“Phải không? Thật tốt quá.”
Lục lão phu nhân cao hứng đặt điện thoại xuống, một bên là vợ chồng Lục Khải Hoành đang rất ngạc nhiên vì cuộc điện thoại kia, quả nhiên Lí tẩu cùng mẫu thân nói gì đó, bởi vì lão nhân gia thoạt nhìn phi thường vui vẻ.
Bảy giờ sáng, như mọi ngày ba thanh viên của Lục gia ngồi ở phòng khách chờ bữa sáng.
“Mẹ, phát sinh chuyện gì sao?”
“Lí tẩu nói đứa nhỏ Tĩnh Dương kia tối hôm qua đã trở về phòng ngủ, còn thân thiết ôm Nhược Hinh ngủ nữa.” Lục lão phu nhân vừa nói vừa cười.
“Thật sự là quá tốt, xem ra Tĩnh Dương cuối cùng cũng chấp nhận Nhược Hinh, chấp nhận cuộc hôn nhân này.” Nghe được con trai rốt cục cũng tiếp nhận con dâu rồi, Lục Khải Hoành nhẹ nhàng thở ra, bởi vì từ khi kết hôn tới nay, con trai họ đều là ở tại phòng khách, làm bọn họ phải lo lắng không ít thay cho cô dâu trẻ tuổi kia.
“Xem ra chúng ta có thể không cần lo lắn về bọn trẻ nữa rồi.” Quách Như Xuân cũng nhẹ nhàng thở ra. “Nói thật, thực ta trong lòng con còn đang suy nghĩ, vận nhất nếu Tĩnh Dương cẫn không tiếp nhận Nhược Hinh thì chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
“Tĩnh Dương yêu Nhược Hinh, chỉ là cái đứa nhỏ kia chính mình không biết mà thôi.” (Min: ôi bà thật sáng suốt, iêu bà quá…)
Nghe được mẫu thân ngữ khí kiên định, Lục Khải Hoành hỏi,“Mẹ, người vì sao lại xác định chắc chắn như vậy?”
“Đúng rồi, con cũng rất ngạc nhiên.” Bởi vì bà bà kiên trì muốn Tĩnh Dương cưới Nhược Hinh, bởi vậy cứ việc bọn họ vợ chồng cảm thấy lo lắng, nhưng lại không dám làm trái ý của lão nhân gia.
“Đứa nhỏ Tĩnh Dương kia từ nhỏ đã luôn yêu thích rõ ràng, hơn nữa tính tình của hắn chúng ta đều biết không được tốt lắm, nhưng mới gần đây Nhược Hinh luôn chạy tới nhà tìm hắn, có khi còn bám dính lấy hắn cả một ngày, nhưng ta chưa từng nghe thấy Tĩnh Dương ngại nàng phiền.”
Nghe được mẫu thân nói như vậy, vợ chồng Lục Khải Hoành cũng cảm thấy đúng gật đầu.
“Hình như đúng là như vậy, trước đây mặc kệ Nhược Hinh muốn Tĩnh Dương giúp nàng làm cái gì, Tĩnh Dương đều đáp ứng tất cả, thật đúng là chưa từng nghe qua hắn oán giận.” Tĩnh Dương trước kia cũng rất yêu thương Nhược Hinh, đây là chuyện mọi người đều biết, bất quá hắn luôn nói coi Nhược Hinh như em gái, bọn họ cũng không tưởng nhiều lắm, bởi vì bọn họ cũng coi Nhược Hinh như con gái ruột của mình.
“ Mẹ, người nói vậy con cũng liền nhớ, có một lần Nhược Hinh cùng chúng ta ăn cơm, ta gắp thịt bò bỏ vào trong bát nàng, nhưng Tĩnh Dương lập tức nhận lấy ăn luôn, còn nói Nhược Hinh không thích ăn thịt bò, nếu Tĩnh Dương không nói thật con cũng không biết Nhược Hinh không thích ăn thịt bò đâu, nhưng là Tĩnh Dương lại biết nàng không thích ăn cái gì.”
Lục lão phu nhân hiểu ý cười.“Hai đứa trẻ kia nhât định là sẽ sống bên nhau thật hạnh phúc.”
“Cùng một chỗ thì tốt rồi, con còn thực sợ Tĩnh Dương không cần Nhược Hinh.”
“Sẽ không có chuyện như vậy đâu, ta còn nghĩ không lâu nữa sẽ có thể được ôm tằng tôn (Min: cái nì chắc là chắt nội a). Vừa nghĩ đến không lâu nữa Lục gia sẽ có một cục cưng mới chào đời, lão nhân gia liềng cười đến toe toét. (Min: làm gì mà nhanh thế a, hum qua 2 anh chị mới bắt đầu quá trình tạo người thôi a..^^~)
Nghe được sắp có chấu nội để bế, hai vợ cống Lục Khải Hoành cũn nở nụ cười.
“Nếu bên này Tĩnh Dương đã không cần lo lắng nữa, không phải là chúng ta nên chuẩn bị hôn sự cho Tử Dương?” Lục lão phu nhân hu vộng tôn tử thứ hai cũng mau chóng thanh hôn, vì Lục gia khai chi tán nghiệp*.
(*: cái nì là sinh con đàn cháu đống.)
“Nhưng là Tử Dương nói Mạnh Ảnh liên tiếp cự tuyệt lời cầu hôn của hắn.” Quách Như Xuân đã hỏi qua, tiểu tử ngốc kia lại bị cự tuyệt.
“Thật là, ngay cả cầu hôn cũng không xong.” Lục lão phu nhân lắc đầu.
Bà cũng đã gặp qua đứa nhỏ Mạnh Ảnh kia vài lần, cá tính nàng phi thwongf thẳng thắn, Tử Dương từ sau khi cùng nàng ở chung một chỗ, con người liền trở nên đứng đắn hơn rất nhiều
Nàng gặp qua Mạnh Ảnh kia đứa nhỏ vài lần, cá tính phi thường thẳng thắn bằng phẳng, Tử Dương cùng nàng ở cùng một chỗ sau, cả người trở nên đứng đắn hơn, cũng đã yên ổn hơn, lại còn thạt sự lo làm việc công tác, trọng yếu nhất là Tử Dương rất yêu Mạnh Ảnh, làm cho nàng đối Mạnh Ảnh ngày càng yêu thích, cũng hy vọng tôn tử nhanh chút đem nàng cưới vào cửa. (Chys: bà ui, ai tốt bà đều mún cưới vào cho cháu bà là seo đây ạh, may mà bà có hai ng’ cháu thui áh =]])
“Tử Dương bị cự tuyệt nguyên nhân là cái gì?” Lục Khải Hoành thật sự rất ngạc nhiên.
“Tử Dương nói, Mạnh Ảnh vứt cái đại nhẫn kim cương nó tặng ở một bên không quan tâm, sau đó nói muốn tâm của hắn, tiểu tử ngốc kia còn chạy tới hỏi ta muốn tâm thì cấp như thế nào, ngữ khí còn rất nghiêm túc, thật sự là rất thú vị.” Quách Như Xuân nghe được con thuật lại, cảm thấy buồn cười.
“Ngay cả thiệt tình mà cũng không hiểu, xem ra tiểu tử ngốc kia muốn cầu hôn thành công phải đợi kiếp sau.”
Không khí trong Lục gia bởi vì Lục Tĩnh Dương đã tiếp nhận Hà Nhược Hinh mà trở nên thoải mái khoái hoạt rất nhiều, tin tưởng không lâu trong tương lai, không khí sẽ càng thêm vui vẻ..
**********
Hà Nhược Hinh cùng Lí tẩu đi ra từ bệnh viện, sắc mặt ngưng trọng.
“Đại thiếu phu nhân, người làm sao vậy, bác sĩ không phải nói ngươi có thể có khả năng hồi phục lại thị lực sao? Bộ dáng như thế nào lại không vui vẻ như vậy.” Lí tẩu cũng cảm thấy buồn bực. Trước kai đại thiếu phu nhân không phải rõ ràng cũng hy vọng chính mình có thể nhìn thấy lại sao, vì sao khi nghe thấy tin tốt như vậy ngược lại lại rầu rĩ không vui, rốt cục đây là chuyện gì xảy ra?
Hôm nay là ngày đại thiếu phu nhân đến bệnh viện kiểm tra tri liêu mắt, lần trước sau khi bác sĩ mở tân dược trị liệu, hôm nau mắt của đại thiếu phu nhân đối với ánh sáng đã có phản ứng, bác sĩ còn nói đây là một hiện tương vô cùng tốt, tương lai mắt của nàng sẽ chậm rãi khôi phục.
“Lí tẩu, ta……”
“Đại thiếu phu nhân, ngươi làm sao vậy? Ngươi mất hứng khi nghe chính mình sẽ lại thấy được sao?”
“Không, ta thật cao hứng.”
“Vậy vì sao nhìn ngươi lại không hề vui vẻ?”
“Lí tẩu, có thể mời ngươi không cần đem chuyện mắt của ta có khả năng hồi phục nói lại cho mọi người được không? Đặc biệt Tĩnh Dương ca.”
“Vì sao? Mắt lại nhìn thấy được là chuyện cao hứng biết bao, vì sao không cần nói cho người khác?”
Hà Nhược Hinh nói ra lo lắng trong sâu kín của mình.“Ngươi cũng biết Tĩnh Dương ca hắn là vì làm ta mù nên mới phụ trách cưới ta, thật vất vả ta cùng hắn quan hệ mới có điểm tiến bộ, nhưng là nếu hắn hiện tại lại biết ta không lâu nữa sẽ có khả năng thấy được lại, ta sợ hắn sẽ bỏ rơi ta.”
Nguyên lai đại thiếu phu nhân là lo lắng điểm này, Lí tẩu đương nhiên hiểu được. “Đại thiếu phu nhân, người không cần khổ sở, ta đáp ứng sẽ không nói cho người khác biết chuyện mắt của người đã có phản ứng với ánh sáng đâu.”
Nguyên lai đại thiếu phu nhân là ở lo lắng này, Lí tẩu hiểu được.“Đại thiếu phu nhân, ngươi không cần khổ sở, ta đáp ứng ngươi không nói cho người khác ánh mắt của ngươi đối quang có phản ứng chuyện.”
Về việc của đại thiếu gia cùng đại thiếu phu nhân, chỉ sợ không có người nào so với bà là quản gia rõ ràng hơn, đại thiếu gia không chỉ ngày kết hôn sắc mặt không chút hoà nhã, mà sau khi kết hôn lại đối với bà nội càng ngày càng giống người xa lạ, nhiều lúc rõ ràng cùng ở trong phòng cùng đại thiếu phu nhân, nhưng đại thiếu gia cũng chưa từng mở miệng cùng đại thiếu phu nhân nói chuyện, khi đó bag camt thấy đại thiếu phu nhân thật sự thực đáng thương, bởi vì nàng thật sự quá yêu đại thiếu gia.
Nhưng bà chưa bao giờ nghe thấy đại thiếu phu nhân oán giận một câu gì, cho dù mỗi lần về nhà cũ thỉnh an lão phu nhân, trên mặt nàng lúc nào cũng tươi cười, có lẽ nàng không muốn làm cho các vị trưởng bối lo lắng vì nàng.
Bà tuy rằng chỉ là một quản gia, nhưng cũng luôn chân thành hy vọng đại thiếu gia cùng đại thiếu phu nhân sẽ có một ngày có thể làm một đôi vợ chồng hạnh phúc, dù sao hai người bọn họ trước kia tình cảm vẫn tốt lắm.
Cho nên, nếu đại thiếu phu nhân muốn bà trước hết không cần nói, bà liền đáp ứng, bà tin tưởng đại thiếu phu nhân nhất định có ý tưởng riêng của mình, cho dù thế nào bà cũng sẽ luôn đứng ở bên cạnh giúp nàng.
Nghe được Lí tẩu đáp ứng, Hà Nhược Hinh hướng nàng nói lời cảm tạ,“Cám ơn ngươi, Lí tẩu, còn có nếu bà nội hỏi, người làm ơn trước hết cũng không cần nói cho lão nhân gia biết được không?”
“Ta đã biết.”
Lí tẩu vẫy tay gọi tắc xi, hai người lên xe chuẩn bị trở về nhà trọ, bởi vì hôm nay lão phu nhân ra ngoài, cho nên không cần về nhà cũ.
Ngồi trong tắc xi, Hà Nhược Hinh trên mặt thủy chung không có ý cười.
Kỳ thật bác sĩ nói nàng không lâu sau nữa có thể nhìn thấy lại được, điều này làm nàng thật sự cao hứng, bởi nàng biết cha mẹ cùng các vị trưởng bối đều thực lo lắng cho nàng, nhưng là nàng vẫn luôn băn khoăn việc sau khi hồi phục được thị lực, nếu nàng lại có thể nhìn thấy, như vậy Tĩnh Dương ca còng có thể duy trì cuộc hôn nhân này với nàng nữa hay không?
Bắt đầu từ tuần trước hai ngươi lần đầu phát sinh quan hệ, một tuần nay, Tĩnh Dương ca mỗi ngày đều chủ động đến phòng ôm nàng ngủ, nàng thật cao hứng biết bao khi Tĩnh Dương ca không hề cự tuyệt nàng nữa, bắt đầu nguyện ý tiếp cận nàng.
Nhưng nàng lại rất rõ ràng, Tĩnh Dương ca ôm nàng cũng không có nghĩa hắn thích nàng, hắn chính là thích thân thể nàng, giống như Tiểu Mạnh nói, nam nhân đều có nhu cầu kia, bởi vì bọn họ khi ở trên giường trừ lúc làm chuyện kia, Tĩnh Dương ca cũng chưa bao giờ chủ động nói chuyện với nàng hay nói chuyện phiếm, hơn nữa mỗi lần xong việc hắn liền ngủ.
Hiện giờ tâm tình nàng thật phức tạp, tuy rằng nàng cùng lúc thật cao hứng khi Tĩnh Dương ca ôm nàng, cần có nàng, nhưng xét về phương diện khác nàng lại không thích quan hệ hiện tại của hai người, bởi vì Tĩnh Dương ca giống như là đem nàng trở thành đối tượng tiết dục. (Min: ta ghét anh này.)
Có khi nàng vẫn tự bảo với chính mình, nàng như vậy có phải yêu cầu nhiều quá hay không? Thế nhung hy vọng rằng Tĩnh Dương ca sẽ có một ngày yêu nàng giống như nàng yêu hắn, thật sự là rất khó đi, nàng cười khổ.
Không quan hệ, nàng sẽ cho Tĩnh Dương ca thời gian, tuy rằng hiện giờ hắn còn chưa yêu nàng, nhưng rất có thể về sau sẽ dần đần yêu nàng, mà nàng cố ý muốn gả cho hắn không phải là vì nguyên nhân đó sao, nàng nhất định sẽ cố hắn làm cho hắn yêu nàng! (Min: thật bái phục tỷ, nếu là em thì chắc không bao giờ làm được như vậy đâu a…)
Hơn nữa chính là vì hiện giờ Tĩnh Dương ca không có yêu nàng, nếu nói cho hắn biết hai mắt của mình có khả năng không lâu sau sẽ hồi phục thị lực, nhưn vậy hắn có thể rời bỏ nàng, thậm chí yêu cầu ly hôn với nàng.
Nàng không thể tưởng tượng được cuộc sống của mình sau này khi không có Tĩnh Dương ca bên cạnh, lúc đó nàng nên làm gì, cho nên trước mắt nếu hắn còn chưa yêu nàng, nàng tạm thời không thể cho hắn biết chuyện hồi phục, cho dù lại nói dối hắn, nàng cũng không muốn buông tay, nàng vĩnh viễn muốn cùng hắn ở cùng một chỗ.
***
Khi Lục Tĩnh Dương từ phòng tắm đi ra, đã thấy Hà Nhược Hinh nằm trên giường chò hắn.
Chính là mỗi khi nhìn thấy nàng nằm trên giưưòng, dục vọng của hắn liền dâng cao. (Min: đại sắc lang! =.=)
Hắn nằm xuống bên cạnh nàng, thân thủ nhanh chóng cời áo ngủ của nàng, sau đó rõ ràng cảm nhận được thân thể nàng cứng lại một chút, biểu tình cũng quái lạ, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu dường như có tâm sự. Phát sinh chuyện gì sao? “Ngươi làm sao vậy?”
Nàng không có biện pháp nhìn thấy biểu tình của Tĩnh Dương ca lúc này, nên chỉ có thể dựa vào giọng nói của hắn để đoán tâm tình tốt xấu, giờ phút này giọng nói của hắn nghe qua giống như có điểm tức giận? Vừa rồi là nàng đột nhiên muốn ngăn cản hắn, nếu có thể, nàng thực hy vọng hai người có thể nói chuyện phiếm trước, mà không nhất thiết phải nằm trên giường làm cái chuyện kia.
Nhưng vẫn là rất miễn cưỡng, nên Tĩnh Dương ca mới tức giận sao, bởi vậy nàng lộ ra nụ cười yếu ớt. “Ta không sao.”
“Ngươi biết không, mỗi khi ngươi không muốn trả lời đều sẽ ngây ngô cười như vậy, ngươi rốt cục là có chuyện gì?” Có phải phát sinh chuyện gì hay không, hắn cảm thấy hôm nay nàng có gì là lạ.
Hắn quả nhiên tức giận!
Vạn nhất hắn không hề chạm vào nàng nữa, nàng lại nhớ tới giống như trước kia vậy, nếu như thế thì phải làm sao? Nếu vậy nàng tình nguyện lựa chọn quan hệ hiện tại của hai người. Hà Ngược Hinh cũng không nghĩ sẽ lại chọ hắn tức giận, bởi vậy nàng bắt đầu chủ động cởi áo ngủ của mình.
“Chúng ta đến làm đi!”(Min: haizz, thật khổ thân tỷ quá…*chấm nước mắt*)
Vốn tưởng hôm nay sẽ từ từ một chút, nhưng phản ứng của nàng lại làm cho cơ thể hắn bị dục hoả thiêu đốt càng mãnh liệt, muốn chậm cũng chậm không được.
Xem ra đêm nay lại là một đêm nhiệt tình, Lục Tĩnh Dương hôn nàng, hơi thở dần dần trở nên hỗn độn.
“Tĩnh Dương ca, ta yêu ngươi –”
Ở trong thế giới tối đen, lời của nàng một lần nữa lại không được đáp lại trong ngực nàng một cỗ hư không dần dần lan rộng.
**********
“Nhược Hinh, cậu nên giống như những người bình thường ra ngoài hoạt động, đừng luôn mãi chỉ ở trong nhà, như vậy rất không khoẻ mạnh.”
Buổi chiều thứ bảy, công ty Đường Mạnh Ảnh tổ chức hoạt động bán đấu giá từ thiện, vì vậy hôm này nàng đến mời bạn tốt cùng tham gia, nguyện bản Hà nhược Hinh lấy việc mắt không nhìn thấy để cự tuyệt, dù sao nàng cũng không nghĩ tạo rắc rối cho bất kì người nào, nhưng vì chịu không nổi bạn tốt hết nhõng nhẽo lại đến cứng rắn đòi bằng đựoc, nàng đành phải cùng với Mạnh Ảnh đến đây.
“Cậu chỉ là ánh mắt không nhìn thấy, nhưng chính mình vẫn có thể đi có thể ăn a!”
Nói thật, tuy rằng Nhược Hinh không nhìn thấy, nhưng Tiểu Mạnh chưa bao giờ coi nàng như một ngưòi tàn phế, vẫn luôn nói chuyện với nàng giống như trước kia, nàng cũng luôn tự nhủ vạn nhất mắt nàng vĩnh viễn không thể nhìn thấy, thì vẫn có thể có cuộc sống giống như người bình thường trước kia.
Bởi vậy trong rất nhiều chuyện Nhược Hinh vẫn luôn học cách tự mình xửa lý, tận lực không cần phiền toán đến Lí tẩu.
Sau khi buổi đấu giá kết thúc, Đường Mạnh Ảnh cùng với người hầu của mình kiêm lão công Lục Tử Dương, ba người cùng đến một bãi cỏ ngồi xuống ăn chút gì đó.
Lục Tử Dương lấy đồ uống từ trong túi ra. “Lão bà đại nhân thân ái, đay là trà sữa em thích uống nhất, còn đại bà trà xanh cho đại tẩu Nhược Hinh.”
Lục Tử Dương từ túi tử lý xuất ra đồ uống.“Thân ái lão bà đại nhân, đây là ngươi yêu nhất uống trà sữa, này bình trà xanh cấp Nhược Hinh đại tẩu.”
“Anh đừng ở trong này gọi bậy, phá hư giá thị trường của em.” Đường Mạnh Ảnh tiếp nhận trà sữa, oán giận nói.
“Em nào có cái gì giá thị trường.”
“Em thế nào lại không có giá thị trường, trong công ty nam sinh theo đuổi em thật không biết có bao nhiêu a.”
“Bao nhiêu?” Lục Tử Dương ăn vị hỏi.
“Làm sao em phải nói với anh.”
“Hừ!”
Đường Mạnh Ảnh nhìn bạn trai đang không nói lời nào. “Thật là, lại giận dỗi?”
Nam nhân vẫn không nói lời nào.
“Được rồi, đừng nóng giận, vừa rồi là em nói đùa thôi.”
“Nếu em nói thực yêu anh, anh sẽ không tức giận.”
“Nhược Hinh đang ở đây, đừng điên rồ.”
“Cho dù tổng thống ở trong này cũng giống nhau, nói nhanh chút.”
“Anh, người này…”. Đường Mạnh Ảnh nhìn Hà Nhược Hinh đang cuời trộm, “Nhược Dinh đang cười anh kia, đừng ở chỗ này làm cho người ta mất mặt, nhanh chút đi mua đồ ăn đến.” (Min: anh đúng là người hầu a…)
Lục Tử Dương vẫn ngồi yêu như tượng, một chút động cũng không có.
“Người này thật ngu ngốc.” Đường Mạnh Ảnh cắn răng nói. “Được rồi, em thực yêu thực yêu anh.” (Min: min thích cặp này hơn a Chys: Cặp nỳ đáng yêu cực)
Nghe được lời muốn nghe, Lục Tử Dương lập tức thoả mãn tươi cười, tiện thể hôn hai má bạn giá. “Anh cũng yêu em, bảo bối, anh hiện tại lập tức đi mua đò ăn.”
Nhìn bạn trai mình cao hứng rời đi, Đường Mạnh Ảnh chỉ có thể lắc đầu, nhìn Hà Nhược Hinh một bên lại vui vẻ cười, nói. “Thật có lỗi, “Tiện nội” nhà chúng tớ để cho cậu chế giễu rồi. Xem ra phải hảo hảo dạy dỗ mới được.
“Tớ thật hâm mộ tình cảm của hai người.”
Những đoạn đối thoại của Mạnh Ảnh và Tử Dương như vậy, nàng thường nghe được, tuy rằng nhiều lúc ngẫu nhiên sẽ làm người là không rõ rốt cuộc ai mới là “bạn trai”, còn ai là “bạn gái”, bởi vì Tử Dương hay giận dỗi, mà người trấn an hắn bình thường lại là Tiểu Mạnh, nhưng cho dù thế nào người ta vẫn dễ dàng nhận ra được tình cảm của hai người dành cho nhau.
“Làm sao vậy, Tĩnh Dương ca của cậu vẫn đối với cậu lạnh nhạt hay sao? Nhược Hinh thoạt nhìn có chút cô đơn. “Các ngươi không phải mỗi ngày đều ở trên giường lăn qua lăn lại hay sao?” (Min: tỷ này thật là thẳng tính quá mức ss nhỉ ^^~)
Hảo cách nói thật là trực tiếp!Làm cho Hà Nhược Hinh không nhịn được cười ra tiếng, chuyện nàng cùng Lục Tĩnh Dương phát sinh quan hệ và các chuyện khác, nàng đều cùng bạn tốt nói.
“Tiểu Mạnh, nếu chỉ cần ở trên giường lăn qua lăn lại, đối phương sẽ thật sự yêu thương cậu sao?”
“Tớ nghĩ cơ dẫn hẳn là một nửa một nửa.”
“Phải không?” Hà Nhược Hinh trầm ngâm.“Tiểu Mạnh, còn có phương pháp nào có thể làm cho Tĩnh Dương ca nhanh yêu thương tớ một chút không?”
“Vì sao đột nhiên hỏi như vậy?” Đường Mạnh Ảnh hỏi.
“Không có gì, tớ chỉ là muốn làm cho Tĩnh Dương ca nhanh chút yêu tớ.”
Lúc này tiếng di động của Đường Mạnh Ảnh vang lên, là đồng nghiệp gọi điện tới, muốn nàng đi qua hỗ trợ một chút. Nghe được nàng có chút do dự, Hà Nhược Hinh mở miệng muốn nàng yên tâm đi làm việc.
“Nhược Hinh, cậu ngồi một mình ở chỗ này thật sự không có vấn đề gì chứ? Có thể hay không sẽ có mấy người cổ quái linh tinh đến gần cậu, cậu nhất định là không được tuỳ tiện đi cùng người la nha.”
Hà Nhược Hinh cuời nói: “Tớ chỉ là ánh mắt không nhìn thấy, nhưng chỉ số thông minh vẫn còn.” Ý tứ là nàng sẽ không đi theo người lạ.
“Tớ đi giúp đồng sự bên kia một lát, xong việc nhất định sẽ trở lại.” Nàng cũng nghĩ Tử Dương chắc một lúc sẽ trở lại, cho nên hẳn là không có vấn đề gì.
Sau khi Tiểu Mạnh rời đi, một mình Hà Nhược Hinh ngồi ở trên bãi cỏ chờ Lục Tử Dương trở về.
“Xin chào, đã lâu không thấy, ngươi còn nhớ rõ ta không?”
Một bên có giọng nói xa lạ ân cần thăm hỏi, làm cho nàng không khỏi hoang mang. Đối phương là đang hỏi nàng sao? Nàng thực không chắc chắn, bởi vậy không có trả lời.
Nam nhân vừa nói chuyện đang từng bước tiến lại, sau đó ngồi xổm xuống bên cạnh Nhược Hinh. “Cái kia… mắt của ngươi nhìn không thấy sao?”
Hà Nhược Hinh lần này có thể xác định đối phương đúng là nói chuyện với nàng, nhưng giọng nói nghe thật xa lạ, nàng hẳn là không quen biết đối phương mới đúng. Không nghĩ tới Tiểu Mạnh thật sự nói đúng, có ngưoiừ muốn đến gần nàng, trước kia khi mắt nàng vẫn thấy được, loại tình huống này cũng thường xuyên xảy ra. (Min: mỹ nữ đi đây cũng được hâm mộ a)
Tuy rằng không nhìn thấy, nhưng không biết nam nhân này có ác ý hay không, nàng quyêt định rời đi tìm Lục Tử Dương.
“Xin đợi một chút…” Thấy nàng đứng dậy muốn rời đi, nam tử kia sợ nàng nhìn không thấy sẽ té ngã, bởi vậy nhanh nhanh đi đến muốn đỡ nàng, không ngờ lại làm cho nàng càng vội vàng, nam tử đúng lúc đỡ lấy nàng. “Cẩn thận!”
Nam tử ôm lấy Hà Nhược Hinh, cười nói: “Không nghĩ tới tình huống giống như vậy lại xảy ra một lần nữa, bất quá lần trước là ở cửa nhà hàng.”
Tình huống giống như vậy? Cửa nhà hàng? Nàng cảm giác trước đây cũng từng phát sinh chuyện như vậy…
” Ngày đó trước cửa nhà hàng, chúng ta cũng đụng vào nhau, kết quả hai người lại đều hường nhau giải thích, chúng ta còn cho là huề nhau, ngươi còn nhớ rõ không?” Ngữ khí của nam nhân này thật ôn nhu.
Hà Nhược Hinh cũng chợt nhận ra. “Nhươi chính là vị tiên sinh lúc ấy?” Nàng nhớ rõ đối phương lúc ấy rất lễ phép, là một nam tử trẻ tuổi nhã nhặn. (Min: e hèm, ta cảnh báo là hình như 2 người vẫn ôm nhau thì phải…)
“Ngươi nghĩ ra rồi?”
“Ân” Nàng tin tưởng người lễ phép lại nhã nhặn như vậy chắc chắc không phải người xấu, lúc này Hà Nhược Hinh mới lộ ra tươi cười. “Thật có lỗi, vừa rồi ta nghĩ ngươi chính là mấy kẻ nhàm chán đến gần ta, không nghic tới ngươi lại cứu ta một lân, cảm ơn ngươi.” Lần trước là nàng không để ý nên nhìn không thấy hắn, còn lần này là ánh mắt nhìn không thấy.
Nam tử thận thủ huơ huơ tay trước mặt nàng. “Ánh mắt của ngươi không nhìn thấy sao?”
“Đúng, bởi vì do tai nạn xe cộ, cho nên nhìn không thấy.”
“Đôi mắt xinh đẹp như vậy cư nhiên lại không nhìn thấy.” Nam tử trong giọng nói mang theo đau lòng.
“Thật không nghĩ tới ngươi cư nhiên còn nhớ rõ ta.” Hà Nhược Hinh đối với trí nhớ của hắn thầm cảm thấy thật bội phục, bởi vì đó đã là chuyện của vài tháng trước.
“Đương nhiên nhớ rõ, hơn nữa ta liếc mắt một cái liền nhân ra ngươi, bởi vì…”
“Phát sinh chuyện gì sao?”
Lời nói thật quen tai!
Nam tử trẻ tuổi vừa quay đầu, trên trán xuất hiện một đường đen.
Lại là cái “Tĩnh Dương ca” của nàng, đứng bên cạnh hắn còn là một nam nhân có bộ dạng có chút rất giống hắn. (Min: anh em nhà người ta mà lại nói cứ như là sinh sản vô tính ý…^^)
“Tĩnh Dương ca?” Đối với sự xuất hiện của Lục Tĩh Dương, Hà Nhược Hinh rất kinh ngạc. “Ngươi làm sao lại ở đây.”
Uy, tiểu tử, ngươi đừng mơ mộng, Nhược Hinh là chị dâu của ta.” Lục Tử Dương hướng đến gần nhân nồng thanh. Vừa mới hắn muốn đi mua này nọ, hắn đại ca gọi điện thoại cho hắn, hỏi bọn hắn ở nơi nào, nói bà nội ở nhà té xỉu, bởi vậy hắn muốn lái xe lại đây tiếp Nhược Hinh cùng nhau hồi nhà cũ.
Kết quả là bọn họ vừa đi tới, chỉ thấy nam tử trước mặt đang tiến đến gần Nhược Hinh, không chỉ như thế, hắn còn ôm nàng, thật sự là quá đáng, tuy rằng đó là vì Nhược Hinh thiếu chút nữa té ngã.
“Chị dâu?” Nam tử trẻ tuổi trên mặt hiện lên một trận kinh ngạc. Cô giá trong mộng của hắn đã lập gia đình?
Lục Tĩnh Dương nhìn hắn. “Ta đã từng thấy ngươi, mấy tháng trược ở cửa một nhà hàng, đúng không!” (Min: Nhược Hinh tỷ nên khâm phục lão công của mình nha, nhớ rõ tình địch…)
“Tĩnh Dương ca, không nghĩ tới ngươi cư nhiên còn nhớ rõ vị tiên sinh này, hắn –”
Nhưng lời nói tiếp theo của hắn làm cho vẻ mặt Hà Nhược Hinh bỗng chốc cứng lại.
“Bà nội té xỉu, hiện tại theo ta cùng nhau về nhà cũ.” Lục Tĩnh Dương thân thủ cầm tay nàng, sau đó đi phía trước đi.
“Bà nội nàng té xỉu, có nặng lắm không?”
Lục Tĩnh Dương không có trả lời nàng, chỉ là lôi kéo nàng đi về phía trước.
Lục Tử Dương ở phía sau hô, “Đại ca, cá người đi về trước đi, ta hiện tại còn phải đi tìm Tiểu Mạnh, về nhà gặp sau.”
Lục Tĩnh Dương lái xe chạy thẳng đến nhà cũ, ngồi cùng xe tuy rằng Hà Nhựoc Hinh không nhìn thấy, nhưng vẫn có thể cảm nhận được hắn tâmt ình từa hồ không được tốt. Là vì lo lắng cho bà nội sao?
“Tĩnh Dương ca, ngươi là đang lo lắng cho bà nội sao?”
“Ngươi không cần nói chuyện với ta!” Lục Tĩnh Dương khẩu khí ác liệt.
“…… Hảo.” Nàng đã biết, Tĩnh Dương ca không muốn cùng nàng nói chuyện. Vừa ròi hắn cũng là lạnh lùng như vậy đánh gãy lời nàng, cau nói kia của hắn tựa hồ phảng phất rằng hắn không có hứng thú biết chuyện của nàng. Hà Nhược Hinh khổ sở nhắm mắt lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...