triệu Manh Manh đứng dậy khi đôi bên đang rơi vào bế tắc.
Cô ấy cúi đầu, nói: “Thưa anh, tôi thực lòng xin lỗi.


Bạn tôi cũng vì muốn xả giận cho tôi nên mới vô tình làm anh bị thương.

Anh đừng lo, tôi sẽ đền tiền quần áo cho anh.

Tiền bồi thường thiệt hại tinh thần, tôi cũng sẽ bồi thường.”
“Nói cái gì vậy?” Trần Diệp An kéo cô ấy ra phía sau để bảo vệ: “Rượu đổ ra từ tay tôi, nếu muốn bồi thường thì cũng là tôi bồi thường.

Người anh em, cậu đừng so đo với cô gái nhỏ này làm gì, tôi sẽ chịu trách nhiệm chuyện này.”
“…”
“…”
Lăng Hách đã không còn biết giận nữa: Đại ca, anh thật tuyệt vời!
Hai bên giải quyết xong chuyện, đồng chí cảnh sát cũng giáo dục thêm vài câu nữa rồi cho về.
“Nạn nhân” Lăng Hách không hề nói một lời nào trong suốt quá trình, chỉ cần nghe thấy hào khí đất trời của anh Trần là đủ.

Huống chi, anh ta còn mời được người anh em tốt đến chống lưng cho mình, thân tại Tào doanh, tâm tại Hán (*)
(*) Thân tại Tào doanh, tâm tại Hán: Đây là lý tưởng của đại mưu sĩ hàng đầu dưới trướng Tào Tháo, Tuân Úc.

Vì không đọc “Tam quốc diễn nghĩa” nên mình chỉ biết như vậy thui, có gì mọi người góp ý cho mình nhé  Nhưng câu này chắc Lăng Hách muốn nói là Ngôn ca tuy ở bên cạnh anh ta nhưng trái tim lại ở bên Nam Chức.

Chắc là vậy á:v
Anh ta chỉ là người thừa.
Sau khi rời khỏi sở cảnh sát, Lăng Hách yêu cầu trà xanh mau biến khuất mắt anh ta.
Hiện tại anh ta đã biết cô em gái này tính tình như thế nào, mấy lời khó nghe cũng không cần thiết phải nói ra, bởi vì anh ta không phải ba mẹ cô ta, không có trách nhiệm giáo dục.

Nhưng sau này, đừng để anh ta nhìn thấy cô ta nữa.
“Anh Lăng Hách, em cũng đâu muốn như vậy.” Trà xanh nói: “Em mới là người bị bắt nạt mà.

Anh đừng tức giận, được không?”
Lăng Hách quá lười để nói những lời vô nghĩa, anh ta hất tay cô ta.
Cách đó không xa, tra nam thấy vậy lập tức chạy tới bảo vệ trà xanh, nhưng lại bị Triệu Manh Manh ngăn lại.
“Cô lại muốn làm gì nữa?” Tra nam sốt ruột hỏi.
Triệu Manh Manh nói: “Không làm gì cả.

Chỉ là tôi muốn nói cho anh biết, sau này anh không được phép nhắc đến tên tôi dù chỉ là một chữ.

Mấy chữ đó phát ra từ miệng anh, tôi ngại bẩn!”
Tra nam sửng sốt, hét lớn: “Cũng to gan đấy nhỉ! Tôi ghét nhất chính là cái tính cách này của cô, cái gì cũng quản.

Thoạt nhìn nhu nhu nhược nhược, sao có thể rắn như vậy chứ? Cô có biết những con đàn bà vừa cứng rắn vừa muốn kiếm soát thì không thằng đàn ông nào muốn không hả! Người tôi tìm là phụ nữ, chứ không phải một bà cô!”
Trần Diệp An nghe vậy lập tức nổi trận lôi đình.
Nếu hôm nay cô ấy không đánh cho cái tên khốn vô lại này gọi khóc ba thì cô ấy…
“Chức Chức, cậu làm gì vậy?”
Ngôn Trạm đứng một bên nghe thấy vậy liền nhìn qua.
Anh chỉ nhìn thấy Nam Chức đi đến trước mặt tra nam, khẽ cười với hắn ta, nói: “Cái loại cặn bã như anh là người ghê tởm nhất mà tôi từng thấy.”
“Cô là cái thá gì…”
Ngôn Trạm phóng ánh mắt hình viên đạn tới, tra nam liền rụt cổ.
Lúc ở trong sở cảnh sát hắn ta đã muốn làm ầm lên, nhưng khi người đàn ông này bước tới nói một câu với hắn ta, hắn ta liền không còn cái gan lớn đó nữa, không dám tiếp tục lỗ mãng.
—— “Chú ý lời nói của mình.”
Chỉ năm chữ mang theo sự cảnh cáo đó cũng khiến hắn ta hoảng sợ.
“Quy chụp cái sự vô dụng của mình là do phụ nữ kiểm soát quá nhiều, phụ nữ quá cứng rắn…” Nam Chức nắm chặt tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, đau nhói: “Trên đời này không có người phụ nữ nào là không thích được cưng chiều cả.

Sở dĩ các cô ấy mạnh mẽ cũng là bởi vì có những thằng đàn ông như anh đấy.”
Những người đàn ông ở đây là Ngôn Trạm và Lăng Hách cũng thấy sốc vì những lời này.
Trần Diệp An nhận ra cảm xúc của Nam Chức không đúng liền chạy tới giữ chặt cô, muốn nói với cô rằng loại người này không xứng đáng.

Nhưng Nam Chức lại gỡ tay cô ấy ra, muốn nói tiếp.
“Lúc làm mấy cái chuyện ghê tởm thì mình anh thấy ghê tởm là được rồi.” Cô nói: “Nếu nhịn không được mà muốn nói ra miệng ý, vậy anh thử tự hỏi bản thân mình xem mình đã làm được gì cho cô ấy? Đừng tự cho mình là kẻ bất lực mà nghĩ rằng những người khác không tốt.”
Tên tra nam bị mắng một hồi, ú ớ không thể đáp trả lại.
Triệu Manh Manh đứng một bên nghe vậy, cắn răng không để rơi nước mắt, toàn bộ quá trình cô ấy đều cười lạnh nhìn tên tra nam bại trận.
Sau đó, Triệu Manh Manh rời đi.

Tra nam và trà xanh cũng cụp đuôi bỏ chạy.

Trước khuôn viên sở cảnh sát vắng tanh, chỉ còn lại những chiếc xe cảnh sát sáng bóng và đám người Nam Chức.
Trần Diệp An vừa rồi còn luyến tiếc sắc đẹp thịnh thế mỹ nhan của lão Phật gia lúc này mới bình tĩnh trở lại.

Cô ấy thật sự muốn nói: Gương mặt này của anh, trời sinh cũng không kiêng nể.
“Cùng nhau về nhà đi.” Ngôn Trạm nói.
Nam Chức mím môi, bàn tay vẫn chưa hoàn toàn buông lỏng.

Cô thấp giọng nói: “Không cần đâu, tôi sẽ về cùng với bạn tôi.

Lăng tổng, chuyện ngày hôm nay thật xin lỗi anh.”
“Không, không có gì.”
Nghe xong câu trách móc khẳng khái vừa rồi, anh ta nào dám chọc tức tới “chị gái” lồng tiếng này.
Huống chi, cô bây giờ còn có một vị đại Phật hộ vệ bên cạnh, về cơ bản đã trở thành dũng sĩ bất khả chiến bại không địch thủ trên thế giới.
Ngôn Trạm liếc nhìn đồng hồ, lần này đồng ý vô cùng lưu loát: “Được.”
Lăng Hách sửng sốt, ho khan hai tiếng, nháy mắt với anh: Hai người ở chung với nhau, sao cậu lại không đưa cô ấy về? Cậu bị ngốc điên rồi à? Cơ hội tuyệt vời thượng đế ban tặng như vậy!
Anh làm lơ tín hiệu, lập tức rời đi.
Nam Chức cùng Trần Diệp An trở về trên chiếc mini Cooper.
Trần Diệp An nhìn cô, trầm giọng hỏi: “Chức Chức, cậu không sao chứ? Bởi vì cái loại cặn bã đó mà tổn hại đến giọng của mình, không đáng đâu.”
Nam Chức khẽ nói “Ừ” sau đó không nói gì thêm.
Xe chạy trên con đường rộng lớn.
Những ngọn đèn neon vẫn như vậy, nhưng trời đã khuya, người đi trên đường cũng đã ít hơn, đường phố rực rỡ sắc màu cũng lộ ra vẻ cô đơn sâu thẳm, cho dù thỉnh thoảng có đàn chim bay ngang qua phát ra những tiếng chích chích cũng không có ích gì.
Nam Chức tựa đầu vào ghế, chăm chú nhìn ánh đèn đang lùi xa ngoài cửa sổ.
—— “Cô lúc nào cũng yêu cầu sự hoàn hảo trong mọi việc, không thể tỏ ra yếu đuối được sao? Phụ nữ cần gì phải tỏ ra mạnh mẽ như vậy? Tôi chán ngấy cô rồi!”
Theo đuổi sự hoàn hảo đồng nghĩa với mạnh mẽ, cứng rắn sao?
Nếu việc theo đuổi sự hoàn hảo trở nên khó chịu như vậy, vậy tại sao nhiều người vẫn theo đuổi nó không biết mệt mỏi?
“Chức Chức.”
Nam Chức hoàn hồn, tay vô thức lướt qua gương mặt.

