Cạm Bẫy Dịu Dàng


Editor: YuuNhóm [Lão Phật gia chết tiệt] nổ tung chảo.
Chức Chức: [Trên đời này làm sao có thể có người mặt dày vô liêm sỉ như vậy chứ??? /Dao phay/]
Chức Chức: [Có dùng Đồ Long đao cũng chưa chắc đã chém rách được cái bản mặt dày của anh ta!]
Anh Trần: [Hay là thử dùng Ỷ Thiên kiếm đi?]
Chức Chức: [Tớ thấy nên ban thưởng nhất trượng hồng (*)!]
(*) Nhất trượng hồng: là một trong thập đại hình phạt trong hậu cung, chuyên được các nương nương phạt lũ nô tài không biết điều.

Nhất trượng hồng là lấy một thanh gỗ dài 3 trượng, dày 5 phân đánh mạnh vào phần thân dưới từ eo cho đến mông, đánh đến khi nào máu thịt lẫn lộn thành một dải hồng sắc mới dừng lại.
Tây ngốc: [Không đúng, tại sao tớ vẫn thấy có gì đó sai sai? Việc này liên quan quái gì đến Lão Phật gia? Cũng đâu phải là anh ấy nói đâu.]
Tây ngốc: [Anh da đen với dấu hỏi chấm.JPG]
Anh Trần: [Cậu muốn chọc tức chết con nhỏ này sao? Cậu nghĩ thử xem, nếu không phải lão Phật gia khinh thường chế nhạo vị hôn thê của mình thì sao mọi người có thể như vậy chứ? Đây chính là nghiệp mà anh ta tạo ra trước đây.]
Chức Chức: [Bạn bè cụng ly.JPG]
Tây ngốc: [Ồ, tớ hiểu rồi.

Nhưng tớ vẫn cảm thấy hình như lão Phật gia đang hối hận thì phải? Nếu không thì sao cứ lắc lư qua lại trước mặt nhỏ Chức Chức trong khoảng thời gian này làm gì? Muốn vãn hồi vị hôn thê của mình sao?]
Chức Chức: [Tớ mà có Đồ Long đao thì tớ sẽ chém cậu trước /mỉm cười/]
Anh Trần: [Tiểu nhân xin nhận lại đao!]
Nam Chức nghiến rắng, cố gắng kìm lại cơn tức giận trong lòng.
Viên Tây đang nói cái gì vậy? Hối hận ư?
Lão Phật gia “quý tộc” còn có thể làm vậy được sao?
Huống chi, Ngôn Trạm chán ghét vị hôn thê của mình đến mức nào, kiêu ngạo và tự luyến biết bao, cô đều hiểu quá rõ rồi.
Hẳn là dì Tuyền đã buộc ngoài mặt anh phải hòa thuận với cô, cho nên anh mới miễn cưỡng tỏ ra có cảm xúc, xem như là để báo cáo kết quả.

Còn bữa ăn tối nay, khả năng cao sẽ là bữa ăn chấm dứt tất cả.
—— Sau này, đã giải quyết xong.
Đúng lúc Nam Chức đang nghĩ như vậy thì điện thoại lại đổ chuông.
Lý Tử Lâm thông báo cho cô: “Ngày mai cuối tuần có bận gì không? Đạo diễn Hàn muốn hẹn gặp em.”
“!!!”
Ngay cả có việc thì cũng coi như là không có việc.
“Em rảnh.” Nam Chức nói: “Sư phụ, người ta muốn kiểm tra sao ạ?”
Lý Tử Lâm cũng không biết rõ lắm, cô ấy dặn cô tối nay phải xem lại tài liệu nhiều lần vào, ngày mai còn tùy cơ ứng biến.
Cúp điện thoại, Nam Chức quay trở lại nhóm [Lão Phật gia chết tiệt]
Viên Tây vẫn còn đang trách móc Trần Diệp An vô tình vô nghĩa, có Chức Chức là quên Tây Tây, sớm muộn gì cũng sẽ có thiên sứ tới giúp cô ấy đòi lại công bằng.
Trần Diệp An cũng không chịu thua kém, lớn tiếng nói: [Người có thể đánh bại được tớ còn chưa sinh ra đâu /ngáp/]
Nam Chức cũng lười quan tâm xem hai “diễn viên chuyên nghiệp” này đang diễn cái gì, chỉ nói rằng ngày mai mình còn có việc, hai người họ cứ tới hội chợ đại học trước đi, cô xong việc sẽ tới ngay.
Dàn xếp xong thì xe taxi cũng tiến vào chung cư.
Nam Chức về nhà chuẩn bị cho “cuộc chiến” thâu đêm, phải cố gắng để giành được bộ phim ngày mai, dấn thân vào đỉnh cao của sự nghiệp.
Cuộc đời này chỉ có công việc mới là chân ái.
*
Ngôn Trạm quay về biệt thự ở phía bắc thành phố.
Đây là một trong những khu vực đắt giá nhất của thành phố B, là biểu tượng của địa vị trong mắt rất nhiều người.
Khi Ngôn Trạm mua nó, anh chỉ thích chiếc cửa sổ kính sát đất rất lớn trong phòng khách, nối thẳng lên tận tầng ba và sân thượng.

Phần mở rộng theo chiều dọc đó giống như đường dẫn đến sự tự do vậy.
Vừa mở cửa ra, người máy ở ngoài huyền quan tự động khởi động.
“Chủ nhân, hoan nghênh về nhà.”
Trước kia mỗi lần nghe thấy câu nói này, Ngôn Trạm đều cảm thấy thư thái hơn một chút, nhưng bây giờ chỉ còn là sự trống vắng.
Anh nhập lệnh, người máy lặng lẽ lui sang một bên, không hề quấy rầy đến anh.
Lăng Hách ở bên kia vẫn luôn gửi Wechat tới, nói rằng sẽ không thu học phí của anh, chắc chắn sẽ giúp anh dỗ dành cô, nói anh đừng suy nghĩ quá nhiều vì việc này.
Tắt máy, Ngôn Trạm ngồi yên trên ghế sofa.
Đồng hồ treo trên tường phòng khách phát ra những tiếng vang rất nhỏ, nếu không nghe kỹ sẽ rất khó có thể phân biệt được.


Ở phía đối diện ghế sofa là những bức ảnh treo trên một bức tường trắng khổng lồ.
Từng bức, từng bức đều tương ứng với một môn thể thao mạo hiểm, có nhảy dù, có lặn xuống nước, lướt sóng, leo núi, đạp xe xuống dốc, Ngôn Trạm đều đã từng thử qua, thậm chí một số cái còn đạt chứng chỉ năng lực, là cấp độ chuyên nghiệp.
Dường như Ngôn Trạm chỉ cảm thấy cuộc sống sẽ trở nên cụ thể khi anh dám thách thức những giới hạn này.
Trong suốt 28 năm qua anh vẫn luôn xuôi chèo mát mái, luôn đứng trên đỉnh kim tự tháp nhìn xuống mọi thứ, anh chưa từng trải qua thua cuộc, nhưng cũng chưa từng nghĩa rằng sẽ có một ngày mình lại tự lấy đá đập vào chân mình như vậy.
Kéo cà vạt ra, Ngôn Trạm nhắm mắt lại, ngã xuống sofa.
***
Nam Chức cuối cùng cũng thức giấc khi chuông báo thức reo lên lần thứ tư.
Tối hôm qua cô phân tích nhân vật đến tận ba giờ sáng chỉ bởi vì sợ rằng qua một giấc ngủ mọi thứ sẽ trôi vào quên lãng.
Cô trang điểm nhẹ nhàng rồi chọn váy sơ mi trắng chiết eo, một sự kết hợp hoàn hảo giữa giản dị và trang trọng, tươi tắn lại tự nhiên.
10 giờ sáng, phòng làm việc của trung tâm sản xuất phim ảnh Mộng Phi.
Nam Chức gặp gỡ đạo diễn Hàn, Hàn Xuyên và Joe, người đại diện của Mạnh Hân Dĩnh.
“Đạo diễn Hàn, Hân Dĩnh nhà chúng tôi cũng đã nói quá nhiều lần rồi, không cần lồng tiếng, không cần lồng tiếng!” Joe hạ kính râm xuống, ánh mắt quét qua người Nam Chức: “Các tác phẩm nhận được giải thương của Hân Dĩnh không phải đều sử dụng giọng nói gốc sao? Tại sao phải cần đến người lồng tiếng? Lại còn là người mới nữa.”
Đạo diễn Hàn nói: “Tôi không có chút nghi ngờ nào về kỹ năng lời thoại của Hân Dĩnh.

Chỉ là giọng nói của cô ấy hơi trầm khàn một chút, đặt trong các bộ phim cổ trang không thích hợp lắm.

Tôi cũng chỉ làm điều có lợi cho bộ phim mà thôi.”
Joe không nghe những lời này, nghiêm khắc chấp hành “lệnh tử” mà Mạnh Hân Dĩnh đã ban cho anh ta —— Không cần lồng tiếng.
Hai người họ cãi nhau.
Nam Chức bị kẹp ở giữa, không thể nói chen vào, mà cô cũng không có tư cách để chen vào.

Ngay cả Lý Tử Lâm đi cùng cô cũng không thể lên tiếng vào lúc này.
Vai trò của người lồng tiếng là quá quan trọng trong một tác phẩm, nhưng ngược lại, người lồng tiếng lại ít được coi trọng nhất.
Thâm chí, diễn viên lồng tiếng bọn họ còn tự giễu chính mình là “con mọt”, chỉ cuộn tròn trong phòng thu âm, “nhân vật chính” nói gì thì nói theo, quần áo cũng không đẹp bằng nhân vật chính, lại còn không được đứng trước ống kính.
“Được rồi, đạo diễn Hàn.” Joe đứng dậy: “Anh có sự kiên định của mình, Hân Dĩnh cũng có nguyên tắc của Hân Dĩnh.

Anh nên gọi điện nói chuyện trực tiếp với cô ấy, tôi còn có việc phải đi.”
Đạo diễn Hàn sửng sốt, vừa định đứng dậy để ngăn anh ta lại liền nghe thấy ——
“Tôi nhỏ bé như vậy, giống như một hạt cát trong cung điện rộng lớn này, bay vô tận theo làn gió.

Nhưng tôi sẽ không từ bỏ.

Chỉ cần tôi bám rễ vào đất, tôi sẽ lớn lên, sẽ tiếp tục hướng về phía trước.

Rồi sẽ có một ngày, tôi sẽ trở thành một tán cây lớn không sợ bão tố.”
“…”
“…”
Những lời Nam Chức vừa đọc ra chính là lời thoại của nhân vật Tinh Ca khi bị khinh thường.

Trong quá trình lao động khổ sai, nhân vật đó đã chia sẻ với người bạn tốt của mình như vậy, và đó cũng chính là bức chân dung rõ nét về cuộc đời của Tinh Ca.
Khi đọc thoại, trong ánh mắt cô như ẩn chứa ánh sáng, ánh sáng của một ngôi sao đang chờ được phát động sức lực.
Mà giọng điệu, tốc độ, cách ngắt nghỉ, ngay cả khi không nhìn vào cô cũng có thể lập tức đưa khán giả nhập tâm vào tâm trạng của nhân vật, khiến khán giả tin tưởng vào sự tự tin của nhân vật, chờ mong sự quật cường vươn lên của nhân vật.
“Không phải chứ…” Joe lắc đầu, tháo kính râm xuống: “Vừa rồi tôi nghe cô nói chuyện, giọng của cô với Hân Dĩnh đâu có giống nhau đâu.

Sao có thể? Ai da, nghe xong tôi nổi hết cả da gà rồi.

Cô có thể bắt chước được giọng nói sao?”
Nam Chức trở lại giọng ban đầu, trả lời: “Giọng của cô Mạnh và tôi không giống nhau, nhưng âm sắc lại trùng lặp.

Thứ tôi thêm vào chính là kỹ thuật.”
“Kỹ thuật gì?”
“Chuyện này…” Nam Chức nhoẻn miệng cười: “Kỹ thuật chuyên môn của ngành này.


Đây là lĩnh vực chuyên môn của tôi.”
Đạo diễn Hàn vỗ tay, khen ngợi: “Tử Lâm, đồ đệ của cô rất tuyệt vời.”
Lý Tử Lâm đưa tay ra sau lưng giơ ngón tay cái với Nam Chức, sau đó nói với Joe: “Cô Mạnh đã đóng phim điện ảnh trong nhiều năm, chắc chắn đã quen dùng giọng nguyên bản.

Nhưng phim truyền hình không giống như vậy, mà các bộ phim cổ trang lại càng khác hơn.

Vì vậy, chúng tôi có thể xin cô Mạnh hãy suy nghĩ lại một chút, cậu thấy như vậy có được không?”
Joe nhìn Nam Chức, cuối cùng cũng gật đầu.
Nam Chức chia sẻ tin vui trong nhóm trước khi thẳng tiến đến hội chợ đại học.
Mặc dù đối phương cũng chưa nói sẽ sử dụng tới cô, nhưng ít nhất đây cũng là một sự tiến bộ nho nhỏ, có nghĩa là sau này cô vẫn còn cơ hội.
Nhưng có lẽ việc phát tờ rơi khá bận rộn, anh Trần và Tây ngốc đều không trả lời lại.
“Bên này! Bên này!”
Nam Chức ở sân trường nhìn thấy Trần Diệp An vẫy tay liền chạy chậm tới đó.
“Chúc mừng nha, diễn viên lồng tiếng Nam.” Trần Diệp An vỗ vai cô: “Sắp làm diễn viên lồng tiếng cho ảnh hậu rồi, trâu bò đó!”
Nam Chức cười nói: “Tớ nhận lời tốt đẹp này của cậu.

Cho tớ một xấp tờ rơi đi, còn khu nào chưa phát không?”
Viên Tây cười cười xoa bóp tay cho cô, sau đó đưa cho cô một xấp tờ rơi…
Bận rộn đến hơn 5 giờ chiều.
Chỉ cần kiên trì phát hết tờ rơi khi học sinh tan học là các cô có thể kết thúc công việc được rồi.
Nhân lúc còn chưa tan học, Nam Chức và Trần Diệp An ngồi trên ghế dài uống nước.
Cách đó hơn trăm mét, Viên Tây còn đang phát tờ rơi.
Điều kiện gia đình Viên Tây ở mức trung bình, ba mẹ cô ấy đã sử dụng phần lớn tiền tiết kiệm cả đời để hỗ trợ con gái, giúp con gái mở một cửa tiệm.

Viên Tây vẫn luôn nỗ lực làm việc, nhưng công việc kinh doanh của các cửa tiệm bánh ngọt chưa bao giờ là dễ dàng cả.
“Cậu nói xem, Tây ngốc ngốc đến nỗi tớ phải buồn rầu luôn.” Trần Diệp An ném chai nước vào thùng rác một cách chuẩn xác: “Lúc nào cũng ngốc nghếch! Cô ấy phát tờ rơi còn giúp người ta điền phiếu khảo sát nữa.”
Nam Chức đưa cho Trần Diệp An một viên chocolate, nói: “Tây ngốc của chúng ta chính là mặt trời nhỏ dịu dàng.”
“Ha ha, vậy cậu có thấy con nhỏ này tỏa nắng đi khắp nơi không?” Trần Diệp An trợn tròn mắt: “À đúng rồi.

Cái anh chàng họ Chu đẹp trai lần trước ý, cậu thấy anh ta với Tây ngốc có hợp không?”
Nam Chức nhíu mày, nói: “Có hợp không? Người ta có tình cảm với tớ, chẳng lẽ tớ không có tình cảm liền giới thiệu cho bạn thân sao?”
Cũng đúng.
Trần Diệp An không nói tiếp về chủ đề này nữa, cảm thán: “Duyên phận, là một thứ gì đó rất bí ẩn.

Cậu nói xem, giữa biển người mênh mông rộng lớn như vậy, có thể gặp được người như… Người như cậu với Lão Phật gia! Ha ha!”
“…”
Nam Chức cướp lại viên chocolate, hung dữ nói: “Đánh chết cậu bây giờ.”
*
Ngôn Trạm trở về Vân Nặc.
Dữ liệu chip mà anh đang nghiên cứu đều nằm trong máy tính ở đây, để tránh rò rỉ thông tin do sao chép, anh đã cố gắng không sử dụng đến USB hoặc các công cụ truyền tải khác.
Làm từ sáng đến chiều, Ngôn Trạm lại quên ăn.
Nhìn chằm chằm vào mã lập trình, anh cầm cốc nước trên bàn đưa lên miệng, cứ ngửa cổ một lúc lâu mới phát hiện nó đã cạn sạch.
Xoa xoa phần giữa lông mày, anh đi vào bếp rót nước.
Ngôn Trạm có thói quen một khi đã làm việc là sẽ không ngừng nghỉ, nhưng chỉ cần dừng lại, anh sẽ giải phóng não bộ của mình nhiều nhất có thể và nghỉ ngơi nhiều hơn.
Anh uống một cốc nước lọc rồi lại đi pha cà phê.
Khi nhìn máy pha cà phê hoạt động, bộ não đã xua đuổi được dữ liệu lại lập tức bị cô chiếm cứ.
Không biết cô đã hết giận chưa.
Ngôn Trạm khẽ thở dài, khi đóng máy cà phê lại, anh thoáng nghe thấy tiếng mèo kêu, từng tiếng từng tiếng một, tiếng kêu rất vui tai.
Vì là chung cư cao cấp nên cách âm của Vân Nặc khá tốt.


Chỉ cần không phải tiếng cãi nhau cực kỳ lớn thì không thể nào có được âm thanh rõ ràng và dễ nghe thấy như vậy.
Trừ khi ——
Ngôn Trạm đặt cốc xuống, đi ra ban công.
Tầng 32 là tầng cao nhất của chung cư, chỉ có hai căn, mà hai ban công thì lại ngay cạnh nhau, có thể nhìn thấy dòng sông Vân Thủy nổi tiếng của thành phố B và cảnh đêm bao quanh.
Ngôn Trạm không có thời gian để ngắm cảnh, cũng không biết hóa ra hai ban công lại gần nhau như vậy, chỉ có một vách ngăn bằng kính chắn một phần không gian để đảm bảo không có ai băng qua.
Tiếng kêu truyền tới từ ban công bên kia.
“Meow ~ Meow meow ~”
“…”
Chẳng lẽ cô không biết mỗi ngày đều có rất nhiều mèo chết vì ngã khỏi ban công sao? Tại sao lại không đóng cửa sổ ban công vào chứ.
Ngôn Trạm trở lại phòng khách, lấy một ít đồ dùng thường ngày, cuộn giấy, gối ôm, gậy cởi giày rồi trở lại ban công.
“Quýt nhỏ.”
“Meow ~~~”
Ngôn Trạm cẩn thận ném đồ đạc sang ban công bên cạnh, sau đó bấm số gọi Nam Chức ——
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không thể liên lạc được.”
***
Sau khi phát nốt những tờ rơi cuối cùng thì mặt trời cũng sắp ngả về phía Tây.
Trần Diệp An và Viên Tây nằm nhoài ra băng ghế dài không nhúc nhích.

Nam Chức đi xếp hàng mua trà sữa.
Sau gần hai năm rời khỏi trường học, Nam Chức mới nhận ra việc xếp hàng mua trà sữa với các bạn cùng lớp lại đem tới cảm giác khác với việc xếp hàng bình thường như vậy, nhưng cô cũng không biết nó không giống nhau ở chỗ nào.
Có lẽ giống như anh Trần nói: Tuổi trẻ dừng lại một cách đột ngột kể từ ngày bạn rời khỏi khuôn viên trường học.
Thật chua chát.
Nam Chức khẽ cười.

Vừa ngước mắt lên, cô bỗng sững sờ tại chỗ.
“Mẹ, con đã nói không cần phải đặc biệt đến đón con đâu mà.”
“Con mới lấy bằng lái xe còn chưa đầy một tháng, làm sao mẹ yên tâm được chứ? Mau nhanh lên, ba con cũng tới đó.”
“Ba cũng tới sao ạ? Hai người thật tuyệt vời!”
“Đứa nhỏ ngốc này.

Hôm nay là sinh nhật con, đương nhiên chúng ta phải làm con vui rồi.

Đợi lát nữa về trên bàn ăn, nói ngọt một chút, dỗ dành ba con vui vẻ, nói không chừng…”
“Ba!”
Một tiếng kêu rõ ràng lại trìu mến vang lên, Nam Chức đột nhiên xoay người đi, che giấu cơ thể mình.
Bộ não của cô dường như trở nên trống rỗng, trở nên phức tạp, và có thể là thay đổi nữa.

Những hình ảnh trong quá khứ vụt trở lại nhanh chóng, hết khung cảnh này đến khung cảnh khác, mờ ảo và quăn queo, cô không kịp giữ lại thì nó đã biến mất.
Nhưng điều kỳ lạ chính là, cảm xúc lại giống như dấu vết hằn sâu trong tim, sẽ không mất đi khi ký ức phai nhạt.
“Bạn học, tiến về phía trước đi.”
Lời nhắc nhở của những người phía sau phá tan sự trống trải trước mặt Nam Chức.

Cô ngẩn ngơ ngẩng đầu, giống như một đứa trẻ lạc đường, không biết mình đang ở đâu.
“Chức Chức!”
Lúc này Viên Tây lại chạy tới, kéo cô ra khỏi hàng người.
“Anh Trần mới tra được gần đây có một quán cá nướng rất ngon.

Cô ấy đi lấy xe rồi, chúng ta cũng qua đó đi.” Viên Tây nói: “Đừng mua trà sữa nữa, đợi lát nữa rồi mua sau.

Chức Chức? Chức Chức?”
Nam Chức chớp mắt, lúng túng nói: “À, được.”
Viên Tây nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, hỏi: “Cậu thấy khó chịu trong người sao? Có mệt không?”
“Không, không sao.” Cô cười nói: “Chúng ta chờ ở đây là được rồi đúng không? Hay là qua bên kia ngồi chờ đi.”
“…”
Bân này không phải cũng có ghế dựa sao, việc gì phải đi xa như vậy?
Viên Tây khó hiểu nhưng vẫn đi theo.
***
Quán mà Trần Diệp An tìm được thực sự rất hot.
Ba người bọn họ chỉ kịp chen vào một góc để kê một chiếc bàn lớn trước khi dùng bữa, nếu không sẽ phải đợi rất lâu.
Cũng may đông người như vậy nhưng nhân viên vẫn phục vụ rất tận tình.


Sau khi ăn hết chỗ này không lâu, người phục vụ lại nhanh chóng bày biện các món lên, ba người họ có thể yên tâm vừa ăn vừa tán gẫu.
“Chức Chức? Chức Chức!”
Trần Diệp An búng tay vài cái thì Nam Chức mới phản ứng lại.
Viên Tây siết chặt tay Trần Diệp An ở dưới bàn, hai người bọn họ ngầm hiểu nhau mà không cần nói ra.
Nam Chức vẫn luôn rất độc lập, độc lập đến nỗi chuyện gì cũng không muốn nói ra, đến Newton cũng không thể cạy được miệng cô.

Bọn họ chỉ có thể lo lắng suông, hoặc cũng chỉ có thể âm thầm ở bên cạnh.
“Những lời tớ vừa nói tuyệt vời như vậy, các cậu nghe rõ hết chưa.” Trần Diệp An nói.
Nam Chức gật đầu: “Cậu vừa nói cái gì?”
“…”
“Nói đến Triệu Manh Manh đó.” Viên Tây nói: “Còn không phải vì cô ấy nên các cậu mới bị lão Phật gia ‘tiễn’ tới sở cảnh sát sao.

Anh Trần nói cô gái này cũng rất bi thảm, bị bạn trai cũ làm cho thần kinh.”
Trần Diệp An gật đầu.
Lúc trước còn không rõ chuyện gì, mặc dù thất tình rất đau lòng, nhưng Trần Diệp An khó có thể tưởng tượng được một người như Triệu Manh Manh lại trở nên thất thần và điên cuồng như vậy, chỉ cần nhắc đến bạn trai cũ là lại ngu ngốc.
Kết quả là, hôm trước sau khi nghe những gì đã xảy ra xong, cô ấy xem như là đã hiểu ra —— Ai trải qua việc này cũng sẽ bị điên thôi.
“Tên tra nam đó không chỉ lừa tiền và lừa tình, anh ta còn cặp với bạn thân trà xanh của Triệu Manh Manh nữa.” Trần Diệp An nói: “Cô nàng bạn thân trà xanh đó thật ra chỉ chơi vui thôi, vốn chẳng có chút tình cảm nào, nhưng tên tra nam kia như bị trúng tà, một hai phải đâm đầu vào trà xanh.

Tra nam mặt dày đi cầu xin Triệu Manh Manh, hy vọng Triệu Manh Manh có thể bắc cầu cho.

Triệu Manh Manh đương nhiên sẽ không đồng ý!”
Sau đó, bạn thân trà xanh lại cặp với một tên giàu có lắm tiền khác.
Anh chàng đó đương nhiên sẽ thấy khó chịu nhất là mấy tên tra nam cứ thích dây dưa.

Trà xanh lại châm ngòi nổ, anh chàng kia vì muốn trả thù tra nam nên đã tới tìm Triệu Manh Manh, hại ba của Triệu Manh Manh ngã từ trên xe điện xuống, liệt nửa người.
“Cho nên, Triệu Manh Manh đã bỏ qua tình yêu mà sinh ra hận thù, nhưng vẫn không hiểu tại sao tra nam lại cắm sừng cô ấy như vậy.”
Nói xong, Trần Diệp An lại uống thêm một ngụm coca cho nhuận giọng: “Nếu tớ gặp phải một tên tra nam như vậy, tớ nhất định sẽ dạy cho hắn ta một bài học.”
Nam Chức không ngờ Triệu Manh Manh lại khốn khổ như vậy.
Cô gái đó rất đáng yêu, giọng nói cũng dễ thương, rất thích hợp để lồng tiếng cho các nhân vật dễ thương trong phim hoạt hình.
“Cũng tùy loại người.” Viên Tây nhận xét: “Cho nên, chúng ta có thể biết được tính cách của một người đàn ông như thế nào thông qua việc anh ta hẹn hò với một cô gái.”
Trần Diệp An ôm Viên Tây, khen ngợi: “Đúng rồi đó, Tây ngốc.

Đi theo anh đây lâu như vậy nên cảnh giới văn chương cũng tăng lên rồi này.

Canh gà có thể nấu bất cứ lúc nào.”
Hai người bắt đầu tâng bốc lẫn nhau.
Dòng suy nghĩ của Nam Chức bị chuyện của Triệu Manh Manh xen ngang, cô cũng đã bình tâm lại được một chút.
Cô cầm ly nước cam lên, vừa lúc này điện thoại đổ chương, là số lạ.
“Alo.”
“…”
“Alo?”
Ngôn Trạm liếc nhìn nhân viên bất động sản.
Cô gái đó vốn dĩ đang nhìn anh, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt anh, cô ấy lại đỏ mắt và cúi đầu xuống.
“Cô chặn số tôi.”
Nam Chức sửng sốt, cô hạ máy xuống nhìn lại dãy số, chắc chắn đây không phải số của Ngôn Trạm.
Lần trước khi Tăng Tuyền kéo cô đi spa, bà ấy đã cho cô số của Ngôn Trạm.
Người lớn đã đích thân cho, cô không thể nào từ chối được, đành phải tạm thời lưu nó lại.

Sau đó là ngày hôm qua, cô vô tình phát hiện ra trong điện thoại vẫn còn lưu dãy số này nên đã dứt khoát chặn nó.
“Có việc gì không?” Nam Chức hỏi lại.
Ngôn Trạm không nói lời nào, áp suất thấp bao quanh người đè nén đến nỗi cô gái bên cạnh cũng cảm thấy khó thở.
Gọi điện cho ai vậy? Kẻ thù sao?
Nam Chức không nghe được câu trả lời, có chút bực bội mà nói: “Sau này đừng gọi cho tôi nữa, tôi và anh không có gì để nói với nhau cả.

Cúp máy trước…”
“Con mèo của cô chạy tới ban công rồi.”
“…”
“!!!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui