"Sao bây giờ lão Ninh mới báo cho con biết" Mộ Thuần gấp gáp hỏi, ánh mắt chợt lộ rõ vẻ lo lắng rồi nhanh chóng biến mất. Lão Ninh này, chuyện lớn như vậy mà lại dấu thật lâu. Nếu như Ôn Noãn có xảy ra chuyện gì, Mộ Thuần ông nhất định sẽ là người đầu tiên không tha thứ cho hắn. Mộ Thuần lấy lại bình tĩnh nhưng trên gương mặt có chút mất tự nhiên không nhìn thẳng vào Ninh Hinh, tay cầm lấy quyển sách lên tiếp tục đọc... Ninh Hinh tinh nghịch nói :"Có lẽ ông ấy nghĩ mẹ con như mọi khi, chỉ là chạy đi đâu đó tìm nọ tìm kia rồi sẽ quay về......cha nuôi, người có đói bụng chưa, có muốn cùng vị tiểu thư xinh đẹp này dùng bữa không" Hình như, người trong lòng cha nuôi chính là mẹ cô. Cha nuôi, người âm thầm ở bên cạnh mẹ con như vậy, nhất định trong lòng người sẽ đau khổ. Một ánh mắt kia của cha nuôi đã không thoát khỏi sự quan sát của cô. "Con là ma đói đến đảo này xin ăn sao...." Mộ Thuần đưa tay nhéo má Ninh Hinh, lộ rõ vẻ cưng chiều. Thân ảnh cao lớn cũng đứng lên bước về phía nhà ăn, Ninh Hinh mỉm cười nhanh chóng bước theo Mộ Thuần, một thân hình nhỏ bé, một thân hình cao lớn bước đi trên con đường mòn nhỏ được phủ đầy bóng mát bởi những cây dừa cao lớn..... Một bữa sáng này, hai người vừa ăn vừa cười nói 10 phần vui vẻ, những huấn luyện viên khác cũng đến cùng dùng bữa với hai người, họ đều vô cùng giỏi về lĩnh vực nào đó, họ đều có một điểm chung chính là vô cùng đề cao và yêu quý tổ đội 6 người năm xưa..... ~~~~~Ninh Hinh dùng bữa xong liền nhanh chóng tạm biệt, đặc biệt đến phòng nghiên cứu hoá học một chút. Phòng thí nghiệm nơi đây được trang bị những trang thiết bị vô cùng tân tiến, có những thiết bị đặc biệt trên đời chỉ duy nhất 1 cái là thành phẩm của Hàn Trầm năm nào.... "Người đẹp, nghiên cứu đến không biết đói sao" Ninh Hinh bước đến bên bàn làm việc, nữ nhân xinh đẹp mặc áo blue trắng đang ngồi chăm chú trước máy tính liền không nhận ra có người đến. Irence ngốc này, liền muốn ngốc chết ở phòng thí nghiệm sao ? "Ninh Hinh, em quay về" Irence tháo cặp kính gọng to trên mặt xuống vui vẻ nói, bước nhanh chóng đến ôm lấy Ninh Hinh, Ninh Hinh cũng vui vẻ mà ôm lấy cô... Irence là người vô cùng thân thiết với cô trên đảo, Irence mang vẻ đẹp của con lai giữa hai dòng máu Trung Hoa cùng Pháp. Cha mẹ Irence đều là giáo sư nghiên cứu cùng với mẹ cô. Irence được sinh ra và lớn lên trên đảo, tất nhiên Irence cũng được trải qua chút huấn luyện nhưng không cần đè nặng, Irence muốn theo y học, nên tổ chức cũng không ép buộc cô, cô chỉ đồng ý học cách sinh tồn và duy nhất bắn súng. Cha mẹ cô luôn luôn dạy cô những kiến thức về y học, Irence rất có thiên phú về lĩnh vực này rất nhanh đã có thể nắm vững kiến thức.
Năm Irence 16 tuổi , cô được tổ chức gửi đến Mỹ để tiếp tục theo y học.
1 năm trước, cô nghe tin cha mẹ cô mất tích, liền lập tức thôi việc ở bệnh viện lớn nhất New York quay về đảo đặc công.... "Ninh Hinh, bọn họ có về chung với em không" Không biết Hàn Trầm sao rồi, tên này như vậy liền thật lâu rồi chưa quay về thăm cô. "Lần này chỉ có em cùng Hàn Thiên quay về, đợi Nhược Vũ sát hạch xong em liền đưa con bé về Mỹ một chuyến" "Ninh Hinh, chị quên nói với em một việc" "Hơn nửa năm trước mẹ em có gửi cho chị một bản nghiên cứu về một loại thuốc ức chế thần kinh, hay còn gọi là tẩy não" Irence nghiêm túc nói, ánh mắt hiện vẻ suy tư đặc biệt, hơn nửa năm nay cô đều nghiên cứu về tập tài liệu kia nhưng có rất nhiều thứ cô không thể hiểu rõ, bản nghiên cứu dài đến hơn 300 phần nhưng đến nay cô mới chỉ tìm hiểu được 28 phần.... "Tẩy não ?"Ninh Hinh nghi hoặc hỏi "Đúng, em có thể hiểu nôm na là xoá đi ký ức của con người" "Nếu như vậy thì thực có phần đáng sợ"Thân ảnh nhỏ nhíu mày, nếu như nghiên cứu của mẹ cô thành công, cô chính là không giám tưởng tượng. "Từ khi quay lại đảo, chị luôn nghiên cứu về việc tạo ra những cơ quan nhân tạo, đã lâu không xem kiến thức về não bộ, tốc độ nghiên cứu có chút chậm chạp" Irence nhún vai nói, nhìn những những lọ thuỷ tinh đựng tiêu bản được trưng bày đầy tại gian phòng mỉm cười nói.... Ninh Hinh nhanh chóng ngồi xuống mở sơ phần tài liệu mà mẹ cô gửi tới cho Irence, đúng là Irence đang coi tới phần 28 của giáo trình. Ninh Hinh thoát về phần mục lục, 300 giáo trình hiện ra trước mắt, những chương đầu đều là phần lý thuyết sơ lược về não bộ và dây thần kinh. Màn hình di chuyển dần xuống dưới. Từ chương 83: đến chương 170: chính là ghi cách thực hiện. Từ chương 171: đến chương 283: chính là thực nghiệm trên những loài động vật. Từ chương 241: trở đi chính là đánh số hiệu. Ninh Hinh có linh cảm không lành, liền nhấp đại vào 1 con số 283, là thí nghiệm trực tiếp lên con người, đại não Ninh Hinh bùng nổ bấm vào những chương kế tiếp, toàn bộ đều là những con người khác nhau có đủ mọi độ tuổi, giới tính,..... "Irence, chuyện này ngoài em còn có ai biết"Ninh Hinh đứng dậy khỏi máy tính, khẽ cất giọng hỏi. "Mẹ em dặn chị tài liệu này có thể cho em cùng Nhược Vũ cùng nghiên cứu, ngoài ra còn có Mộ Thuần" Cô biết tài liệu này cô cùng quan trọng nên luôn lặng lẽ nghiên cứu, những thứ cô cần đều sẽ báo với Mộ Thuần, ông sẽ giúp cô chuẩn bị. "Irence, em nghĩ Nhược Vũ cùng em có thể giúp chị nghiên cứu, tụi em đều có chút khả năng về lĩnh vực này" "Ninh Hinh, chị cần tụi em" "Irence, em nghĩ phần tài liệu này sẽ giúp chúng ta tìm ra hai bác, vì những nghiên cứu của mẹ em trước giờ đều cùng hai bác san sẻ......" Ninh Hinh nhạy bén nghe được tiếng bước chân dồn dập tiến về phía phòng thí nghiệm,nhanh chóng tắt đi màn hình máy tính, bước về phía bàn trà ngồi xuống bày ra bộ dáng họ đang nói chuyện phiếm thường ngày..... "Giáo sư Irence, chị Ninh Hinh, Mộ Thuần lão sư căn dặn em đến tìm chị Ninh Hinh tới thư phòng của ông ấy" Một cậu bé vóc người nhỏ bé, đi vội nhưng không thở gấp, Irence nhận ra cậu bé. Cô biết những đứa trẻ sau khi lấp đầy dạ đói thường sẽ nghỉ ngơi, nhưng cậu bé này lại chạy đến phòng nghiên cứu phụ cô việc vặt, luôn muốn cô chỉ dạy kiến thức, Irence có chút quý cậu bé.... Ninh Hinh tạm biệt Irence, nhanh chân bước về khu ở của Mộ Thuần.... ~~~~~~~~~~~~~~ Ninh Hinh bước vào căn biệt thự màu xám tro, đây là căn nhà đặc biệt nhất đảo, chỉ mình nó mang màu xám tro. Bước chân quen thuộc thẳng về phía thư phòng, Ninh Hinh ngạc nhiên, cửa thư phòng đã được mở sẵn.
Ninh Hinh bước đến, bên trong chính là những lão sư quan trọng nhất của hòn đảo, họ đều nằm trong ban lãnh đạo của tổ chức.
Thấy Ninh Hinh bước vào, mọi người đều nhanh chóng chào hỏi rồi rời đi làm tiếp công việc của mình để lại không gian riêng tư cho Ninh Hinh cùng Mộ Thuần.... "Ninh Hinh, phía tổ chức xảy ra chuyện........"Mộ Thuần trầm mặc nói, chuyện lần này không giống như bình thường, đơn giản là giết vài người, những người chết đều nằm trong ban lãnh đạo cấp cao của tổ chức.
Chính là giệt toàn gia đình, nhưng người có thể biết họ là ban lãnh đạo vô cùng ít.
Mộ Thuần cũng vô cùng đau đầu về chuyện này. "Hạ Thiên anh ấy đâu rồi cha nuôi...."Ninh Hinh bình tĩnh hỏi, từ sáng đến giờ, cô đều chưa gặp Hạ Thiên, có chút lo lắng dấy lên trong tâm.... "Hạ Thiên buổi trưa đến gặp ta, nói là có chuyện gấp phải đi một chuyến, đã lên trực thăng được 3 tiếng rồi"Mộ Thuần nhíu mày trầm giọng lên tiếng, lần này Hạ Thiên có việc gì thật gấp, bình thường hắn nhất định sẽ không để Ninh Hinh ở lại mà vội đi..... "4 vị lãnh đạo cấp cao của tổ chức đều bị ám sát......!ta đã cho người đến đón gia đình họ đến đảo một thời gian, ta nghĩ đây là một âm mưu" "Ninh Hinh, con mau về Mỹ, tập hợp với Thiên Dực, Mộ Thuần, Giang Hạo, Hàn Trầm, phi cơ ta đã chuẩn bị xong, con mau đến chỗ của cha con, ta sợ ông ấy sẽ xảy ra chuyện....." Ninh Hinh nhanh chóng rời khỏi thư phòng, chạy về biệt thự lấy ít đồ dùng tư trang rồi vội vã lên phi cơ rời khỏi đảo~~~~~~~~~~~ Mỹ, New York 4h chiều, sân bay quốc tế John.F.Kennedy..... "Con mẹ nó, cuối cùng cũng thoát khỏi cái nơi cây không thèm mọc đấy"Giang Hạo phẫn nộ chửi liền một câu ngay khi vừa xuống sân bay, nam nhân cao lớn trên tay cầm một chiếc gương soi qua soi lại, thật không hợp lý cho lắm.... "Hạo, ngươi không nói ta liền tưởng ngươi thật thích thú địa phương đó, không phải hàng đêm những em gái Syria nóng bỏng luôn tìm đến quấn quanh người ngươi sao " Lãnh Thiên Dực không ngại châm chọc một câu, ngũ quan tuấn mỹ cùng thân thể cao lớn, trên thân mình lại khoác một bộ Âu phục đen tuyền không khỏi khiến những cô gái xung quanh ngoảnh đầu lại nhìn ngắm một chút.....”"Những em gái Syria đều nóng bỏng, nhưng làn da của ta liền bị thiêu đến đen thui".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...