Cô quay đầu lại, nói: “Có chuyện gì vậy?”
Trần Diệp An bật cười: “Không có gì.

Chỉ là… Lão Phật gia thật sự rất đẹp trai!”
“…”
Cho cậu ra đảo được rồi đấy.
“Chuyện hôm nay đã qua rồi, nhưng sau này cậu cũng đừng có hấp tấp như vậy.” Nam Chức thở dài: “Lăng Hách kia là đại thiếu gia, nuốt xuống được cục tức này xem như là tốt tính rồi đó.”
Trần Diệp An luôn khinh thường mấy tên công tử bột ăn chơi trác táng: “Tốt cái gì mà tốt? Hôm nay Tây ngốc cũng nói rồi đấy, cậu có thể biết được tính cách của một người đàn ông như thế nào thông qua việc anh ta hẹn hò với một cô gái.

Anh ta có thể tìm được cái loại trà xanh đó thì chứng tỏ anh ta cũng không ra gì.”
Nam Chức không biết Lăng Hách là người như thế nào, mà cô cũng không muốn biết.
Cô chỉ biết ngày hôm nay quá mệt mỏi, cô chỉ muốn về nhà thật nhanh tắm rửa một cái, sau đó nghỉ ngơi, ngày mai…
“Hỏng rồi!”
Nam Chức bị giật mình, vội hỏi: “Sao vậy?”
Trần Diệp An vỗ vào tay lái, nói: “Không phải tớ hứa sẽ đền tiền quần áo cho tên công tử bột kia sao? Tớ quên quét mã mất rồi.

Thật là, hai người bọn họ chạy còn nhanh hơn cả thỏ, còn có cuộc vui sau đó nữa sao?”
Trần Diệp An cũng là người không thích thiếu nợ.
Vì vậy, nhiệm vụ này không thể không giao cho Nam Chức.
Đầu tiên, cô phải kéo số điện thoại của Ngôn Trạm ra khỏi danh sách đen, sau đó phải gửi tin nhắn giải thích cho anh, sau đó lại nghe theo đề nghị của Ngôn Trạm, thêm Wechat của anh, chuyển tiền cho anh, rồi anh sẽ chuyển cho Lăng Hách.
Sau khi kết thúc chuỗi sự việc này, Nam Chức vứt điện thoại sang một bên, ngâm mình trong bồn tắm.
Cuối cùng mọi chuyện đã được giải quyết êm đẹp!
Nhưng sao cô cứ thấy nó kỳ kỳ ở đâu ý?
***
Ngôn Trạm nhìn ảnh đại diện của cô gái.
Quýt nhỏ ngủ giang tay giang chân hình chữ X, không hề có chút hình tượng nào.
Ngắm nhìn một hồi lâu, anh thoát khỏi giao diện Wechat, cầm bánh quy lên, thảnh thơi ăn nó.
Khóe miệng gợi lên thành hình vòng cung nhẹ.
~
Tác giả có lời muốn nói:
Thầy Lăng: Bạn học Ngôn, để tôi giúp một tay!
Ngôn nhị cẩu: Cậu bị cho nghỉ việc.
Thầy Lăng: … Để rồi xem, đừng có khóc và van xin tôi quay lại với cậu!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui